Nhìn thấy chiêu thức của mình có tác dụng, Diệp Hiểu Hiểu tung tăng chạy đến bên cạnh Đường Doanh Doanh, kề sát đến gần nhìn khuôn mặt đang ngủ
say của nàng ta.
“Hiểu tiên tử, xin nương tay, ta thay nàng chịu thua”.
Lúc này, Đường Thiếu Khanh dưới lôi đài chắp tay cầu xin.
Diệp Hiểu Hiểu hừ khẽ: “Nói năng cũng mềm mỏng đấy”.
“Thế thôi vậy”.
Cô bé đảo mắt, không biết lấy đâu ra một cây bút màu sắc sặc sỡ, vẽ một vài nét trừu tượng lên mặt Đường Doanh Doanh.
Sau đó, cô bé búng tay, Đường Doanh Doanh khẽ rên một tiếng, tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.
Đường Thiếu Khanh vội vàng tiến lên đỡ nàng ta dậy.
“Ta bị làm sao thế?”, nàng ta hỏi với vẻ khó hiểu.
“Không sao, chúng ta…”
Đường Thiếu Khanh cất lời, nhưng đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Đường Doanh Doanh, khiến hắn ta suýt nôn ra.
“Chúng ta thua rồi, đi thôi”, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn nhịn được.
“Nhớ kỹ, đừng ngẩng đầu”.
Sau khi Đường Doanh Doanh rời đi, Cốc Vạn Tâm tuyên bố Diệp Hiểu Hiểu chiến thắng.
Cuối cùng chỉ còn lại Lý Nhiên của Lý gia.
Còn chưa bắt đầu, hắn ta đã vội vàng chịu thua.
Đành chịu thôi, mấy người của Diệp gia này thật sự khiến hắn ta khiếp sợ.
Đến lúc này, cuộc chiến thành Vân Tiêu được kết thúc sớm theo cách mà mọi người không thể ngờ được.
Diệp gia chiến thắng hoàn toàn!
Mà vì năm người của Đường gia đều còn sống, Lý gia chỉ còn lại Lý Nhiên, những người khác không chết thì cũng bị trọng thương, cho nên Đường gia đứng thứ hai, Lý gia đứng cuối.
“Ha ha, hai vị gia chủ, chúng ta bàn lại chuyện phân chia tài nguyên đi”, Diệp Thần Phi cười nói.
Lý Lưu Tô nhìn Đường Chính bằng nét mặt u ám.
Đường Chính gật nhẹ đầu.
Sau đó, Lý Lưu Tô đứng dậy.
“Diệp Thần Phi, cuộc chiến thành Vân Tiêu lần này thật sự hơi vô lý!”
“Ta cho rằng nên thay đổi thoả thuận giữa ba gia tộc!”
Trên khán đài cao nhất của đấu trường.
Lý Lưu Tô mang nét mặt nặng nề, nhìn chằm chằm Diệp Thần Phi bằng ánh mắt hung ác.
“Dùng mấy đứa trẻ vắt mũi chưa sạch để quyết định sự phát triển trong vòng hai năm sau của gia tộc thật sự quá ngu xuẩn”.
“Cho nên, ta cho rằng bắt đầu từ hôm nay, nên xoá bỏ quy định này!”
“Đường huynh, huynh thấy sao?”
Đường Chính gật đầu: “Đúng là làm thế hơi buồn cười”.
“Ba gia tộc chúng ta quản lý thành Vân Tiêu chu vi vạn dặm, trách nhiệm nặng nề”.
“Cho nên, tốt nhất nên suy xét đến thực lực tổng thể của mỗi gia tộc để phân chia tỉ lệ”.
Ông ta nói như đã suy nghĩ rất nghiêm túc.
Rõ ràng hai người họ đã thoả thuận từ trước.
Cho dù trận chiến hôm nay không có kết quả như bây giờ, e rằng bọn họ cũng sẽ nói ra.
Diệp Thần Phi sờ cằm.
Lúc đầu cuộc chiến thành Vân Tiêu này được tổ chức là vì đốc thúc người
trẻ tuổi của ba gia tộc cố gắng tu luyện, cùng nhau tiến bộ.
Không thể không nói, đây là một cách rất thông minh.
Nhưng bây giờ, rõ ràng Lý Lưu Tô và Đường Chính đã quên mất mục đích ban đầu.
Lúc bọn họ nói muốn sử dụng thực lực tổng thể của gia tộc để phân chia lợi nhuận, Diệp Thần Phi không khỏi im lặng.
Hắn thầm nghĩ, còn có chuyện tốt thế này à?
“Ừm, ta cũng đồng ý với ý kiến của các vị”, Diệp Thần Phi cất lời.
Lý Lưu Tô sửng sốt, ông ta cho rằng Diệp Thần Phi còn trẻ như thế, chắc chắn hắn sẽ sốt ruột.
“Ngươi chắc chứ?”, ông ta không khỏi hỏi lại lần nữa.
“Chắc chắn”, Diệp Thần Phi đáp lời.
Nhận được câu trả lời khẳng định, chân mày đang nhíu chặt của Lý Lưu Tô hơi giãn ra, ông ta nói: “Coi như ngươi biết điều”.
“Được, vậy bây giờ chúng ta tính toán trước đi”.
“Nếu nói về thực lực, rất rõ ràng là Đường lão huynh mạnh nhất, sau đó
là Lý gia chúng ta, cuối cùng chính là Diệp gia của ngươi, cho nên…”
“Đợi đã”, Diệp Thần Phi ngắt lời Lý Lưu Tô, nghiêng đầu nhìn ông ta,
hỏi: “Ông xét lực lượng tổng thể bằng thịt trên mặt ông à, sao Diệp gia
lại đứng cuối cùng chứ?”
Khoé mắt Lý Lưu Tô không khỏi giật giật, ông ta thật sự có hơi “mũm mĩm”, nhưng cũng đâu đến mức trên mặt đầy thịt chứ.