“Hi vọng ngươi sẽ không hối hận vì hành động ngày hôm nay!”
Ông ta để lại một câu tàn nhẫn, sau đó ngồi xuống không nói gì thêm.
Diệp Thần Phi cũng lười quan tâm tới ông ta.
Kẻ yếu mới nhẫn nhịn, có gan thì tới đây đấu với lão tử này!
Ta bảo đảm chỉ dùng thực lực Độ Kiếp Kỳ thôi.
Hắn lại dời mắt về phía võ đài.
Việc Diệp Khiêm giết chết Lý Sênh Ca đã gây náo động trong đấu trường.
Vị thiên kiêu đầu tiên đã chết!
Mọi người đều là người tu luyện, thế hệ nhiệt huyết, những trận chiến như thế này mới đáng để họ xem.
Dù họ không hiểu quá trình chiến đấu là gì cho lắm.
“Diệp Khiêm đấu với Lý Sênh Ca, Diệp Khiêm thắng!”, Cốc Vạn Tâm tuyên bố kết quả của trận đấu này.
Tiếp theo là nhà họ Đường.
Nhưng sau khi thấy Diệp Khiêm quỷ dị và hung tàn như thế, làm sao mấy người nhà họ Đường còn lại có thể dám ứng chiến?
Vì vậy họ đã chọn bỏ cuộc nhận thua, nhận lấy một tràng tiếng kêu xì của mọi người.
Tiếp đến là người cuối cùng của nhà họ Diệp.
“Chúng ta hãy cùng chào đón, Diệp Hiểu Hiểu!”
Cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt, một bóng người nhảy lên võ đài.
Cô bé với thân hình nhỏ con, khi nhảy lên, mái tóc màu đỏ tím dài gần đến chân đong đưa trông rất đáng yêu.
Cô bé còn đang nhai một loại kẹo đặc biệt có thể thổi bong bóng nhiều màu sắc.
“Đây là một đứa bé cơ mà!”, có người lên tiếng.
Người bên cạnh nhìn hắn ta bằng ánh mắt vô cùng khinh bỉ.
“Bốn người trước đó của nhà họ Diệp chưa cho ngươi một bài học à? Người xuất chiến của họ sao có thể yếu được?”
Mọi người đều mong chờ tiểu nha đầu đáng yêu này rốt cuộc sẽ có bản lĩnh gì.
Diệp Hiểu Hiểu đi tới bên cạnh Cốc Vạn Tâm, cười hì hì khen: “Cốc tỷ tỷ, hôm nay tỷ đẹp quá, vừa trắng vừa tròn”.
Cốc Vạn Tâm cúi đầu nhìn mình, cười xấu hổ: “Cảm ơn muội đã khen, đây chỉ là đồng phục của thịnh hội thôi”.
“Muội muốn thi đấu theo quy tắc thông thường hay thách đấu với những người khác?”
Nàng vội vàng đổi chủ đề.
“Đương nhiên là thách đấu rồi!”
Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu đảo đôi mắt to nhìn về phía người cuối cùng của nhà họ Lý, Lý Nhiên.
Tim Lý Nhiên lập tức đập mạnh, bốn người của gia tộc họ lên võ đài đều có kết cục không được tốt lắm!
Nhưng tầm mắt Diệp Hiểu Hiểu lại lướt qua hắn ta, cuối cùng dừng ở hàng ghế chờ chiến đấu của nhà họ Đường.
Lý Nhiên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Chính là cô đấy, Đường Doanh Doanh”, Diệp Hiểu Hiểu chọn người đấu với mình.
Đường Doanh Doanh ngẩn ra, sau đó khịt mũi, uốn éo thân hình đẫy đà của mình bước lên võ đài.
Hai người, bắt đầu chiến đấu!
“Ơ? Sao cô lại thay quần áo rồi?”
Đường Doanh Doanh vừa chuẩn bị tấn công, Diệp Hiểu Hiểu đột nhiên hỏi.
Nàng ta ngây người, sau đó nhìn thấy chiếc áo lót trong tay Diệp Hiểu Hiểu thì lập tức xấu hổ.
“Sao cô?”
“Ta nhớ ra rồi, chuyện trong Hội Tuý Mộng lần trước là do cô làm!”
Đường Doanh Doanh bừng tỉnh, lập tức nổi giận.
Chuyện bị lộ cảnh xuân trong Hội Tuý Mộng đã khiến nàng ta mất hết mặt mũi.
“Đúng thế, cô định cảm ơn ta bằng cách nào đây?”, Diệp Hiểu Hiểu thẳng
tay ném áo lót về phía khán đài, gây ra một cuộc tranh đoạt dữ dội.
“Ta sẽ giết cô!”
Đường Doanh Doanh bị phẫn nộ lấn át lý trí, rút trường kiếm lao nhanh tới.
“Hì hì”.
Một vòng sáng màu xanh xuất hiện dưới chân Diệp Hiểu Hiểu.
Trường kiếm chém vào khoảng không.
“Ta ở đây này”.
Giọng Diệp Hiểu Hiểu vang lên phía sau Đường Doanh Doanh.
Trong tay cô bé lại xuất hiện một chiếc áo lót màu hồng.
“Trả lại cho ta!”
Đường Doanh Doanh lại vội vàng nhào qua, nếu cứ tiếp tục thế này, nàng ta sẽ trần truồng ngay trước mặt mấy vạn người!
Nhưng vòng sáng xanh hiện lên, nàng ta lại vồ hụt.
“Văn thúc, đây là chiêu thức gì thế ạ?”
Mễ Phong của thành Hắc Nham ngạc nhiên hỏi.
Người trung niên bên cạnh lúng túng.
Ông ta là người bảo hộ của Mễ Phong, lần này ra ngoài du lịch chủ yếu phụ trách sự an toàn của hắn ta và chỉ đạo về mặt tu vi.
Cuộc chiến thành Vân Tiêu là một cơ hội rất tốt để chỉ đạo, có thể quan
sát nhóm thiên tài thành Vân Tiêu chiến đấu như thế nào.
Nhưng lần này quá kì lạ!
Đầu tiên là Diệp Hoàng chỉ đứng yên tại chỗ cũng đã áp đảo.
Trừ một câu “mạnh” ra thì hoàn toàn không có gì để giải thích.
Diệp Long và Diệp Cầm Dao còn tạm, nhưng Diệp Khiêm vừa rồi lại có chiêu thức kì lạ.
Ông ta hoàn toàn không biết Diệp Khiêm đã sử dụng loại công pháp nào.
Và giờ Diệp Hiểu Hiểu càng kì lạ hơn.
Hành động và cách thức của cô bé tựa như là cánh cửa hư không.
Nhưng một tiểu nha đầu cảnh giới Hoá Khí làm sao có thể thi triển chiêu thức thần thông như thế được?
“Ta còn đang xác nhận”, người trung niên đáp.
“Văn thúc, không phải thúc đã nói với cháu rằng dưới Kim Đan không có gì là thúc không biết ư?”, Mễ Phong nghi hoặc nhìn ông ta.
Khoé mắt người trung niên khẽ giật.
Tiểu tử chết tiệt, cuộc sống có một số việc không nên vạch trần thẳng thừng như vậy đâu!
Ông ta không nói gì nữa, lại dời mắt về phía võ đài.
Diệp Hiểu Hiểu vẫn còn đang đùa bỡn Đường Doanh Doanh.
Mỗi lần di chuyển, trên tay cô bé sẽ xuất hiện thêm một món đồ.
Có lúc là quần áo, có lúc là trang sức.
Đường Doanh Doanh sắp thành bộ dạng “tay áo đón gió” luôn rồi.
“Diệp Hiểu Hiểu, cô đừng quá đáng!”, Đường Doanh Doanh đã tới giới hạn sắp sụp đổ.
Diệp Hiểu Hiểu bĩu môi: “Được rồi, ta không trêu cô nữa, đừng tức giận mà”.
Nói xong, trong tay cô bé đột nhiên xuất hiện một quả cầu màu lam ném về phía Đường Doanh Doanh.
Đường Doanh Doanh nghiêng người né tránh, nhưng khi quả cầu này tới bên cạnh nàng ta thì bỗng nhiên nổ tung.
Một vòng tròn màu lam nhạt quấn quanh người nàng ta.
“Chúc cô mơ đẹp nhé!”
Diệp Hiểu Hiểu vừa dứt lời, Đường Doanh Doanh trợn mắt lên, nằm xuống đất ngáy khò khò.
Mọi người lập tức choáng váng, chuyện quái gì thế này, muốn ngủ là ngủ luôn à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT