“Đúng vậy”.

Diệp Thần Phi gật đầu: “Hổ huyết sát vốn không nên xuất hiện ở ngoại vi đỉnh núi cao Thanh Cổ”.

“Nhưng qua điều tra cũng không phát hiện ra đầu mối gì khác”.

“Điều tra cũng không có cháu tham dự”, Diệp Chấn Tông nói.

Diệp Thần Phi sờ lỗ mũi: “Cháu khi ấy thúc biết rồi đó, tu vi quá yếu, vì vậy…”

“Thần Phi…”

Diệp Chấn Tông bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Diệp Thần Phi.

“Cháu có khả năng điều tra rõ ràng, đúng không?”

Diệp Thần Phi chần chừ trong chốc lát rồi nói: “Chắc là… có thể”.

“Đồng ý với ta, điều tra rõ ràng chuyện này, nhìn xem sau lưng rốt cuộc có kẻ nào đang quấy phá”.

“Có thể không?”

Ông ta dường như dùng giọng điệu khẩn cầu.

Diệp Thần Phi lại một lần nữa ngây người, nhìn ánh mắt chân thành của Diệp Chấn Tông, còn có nỗi bi thương ẩn giấu ở nơi sâu nhất kia, thật sự không biết từ chối như thế nào.

“Được, cháu sẽ đi một chuyến”.

“Nếu thật sự có người giở trò quỷ ở sau lưng, cháu nhất định khiến hắn chịu trừng phạt đáng có”.

Diệp Thần Phi nghiêm túc nói.

Cảm giác nhẹ nhõm tan dần trong mắt Diệp Chấn Tông.

“Vậy thì bọn ta an tâm rồi”.

Diệp Thần Phi gật đầu: “Chuyện này cứ giao cho cháu”.

“Các thúc vừa xuất quan, trước hết cứ nghỉ ngơi đã, cháu bảo Tùy Vân xây một tòa biệt viện bên hồ kính, nơi đó khá thanh u tao nhã”.

Diệp Chấn Tông xua tay.

“Thôi, ở dưới đất lâu như vậy, ta đã sớm chán ngấy với cái từ thanh u này rồi”.

“Vậy hai thúc”, Diệp Thần Phi nghi ngờ.

Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu hai mắt nhìn nhau, cùng gật đầu một cái.



“Thiên hạ lớn như vậy, bọn ta cũng muốn đi xem một chút”.

“Bận rộn cả một đời, vẫn chưa được hưởng thụ một cách chân chính cuộc sống tốt đẹp trong nhân gian này, ha ha”.

Hai người cười lớn.

Nhìn bọn họ, Diệp Thần Phi không biết nên tỏ thái độ thế nào.

“Như vậy đi, cháu chuẩn bị cho hai thúc một vài thứ, xem như là phí đi đường”.

Diệp Chấn Tông chuẩn bị từ chối lần nữa thì Diệp Thần Phi cướp lời nói trước: “Xin đừng từ chối sự tôn kính của một hậu bối với trưởng bối”.

Diệp Chấn Tông ngẩn người, cuối cùng vẫn gật đầu.

“Được, chúng ta là người một nhà, không cần quá khách sáo”.

“Nói phải”, Diệp Thần Phi nộ ra nụ cười.

Sau một hồi, Diệp Thần Phi đi ra từ trong phòng khách chính.

Đã không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Chấn Tông và Diệp Chấn Diệu.

Đám Tùy Vân trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, hai vị trưởng lão trước khi rời đi đã nói cho bọn họ rồi.

“Đi làm việc của mình đi”.

Diệp Thần Phi nhắc nhở bọn họ, sau đó nhìn về núi lớn rất xa phía bắc.

Cũng đến lúc hắn nên đi rồi.

Trạm thứ nhất thì đi đỉnh núi cao Thanh Cổ đi.

Ngày hôm sau, trước cửa lớn nhà họ Diệp.

Hai con ngựa con Huyền Lân đứng hai bên cửa lớn, một đen một trắng.

Hai đội người ngựa đã tụ tập.

Diệp Hoàng và Diệp Long từ trong cửa đi ra, chia nhau nhảy lên ngựa con Huyền Lân.

Hai người nhảy lên ngựa tiến về phía trước, đối diện với nhau.

“Đường ca, con ngựa con Huyền Lân màu trắng thuần này rất thích hợp với huynh đó”, Diệp Hoàng cười nói.

Diệp Long mặc đồ trắng, cộng thêm ngồi trên con ngựa hiền lành, thật sự có chút khí phách giống với thần thương áo trắng Bộ Phi Tuyết khi còn trẻ.

“Còn ta ngược lại không ngờ muội sẽ chọn con ngựa tính cách mạnh mẽ nhất”, Diệp Long cũng cười nói.

Hai người cười ha ha một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ nhàn nhạt.



Từ nhỏ, mọi người đều lớn lên dưới cùng một mái hiên, giữa bọn họ có cạnh tranh, nhưng nhiều hơn là tình bằng hữu cộng thêm tình thân nhiều lần sát cánh bên nhau.

Lần từ biệt này cũng không biết đến bao giờ có thể gặp nhau.

“Đường ca, đến lúc đó đừng để bị muội so sánh đó’, Diệp Hoàng khiêu khích nói, xua đi đau thương khi chia xa.

Diệp Long cũng bật cười: “Người của Thiên Loan Điện như muội hơn nhiều so với bọn ta, nếu trên đường lộ phí không đủ, ta có thể cho muội một chút”.

Nói xong, cậu lấy ra từ trong lòng bàn tay chiếc nhẫn trữ vật Diệp Thần Phi đưa cho, tiện tay cầm chơi.

“Ta khuyên huynh nên giữ lại đi, chúng ta còn có một đại gia đình phải nuôi đấy”, Diệp Hoàng cười nói.

“Xì. Chân Long các bọn ta phải dựa vào bản thân để tạo ra của cải, chút lộ phí đại bá cho này…”

Diệp Long nói xong, thần thức thăm dò trong nhẫn trữ đồ, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nắm nó thật chặt trong tay.

Cậu cứ tưởng rằng đó chính là lộ phí thôi.

Nếu như nhìn không sai, một đống lớn như vậy nói ít cũng phải trên một tỷ ấy chứ!

Hơn nữa, hình như đều là linh thạch thượng phẩm.

Dường như nhìn thấu dáng vẻ của cậu, Diệp Hoàng cười lớn: “Xem ra cha ta lần đầu cho huynh tiền tiêu vặt”.

Khóe miệng Diệp Long co rút, tiền tiêu vặt…

Có phụ huynh nhà ai cho tiền tiêu vặt như vậy?

“Đường ca, chúng ta không thể phụ lòng hy vọng của lão nhân gia đâu”.

“Chúng ta sẽ gặp lại!”

Diệp Hoàng chắp tay nói.

Diệp Long cũng ôm quyền, nhẫn trữ vật trong tay lặng lẽ thu hồi vào không gian lòng bàn tay.

Sau đó, hai người quay đầu ngựa.

Hai nhóm người ngựa, một hướng đông, một hướng tây, vội vã rời đi.

Trong chốc lát, bọn họ ra khỏi cửa thành.

Trong đội ngũ của Diệp Hoàng, một thiếu niên đen nhẻm liếc mắt nhìn xa xa về phía thành Vân Tiêu.

“Mễ Phong, theo sát”, Giang Phỉ lớn tiếng nói.

“Ồ ồ, được”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play