Khi Diệp Thần Phi biết được hai vị trưởng lão xuất quan, quả thực hắn có chút ngơ ngác.

Thời gian lâu như vậy rồi, hắn đã sớm quên mất nhà thờ tổ họ Diệp ở dưới đất còn giấu mấy vị trưởng lão.

“Đại ca, trưởng lão lúc này đang ở Chấn Hưng viện”.

Chấn Hưng viện là nơi bốn huynh đệ Diệp Chấn Quang lớn lên, từ khi tam đại trưởng lão bế quan, lão gia chủ chết, nơi đó vẫn luôn đóng kín bảo tồn.

“Vậy chúng ta qua đó đi”, Diệp Thần Phi khẽ thở dài.

Hắn thật sự không biết nên đối mặt thế nào với ba vị trưởng lão chưa bao giờ gặp mặt này.

“Chúng ta nên đối mặt với hắn sao đây?”

Trong phòng khách chính của Chấn Hưng viện.

Diệp Chấn Tông, Diệp Chấn Diệu, còn có Tùy Vũ, Tùy Hổ, Tùy Báo đều ở đây.

Sau khi nghe xong chuyện Diệp Thần Phi làm, còn cả sự thay đổi giữa nhà họ Diệp và thành Vân Tiêu bây giờ, tâm tình hai vị trưởng lão cực kỳ phức tạp.

Chỉ là bế quan thôi, sao mà sau khi đi ra, cả thế giới đều thay đổi?

Vốn Tùy Vũ nói như vậy, bọn họ còn có chút không dám tin.

Nhưng khi Tùy Vân và Tùy Báo đột phá đến Nguyên Anh kỳ, bọn họ mới dần dần tin vào sự thật này.

Nhưng trong lòng quả thực khó mà chấp nhận!

Đại ca bọn họ kính trọng nhất đã chết rồi.

Mà một đứa cháu trai luôn khiến bọn họ đau đầu, từ trước đến nay chưa từng được coi trọng, trong một đêm liền bay lên đến cửu tầng mây.

Phương thức ấy lại vô cùng kỳ diệu, gần như là kỳ tích.

Thế giới này từ lúc nào lại thay đổi nhanh như vậy?

Bọn họ thật sự không biết nên đối mặt như thế nào với một đứa cháu trai mạnh mẽ đến mức không thể nào giải thích nổi này.

“Cha, đại ca quả thật thay đổi rồi, nhưng trái tim của huynh ấy vẫn đặt vào gia tộc”, Tùy Vũ nhìn thấu nghi ngờ của bọn họ, ông ta liền lên tiếng giải thích.

“Đúng vậy, hơn nữa nếu không có đại ca thì gia tộc của chúng ta sẽ không huy hoàng như bây giờ!”

Hai người còn lại cũng rối rít giải thích.

Hai vị trưởng lão hai mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy một loại cảm xúc nào đó từ trong mắt đối phương.

Gia tộc cường thịnh, trong tộc đoàn kết đây chẳng phải mục tiêu bọn họ khổ sở truy tìm sao?

Có lẽ một vài thứ nên buông bỏ thì nên để nó hoàn toàn buông bỏ đi.



Lúc này, hai cái thân ảnh từ bên ngoài đi vào.

Chính là Diệp Thần Phi và Diệp Tùy Vân.

“Thần Phi chúc mừng hai vị trưởng lão xuất quan thành công”.

Sau khi đi vào, Diệp Thần Phi vẫn nghiêm túc hành lễ.

Mặc dù linh hồn mình đã khác, không còn cảm tình gì với bọn họ.

Nhưng dù sao cũng là trưởng bối.

Tư thái nên làm vẫn phải làm.

“Thần Phi đến rồi”.

Hai vị trưởng lão đứng dậy nói: “Mau ngồi đi”.

Diệp Thần Phi nghe vậy liền đi lên phía trước, ngồi phía dưới bọn họ.

“Tất cả các ngươi ra ngoài đi”.

Diệp Chấn Tông nói, mấy người Tùy Vân lần lượt rời khỏi phòng khách chính.

Chỉ còn lại ba người bọn họ.

Ngay lập tức có chút yên tĩnh.

“Nhớ lúc lần trước gặp cháu, cả ngày cháu ngâm mình trong đống sách, không thích nói chuyện, không thích đứng trước mặt người khác”, Diệp Chấn Tông chủ động mở miệng nói.

Diệp Thần Phi không tự chủ sờ cằm.

“Đúng vậy”.

“Nhưng con người cũng sẽ thay đổi”.

Diệp Chấn Tông cởi mở cười: “Không sai, con người đều sẽ thay đổi”.

“Chỉ là không ngờ sự thay đổi của thế giới này lại lớn như vậy”.

“Chúng ta nhìn thấy rồi, nhà họ Diệp dưới quản lý của cháu thì đã đạt đến đỉnh cao chưa từng có!”

“Chúng ta thật sự rất vui vẻ”.

Diệp Chấn Tông rất biết nói chuyện, nói chuyện thay đổi của con người thành thay đổi của thế giới, khéo léo tránh được vấn đề ngượng ngùng nhất.

Diệp Thần Phi cũng từ từ thả lỏng.

“Cháu là người nhà họ Diệp”.

“Đương nhiên không thể thoái thác với sự phát triển của gia tộc”.



“Hoan nghênh hai thúc quay về, gia tộc có thêm hai vị trưởng lão, nhất định sẽ càng hưng thịnh”, Diệp Thần Phi nói.

Mặc dù có chút ngượng ngùng, hắn không thể nói từ chối để hai vị trưởng lão tiếp tục gánh vác làm trưởng lão.

Cả đời bọn họ đều đã dâng hiến cho gia tộc này.

Nhưng Diệp Chấn Tông liền bật cười.

“Không nổi đâu”.

Ông ta nói.

Diệp Thần Phi khẽ cau mày, có chút không hiểu.

“Bọn ta già rồi”.

Diệp Chấn Tông nói: “Nói thật, sau khi xuất quan, nhìn thấy gia tộc thay đổi lớn như vậy, bọn ta cảm nhận sâu sắc nỗi kinh hoàng, nhưng là sợ hãi”.

“Vì sao?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Diệp Chấn Tông nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đúng như lời ta vừa nói, thế giới này thay đổi quá nhanh”.

“Suy nghĩ của bọn ta đã không theo kịp sự phát triển của gia tộc”.

“Nếu đã như vậy cần gì bám vào danh hiệu trưởng lão nữa, đưa ra một vài mệnh lệnh không thể giải thích nổi?”

“Nhà này cứ giao cho thế hệ của các cháu lo liệu đi, ta có lòng tin tuyệt đối”.

Diệp Thần Phi ngây ngẩn.

Hắn không ngờ Diệp Chấn Tông có thể lạnh nhạt buông chức vị trưởng lão như vậy.

Đặc biệt sau khi nhìn thấy nhà họ Diệp phồn vinh như bây giờ.

Cái này cần phải quyết đoán lớn thế nào?

Bọn họ thật sự là những người đặt nền móng cho nhà họ Diệp.

“Nhị thúc, thật ra thì không cần như vậy”.

Diệp Chấn Tông giơ tay lên, ngăn cản Diệp Thần Phi nói tiếp.

“Cháu có thể gọi ta hai tiếng nhị thúc là đủ rồi”.

Trên mặt ông ta tràn đầy nụ cười: “Nếu đại ca trên trời linh thiêng, biết cháu đã có thành tựu này, nhất định vô cùng vui vẻ”.

Diệp Thần Phi yên lặng, loại tình cảm này hắn không có cách nào chấp nhận.

“Ta nghe nói chuyện cha cháu mất dường như có chút ẩn tình?”, Diệp Chấn Tông bỗng nhiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play