Trương Tam hắn ăn xong, cản thấy rất ngon nên liền nói" Tông Đản đại ca, tay nghề của ngươi đỉnh a."

Hắn giơ tay ngón tay, tán dương Tông Đản, Tông Đản cười cười đáp lại hắn rồi nói: "Không có gì, đây đều là do A Sơn Bà Bà dạy."

Trương Tam lại nghi hoặc nói: "Tông Đản đại ca, cũng biết qua A Sơn Bà Bà?" Tông Đản thấy Trương Tam ngạc nhiên như vậy liền cười nói: "Việc này cũng không có gì ngạc nhiên."

Tông Đản cười cười vừa dọn những bát ăn xong trên bàn, vừa nói: "Hồi đó ta cũng gặp được A Sơn Bà Bà, về sau ta cũng theo nàng."

Trương Tam liền gật đầu, hắn cũng không hỏi gì thêm, bởi vì Hói Đầu từng nói với hắn: "A Sơn Bà Bà là một người rất tốt luôn giúp đỡ người khác xa lạ."

Việc này làm ai cũng kính trọng A Sơn Bà Bà, coi A Sơn Bà Bà là một người mẫu thân, nên điều này là hiển nhiên.

Trương Tam thấy mọi việc đã ổn thỏa nói: "Tông Đản đại ca, việc chúng ta hết rồi, ta có thể đi ra ngoài?"

Tông Đản không nói gì mà gật đầu, Trương Tam liền quay người mở cửa liền ngơ ngác, thiếu nữ đứng trước mắt hắn.

Sau lưng hắn Hói Đầu cùng Tông Đản thấy thiếu nữ kia, liền co đầu rụt cổ chạy ra xa núp sau những tủ gỗ.

Hai người bọn hắn cũng không giám ngó hé nửa lời, chỉ biết thương tiếc cho Trương Tam mà thầm cầu mong nói: "Trương Tam huynh đệ bảo trọng."

Hói Đầu cũng không có ra giúp đỡ, cũng cầu mong cho Trương Tam vượt qua kiếp này: "Trương Tam huynh đệ, tạm biệt ngươi, ngươi đây phải chịu khổ."

"Ta thân là huynh đệ của ngươi, không thể giúp ngươi, ai kêu nữ nhân kia quá là mạnh, không đúng phải là ma nữ kia."



Hói Đầu định nói tiếp, nhưng liền bị Tông Đản dùng quyền đánh hắn mấy cái: "Ngươi im miệng, ma nữ kia biết phải làm thế nào."

Hói Đầu liền ngơ ngác, đầu hơi co rút về sau nghiêm chỉnh nói: "Đúng a, ta nói nhỏ, ma nữ kia biết hai huynh đệ chúng ta đều sẽ chịu khổ."

Hói Đầu liền im miệng, thấy vậy Tông Đản mới hài lòng gật đầu nhìn Trương Tam phản ứng như nào.

Trương Tam thấy thiếu nữ như vậy liền hớn hở, mấy ngày không có gặp nàng, nàng ấy vậy mà khuynh thành hơn nhiều a.

Thiếu nữ cũng ngước nhìn lại, thấy Trương Tam nàng liền nở nụ cười, tươi cười chào hỏi Trương Tam: "Trương Tam lại gặp ngươi."

Trương Tam thấy vậy chào lại nàng nói: "Vị tỷ tỷ này, ta thế nhưng chưa biết tên của ngươi, ngươi có thể cho ta biết danh dự của ngươi?"

Thấy vậy, thiếu nữ liền nhảy xuống liền cười nói: "Đúng là ngươi chưa biết tên ta, tên của ta a."

Nàng bước vừa ngước nhìn lên cao vừa nói: "Tên của ta rất là ngắn gọn a, dài, ên Uyên."

Trương Tam liền mơ hồ, Thiên Uyên, tên này rất hay, hắn liền tươi cười chào hỏi lại nói: "Thiên Uyên, ta rất thích nàng."

Nghe đến đây Thiên Uyên mặt tươi cười, liền nói: "Trương Tam sao ngươi lại ở đây?" Trương Tam nghe vậy liền giật mình nói: "A." hắn lại được Thiên Uyên hỏi về hắn?

Điều này làm hắn ngạc nhiên, hắn liền quay người chỉ về phía cái bàn nói: "Ta cùng Tông Đản đại ca cùng với Hói Đầu đại ca nhưng bây giờ hai người bọn hắn đi đâu rồi?"

Thiên Uyên cũng nhìn lại, nghi ngờ? Lúc này bên trong phòng, khi nghe đến khi Thiên Uyên hỏi, hai người liền quay người lại dựa lưng vào tủ gỗ.



Thờ hổn hển nói nhỏ: "Hói Đầu, ngươi cảm thấy Trương Tam có chút thiếu đầu óc?" Hói Đầu nghe vậy cũng thở dài nói: "Trương Tam huynh đệ thật sự thiếu đầu óc."

Hắn cũng chính xác nghĩ như vậy, bởi vì Trương Tam quá là si mê nhan sắc nữ nhân đi, mỹ nhân càng đẹp tâm địa càng hiểm ác.

Hắn núp sau tủ gỗ, liền tục hỏi han nhau, Thiên Uyên đã phát hiện ra hai người nhưng cũng không vạch trần mà nói: "Trương Tam, chắc rằng hai người bọn hắn rời đi có công vụ?"

"Hai người bọn hắn ,thế nhưng rất siêng năng, làm xong việc này chắc rời đi rồi, chúng ta cũng đi đi ah."

Hai người, núp sau tủ gỗ không khỏi chửi rủa: "Móa, ta thế nhưng lười a, qua lời ma nữ kia nói vậy mà thành siêng năng làm việc."

Bên cạnh Hói Đầu cũng nói: "Ngươi đây, còn được nói siêng năng, ta thế nhưng muốn siêng năng làm việc rất là khó."

Bởi vì Tông Đản lười, nhưng so sánh với hắn. Chỉ là một đứa nhóc con, gặp được lão cha của mình thôi.

Phải cúi đầu bái lạy cha, điều này làm Tông Đản cũng không thể phản bác, hắn thật sự thấy Hói Đầu rất là lười biếng. Việc trong phủ cho hắn cùng Tông Đản làm đều một mình hắn làm á.

Hắn nuốt nước miếng, bên ngoài thấy Thiên Uyên nói như vậy, Trương Tam gật đầu liền đóng cửa phòng lại.

Trong phòng thấy cửa khép lại, hai người bọn hắn mới thở dài nói: "Cuối cùng cũng đi, làm ta muốn nghẹt thở."

Tông Đản liền nghi hoặc nhìn Hói Đầu nói: "Ngươi từ nãy đến bây giờ thế nhưng nhịn thở?" Hói Đầu liền gật đầu, làm Tông Đản chỉ biết cảm thán.

"Ngươi nhẫn nhịn thở làm gì?" nghe thấy Tông Đản hỏi như vậy, hắn liền nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play