Qua đi hồi lâu đoàn người cũng dần dần rời đi, chỉ còn lại mỗi mình Hói Đầu.

Hắn tiến lên, A Sơn Bà Bà liền hỏi: "Hài tử, bát của ngươi đây?" Hói Đầu liền ngước nhìn nữ nhân trước mắt.

Nữ nhân trước mắt, vẻ mặt tuy già nua nhưng khí chất vẫn như tuổi đôi mươi xinh đẹp tuyệt trần trong mắt hắn.

Hắn chỉ là một hài tử nên việc này cũng không rành, A Sơn Bà Bà cũng mặc trên mình một bộ váy dài.

A Sơn Bà Bà liền nhìn Hói Đầu với vẻ mặt khác thường, nói: "Hài tử phụ mẫu ngươi đây." Hói Đầu vẫn như cũ lắc đầu như đã từng nói với thiếu niên trước đó.

A Sơn Bà Bà nghe xong cũng biểu thị gật đầu, rồi nói: "Hài tử qua đây." Hói Đầu do dự hồi lâu quyết định, rồi vẫn bước đến bên cạnh A Sơn Bà Bà.

Hắn bước gần đến cạnh A Sơn Bà Bà, xung mấy người cũng không nói gì, mà tiếp tục làm công việc của mình, A Sơn Bà Bà lấy ra một cái ghế.

Đắt bên cạnh Hói Đầu rồi nói: "Hài tử, ngươi đợi ta một chút." dứt lời nàng quay người kiếm xung quanh, liền cầm lấy một cái bát.

Nàng cầm trên tay, đi đến nồi cháo đang được đun lửa, dùng muống bên cạnh múc lấy cháo để vào trong bát rồi đặt muống

xuống, cầm trên tay bát cháo.

Đi đến bên cạnh Hói Đầu rồi ngồi xuống nói: "Hài tử ngươi có đói không? Ta mang ít cháo cho ngươi ăn." Hói Đầu gật gật đầu.

Thấy vậy A Sơn Bà Bà liền cười, cầm trên tay bát cháo, khi nãy nàng cũng mang theo một cái thìa làm bằng gỗ, múc xuống bát cháo đang nóng hổi.



Mang lên gần miệng thổi thổi, rồi đưa đến miệng của Hói Đầu, nàng cười rồi nói: "Nào ăn đi." Hói Đầu bất đắc dĩ phải mở miệng ra.

Thấy Hói Đầu ăn vui vẻ như vậy nàng liền vui vẻ, Hói Đầu cũng không muốn được người lạ đút ăn liền nói: "Ta không cần, ta có thể tự ăn."

A Sơn Bà Bà muốn phản bác lại thôi, đứng dậy cầm lấy một cái ghế đưa đến trước mặt Hói Đầu rồi nói: "Ta để bát cháo ở đây, hài tử ngươi cứ từ từ ăn, không ai tranh giành của ngươi, mà ngươi có thể gọi ta là A Sơn Bà Bà."

Hói Đầu liền bất chi bất giác đứng im, hắn lại nhớ đến, mẫu thân từng nói: "Hài tử, ngươi ăn chậm chậm thôi không ai tranh giành của ngươi, ta cùng lão cha của ngươi no rồi."

Còn có, thiếu niên đó, cũng từng nói như vậy, bây giờ lại đến A Sơn Bà Bà, hắn tóc tai bụi bẩn, tóc dài che mắt như một nữ nhân.

Miệng liền nói nhỏ: "Đa tạ." dứt lời hắn cầm trên tay thìa rồi từ từ múc lấy ăn, bởi vì sáng dậy hắn cũng đã ăn mấy cái bánh nên bây giờ không cần ăn nhanh.

Nhưng hắn vẫn nở nụ cười, Trương Tam nghe vậy liền cảm thán nói: "Hói Đầu đại ca, vậy A Sơn Bà Bà còn đối xử như nào với ngươi?"

Hói Đầu quay đầu lại nhìn hắn nói: "Trương Tam huynh đệ, ngươi không biết đấy thôi, ta về sau liền được A Sơn Bà Bà nhận nuôi từ đó lớn lên đến bây giờ."

Trương Tam biểu lộ gật đầu nói: "Ra là thế, Hói Đầu đại ca ngươi cũng quá may mắn a, nhiều lần chết đói vậy mà đều được cứu sống."

Hói Đầu cười cười cho qua, việc này hắn cũng không thể được như bây giờ, lúc còn hài tử khí vận của hắn quá may mắn đi.

Hắn hài lòng gật đầu, Trương Tam cũng không hỏi nhiều, mà hai người cứ như vậy rời đi khỏi con phố.



Hai người đến phòng, nhanh tay tiến vào trong phòng rồi đóng cửa lại, hai người tiến vào trong ngồi trên ghế.

Thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cái này cần nhanh tay, gặp nữ nhân kia là xác định a. Hắn thảo dài, Hói Đầu thả lỏng cơ thể dựa trên ghế.

Trương Tam không rảnh rỗi mà giúp Tông Chó cắt từng miếng thịt rồi bỏ vào trong bếp lửa đang cháy trên bàn.

Trương Tam liền hỏi: "Tông Đản đại ca, ngươi biết Tông Chó đại ca không?" Tô Đản gật đầu biểu lộ biết rõ.

Trương Tam gật gật đầu, Hói Đầu đại ca không có lừa hắn, Tông Đản liền nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Ngươi hỏi việc này có gì không?"

Trương Tam liền lắc đầu biểu thị không có ý gì, trong quan phủ lúc này một nữ nhân mặc trên mình bộ Hồng Y váy.

Nàng đi quanh những nơi có thể đi qua, muốn tìm nam nhân mà nàng từng gặp, người có thể nhìn thấy sợi tơ hồng giữa nàng.

Nàng bước đến làm mấy nam nhân trong quan phủ đều lần lượt né tránh, một tên vừa cúi người vừa chạy nói nhỏ: "Nữ nhân này lại đến. Mấy ngày nay rồi rốt cuộc nàng ta tìm ai."

Hắn căn bản không rõ nhưng phải chạy trước a, mặc trên bộ váy dài Hồng Y lúc này nàng thở dài, vậy mà không phát hiện ra Trương Tam.

Nàng muốn thử máu của Trương Tam, mấy ngày nay nàng đã không có máu người để tăng cao tu vi a,

Nàng buồn bã mà quay người, không định rời đi mà nằm trên một thanh gỗ, nàng nhắm mắt hai chân lắc lư, Trương Tam không hề biết rằng Hồng Y đang ở trước mắt văn sau cánh cửa này.

Hắn từ từ ăn miếng thịt mới gắp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play