Chương 153

Edit + beta: Iris

"Đào tổng đang xem kịch bản hả?" Người đại diện của Nghiêm Thịnh đi đến trước mặt Đào Mộ, bắt đầu tìm đề tài để nói.

Ánh nắng trên đầu bị che mất, Đào Mộ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang cười tủm tỉm trước mặt, mặc dù là đang ngồi nhưng không hề tỏ ra yếu thế.

"Tôi là người đại diện của Nghiêm Thịnh, tên Tằng Ích Hành." Tằng Ích Hành mỉm cười vươn tay ra, chủ động giới thiệu với Đào Mộ. Bởi vì trước khi tiến tổ, Đào Mộ từng thẳng thừng nói cậu không thích Nghiêm Thịnh, tuy Tằng Ích Hành rất muốn kết bạn với Đào Mộ, nhưng không dám tùy tiện đến gần. Chỉ là tình hình bây giờ đã khác. Trong lòng Tằng Ích Hành có vài thắc mắc, muốn trò chuyện với Đào Mộ một chút.

"Có phiền không nếu tôi ngồi một lát?" Tằng Ích Hành chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Đào Mộ, lễ phép hỏi.

Đào Mộ mở miệng nói: "Anh có việc gì sao?"

Tằng Ích Hành mỉm cười, thuận thế ngồi xuống: "Tôi nhớ khoảng thời gian trước, Đào tổng rất nhiệt tình đi thắp hương bái Phật, có nguyên nhân gì phải không?"

Đào Mộ nói thẳng: "Để trừ tà."

Tằng Ích Hành lại hỏi: "Đào tổng cũng tin chuyện quỷ thần?"

Đào Mộ khép kịch bản lại, đặt sang một bên. Cậu nhớ ở kiếp trước, Tằng Ích Hành là người đại diện kiêm bạn thuở nhỏ của Nghiêm Thịnh, quan điểm của hắn về Thẩm Dục cực kỳ bình thường. Tuy không phản đối chuyện tình cảm của Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục, nhưng cũng không tỏ thái độ ủng hộ. Thậm chí ngay cả khi Nghiêm Thịnh tìm mọi cách áp diễn cậu để trút giận cho Thẩm Dục, hắn còn từng khuyên Nghiêm Thịnh đừng làm như vậy.

Lý do Tằng Ích Hành làm vậy là vì điều đó sẽ ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của Nghiêm Thịnh trong mắt người trong ngành. Mặc dù ý định ban đầu không phải vì cậu, đến cuối cùng cũng không có tác dụng gì, nhưng Đào Mộ xét thấy kiếp trước khi cậu bị ngàn người chỉ trích, Tằng Ích Hành vẫn duy trì được thái độ trung lập, nên cậu cũng không từ chối người ngàn dặm.

"Thà tin là có."

Tằng Ích Hành suy nghĩ một lát, vẫn mở miệng hỏi: "Tôi nhớ rõ Đào tổng từng đối phó với Thẩm Dục vài lần. Không biết cậu cảm thấy Thẩm Dục là người thế nào?"

Đào Mộ nhíu mày, trực tiếp nói: "Tôi không muốn bình luận về người này."

"Đào tổng đừng hiểu lầm," Tằng Ích Hành cười khẽ, giải thích: "Tôi không có ý châm ngòi ly gián, cũng sẽ không kể cho người khác về cuộc nói chuyện của chúng ta. Chỉ là tôi cảm thấy từ khi Nghiêm Thịnh quen biết Thẩm Dục, biểu hiện của cậu ấy so với ngày thường cứ như hai người khác nhau."

Trước mặt Đào Mộ, Tằng Ích Hành ngại phàn nàn về việc Nghiêm Thịnh cứ như bị người ta bỏ bùa. Chỉ có thể uyển chuyển nói: "Nếu nói theo một thuật ngữ rất phổ biến trên internet gần đây, chính là phong cách không đúng lắm."

Đào Mộ mặt không cảm xúc: "Tằng tiên sinh muốn nói gì?"

Tằng Ích Hành do dự một lát rồi hỏi: "Tôi muốn hỏi là trước đó Đào tổng đi thắp hương bái Phật cầu bùa bình an, mỗi ngày sau khi tan tầm còn sao chép thanh tâm chú và kinh Phật, có phải có liên quan đến Thẩm Dục không?"

Đào Mộ nhướng mày, nói thẳng: "Tôi cảm thấy bát tự của tôi và người này không hợp."

Vậy là có liên quan?

Tằng Ích Hành nghe huyền ca đã biết nhã ý*, đang định hỏi thăm Đào Mộ là hương khói nhà ai tương đối linh nghiệm thì nghe Đào Mộ nói tiếp: "Chỉ là tình huống của tôi và Nghiêm ảnh đế không giống nhau. Chúng tôi là bát tự không hợp, Nghiêm ảnh đế và Thẩm Dục lại là duyên trời tác hợp. Tôi khuyên Tằng tiên sinh không cần làm chuyện dư thừa."

*Nghe huyền ca đã biết nhã ý (闻弦歌而知雅意): Nghe đàn ca mà biết được chí khí trong đó; giỏi suy luận; suy đoán; chỉ nghe nói bề ngoài đã nắm bắt được trọng tâm.

Xét thấy kiếp trước Tằng Ích Hành luôn giữ thái độ trung lập, Đào Mộ không ngại nhắc nhở một câu. Chỉ cần có vầng sáng cốt truyện, bất kỳ ai muốn chia rẽ quan hệ cũng sẽ không có kết cục tốt. Đào Mộ không muốn nhìn thấy Tằng Ích Hành trở thành pháo hôi.

Chỉ là Tằng Ích Hành không tin cái này: "Tôi không biết vì sao Đào tổng lại có suy nghĩ này, nhưng Nghiêm Thịnh là bạn thuở nhỏ của tôi, cũng là đối tác của tôi. Về công về tư, tôi sẽ không mặc kệ Nghiêm Thịnh cứ mơ hồ ở bên nhau với Thẩm Dục."

"Anh không cần phải phản ứng lớn như vậy." Đào Mộ khẽ cười: "Có lẽ hai người họ là chân ái thì sao!"

Tằng Ích Hành dường như bị từ ngữ này làm cho buồn nôn. Một lúc lâu sau mới cười nói: "Đào tổng đúng là biết kể chuyện cười."

Tằng Ích Hành nói xong thì trực tiếp hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, trước đó Đào tổng đi thắp hương bái Phật, cảm thấy miếu thờ nhà ai linh nghiệm nhất?"

Đào Mộ không nói gì, tầm mắt nhìn lướt qua Tằng Ích Hành, nhìn ra sau lưng hắn.

Tằng Ích Hành quay đầu lại thì thấy Thẩm Dục ôm kịch bản đáng thương đứng đó, tủi thân nói: "Mộ Mộ, Tằng đại ca, hai người đang nói chuyện gì thế?"

Tằng Ích Hành đầu đầy hắc tuyến, hỏi: "Cậu đứng đây khi nào?" Hắn không biết Thẩm Dục đã đứng chỗ này bao lâu, cũng không rõ Thẩm Dục nghe được bao nhiêu. Chỉ là bản thân hắn thảo luận về chuyện của bạn thuở nhỏ và bạn trai của người bạn đó với người khác, còn bị đương sự bắt được, Tằng Ích Hành cảm thấy hơi xấu hổ.

"Em vừa mới tới đây." Thẩm Dục hơi mờ mịt nhìn Tằng Ích Hành. Không rõ vì sao người đại diện của Nghiêm đại ca lại phản ứng lớn như vậy.

"À, ồ," Tằng Ích Hành ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ: "Cậu tìm tôi hay tìm Đào tổng?"

"Em tìm Mộ Mộ." Thẩm Dục ôm kịch bản, cẩn thận nhìn Đào Mộ: "Em muốn Mộ Mộ đối diễn với em. Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

"Đang nói chuyện hương khói chùa miếu nhà ai linh nghiệm nhất ở Hương Thành." Tằng Ích Hành giành nói trước Đào Mộ, trịnh trọng nói: "Tôi cũng muốn dẫn Nghiêm Thịnh đến với lạy."

Thẩm Dục nghe vậy thì đỏ mặt, cũng không biết nghĩ tới cái gì, ngại ngùng nói: "Cũng được. Lúc trước Nghiêm đại ca đi ngắm cảnh đêm với em, nhưng khi đó cũng đã muộn, chúng em không kịp đi dạo chùa miếu. Anh đi hỏi thăm đi, hôm nào em và các anh cùng đi."

Hắn nhớ lúc trước người đi cùng Đào Mộ là Lệ Khiếu Hằng, nghe nói còn rút được xăm thượng thượng. Nếu có cơ hội, hắn cũng muốn đi rút xăm —— tốt nhất là có thể hỏi về nhân duyên.

Sắc mặt Tằng Ích Hành tái nhợt, ấp úng cho qua, không chờ Thẩm Dục nói thêm gì nữa, hắn lập tức đứng dậy, xám xịt rời đi.

Thẩm Dục nhìn bóng lưng Tằng Ích Hành, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Tằng đại ca dường như không thích tớ?"

Thẩm Dục quay đầu nhìn Đào Mộ: "Cậu nói gì với anh ấy vậy? Anh ấy hình như có hiểu lầm gì với tớ."

Đào Mộ luôn không có kiên nhẫn với Thẩm Dục: "Tự cậu đi hỏi anh ta đi."

"Vì sao cậu không chính miệng nói với tớ?" Thẩm Dục ôm kịch bản, đứng trước người Đào Mộ, nói như đúng rồi: "Cậu không cần phải xấu hổ. Thật ra tớ đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người. Cậu nói với Tằng đại ca là tớ và Nghiêm đại ca là duyên trời tác hợp, là chân ái. Còn khuyên Tằng đại ca chấp nhận sự thật là chúng tớ ở bên nhau. Mộ Mộ, cảm ơn cậu đã ủng hộ chúng tớ. Trước đó là tớ sai. Tớ cứ tưởng cậu thật sự ghét tớ và Nghiêm đại ca. Không ngờ cậu lại quan tâm chúng tớ như vậy."

Lúc nãy Đào Mộ nói một câu "chân ái" khiến Tằng Ích Hành buồn nôn đến suýt không nói nên lời. Bây giờ chính cậu cũng bị Thẩm Dục làm cho buồn nôn không khác gì.

Thẩm Dục hoàn toàn không thông cảm cho tâm trạng của Đào Mộ, vẫn dùng dáng vẻ thanh lệ như đóa sen trắng đứng ngay đó, cảm động đến nước mắt lưng tròng, tự quyết định: "Cậu đừng mất tự nhiên như vậy, cậu thích tớ thì cứ việc nói thẳng, vì sao nhất định phải hại tớ đau lòng khi đối mặt với nhau, sau lưng lại che chở tớ trước mặt người khác. Những chuyện cậu làm đó tớ đều không biết, lỡ như hiểu lầm cậu thì làm sao? Thật ra cậu cũng muốn làm bạn với tớ đúng không? Lúc trước cậu ăn nói khó nghe như vậy với tớ, chắc chắn là tức giận vì tớ hiểu lầm cậu. Vậy tớ xin lỗi cậu, sẵn tiện cũng tha thứ cho cậu."

Nói tới đây, Thẩm Dục hừ nhẹ một tiếng, nhăn cái mũi nhỏ, nhỏ giọng nói: "Không bao giờ trách cậu đối xử nhẫn tâm với tớ nữa."

Đào Mộ mặt không cảm xúc chà chà cánh tay, trơ mắt nhìn da gà rớt đầy đất. Cậu vẫn luôn rất bội phục mạch não tự lẩm bẩm của Thẩm Dục, chỉ là cậu chưa từng nghĩ kỹ năng của Thẩm Dục còn có thể tăng lên.

Rõ ràng cậu đã thể hiện rất rõ thái độ của bản thân, vì sao Thẩm Dục vẫn có thể dựa vào lời nói cử chỉ của cậu để đưa ra kết luận hoàn toàn tương phản? Đây không còn là điều mà filter có thể giải thích được.

Chẳng lẽ là sau khi hợp thể với Nghiêm Thịnh, vầng sáng cốt truyện trên người hắn tự động tăng mạnh?

Nếu không thì phải giải thích chuyện Thẩm Dục rõ ràng biết thái độ của cậu, nhưng chỉ trong một đêm đã có thể nghĩ ra câu giải thích kỳ lạ như vậy thế nào đây.

Đào Mộ nghĩ không ra, cũng lười suy nghĩ, yên lặng đứng dậy cách xa Thẩm Dục 3m.

Thẩm Dục ôm kịch bản đứng tại chỗ, cười như một con mèo. Đột nhiên nghe thấy có người hỏi hắn: "Em đang cười gì vậy?"

Thẩm Dục hoảng sợ, nhanh chóng hồi phục tinh thần thì thấy đó là Nghiêm Thịnh vừa làm xong tạo hình.

"Nghiêm đại ca." Thẩm Dục mỉm cười vui vẻ chào hỏi, lớn tiếng tuyên bố phát hiện của mình: "Em thấy Mộ Mộ không hề ghét chúng ta một chút nào đâu. Hóa ra cậu ấy luôn thầm quan tâm chúng ta ở sau lưng. Còn nói chúng ta là duyên trời tác hợp."

Nghiêm Thịnh sắc mặt tối sầm lại nhìn Thẩm Dục nói cười vui vẻ. Quả nhiên, hắn biết ngay mà, tình cảm của con mèo nhỏ của hắn đối với Đào Mộ rất khác biệt, nhưng Tiểu Dục đã là người của hắn, hắn không thể chịu đựng được việc trong lòng anh bạn nhỏ còn chứa người khác, càng không thể chịu đựng được tâm tư của Thẩm Dục bị người khác tác động.

Hắn muốn cho Tiểu Dục biết, chỉ có hắn mới là người ưu tú nhất, mới có thể mang đến hạnh phúc thật sự cho Tiểu Dục.

"Em đừng bị lời nói ngon ngọt của Đào Mộ lừa gạt. Lúc trước cậu ta có thể nhẫn tâm tổn thương em, sau này cũng sẽ như vậy." Nghiêm Thịnh nắm lấy vai Thẩm Dục, thầm hạ quyết tâm.

Anh bạn nhỏ của hắn luôn luôn ngây thơ thiện lương như vậy, bất kể người khác nói gì cũng tin. Nhưng Đào Mộ rắp tâm hại người, vì sự an toàn của Tiểu Dục, hắn cần phải để Tiểu Dục rời xa Đào Mộ.

Đôi mắt Nghiêm Thịnh sâu thẳm, thầm thề.

Buổi chiều là cảnh đầu tiên phối hợp diễn của hắn và Đào Mộ. Hắn phải cho Đào Mộ biết, kỹ năng diễn xuất cấp bậc ảnh đế là gì. Hắn muốn cho Thẩm Dục thấy rõ con người của Đào Mộ.

Người này căn bản không đáng để Tiểu Dục sùng bái quan tâm như thế.

"Nghiêm đại ca?" Thẩm Dục vẻ mặt mờ mịt nhìn Nghiêm Thịnh.

Nhưng Nghiêm Thịnh luôn luôn che chở hắn lại không trả lời. Vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, cũng không biết là nghĩ cái gì.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường ——

Vầng sáng cốt truyện: ta muốn đi theo cốt truyện cũng có dễ gì đâu _(:з" ∠)_

Lời editor: Rốt cuộc Thẩm Dục làm gì mà cả anh Lệ với Nghiêm Thịnh đều cho rằng Thẩm Dục thích Đào Mộ vậy =.=

Lúc dịch chương này não mình nó bị đơ, nhiều khi đọc thấy cấn cấn mà não không load sửa được :)))

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 154

Edit + beta: Iris

Cảnh gặp mặt đầu tiên của Thẩm Dục và Nghiêm Thịnh trong cốt truyện khi làm thành phim sẽ không quá hai phút, nếu là diễn viên gạo cội, có lẽ một lần là qua, cùng lắm thì chỉ NG hai ba lần rồi bù màn ảnh một chút. Đạo diễn Từ suy xét đến kỹ diễn xuất của Thẩm Dục nên chừa ra cả một buổi sáng, để bảo đảm kỹ năng diễn xuất của Thẩm Dục sẽ không quá thảm thiết khi đối lập với nhóm đại già, nhưng dù vậy, Từ Mục Sâm phát hiện, hắn đã đánh giá cao năng lực của Thẩm Dục ——

Một cảnh này quay suốt buổi sáng, mãi cho đến 4 giờ chiều mới miễn cưỡng đạt yêu cầu của đạo diễn Từ. Đợi tổ đạo cụ và ánh sáng, camera sắp xếp bối cảnh của cảnh tiếp theo xong, trời cũng đã tối.

Cũng may cảnh quay của Đào Mộ và Nghiêm Thịnh là trong quán bar, vì vậy quay ngày hay đêm cũng không ảnh hưởng gì.

Đào Mộ vẫn luôn ngồi phía sau đạo diễn Từ nhìn vào màn hình theo dõi, đứng dậy đi vào phim trường. Chuyên viên trang điểm tiến đến dặm phấn cho Đào Mộ và Nghiêm Thịnh. Nghiêm Thịnh không dám làm động tác gì quá lớn, đành phải dùng mắt liếc xéo Đào Mộ, môi hơi cử động một chút, nói: "Tôi nghe bọn họ nói, kỹ năng diễn xuất của cậu không tồi."

Đào Mộ cũng vẻ mặt vô cảm trả lời: "Kỹ năng diễn xuất của Nghiêm ảnh đế cũng rất không tồi."

Nghiêm Thịnh cười một tiếng: "Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, cảnh quay kế tiếp làm phiền Đào tổng cho tôi thấy kỹ năng diễn xuất của cậu không tồi cỡ nào."

"Xong rồi." Sau khi chuyên viên trang điểm dặm phấn xong, trợ lý cầm bình nước khoáng đã cắm sẵn ống hút đến. Đào Mộ cúi đầu uống miếng nước, đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Thịnh: "Ngài sắp được thấy rồi đó."

Nghiêm Thịnh hơi thu lại nụ cười, khí chất xưa giờ luôn ôn hòa bình tĩnh đột nhiên trở nên nghiêm túc, hơn nữa còn có chút hùng hổ doạ người.

Toàn bộ phim trường tức khắc yên tĩnh lại, các diễn viên còn ở lại phim trường tụ lại với nhau trong một góc camera không quay tới, nhân viên công tác cũng đứng vào vị trí của mình. Bầu không khí trở nên căng thẳng, như thể tên đã lên dây, chạm vào là nổ ngay.

Ngay cả đạo diễn Từ đang ngồi trên ghế đạo diễn cũng nhịn không được ngồi thẳng lưng, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi.

Thư ký trường quay dập clapboard trước màn ảnh.

Giai điệu DJ sôi động bỗng vang lên, các diễn viên quần chúng đứng trên sàn nhảy rung đùi đắc ý, nữ phục vụ mặc bộ đồ con thỏ giơ khay đi tới đi lui. Nghiêm Thịnh sắm vai nam chính Nghiêm Khể nằm trước quầy bar, mua một ly, uống say như chết.

Không thể không thừa nhận, kỹ năng diễn xuất của Nghiêm Thịnh thực sự rất tinh vi. Hắn ngồi trên ghế lắc lư, khuỷu tay chống lên quầy bar, thỉnh thoảng gục gặc lên xuống. Dù là ánh mắt hơi dại ra không thèm để ý xung quanh, hay là lắc lắc ly rượu rồi đổ vào miệng đều có thể làm người ta nhận ra người này đang mượn rượu giải sầu bằng ngôn ngữ cơ thể. Thậm chí có thể thấy khóe môi hơi run rẩy cho thấy trong lòng người này đang rất chua xót, không cam lòng, khắc chế và muốn phát tiết cảm xúc bạo ngược ra ngoài.

Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi mắt sáng lên, vẫy tay ra hiệu camera số một quay cận cảnh khuôn mặt và bàn tay của hắn. Tính cách Nghiêm Thịnh trước giờ luôn ôn hòa dễ gần, bình dị gần gũi, vì vậy khi đóng phim, hắn cũng rất giỏi trong việc chăm sóc cho cảm xúc của bạn diễn. Trừ khi bạn diễn là một diễn viên có kỹ năng diễn xuất tinh vi và kinh nghiệm phong phú, nếu không hắn sẽ cố gắng thu liễm khi đối mặt với người mới, rất hiếm khi thấy một màn ảnh dốc hết sức để diễn thế này, phô bày cực kỳ có tính xâm lược.

Giống như sự yên tĩnh trước khi núi lửa phun trào, mặc dù yên tĩnh không gợn sóng, nhưng một khi thả lỏng sẽ rất có sức bùng nổ, lặng lẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Cho dù Nghiêm Thịnh không nói câu nào thì trong toàn bộ màn ảnh, không ai có sức hấp dẫn hơn hắn.

Camera số hai chuyển hướng ra cửa quán bar, khác với dự đoán của mọi người, camera không trực tiếp quay khuôn mặt của Đào Mộ mà tập trung quay đôi chân đang đi giày thể thao màu trắng.

Như để thể hiện tính cách của nhân vật thông qua trang phục, Chu Viễn Đình do Đào Mộ thủ vai thường mặc đồ trắng đen sau khi gia nhập bang phái, có khi là áo phông trắng quần jean đen, có khi là quần jean đen giày thể thao trắng.

Khi Đào Mộ viết tiểu sử nhân vật có từng phân tích hoặc dàn dựng tính cách nhân vật Chu Viễn Đình có hơi cẩu thả. Chu Viễn Đình rất tuấn tú, cũng hiểu rõ bản thân rất có sức hấp dẫn với phái nữ, vì vậy dù đã gia nhập vào hắc bang, Đào Mộ vẫn ăn mặc chỉn chu, trông cực kỳ ngầu.

Vậy mà ở cảnh này, Chu Viễn Đình vốn luôn tinh tế lại không hề phát hiện dây giày của mình bị lỏng, từng bước đi vào quán bar, dây giày lộn xộn như đang phản ánh tâm trạng của chủ nhân.

Nhưng dù vậy, nếu Đào Mộ chỉ có thể biểu hiện ra trình độ thế này, chỉ sợ cậu sẽ bị Nghiêm Thịnh áp diễn.

Chu Viễn Đình đi vào quán bar, đi thẳng đến quầy bar, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Khể. Ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn, gọi một ly Whiskey nhưng không uống, cậu đùa nghịch ly thủy tinh, những viên đá trong ly lay động theo, phát ra tiếng leng keng. Chu Viễn Đình đặt một tay lên vai Nghiêm Khể, vẫn giữ trạng thái anh em tốt, hỏi Nghiêm Khể: "Không ngờ anh và Nghiêm Ngự lại là anh em, sao trước giờ chưa từng nghe anh nhắc tới?"

Mặc dù đau buồn đến mức phải mượn rượu giải sầu, nhưng Nghiêm Khể vẫn là cảnh sát Hương Thành đã được huấn luyện. Kiếp sống nằm vùng quá lâu khiến hắn luôn trong tình trạng cảnh giác cao nhất, huống chi Nghiêm Ngự còn là người nhà mà hắn quan tâm nhất.

Nghe câu đó, ánh mắt Nghiêm Khể lập tức thay đổi. Trong màn ảnh cận cảnh, con ngươi Nghiêm Thịnh chợt mở to, đôi mắt sáng rực lên. Mặc dù các cơ xung quanh hốc mắt bị tác động ngay lúc đó, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ, nhưng chỉ trong nháy mắt, Nghiêm Khể đã tỉnh táo lại. Hắn bình tĩnh nhìn thoáng qua bartender trong quầy bar. Quay đầu nhìn về phía Chu Viễn Đình, vẫn giữ trạng thái uống say: "Cậu nói cái gì!"

Chu Viễn Đình nghiêng người tới trước mặt Nghiêm Khể. Camera dừng hình ảnh của hai người ở mặt bên, Nghiêm Khể nửa nằm trên quầy bar, đang trong trạng thái say khướt, cơ thể thả lỏng, tư thế lười biếng. Nhưng ở phía dưới quầy bar, chân Nghiêm Khể dẫm lên thành ghế, bàn tay phải buông thõng bên hông siết chặt thành nắm đấm, thể hiện sinh động cảm xúc của một người luôn cảnh giác nhưng lại muốn che đậy quá khứ.

Chu Viễn Đình ngồi bên cạnh vẫn đặt cánh tay lên vai Nghiêm Khể, động tác thân thiết. Tuy nhiên, đáng lẽ nửa người dưới của Chu Viễn Đình cũng sẽ nghiêng về phía hắn vì động tác đó, nhưng lại luôn giữ khoảng cách bằng một nắm tay. Trong màn ảnh, nửa người trên thì trông hai người như anh em tốt kề vai sát cánh, nửa người dưới lại vô thức giữ khoảng cách. Chi tiết nhỏ này đã báo trước hai người sẽ từ cộng sự tin tưởng lẫn nhau dần dần trở thành đối thủ bằng mặt không bằng lòng, cực kỳ có hiệu quả về mặt thị giác.

Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình, trong lòng xúc động, ra hiệu cho camera quay cận cảnh mặt Chu Viễn Đình.

Camera số hai di chuyển theo cánh tay của Chu Viễn Đình, đi từ cánh tay đến vai, đến hầu kết rồi đến cằm, cuối cùng lộ ra đôi mắt của Chu Viễn Đình.

Khóe môi Chu Viễn Đình vẫn cong cong như thường lệ, Chu Viễn Đình rất thích cười, là kiểu cười rộ lên trông rất nghịch ngợm, khóe môi nhếch lên, cơ vòng mắt co lại, cơ gò má lớn* và cơ nâng khóe môi đồng thời co bóp, làm vậy thì nụ cười sẽ trọn vẹn hơn. Hơn nữa người trẻ tuổi có collagen dưỡng ẩm** cơ cười*** nên trông cực kỳ trẻ trung đẹp trai, mang theo sự rực rỡ đặc trưng của các bạn nam.

*Cơ gò má lớn (颧大肌), tiếng Anh là Zygomaticus major, một cơ xương giữa xương gò má và môi, có chức năng nâng cao khóe miệng và có thể phối hợp với các cơ khác để hoàn thành các biểu hiện như mỉm cười, nếu cơ gò má lớn bị khiếm khuyết, khi cười lên sẽ có lúm đồng tiền.

**Collagen dưỡng ẩm (胶原蛋白): collagen chứa các yếu tố giữ ẩm tự nhiên ưa nước, và cấu trúc xoắn ba có thể khóa ẩm mạnh mẽ, giữ cho da luôn và mềm mại.

***Cơ cười/ cơ quả táo (苹果肌): tiếng Anh là Risorius muscle, không phải là cơ mà chủ yếu là mô mỡ ở phía trước xương gò má, khi cười lên sẽ hơi phồng lên do cơ mặt co bóp, trông giống như quả táo tròn và sáng bóng nên người Trung gọi là quả táo (苹果).

Thế nhưng hiện giờ, nụ cười của Chu Viễn Đình chỉ đọng lại ở nửa dưới khuôn mặt, cơ gò má lớn chỉ cong lên cho có, cơ vòng mắt lại không hề thay đổi, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm và vô cảm, nhìn từ màn ảnh bỗng có hơi dữ tợn.

Nhìn từ góc độ kịch bản, cảnh này là bước ngoặt khiến Chu Viễn Đình hắc hóa. Chính là trong cảnh này, Chu Viễn Đình biết được, người được cảnh sát chọn để nằm vùng vốn là Nghiêm Ngự, nhưng vì Nghiêm Khể cực lực phản đối nên cuối cùng biến thành cậu.

Cậu vốn dĩ nên thuận lợi tốt nghiệp học viện cảnh sát, trở thành một cảnh sát vẻ vang, bây giờ lại biến thành lưu manh đầu đường mọi người thóa mạ. Người nhà bạn bè xa lánh chỉ trong một đêm, thậm chí cha của Chu Viễn Đình tức đến lên cơn đau tim, không cho cậu bước chân vào nhà. Những bạn học có thành tích kém xa cậu trong thời gian huấn luyện ở trường đều có thể mặc đồng phục cảnh sát khi làm nhiệm vụ, còn cậu mỗi ngày chỉ có thể lang thang trên phố lớn ngõ nhỏ với đám lưu manh. Thỉnh thoảng còn bị những bạn học cảnh sát tạm giam, tay đeo còng, ngồi xổm trong cục cảnh sát, nghe bọn họ răn dạy dạy dỗ như phạm nhân.

Tất cả những điều này đều do người đàn ông trước mắt ban cho cậu, buồn cười là Chu Viễn Đình thật sự xem Nghiêm Khể là cộng sự, còn mơ tưởng phối hợp với hắn hoàn thành nhiệm vụ rồi vẻ vang quay lại cục cảnh sát đổi hồ sơ mới.

Trong kịch bản, thật ra trước đó còn có một cảnh khác nhằm mở đường cho sự hoắc hóa của Chu Viễn Đình. Là trong lúc vô tình, Chu Viễn Đình gặp được một cảnh sát từng nằm vùng, người đó từng nằm vùng 8 năm ở hắc bang, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ trở lại cục cảnh sát, nhưng thứ nghênh đón hắn không phải là hoa tươi, tiếng vỗ tay, quyền cao lộc hậu, mà là những thói quen xấu còn sót lại từ những năm tháng khi nằm vùng hắc bang —— khiến hắn không thể hòa hợp được với các đồng nghiệp khác trong cục cảnh sát.

"Bọn họ luôn nói, quan chính là quan, tặc chính là tặc, quan binh bắt tặc là chuyện đương nhiên. Nhưng rốt cuộc cái gì là quan, cái gì là tặc?"

"Nếu cậu làm việc trong cục cảnh sát, mỗi ngày mặc đồng phục cảnh sát đi làm, thì cậu là quan. Còn nếu cậu sống trong ổ cướp, vậy cậu chính là tặc."

"Tôi nằm vùng 8 năm, để lừa lòng tin của lão đại, chuyện xấu gì tôi cũng làm, chém người, buôn lậu ma túy, chơi gái mại dâm, ở đó người ta ai cũng làm, chẳng lẽ cậu không làm? Nhưng cảnh sát có thể làm những việc này sao?"

"Tôi nằm vùng 8 năm, trở lại cục cảnh sát, các bạn học cảnh sát đều đã lên chức thanh tra cấp cao, mối quan hệ trải rộng khắp giới cảnh sát Hương Thành, chỉ có tôi là người duy nhất không biết ai ngoại trừ cấp trên của tôi. Đi ra ngoài phá án với những người đó, những người đó còn nghi ngờ tôi liệu có mật báo cho hắc bang không. Còn những người anh em trước kia từng chắn đao giúp tôi, nếu như đặt trên chiến trường, bọn họ chính là chiến hữu. Vậy mà tôi lại đích thân đưa bọn họ đi ăn cơm tù..."

"Người nằm vùng không có nhân quyền, một ngày là tặc, suốt đời là tặc. Quan không tin cậu, tặc cũng chịu không nổi muốn giết cậu báo thù. Hai mặt đều không phải người. Cậu muốn thoát khỏi bóng ma của những năm này, nào có dễ như vậy."

Sau đó, vị cảnh sát nằm vùng này bị anh em của hắn chém chết sau khi ra tù.

Mà trước cảnh đó, Chu Viễn Đình và đám Đỗ Trạch dẫn theo anh em sống mái với bang phái khác, cuối cùng bị Nghiêm Ngự dẫn theo đám cảnh sát bắt được. Cậu bị còng tay và ngồi xổm trong cục cảnh sát để ghi lời khai, bị Nghiêm Ngự lời lẽ chính đáng chỉ trích cậu chìm đắm trong trụy lạc, khiến người ta thất vọng.

Chính trong hoàn cảnh đó, Chu Viễn Đình biết được mối quan hệ anh em giữa Nghiêm Khể và Nghiêm Ngự, đồng thời biết được Nghiêm Khể vì bảo vệ em trai mà hại người khác đi làm nằm vùng, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Có sự trải đường trước đó và tất cả những cảm xúc tích lũy đã lâu mới có thể bùng nổ cảm xúc trong cảnh này, nhưng Đào Mộ chưa quay bất kỳ cảnh nào trước đó, chưa tích lũy cảm xúc mà đã yêu cầu bùng nổ ngay lập tức, đạo diễn Từ vốn còn đang lo Đào Mộ sẽ biểu hiện hơi kém một chút, dù sao trong cảnh này, biểu hiện của Nghiêm Thịnh thật sự quá tốt.

Chỉ là không ngờ rằng biểu hiện của Nghiêm Thịnh xuất sắc, kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ càng khiến người ta kinh ngạc hơn.

"Tôi nói tôi không biết anh và Nghiêm Ngự là anh em ruột." Chu Viễn Đình ghé vào tai Nghiêm Khể, cánh tay từ tư thế kề vai sát cánh biến thành đè sau cổ hắn: "Hai chúng ta là cộng sự, sir Chu kêu tôi ngoan ngoãn phối hợp với công việc của anh, còn kêu chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, kết quả anh Nghiêm lại không chịu nói với tôi chuyện quan trọng như vậy."

Chu Viễn Đình khẽ cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười: "Anh Nghiêm, có phải từ đầu tới cuối anh chưa từng tin tưởng tôi đúng không?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Thiệt chứ, lúc dụ đi làm nằm vùng thì nói hay lắm, cuối cùng nằm vùng xong thì công việc không trôi chảy, tâm dằn xé, còn mất luôn cái mạng nhỏ 😞

Đăng: 29/11/2023

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play