Chương 133

Edit + beta: Iris

Đào Mộ dạo gần đây sống một cuộc sống rất dễ chịu dưới danh nghĩa bổ sung dinh dưỡng, khi cân lại, cậu tăng thêm ba cân, nhìn bằng mắt thường cũng thấy khuôn mặt cậu tròn trịa hơn. Theo lời ba người bạn cùng phòng là, sau Tết Nguyên Đán, tôi bắt đầu nuôi mỡ mùa thu.

"Các cậu đây là đang ghen tỵ với tớ." Đào Mộ ngồi xếp bằng trên giường ký túc xá, lột quýt, cười hì hì với mọi người: "Trong giới nghệ sĩ làm gì có ai gọi là nuôi mỡ chứ? Đây gọi là tích trữ năng lượng ——"

Cậu còn chưa dứt lời thì thấy huấn luyện viên* khoa diễn xuất khóa 2008 thở hồng hộc đứng ở cửa, hét to: "Đào Mộ, sao em không bắt máy! Nhanh đến văn phòng khoa của khoa chúng ta, chủ nhiệm khoa muốn gặp em."

*Ở đây tác giả dùng từ "phụ đạo viên (辅导员)", nghĩa là giáo viên hoặc huấn luyện viên, lúc trong trường, mình đã dùng từ giáo viên (老师) rồi nên ở đây mình dùng là huấn luyện viên để không bị lặp.

Đào Mộ nghe vậy thì sửng sốt, theo bản năng lấy điện thoại trong ổ chăn ra —— màn hình tối đen, quả nhiên hết pin.

"Lão Bạch tìm em vào đêm khuya thế này làm gì?" Đào Mộ vừa bò xuống giường vừa hỏi.

Lão Bạch chính là chủ nhiệm khoa của khoa diễn xuất Kinh Ảnh. Họ Hoàng, nhưng vì da quá trắng nên các bạn học lén gọi là Lão Bạch, còn về người khởi xướng biệt danh này là ai thì mọi người không biết, nghe nói là có từ hồi Lão Bạch còn là sinh viên.

"Hình như là vì chuyện thử vai." Huấn luyện viên nói, nhìn Đào Mộ với vẻ mặt hâm mộ ghen tỵ hận.

Bởi vì Đào Mộ mang vốn vào đoàn phim 《 Huyết nhục trường thành 》, hơn nữa danh tiếng sẵn sàng chịu khổ thật sự rất tốt đẹp nên gần đây có rất nhiều đoàn phim cầm kịch bản tìm Đào Mộ bàn chuyện đầu tư. Có vài đoàn phim vì muốn mượn sức Đào Mộ, thậm chí còn hứa sẽ đợi đến kỳ nghỉ hè mới bắt đầu quay phim. Nhưng Đào Mộ lại không có hứng thú nên chuyện này rất khó nói. Những đoàn phim đó không còn cách nào khác, người thì đưa kịch bản đến trụ sở web Phi Tấn, người thì tìm mọi cách để gặp giáo viên Kinh Ảnh.

Vì vậy dạo gần đây, Đào Mộ bị gọi đến văn phòng rất nhiều lần. Về cơ bản là các đoàn phim xin giáo viên Kinh Ảnh giật dây, để Đào Mộ đầu tư cho bọn họ. Về phần vai diễn, chỉ cần Đào Mộ chịu đầu tư là được, chuyện gì cũng có thể bàn bạc. Trong mắt mọi người, tình cảnh này giống hệt một đám tú nữ cởi hết xiêm y chờ hoàng đế lâm hạnh, mà hoàng đế long thể không được khỏe, nhất quyết ngủ trong Ngự Thư Phòng.

"Nhiều mỹ nữ quyến rũ cởi hết quần áo chờ cậu, vậy mà cậu lại không tới. Kêu một đám độc thân chúng tớ nhìn cảnh này sao mà chịu nổi." Ôn Bảo bắt chéo chân cắn hạt dưa thở dài, giả bộ kinh ngạc, lắc đầu thổn thức: "Sao mà chịu nổi chứ!"

"Còn sao nữa!" Đỗ Khang cũng lắc đầu không đồng ý: "Thằng nhóc cậu khá đấy. Nhiều đạo diễn đoàn phim tới tìm cậu như vậy, hơn nữa còn dám nhờ đến trên đầu giáo viên trường chúng ta, có lẽ kịch bản cũng không tệ. Cậu tốt xấu gì cũng chọn vài quyển đi. Dù cậu không muốn diễn, cũng có thể đề cử chúng tớ mà. Đừng có giữ khư khư mà không chịu nhổ ra. Ai không biết còn tưởng ông cụ cậu bị thận hư!"

Chuyện này thì có liên quan gì đến thận của tớ. Đào Mộ không nói nên lời nhìn Đỗ Khang: "Không cần lo lắng cho thận của tớ, thận tớ tốt lắm."

Chử Toại An luôn giữ thái độ lịch sự nhã nhặn trước mặt người ngoài, nhưng thật ra bên trong là rất xấu tính, cũng lắc đầu thở dài: "Quả nhiên ba ba tư bản rất phi thường. Đàn con thơ chúng ta đang đau khổ đọc sách trong cái giá lạnh ở trường học, thì người nào đó đã tận hưởng cảm giác sảng khoái khi được đạo diễn cầm kịch bản đuổi theo. Đúng là người so với người sẽ tức chết!"

"Vậy sao cậu không nhanh quỳ liếm ba ba tư bản đi, chờ sau này quay phim tiến tổ cũng có thể hưởng thụ cảm giác có người đuổi theo sau." Đào Mộ cực kỳ ngạo mạn hừ một tiếng, cầm điện thoại vừa sạc xong vào phòng vệ sinh, còn không quên nói với huấn luyện viên: "Chờ em một chút ha, em đi lấy thận xong sẽ qua liền."

Bạn học Đỗ Khang theo đuôi ba ba tư bản đến cửa phòng vệ sinh, đóng cửa lại, tắt hết đèn, chờ chức năng thận của ba ba tư bản vắt hết nước ra thì dùng giọng điệu âm u dọa người: "Đêm hôm còn có người đứng sau lưng, cậu không cảm thấy ớn lạnh sống lưng sao, đi một mình trên hành lang dài dằng dặc, cậu không thấy sợ sao? Nhìn khuôn mặt tái nhợt phản chiếu trên cửa kính, cậu không cảm thấy ——"

Cửa phòng vệ sinh mở ra, Đỗ Khang không kịp phòng bị liền nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, suýt nữa bị dọa cho chết khiếp. Một người con trai cao gần 1m9 nhảy cao ba thước, kinh hoàng mắng: "Đào Mộ, cậu có bệnh hả. Đêm khuya đi lấy thận còn đắp mặt nạ làm gì!"

"Lá gan cậu nhỏ như vậy còn dám dọa tớ." Đào Mộ cười nhạo, tháo mặt nạ xuống: "Đêm nay cậu đợi đến 12 giờ đêm, tớ đắp mặt nạ đứng ở đầu giường của cậu, hát cho cậu nghe bài 《 Thứ sáu màu đen 》."

Đào Mộ nói xong, không đợi Đỗ Khang phản ứng, cậu mặc áo khoác lông vũ và quần jean chạy ra ngoài. Chạy thẳng tới văn phòng khoa diễn xuất. Chủ nhiệm khoa Lão Bạch đang ngồi đối diện cửa phòng.

Thấy Đào Mộ gõ cửa đi vào, lập tức cười nói: "Tới đúng lúc lắm, ở đây có kịch bản này, em đọc trước xem."

Kết quả Đào Mộ không cầm kịch bản xem mà là đặt nó bên cạnh bàn làm việc. Cầm tách trà lớn đã cạn của Lão Bạch đi rót nước ấm vào.

Lão Bạch cười tủm tỉm nhận tách trà, nhấp một hớp, thế nên hắn mới thích Đào Mộ đó. Không chỉ vì Đào Mộ có năng lực, mà còn vì đứa nhỏ này rất biết cách làm việc. Hơn nữa cũng tôn sư trọng đạo, nói chuyện với cậu khiến người ta rất thoải mái.

"Ngồi đi." Lão Bạch nâng tách trà lớn mỉm cười nói: "Kịch bản này không giống với kịch bản của các đoàn phim tìm tới trước đó. Bộ phim do nội địa chúng ta và Hồng Kông hợp tác sản xuất, tổng vốn đầu tư là 5000 vạn, nam chính là Chu Ngạn Thanh ở Hồng Kông và Nghiêm Thịnh nội địa chúng ta, các diễn viên phụ cũng là những siêu sao hàng đầu đến từ lưỡng ngạn tam địa*, ngay cả những vai phụ chỉ có vài cảnh cũng là tiểu sinh tiểu hoa nổi tiếng trong giới."

*Lưỡng ngạn tam địa (两岸三地): Trung Quốc, Đài Loan, Hồng Kông và Ma Cao, thuật ngữ truyền thông được sử dụng đặc biệt từ năm 1997.

"Bọn họ muốn em đóng vai mật vụ." Lão Bạch vừa nói xong, đột nhiên bật cười: "Nói đến cũng khéo, đạo diễn bộ phim này là Từ Mục Sâm, nghe nói từng nhìn thấy em nhảy múa ở hộp đêm tại trấn H. Khi đó anh ta nghĩ ngoại hình và khí chất của em rất phù hợp với vai diễn này, nhưng mà anh ta mãi vẫn không tìm được em, tìm kiếm hơn nửa năm, anh ta gần như từ bỏ. Sau đó vô tình nhìn thấy video nhảy múa mà em đăng trên web Phi Tấn, cũng như video tuyên truyền 《 Huyết nhục trường thành 》. Lúc đó anh ta lập tức tìm mọi cách hỏi thăm tin tức về em, cuối cùng trực tiếp gửi lời mời thử vai đến Kinh Ảnh."

Lão Bạch cười nói: "Bộ phim này đã chuẩn bị mấy năm nay, định khởi động máy ở Hồng Kông vào tháng 6 năm nay. Cảnh quay của em không nhiều lắm, có thể tiến tổ vào kỳ nghỉ hè. Hơn nữa sau khi tiến tổ, hầu hết các cảnh quay của em là quay với Nghiêm Thịnh, Chu Ngạn Thanh và một vài diễn viên có địa vị hạng nhất. Đối với một diễn viên mới, đây là một cơ hội cực kỳ tốt."

Đào Mộ sắc mặt tối sầm, vô cảm nhìn kịch bản. Trên bìa trắng in hai chữ cực to —— 《 Hắc Bạch 》.

Không cần mở kịch bản ra, Đào Mộ cũng biết nội dung bộ phim này. Nghiêm Thịnh sắm vai nam chính là cảnh sát được cử đến nằm vùng ở một hắc bang. Hắn sống ở hắc bang 7 8 năm, từ một tiểu đệ cuối cùng lấy được sự tin tưởng của đại lão hắc bang, trở thành tâm phúc của đại lão hắc bang. Tuy nhiên trong một lần hành động chống ma túy, một đặc vụ nằm vùng khác bị bại lộ thân phận và bị giết, thi thể của hắn bị ném xuống biển.

Để hoàn thành nhiệm vụ, cảnh sát phải cử một đặc vụ nằm vùng khác để phối hợp với Nghiêm Thịnh. Để có được sự tin tưởng của hắc bang, đặc vụ nằm vùng này phải có lý lịch trong sạch, phải chịu được kiểm chứng. Vì vậy cảnh sát nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định chọn sinh viên chưa tốt nghiệp trong học viện cảnh sát. Cuối cùng người được chọn đến nằm vùng là sinh viên do Đào Mộ sắm vai.

Trong bối cảnh kịch bản, Đào Mộ sẽ vào vai sinh viên học viện cảnh sát tên Chu Viễn Đình, là một người thích đùa giỡn, đánh nhau và gây chuyện, máu liều nhiều hơn máu não, nhưng là một người có ý thức công lý rất mạnh mẽ. Đêm trước tốt nghiệp, Chu Viễn Đình bị bạn bè khuyến khích lẻn ra khỏi trường và đến hộp đêm chơi. Cuối cùng đắc tội với ông chủ hộp đêm vì lỡ nhảy múa với vợ của ông chủ, đồng thời đánh nhau với đánh côn đồ, cuối cùng bị bắt đến Cục Cảnh Sát.

Dựa theo quy định, Chu Viễn Đình sẽ bị xử phạt vì hành vi trốn học chạy đến hộp đêm. Huống chi hắn còn bị bắt đến Cục Cảnh Sát về gây hấn. Vốn dĩ Chu Viễn Đình sẽ bị đuổi học theo quy định của nhà trường, nhưng vì ông chủ hộp đêm đánh nhau với Chu Viễn Đình trùng hợp lại là đại lão hắc bang mà nam chính đang nằm vùng.

Vì vậy cảnh sát đã hiệp thương với Chu Viễn Đình, muốn thuyết phục Chu Viễn Đình đi nằm vùng. Chu Viễn Đình cực khổ học ở học viện cảnh sát 4 năm trời đương nhiên không đồng ý. Nhưng nếu hắn không đồng ý, học viện cảnh sát sẽ đuổi học hắn. Còn nếu Chu Viễn Đình đồng ý, sau khi kết thúc nằm vùng, Chu Viễn Đình trở về đội cảnh sát có thể trực tiếp được thăng chức. Vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Chu Viễn Đình không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Vì vậy dưới sự cố ý sắp xếp của cảnh sát, Chu Viễn Đình bị đuổi học ở học viện cảnh sát nên chạy đến hộp đêm báo thù, sau khi diễn một màn không đánh không quen với ông chủ hộp đêm, hắn được đối phương đề cử gia nhập hắc bang. Nhưng anh em tốt của Chu Viễn Đình lại không hiểu nổi hành động của hắn, anh em tốt của Chu Viễn Đình tên là Nghiêm Ngự, bạn học cùng khóa với Chu Viễn Đình, hai người còn là bạn cùng phòng.

Tính cách Nghiêm Ngự phân rõ trắng đen, ghét nhất là thế giới ngầm. Hắn không ngờ Chu Viễn Đình bị đuổi học lại sa đọa thành như vậy, mỗi lần gặp Chu Viễn Đình, hắn toàn dùng những lời lẽ chính đáng khuyên Chu Viễn Đình rời hắc bang, hoặc sẽ khiển trách đủ thứ chuyện. Vốn là anh em cùng chung chí hướng, thế mà giờ đây đường ai nấy đi.

Chu Viễn Đình gia nhập hắc bang với tư cách là đặc vụ nằm vùng, ngay từ đầu, trách nhiệm mà hắn phải gánh vác đã vô cùng lớn. Bình thường phải cẩn thận với những lục đục trong bang phái, còn phải chịu đựng sự hiểu lầm của bạn bè thân thích, thậm chí là chửi rủa. Ngay cả người cha luôn đặt nhiều hy vọng vào hắn cũng cắt đứt quan hệ cha con với hắn. Ngày nào Chu Viễn Đình cũng như diễn viên xiếc đi trên dây, không biết khi nào thân phận đặc vụ nằm vùng của mình sẽ bị phát hiện, đến lúc đó hắn sẽ tan xương nát thịt mà chết đi. Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy vui mừng là cấp trên trực thuộc của hắn — Nghiêm Lệ đã nhiều lần cứu hắn khi hắn suýt bị lộ. Đến cuối cùng, Nghiêm Lệ gần như trở thành chỗ dựa duy nhất của Chu Viễn Đình.

Nhưng điều khiến Chu Viễn Đình suy sụp là trong lúc vô tình hắn phát hiện, hóa ra Nghiêm Ngự là em trai ruột của Nghiêm Lệ. Vốn dĩ đối tượng nằm vùng mà cảnh sát muốn chọn thật ra là Nghiêm Ngự, nhưng quyết định này đã bị Nghiêm Lệ ngăn lại.

Nghiêm gia chỉ có hai đứa con, Nghiêm Lệ đã đi lên con đường này, hắn không mong em trai ruột của hắn cũng dấn thân lên con đường gian nan như vậy. Dưới sự kiên trì của Nghiêm Lệ, cảnh sát thay đổi suy nghĩ ban đầu, đổi đối tượng nằm vùng thành Chu Viễn Đình. Trong mắt Chu Viễn Đình, hắn là người gánh vác hết tất cả những thứ này thay Nghiêm Ngự, kết quả Nghiêm Ngự lại có thể mặc đồng phục cảnh sát đứng dưới ánh mặt trời, dạy dỗ hắn như một con chó…

Mặc dù đã qua một kiếp, nhưng những ký ức về bộ phim điện ảnh này trong Đào Mộ vẫn còn rất mới mẻ. Hơn nữa lần đầu tiên cậu gặp ảnh đế Nghiêm Thịnh cũng là trong đoàn phim này. Sau đó đối phương bắt đầu sự nghiệp áp diễn cậu, áp diễn suốt 6 7 năm. Mà người sắm vai Nghiêm Ngự trong bộ phim này, vừa hay chính là Thẩm Dục.

Đào Mộ vẫn còn nhớ, kiếp trước cậu phí rất nhiều công sức, thậm chí là ngầm dùng không ít thủ đoạn mới đoạt được vai Chu Viễn Đình. Sau khi bộ phim phát sóng, nhân vật của cậu và Thẩm Dục đều được người trong nghề khen ngợi, hơn nữa còn được đề cử giải Kim Ô người mới xuất sắc nhất. Tiếc là trong lễ trao giải đó, cậu bị Nghiêm Thịnh áp diễn quá mức, đến cuối cùng vẫn bại bởi Thẩm Dục "Diễn đúng bản sắc của mình".

Kiếp này, Đào Mộ thậm chí không nghĩ tới vấn đề này. Không ngờ đi một vòng lớn, cuối cùng đoàn phim này lại tự tìm đến cậu.

Đào Mộ cong khóe môi cười như không cười, phải nói là vầng sáng cốt truyện quả nhiên lợi hại, cậu đã tránh đến vậy rồi mà vẫn muốn cậu tham gia vào cốt truyện.

Vậy cậu có nên thuận theo ý của ông lớn cốt truyện không? Phải biết rằng ở kiếp trước, trong bộ phim này, cậu bị Nghiêm Thịnh áp diễn rất nặng nề!

Không biết kiếp này, Nghiêm Thịnh có còn năng lực áp diễn cậu hay không.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường ——

Đào Mộ: Tôi huênh hoang đó, dám khiêu chiến với vầng sáng cốt truyện đó!!!

Lời editor: Nghe đóng phim chung là chuẩn bị đau não với Thẩm Dục nữa rồi =.=

À mà nghe đồn… Cụ thể là chương nào thì mình quên rồi, tại lúc đó đọc lướt, mà cũng sắp rồi đó, anh Lệ sắp trèo lên được bé Mộ nhà ta rồi đó 👀

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 134

Edit + beta: Iris

"A a a, a a a, cảnh đẹp Tây Hồ tháng ba, mưa xuân như rượu, liễu bay như khói…"

Nửa đêm, Đào Mộ cầm kịch bản về phòng ngủ, dưới sự yêu cầu quyết liệt của Đỗ Khang, cậu dẫn ba người bạn cùng phòng 301 và hơn 20 bạn học lớp 1 khóa 2008 Kinh Ảnh đến Dạ Sắc chơi. Theo như Đỗ Khang nói, Đào Mộ nhận phim, phải mời mọi người ăn cơm chúc mừng. Đương nhiên, rốt cuộc nguyên nhân có phải là do Đỗ Khang sợ Đào Mộ đắp mặt nạ dọa hắn lúc 12 giờ đêm hay không, vậy chỉ có một mình Đỗ Khang biết.

Dạo gần đây Đào Mộ toàn ăn những thức ăn bổ dưỡng, khi vào phòng riêng, còn vô thức bấm số điện thoại đặt cơm ở Ôn Tụ Tường, đặt một bàn xiên thịt dê. Ôn Bảo thấy cha mình tự xuống bếp, thế là kêu phục vụ mang lẩu than đến. Ôn Bảo thấy Trực Lạc: "Ăn lẩu sườn cừu* hát K, anh em rất biết chơi nha."

*Ở mấy chục chương đầu có nhắc đến món này nhưng mình tra không thấy, chỉ thấy hình, đến đây gặp lại món này đi tra mới thấy. Món này bên TQ hay gọi là "lẩu bò cạp cừu/dê", nhưng tên gọi nước ngoài là "lẩu sườn cừu" 😓

"Tớ sợ các cậu hát xong sẽ đói, chúng ta vừa ăn vừa hát." Dù sao phòng riêng cũng rộng.

Mấy nam sinh lập tức vỗ tay huýt sáo ủng hộ. Hoa Hạ có câu con trai mới lớn nghèo cha già*, dù có là nam sinh khoa diễn xuất cũng không cách nào cưỡng lại nhu cầu sinh lý của mình. Hơn nữa, môi trường sống của diễn viên nam trong giới giải trí tương đối tốt hơn so với diễn viên nữ, họ trông béo hơn gầy hơn cao hơn lùn hơn hay thậm chí xấu hơn cũng không quan trọng, miễn là họ diễn xuất hay, nhân mạch nhiều chút là luôn có thể tìm được phim để đóng. Vì vậy bọn họ không ngại ăn khuya, thậm chí còn thưởng thức món ăn một cách vô cùng vui vẻ. Bia của Dạ Sắc được mang vào theo từng tráp, mấy nam sinh có thể giải quyết 7 8 tráp bia.

*Con trai mới lớn ăn nghèo cha già (半大小子吃穷老子): ý nói về sức ăn của con trai mới lớn, ăn rất nhiều.

Nữ sinh thì không được, các cô phải quản lý cân nặng, không dám ăn quá nhiều, nhìn là thấy thèm. Phải biết rằng xiên thịt dê của Ôn Tụ Tường là một cửa hiệu lâu đời ở Yến Kinh, một đĩa thường có giá  bảy tám chục, chi phí bình quân là trên 200 nhân dân tệ. Năm 2009, hầu hết sinh viên không hold được mức phí này. Vì vậy các bạn nữ ăn mà rối rắm không thôi. Một mặt sợ béo, một mặt lại không muốn lãng phí cơ hội. Chỉ có thể ăn cải trắng, nấm, cá viên, tôm viên, ăn một miếng thịt dê mà như ăn thuốc độc, một chai bia cũng không dám uống.

Đỗ Khang ở bên cạnh nhìn mà mệt giùm: "Tớ nói các cậu sao không ăn một bữa cho đã đời đi, cùng lắm thì bắt đầu giảm béo từ ngày mai."

"Cậu đừng có nói chúng tớ nữa!" Nhóm nữ sinh không phục, cố ý trêu chọc: "Tớ nói này Đỗ Khang, đã qua nửa học kỳ rồi, ngoại trừ hệ thống AA trong các buổi tụ tập, thằng nhãi cậu chưa mời mọi người một bữa nào, có phải hơi kỳ không?"

"Đúng vậy. Lần trước cậu đóng phim ở đoàn 《 Huyết nhục trường thành 》 cũng cầm ba nghìn* đúng không. Vậy mà không thấy cậu mời mọi người đi ăn gì hết." Có nam sinh cười hì hì hùa theo: "Hay là hóa đơn hôm nay để cậu thanh toán nha."

*Nguyên văn là "tiểu tam thiên (小三千)", mình không biết có phải đúng là ba nghìn không nữa, mà đi tra gg thì toàn ra "I love you 3000" ಠ⁠,⁠_⁠」⁠ಠ

"Tớ hông có tiền đâu!" Đỗ Khang khóc than: "Hơn nữa hôm nay vừa hát K vừa ăn xiên thịt dê. Chúng ta có nhiều người như vậy, cả đêm tốn ít nhất cũng tận hơn 10.000 tệ. Số tiền lớn như vậy đại lão Mộ mới trả được. Cậu còn kêu tớ trả tiền, cậu xem cái thây này của tớ có đáng giá 500 tệ không?"

"Chậc!" Lời của Đỗ Khang bị mọi người chế nhạo, nhưng không có ai phản bác lời hắn. Dù sao Đào Mộ là đại gia bị người ta lừa mà cũng có thể đầu tư 900 vạn cho đoàn phim, khác với đám sinh viên nghèo bọn họ.

Sở dĩ hiện giờ Đào Mộ được nhiều người ở Kinh Ảnh ủng hộ, đêm khuya còn kéo bạn học đi ăn mà không bỏ sót một ai, ngoại trừ Đào Mộ có nhân duyên tốt, còn là do cậu đầu tư đoàn phim. Mặc dù bầu không khí của nhóm sinh viên chưa tiếp xúc với xã hội, không bị nhiễm nhiều tật xấu ích lợi. Nhưng bản chất con người là xu lợi tị hại, Đào Mộ có tiền có thể làm nhà đầu tư, mà làm nhà đầu tư thì có thể nhét các bạn học vào đoàn phim.

Diễn viên nào mà không muốn đóng phim. Nhưng không thể tìm Đào Mộ lúc đóng phim vì những lúc đó cậu thường không để ý đến người khác. Hơn nữa tính tình Đào Mộ rất tốt, mỗi khi mời mọi người ra ngoài chơi cũng sẽ không thổi phồng bản thân, hoặc khiến mọi người cười nhạo mình, làm cho các bạn học cảm thấy rất thoải mái tự do. Có vài bạn nữ còn ôm tâm tư riêng, muốn ở chung với Đào Mộ nhiều hơn chút.

Mỗi tội Đào Mộ hoàn toàn không hiểu gì về mặt tình cảm. Tất cả giác quan nhạy bén đều tập trung vào đầu tư kinh doanh.

"Phải rồi, tớ nghe nói cậu muốn thành lập công ty điện ảnh?" Qua ba tuần rượu, mọi người đều say khướt ca hát, Ôn Bảo bưng một đĩa đi vào, sẵn tiện hỏi: "Công ty của cậu có ký hợp đồng với nghệ sĩ không? Hay là làm việc theo kiểu studio, chỉ nâng một mình cậu?"

Ôn Bảo định là nếu công ty điện ảnh do Đào Mộ mở có ký hợp đồng với nghệ sĩ, hắn sẽ trực tiếp ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ. Hắn không hề quan tâm việc từ bạn học biến thành boss có cảm thấy khó xử hay không, miễn có phim để quay là được. Hơn nữa ánh mắt chọn kịch bản của Đào Mộ rất đáng tin. Quan trọng nhất là Đào Mộ không phải loại người chỉ biết dùng hết tài nguyên lên bản thân. Từ chuyện cậu đầu tư 《 Huyết nhục trường thành 》 là có thể thấy được điểm này.

Mọi người là bạn cùng phòng với nhau, Ôn Bảo vẫn rất yên tâm về nhân phẩm của Đào Mộ. Hắn tin Đào Mộ sẽ không gạt hắn, cũng sẽ không làm trái ý nguyện của hắn, bắt hắn nhận mấy bộ phim dở tệ linh tinh để kiếm cho công ty.

Vì vậy Ôn Bảo đã suy nghĩ rất cặn kẽ, sau khi Đào Mộ thành lập công ty điện ảnh, hắn sẽ ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ.

Hắn vừa nói ra những lời này xong, bàn ăn vốn sôi động lập tức trở nên im lặng. Tất cả các bạn học vô thức dừng đũa lại, nhìn về phía Đào Mộ. Có vài bạn học lòng dạ nông cạn*, trên mặt lập tức hiện vẻ khó xử, suy xét, do dự.

*Lòng dạ nông cạn (城府浅): mình tra baidu thì nó có 2 nghĩa. Thứ nhất là khen ngợi, tức là người này có mưu kế, có suy nghĩ sâu sắc, không muốn tùy tiện bộc lộ. Thứ hai là xúc phạm, tức là người này không thẳng thắn, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của người này, không dám coi người này là bạn bè. Vì từ 浅 nghĩa là nông, cạn, ít, kém, nên dù mình muốn dịch sao nghe cho hay hoặc đúng nghĩa chút thì cũng chịu.

Ôn Bảo đột nhiên tỉnh táo lại. Lúc này mới nhớ ra đây không phải là phòng ngủ của bọn họ, không thể nói chuyện quá tùy tiện. Chỉ là hắn thì thấy không sao, nhưng chỉ sợ người khác có ý kiến mà thôi. Ví dụ như hiểu lầm hắn là người dẫn đầu ra trận, cố tình dẫn dắt những người khác ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ. Thật ra hắn thật sự không có ý này.

Ôn Bảo còn chưa nghĩ ra cách giải thích hợp lý, Đào Mộ đã bình tĩnh tiếp quản cuộc trò chuyện: "Cần phải xem bát tự đã. Cha Diệu của tớ thậm chí còn chưa làm thủ tục nữa, cậu biết tin nhanh thật đấy."

Ôn Bảo lập tức cười nói: "Tớ cũng chỉ nghe cha tớ nói thôi, cha tớ thì nghe lão gia tử nói."

Chử Toại An nãy giờ đang uể oải lập tức chuyển chủ đề, dời sự chú ý của mọi người về phía Đỗ Khang: "Nói cậu đó, mọi người đã quen nhau lâu vậy rồi, bớt khóc than với chúng tớ đi. Bộ đồ này của cậu không đáng tiền, nhưng cơ bắp của cậu không phải rất ngon sao, cùng lắm thì bán thịt của cậu để trả tiền. Tớ đoán với vẻ ngoài của cậu, thể nào cũng hốt được đầu bảng Dạ Sắc."

"Yo ~~~~" Mọi người tức khắc vỗ tay ồn ào, huýt sáo khen ngợi.

Cuối cùng vấn đề này cũng được gạt sang một bên.

Cả đám chơi đến tận 3 giờ khuya mới sức cùng lực kiệt rời Dạ Sắc, trở về trường học. Đào Mộ lười về đó, trực tiếp đi đến văn phòng của ông chủ trên tầng cao nhất của Dạ Sắc, mở cửa phòng nghỉ ngơi trong văn phòng của Lưu Diệu, cố nhịn cảm giác khó chịu, đi tắm rửa rồi bò lên giường đi ngủ.

Hôm sau là chủ nhật, không cần phải đi học. Đào Mộ ngồi ở nhà nghiên cứu kịch bản cả ngày. Mặc dù kiếp trước cậu từng diễn nhân vật này, nhưng khi đọc lại kịch bản, cậu vẫn có rất nhiều ý tưởng khác nhau.

Đào Mộ lấy một cuốn sổ, vừa đọc kịch bản vừa viết tiểu sử của nhân vật. Trước giờ Đào Mộ luôn làm việc rất nghiêm túc, kiếp trước sau khi 《 Hắc Bạch 》 công chiếu, cậu còn đặc biệt lên mạng đọc tạp chí, tìm đọc tất cả bình luận của nhà phê bình điện ảnh và cư dân mạng. Loại trừ những bình luận vô nghĩa mang tính tâng bốc hoặc chê bai, quả thật có rất nhiều phân tích đáng để tham khảo.

Ngoài ra, Đào Mộ còn muốn đến học viện cảnh sát ở Hồng Kông để trải nghiệm một thời gian.

Chế độ ở Hồng Kông và nội địa không giống nhau, bao gồm biên chế cảnh sát, huấn luyện hàng ngày và nghi thức đều khác nhau rất lớn. Kiếp trước khi Đào Mộ sắm vai Chu Viễn Đình, có rất nhiều dân mạng phản hồi rằng nhân vật Chu Viễn Đình không giống cảnh sát Hồng Kông chút nào, ngược lại rất giống Cổ Hoặc Tử*.

*Tên đầy đủ của bộ phim là "Cổ Hoặc Tử: người trong giang hồ (古惑仔之人在江湖)" là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen. Bộ phim được phát hành tiếng Việt có tên là Cổ Hoặc Tử, tạm dịch là Đứa Nhóc Hư.

Chủ yếu là vì kiếp trước Đào Mộ không có năng lực đến khảo sát thực địa, cậu không hề biết cảnh sát Hồng Kông trông như thế nào. Ngay cả Cổ Hoặc Tử cũng là tự học thông qua xem phim. Cũng may lúc đó Đào Mộ diễn vai đặc vụ nằm vùng nên trông không mâu thuẫn lắm.

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó Đào Mộ không có kinh nghiệm đóng phim trước ống kính, cậu không phải dân chính quy, chỉ từng làm võ thế vài lần, sau đó ỷ vào thân phận công tử Thẩm gia để giành nhân vật. Kỳ thật lúc đó kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự kém Thẩm Dục từng diễn nam chính nam phụ ở vài bộ phim. Không có gì ngạc nhiên khi toàn bộ đoàn phim chỉ trích cậu kịch liệt vì chuyện này. Hơn nữa trong lúc đóng phim, cậu còn cố ý nhắm vào Thẩm Dục, rồi bị ảnh đế Nghiêm Thịnh cố ý áp diễn, vì vậy biểu hiện không được như mong đợi.

Tuy nhiên, dù sao đó cũng là nhân vật đầu tiên trước ống kính của Đào Mộ, còn nhận được đề cử người mới xuất sắc nhất của giải Kim Ô bằng nhân vật đó. Vì vậy tình cảm của Đào Mộ dành cho nhân vật Chu Viễn Đình vẫn có sự khác biệt. Mỗi lần xem lại, Đào Mộ đều cảm thấy rất tiếc về biểu hiện của mình, cậu cảm thấy nếu lúc đó cậu đặt nhiều công sức vào việc nghiên cứu kịch bản và nhân vật, cậu sẽ có thể khám phá sâu hơn những mâu thuẫn và bi kịch của nhân vật Chu Viễn Đình. Nếu kỹ năng diễn xuất của cậu đủ tốt, sẽ có thể thể hiện từng biểu cảm và hành động tinh tế hơn, đồng thời thể hiện sự phức tạp và đa chiều của nhân vật một cách trọn vẹn hơn.

Đào Mộ vẫn luôn nghĩ rằng nhân vật Chu Viễn Đình này có thể đắp nặn trở nên kinh điển hơn, khiến người xem khắc sâu ấn tượng hơn, chứ không phải là một hình ảnh mỏng manh được cố định trên màn hình lớn.

Chẳng trách đạo diễn và tổ chế tác 《 Hắc Bạch 》 chê bai cậu như vậy, thật sự là Đào Mộ đã phụ lòng một vai diễn hay như vậy.

Kiếp này, Đào Mộ có cơ hội làm lại lần nữa. Cậu muốn đối xử cẩn thận với Chu Viễn Đình, vì vậy cậu không chỉ nghiên cứu kỹ kịch bản và viết tiểu sử của nhân vật, mà còn liên hệ với học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông, muốn nhân dịp cuối tuần đến trường trải nghiệm một chút.

Nếu là người bình thường, hoặc nên nói là diễn viên bình thường đưa ra yêu cầu này, học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông tất nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng Đào Mộ thì khác, cậu là người sáng lập web Phi Tấn, nhất là cậu còn là ông chủ trị giá hàng tỷ đô la kiêm đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng, nếu cậu đã đưa ra yêu cầu, học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông vui còn không kịp. Thậm chí còn hy vọng ông chủ có thể giúp đỡ chút gì đó sau khi trải nghiệm xong. Chẳng những đồng ý yêu cầu của Đào Mộ ngay lập tức, mà còn chủ động đề nghị, nếu Đào Mộ muốn, bọn họ có thể nhét cậu vào đội huấn luyện Phi Hổ một thời gian, giúp cậu có thể làm ra động tác đẹp mắt hơn trước ống kính ——

Người của học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông có tìm hiểu bối cảnh của Đào Mộ, cũng biết Đào Mộ từng làm võ thế. Mà khi bộ phim điện ảnh 《 Hắc Bạch 》 tuyên truyền ở Hồng Kông, cũng mang tên là phim cảnh sát, có thể đoán được trong phim sẽ có rất nhiều cảnh hành động và đấu súng, trực giác của học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông mách bảo, Đào Mộ chắc chắn sẽ tự lên sân chứ không dùng diễn viên đóng thế.

Đây là một chuyện vui ngoài ý muốn, mắt Đào Mộ sáng lên, vui vẻ nhận ý tốt của học viện cảnh sát hoàng gia Hồng Kông.

Vì vậy, sau khi Đào Mộ cúp điện thoại, paparazzi khắp Hồng Kông lập tức nhận được tin Đào Mộ tham gia 《 Hắc Bạch 》, và có ý định đến học viện cảnh sát để trải nghiệm cuộc sống trước khi tiến tổ. Rất nhiều paparazzi còn giới thiệu danh tính và lai lịch của Đào Mộ khi đưa tin —— trọng tâm là Đào Mộ sáng lập web Phi Tấn, đồng thời là đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng.

Đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 mời những người nổi tiếng từ lưỡng ngạn tam địa đến tham gia, chuyện này cũng không tính là tin chấn động gì ở Hồng Kông. Nhưng không ngờ đoàn phim có thể kéo được một đại lão trị giá hàng chục tỷ M vàng đến diễn vai nam phụ. Loại tin tức ngồi lê đôi mách này dù là ở giới giải trí Hồng Kông thì vẫn rất được quan tâm. Suy cho cùng, trong nhận thức của các cư dân mạng, người có thể làm tổng tài bá đạo thì sẽ không đi làm diễn viên, nhưng người làm diễn viên lại luôn muốn diễn vai tổng tài bá đạo.

Vậy mà vị tổng tài bá đạo trong hiện thực lại trái ngược hoàn toàn, quả thật rất đáng để quan tâm. Huống hồ paparazzi tin đồn Hồng Kông còn tiết lộ rằng, vị tổng tài bá đạo trị giá hơn chục tỷ M vàng, năm nay vậy mà mới 19 tuổi. Hơn nữa xem ảnh chụp trông cực kỳ đẹp trai.

Có còn chừa đường sống cho người khác hay không!

Trong thoáng chốc, có rất nhiều người ở Hồng Kông không biết gì về Đào Mộ, cũng không biết về web Phi Tấn, bắt đầu lên mạng tìm kiếm các tin tức liên quan. Thậm chí còn có người chạy đến đăng ký tài khoản web Phi Tấn, sau khi tắm trong đống tin tức còn sẵn tiện quẹo vào web bullet screen.

Sau đó, không còn đường để quay đầu.

Nhưng đây đều là chuyện sau này.

Chỉ nói về chuyện bên đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 còn đang trong giai đoạn chuẩn bị khởi động máy, đã trao đổi lịch quay với một nhóm người nổi tiếng, đã sắp xếp việc quay phim đâu vào đấy, chỉ còn thiếu một bước tuyên truyền khởi động máy nữa thôi, mọi người không kịp chuẩn bị đã bị paparazzi nhà mình đưa lên hot search. Khi nhìn thấy tin tức, bản thân bọn họ cũng choáng váng.

Trước đây từng nghe nói ông chủ web Phi Tấn là người đàn ông có thể gây mưa máu gió tanh trong giới giải trí. Trên thực tế, sở dĩ đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 mời Đào Mộ đóng vai Chu Viễn Đình, ngoài việc đạo diễn từng thấy Đào Mộ nhảy múa ở trấn H, cảm thấy khí chất và hình tượng của Đào Mộ rất phù hợp với thiết lập của nhân vật này, nguyên nhân chủ yếu là vì web Phi Tấn.

Đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 nghĩ rằng nếu mời Đào Mộ sắm vai Chu Viễn Đình, ít nhất web Phi Tấn có thể giúp đỡ rất nhiều cho đoàn phim khi tuyên truyền ở nội địa. Hơn nữa đoàn phim cũng không có mất mát gì khi kết bạn với một nhà đầu tư không thiếu tiền như Đào Mộ.

Nhưng bọn họ không ngờ là Đào Mộ không những có thể gây ra mưa máu gió tanh trong giới giải trí ở nội địa, mà còn không hề tỏ ra yếu thế ở Hồng Kông!

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường ——

Đào Mộ: Đúng vậy, tôi là một người đàn ông nóng bỏng!!

Hẹn buổi tối tiếp nhé ┗|`O′|┛ grào ~~

Lời editor: Người ta là đóng phim để được làm tổng tài bá đạo, Mộ Mộ làm tổng tài bá đạo để được an ổn đóng phim →⁠_⁠→

Shining nikki về VN rồi, 10h sáng ngày mai là vô chơi được ✨

Đăng: 25/10/2023

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play