Chương 125

Edit + beta: Iris

Khiến bản thân sốt cao 39 độ chỉ để đóng phim, sau đó lại vì vai diễn nghiện thuốc mà không chịu ăn cơm không chịu chích thuốc. Mặc dù cuối cùng cảnh quay vẫn hoàn thành xuất sắc và đóng máy, nhưng nếu đã tự tìm chết thì có chết cũng phải chịu. Vì vậy sau khi trở lại Yến Kinh, cho dù Đào Mộ có không vui vì bị Lệ Khiếu Hằng bắt uống thuốc, cũng phải căng da đầu chịu đựng.

"... Em thấy em khỏi hẳn rồi." Sau khi uống hai viên thuốc nhỏ với nước ấm, Đào Mộ xác nhận lại lần nữa: "Ngày mai không uống thuốc nữa được không?"

Không đợi Lệ Khiếu Hằng trả lời, Đào Mộ lại nhấn mạnh lần nữa: "Nghe nói uống nhiều thuốc cảm sẽ kích thích não bộ, nếu em hết thông minh, có thể sẽ mắc sai lầm khi quyết định dự án."

Dùng chuyện này để đe dọa có phải hơi ngây thơ quá không?

Lệ Khiếu Hằng cười như không cười, nghiêng đầu nhìn Đào Mộ.

Có lẽ bạn học đào mộ cũng cảm thấy hành vi này của mình không phù hợp, thế là mặt già đỏ lên, muốn dùng hiểu chi dĩ tình, động chi dĩ lý*: "Uống thuốc nhiều không phải là chuyện tốt, tục ngữ có câu, thuốc cũng có ba phần độc."

*Câu này bị tác giả đảo ngược, còn câu tục ngữ chính xác là "động chi dĩ tình, hiểu chi dĩ lý" (动之以情,晓之以理): ý là dùng tình cảm để chạm vào trái tim người khác, dùng đạo lý để làm cho người khác hiểu.

"Còn nữa, anh có thể dừng nấu canh thuốc được không? Quá tốn kém với rắc rối, em ngại."

"Bác sĩ nói em suýt nữa từ cảm lạnh thành viêm phổi." Lệ Khiếu Hằng bình tĩnh nói: "Anh không muốn đối tác của mình không quan tâm đến sức khỏe của bản thân. Hay là em muốn anh báo chuyện này cho Lưu tổng Mạnh tổng và cả Tống lão gia tử?"

Đào Mộ sợ người nhà lo lắng nên đến bây giờ vẫn chưa dám nói với người nhà là lúc đó cậu bệnh rất nặng. Cho dù mấy tờ báo giải trí có tung tin, Đào Mộ cũng chỉ dám nói với mọi người là mình bị cảm lạnh thông thường, là do những tên paparazzi nhiều chuyện cố ý nghĩ ra tiêu đề gây sốc —— dù sao trước đó bọn họ còn nói Đào Mộ nghiện thuốc, bị bắt vào trung tâm cai nghiện kia mà.

Có hai người phúc hậu thành thật cực kỳ đáng tin là Cẩu Nhật Tân và Lệ Khiếu Hằng làm chứng, ba người Lưu Diệu thật ra không có nghi ngờ gì, cảm thán paparazzi lắm chuyện, cái gì cũng dám nói chỉ vì doanh số.

Nhưng mặt khác, Đào Mộ bị Lệ Khiếu Hằng bắt được nhược điểm thì sống không tốt lắm. Bị ép chích thuốc uống thuốc cũng không có gì, phiền lòng nhất là không biết Lệ Khiếu Hằng học nấu dược thiện ở đâu, ngày nào cũng hầm canh hầm thuốc cho cậu uống, Đào Mộ uống đến mức đầu váng mắt hoa. Sau một tuần, cuối cùng cũng chịu không nổi nữa.

"Coi như em đầu hàng, cùng lắm em đồng ý với anh, sau này em sẽ không bao giờ tưới nước lạnh lên người, cố ý khiến bản thân bị sốt để đóng phim nữa. Với tư cách là đối tác được Lệ tổng coi trọng nhất, em chắc chắn sẽ bảo vệ kỹ cái đầu này, cố gắng suy nghĩ rõ ràng logic trong 10 năm này, chắc chắn sẽ không cản trở việc kiếm tiền của ngài."

Có lẽ là do những mặt xấu hổ nhất của mình đã bị Lệ Khiếu Hằng nhìn thấy —— cả người bốc mùi, tóc rối bù, đói đến đầu váng mắt hoa, chân cẳng nhũn cả ra bị Lệ khiếu Hằng đặt dưới vòi hoa sen để tắm rửa, vân vân. Khi đối mặt lần nữa với Lệ Khiếu Hằng, Đào Mộ tự giác thành thật thẳng thắn, cũng thả lỏng hơn nhiều. Thậm chí còn có thể đùa giỡn.

Lệ Khiếu Hằng rất trân trọng một Đào Mộ sinh động như vậy. Chỉ là có một số việc cần phải nói rõ: "Không chỉ ngừng tưới nước lạnh, mà còn cấm hết tất cả những hành vi tự tàn phá bản thân."

"Đào Mộ, anh biết em thích đóng phim, nhưng anh hi vọng em có thể yêu quý bản thân. Đổi cách nói khác, chỉ có đảm bảo trạng thái khỏe mạnh mới có thể quay nhiều bộ phim. Không hành hạ bản thân vì một vai diễn nhỏ bé không đáng kể." Lệ Khiếu Hằng đan hai tay vào nhau đặt trên đầu gối, bắt chéo chân, bình tĩnh nói: "Bản thân em là một doanh nhân, chắc cũng hiểu đầu vào và đầu ra ít nhất phải tỉ lệ thuận với nhau."

"Ý anh là, khi nào em sắm vai nam chính mới dốc hết sức, còn những lúc khác thì diễn đại cho xong là được?" Đào Mộ nhướng mày, cố ý xuyên tạc lời Lệ Khiếu Hằng.

"Ý anh là, dù em có diễn nam chính cũng không thể hành hạ bản thân như vậy. Em phải hiểu phát triển bền vững*." Lệ Khiếu Hằng kiên nhẫn sửa lại cho đúng: "Khi làm kinh doanh, em biết hoạch định chiến lược và giữ lại đường lui, nhưng vì sao khi đóng phim lại chỉ thấy cái lợi trước mắt?"

*Phát triển bền vững là phát triển đáp ứng được nhu cầu của thế hệ hiện tại mà không làm tổn hại đến khả năng đáp ứng các nhu cầu đó của các thế hệ tương lai trên cơ sở kết hợp chặt chẽ, hài hòa giữa tăng trưởng kinh tế, giải quyết các vấn đề xã hội và bảo vệ môi trường.

"Có khoa trương như vậy không?" Đào Mộ ngồi xuống bên kia sofa, cầm quả táo trên bàn trà, vừa định cắn thì bị Lệ Khiếu Hằng giật mất.

Lệ Khiếu Hằng cầm dao gọt hoa quả, gọt vỏ rồi cắt thành từng miếng, cắm tăm xỉa răng lên đưa cho Đào Mộ: "Cần anh đọc lại kết quả kiểm tra lúc đó không?"

Hiển nhiên là không cần, Đào Mộ cúi đầu ăn táo. Sau đó cậu chợt nhận ra mình và Lệ Khiếu Hằng quá thân thiết, đương nhiên đây là lỗi của căn phòng nhỏ nằm đối diện Kinh Ảnh. Căn phòng chỉ có 30m vuông, trong phòng khách chỉ có sofa, nên khi hai người đàn ông cao hơn 1m8 cùng đứng trong phòng khách trông có vẻ gần gũi nhau.

"Anh cứ chạy tới chỗ của em làm việc, anh không thấy chật sao?" Đào Mộ mặt không đổi sắc kiến nghị: "Em thấy anh có thể về chung cư hoặc văn phòng của anh, có chuyện cần trao đổi thì chúng ta có thể gọi điện."

Lệ Khiếu Hằng cười khẩy một tiếng, đứng dậy đi thẳng vào bếp, lấy găng tay lò vi sóng, bưng món súp chim câu đang sôi sùng sục trên bếp xuống, múc ra chén rồi bưng ra phòng khách, đưa cho Đào Mộ: "Có thể ngừng uống thuốc, nhưng phải tiếp tục uống canh. Mượn câu nói của em, một tổng tài bá đạo một giây kiếm được mấy ngàn vạn đích thân hầm canh cho em, chẳng lẽ em không cảm động sao?"

Cảm động thì có, nhưng mấu chốt là uống nhiều canh bổ dưỡng quá, nếu béo lên thì phải đi phòng gym giảm béo.

Đào Mộ rối rắm nhận chén canh, uống một hớp —— chưa kể, tổng tài bá đạo một giây kiếm được mấy ngàn vạn rất có tài học nấu ăn.

"Anh cũng cảm thấy anh là thực thần bị chức tổng tài bá đạo làm trễ nải. Ngay cả ông Tống cũng nói anh rất có tài." Trong quá trình lén ở chung, Lệ Khiếu Hằng cũng càng ngày càng cởi mở, mỗi ngày đều nói đùa khiến Đào Mộ cảm thấy thoải mái hơn.

—— Chỉ là thói quen sơ hở là tỏ tình cũng khiến Đào Mộ đau đầu không kém: "... Thế nên anh ưu tú như vậy, có thể vừa kiếm tiền nuôi gia đình lại vừa đẹp trai, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, em thật sự không suy xét chuyện yêu đương với anh sao?"

Đào Mộ suýt sặc súp chim câu, bất đắc dĩ nhìn Lệ Khiếu Hằng: "Thật không hiểu nổi rốt cuộc anh thích gì ở em?"

"Có lẽ em không thích điểm này ở anh. Nếu anh nói như vậy, em sẽ thấy nhẹ nhàng hơn một chút." Lệ Khiếu Hằng cười trêu chọc, ánh mắt nhìn Đào Mộ càng trở nên dịu dàng hơn: "Anh đã nói rồi, anh thích em, nên sẵn sàng theo đuổi em. Đây là chuyện của anh, em không cần phải lấy áp lực, anh hy vọng em có thể hưởng thụ quá trình này."

Đào Mộ bưng chén súp, im lặng.

Ánh đèn tông màu ấm từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, chiếu sáng hàng mi dài của Đào Mộ khiến chúng thêm dày và tinh xảo. Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ run run hàng mi, cười ấm áp: "Nếu em lo có ngày nào đó em bị sự theo đuổi của anh làm cho cảm động, lúc muốn chấp nhận anh thì phát hiện anh đã mất hết hứng thú. Vậy chúng ta làm một thỏa thuận ——"

"Loại chuyện này sao làm thỏa thuận được?" Đào Mộ cau mày ngắt lời Lệ Khiếu Hằng: "Anh tưởng đây là hợp tác làm ăn, có thể ký hợp đồng sao?"

Dù có là hợp tác làm ăn, vẫn có nhiều đối tác nhịn qua giai đoạn cấp vốn ban đầu, sau đó trở mặt thành thù. Lòng người khó đoán, chỉ một tờ giấy há có thể trói buộc được sao. Hơn nữa đối với những người như bọn họ, cái gọi là hợp đồng chỉ là thước đo tạm thời cho những người có thực lực ngang nhau. Lúc ký hợp đồng, chẳng những nghĩ đến việc tuân thủ thỏa thuận, mà còn nghĩ đến cả việc chuẩn bị sẵn sàng xé bỏ hợp đồng.

Trước giờ Đào Mộ không phải là kiểu người một lời hứa đáng giá ngàn vàng. Tất cả những chuyện cậu làm đều nhằm mục đích tối đa hóa lợi nhuận. Nếu cái giá của sự phản bội đủ cao, cậu thậm chí có thể xé bỏ mọi thỏa thuận, điều nực cười hơn nữa là Lệ Khiếu Hằng cũng chính là loại người này.

Hai con người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu lại vọng tưởng muốn yêu nhau, giống như hai con rắn độc muốn xích lại gần nhau để sưởi ấm cho nhau. Vốn là loài động vật có nhiệt độ thấp, m đầu răng có nọc độc, chẳng lẽ lúc nhĩ tấn tư ma* phải luôn đề phòng nọc răng của đối phương có đang ở chỗ bảy tấc của mình hay không?

*Nhĩ tấn tư ma: miêu tả tình huống tương tác thân mật của những người đang yêu nhau. Dịch ra tiếng Việt thì là "vành tai tóc mai chạm nhau", nhưng nếu đi thẳng nghĩa Việt ra thì chắc cũng có vài bạn không biết, nên mình ghi Hán Việt rồi giải thích.

Cậu đã chán ngấy cuộc sống luôn phải đề phòng người bên cạnh.

Đào Mộ thầm nghĩ như vậy, bỗng cảm thấy hai má nóng lên. Hóa ra là Lệ Khiếu Hằng đang dùng ngón tay chọt lên khóe miệng cậu.

"Đang nghĩ cái gì mà ấm ức tới nỗi khóe miệng cũng xụ xuống luôn rồi?" Lệ Khiếu Hằng cười dịu dàng: "Anh thấy em như một con báo nhỏ vậy."

"Hả?" Đào Mộ không hiểu sao Lệ Khiếu Hằng lại cho ra kết luận như vậy, nhất thời sửng sốt.

"Anh nghĩ em là một con báo đốm xinh đẹp. Bộ lông láng mướt, móng vuốt sắc bén, em biết báo đốm đi săn có đặc điểm gì không? Thích nấp ở trên cây, chờ đợi con mồi đi qua dưới tán cây, hoặc lén đến gần con mồi rồi đánh lén. Hơn nữa sức chịu đựng cực kỳ tốt, lúc không có con mồi, nhịn đói vài ngày cũng không thành vấn đề."

Đào Mộ ngơ ngác nhìn Lệ Khiếu Hằng, không biết vì sao anh lại đột nhiên nhắc tới báo đốm. Chẳng lẽ là do mấy ngày gần đây anh thường ở lì trong nhà xem thế giới động vật để giết thời gian sao?

Trong khi cậu đang suy nghĩ miên man, Lệ Khiếu Hằng đang ngồi ở bên kia sofa đột nhiên lết qua, đôi mắt đen lấy sáng ngời bình tĩnh nhìn Đào Mộ. Khoảng cách gần đến mức Đào Mộ có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt anh.

"Nếu em là báo đốm, anh tự nguyện làm con mồi của em. Anh mong em có thể ở bên làm bạn với anh trong những năm tháng dài dằng dặc, thăm dò tính cách và quy luật sinh hoạt của anh. Nếu một ngày nào đó, em cảm thấy anh phản bội em, em có thể làm như con báo đốm đi săn, nấp ở trên cây vồ xuống, dùng móng vuốt sắc bén cắt đứt yết hầu của anh. Hoặc lén đi ra sau lưng anh, cắn vào lưng anh. Anh tin em có thể làm được điều đó."

Thân hình cao lớn chậm rãi bao bọc lấy cậu, hormone nam uy hiếp mạnh mẽ khiến Đào Mộ cau mày khó chịu. Cậu vô thức siết chặt tay, căng cứng cơ thể, đây là phản xạ có điều kiện của nam giới thể hiện sự bất mãn và từ chối khi bị xâm phạm vào khoảng cách an toàn, hoặc thậm chí là sự hung hăng do thiếu cảm giác an toàn.

Đôi mắt phượng vốn sắc bén lập tức mở to, một lực uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ bộc phát thoáng qua trong đôi mắt, lập tức tiến vào trạng thái đề phòng như một con báo đốm nhỏ khi nhìn thấy thiên địch. Ngay khi nanh vuốt sắc bén và khí chất mạnh mẽ bộc lộ ra, thật sự là đẹp đến mức khiến người ta mê muội.

Hai ánh mắt giao nhau trên không trung, bầu không khí nháy mắt trở nên căng thẳng và nóng nảy. Lệ Khiếu Hằng muốn cho Đào Mộ thấy rõ lòng anh, Đào Mộ không cam lòng yếu thế nhìn lại. Qua một lúc lâu, Lệ Khiếu Hằng yếu thế trước, dời tầm mắt đi, cơ thể hơi lui về phía sau, nhìn chăm chú vào mắt Đào Mộ, cười nói: "Nếu hai kẻ săn mồi mạnh mẽ muốn yêu nhau thì cần có một bên đầu hàng trước, anh sẵn sàng nằm xuống, lộ ra bụng trước cho em xem."

Lệ Khiếu Hằng nói mấy lời sến sẩm xong thì lại bắt đầu nói chuyện không đứng đắn. Anh dựa vào sofa, lấy tay làm động tác xốc vạt áo lên: "Anh tập ở phòng gym rất lâu mới có được cơ bụng sáu múi, em có muốn xem không?"

Đào Mộ lập tức đen mặt: "Không cần."

Cậu đứng dậy, trực tiếp đuổi khách: "Muộn rồi, anh mau về đi."

"Thật ra anh có thể ở lại." Lệ Khiếu Hằng cũng đứng lên, cười đùa: "Nếu ghế sofa nhà em hoan nghênh anh."

"Ngài là một tổng tài bá đạo một phút kiếm được mấy ngàn vạn, ngủ sofa thiệt thòi cho anh quá." Đào Mộ miệng thì khách sáo, nhưng động tác lại không khách sáo chút nào, cậu đi thẳng đến hành lang lối vào và mở cửa ra. Dùng hành động thực tế để nói với Lệ Khiếu Hằng rằng ngay cả sofa nhà cậu cũng không hoan nghênh anh.

"Anh đã mua một căn hộ ba phòng ngủ rộng 180m2 ở cách vách. Phòng ngủ chính của anh, phòng ngủ dành cho khách của em, và phòng làm việc của hai chúng ta. Ngoài ra còn có một phòng bếp rất rộng." Lệ Khiếu Hằng vừa mặc áo khoác len vừa lấy chìa khóa trong túi công văn ra: "Hoan nghênh em đến bất cứ lúc nào. Tất nhiên, nếu em chịu nhận chìa khóa thì càng tốt."

Đào Mộ hiển nhiên không muốn nhận, vì vậy Lệ Khiếu Hằng chỉ có thể tiếc nuối mang chìa khóa dự phòng về lại ngôi nhà mới quạnh quẽ của mình. Lúc về đến nhà mới nhớ ra quên mang laptop về, đành phải gọi điện cho Đào Mộ: "... Anh để quên laptop ở nhà em, em mang đến cho anh được không? Tối nay anh còn phải làm việc."

Đào Mộ không nói nên lời nhìn chiếc laptop hết sức vô tội trên bàn trà, cứ cảm thấy mình hold không được kịch bản của Lệ Khiếu Hằng.

"Anh không thể từ bỏ việc ăn cỏ gần hang sao?"

"Anh tưởng chúng ta đã đạt thành nhận thức chung về vấn đề này." Lệ Khiếu Hằng lấy một ít trái cây đồ ăn vặt ưa thích của Đào Mộ trong tủ lạnh ra, cười tủm tỉm nói: "... Anh chỉ đang nói sự thật, mọi người đều là động vật ăn thịt."

"Hơn nữa, anh vẫn luôn tò mò. Em là một kẻ săn mồi vô cùng mạnh mẽ, sao lại muốn sống theo tập tính của loài thỏ." Lệ Khiếu Hằng giả vờ khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ là do gần đây em muốn ăn thịt thỏ hả?"

"Thịt kho tàu hay thịt xào? Nếu em muốn ăn, anh có thể học nấu với lão gia tử. Em thấy hầm bằng nồi áp suất thế nào?"

Lệ Khiếu Hằng nhìn điện thoại đột nhiên bị cúp máy, nở nụ cười.

10 phút sau, ngôi nhà lạnh lẽo có ba phòng ở cuối cùng cũng nghênh đón vị khách đầu tiên của nó —— hoặc nên nói là một vị chủ nhân khác thì đúng hơn.

"Hoan nghênh." Lệ Khiếu Hằng đưa một đôi dép lông hình thỏ con cho Đào Mộ, mời người vào nhà xong mới sẵn tiện nhận lại laptop: "Sau khi trang trí nhà cửa, em lại vị khách đầu tiên bước vào ngôi nhà này."

Nếu dùng ngôi nhà làm ví dụ, thì Đào Mộ cũng là người đầu tiên bước vào tim Lệ khiếu Hằng sau nhiều năm qua.

Tuy nhiên, Đào tổng là người rất thực tế nên không để ý đến một câu hai nghĩa của Lệ tổng. Sau khi nghe được những lời này, cậu vô thức bịt mũi lại: "Anh có chắc formaldehyde* không vượt quá tiêu chuẩn chứ?"

*Hợp chất hữu cơ formaldehyde, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất, được sử dụng trong nhiều lĩnh vực như làm thuốc bảo quản trong phòng thí nghiệm nhà xác, sử dụng trong các sản phẩm gia dụng, keo, vải chống nhăn, thuốc trừ sâu, thuốc sát trùng và diệt trùng và đặc biệt có trong các sản phẩm gỗ công nghiệp.

Lệ Khiếu Hằng: "..."

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường ——

Lệ công: Nhà cũ cháy rồi (?-ω??)▄︻┻┳══━一 —

Đào Mộ (hắt một chậu nước xuống): Gì cơ?

Lệ công:... Không có gì!

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 126

Edit + beta: Iris

"Trước tiên, con cứ ở nơi này đi." Cha con Thẩm gia dẫn Thẩm Dục khóc sướt mướt cả đường đi, đến một chung cư xa hoa mà Thẩm gia đã đặt mua. Có cả Thẩm Nghiên đi cùng hắn và dì Lưu đã làm việc ở Thẩm gia vài chục năm.

"Con vừa làm phẫu thuật xong cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng suy nghĩ nhiều quá, chị của con sẽ thường xuyên đến đây chơi với con, đợi mẹ con bình tĩnh lại có lẽ sẽ đón con về." Dù sao cũng là con trai mình nuôi suốt 19 năm, cho dù từ con ruột biến thành con nuôi trong một đêm, nhưng chỉ cần không phải là do Thẩm phu nhân ngoại tình sinh ra, cha Thẩm vẫn có sự kiên nhẫn của một người cha yêu thương con.

Thẩm Dục ôm tấm ảnh gia đình năm người Thẩm gia trong lòng, mắt khóc sưng cả lên, được Thẩm Nghiên ôm vào lòng, thút tha thút thít gật đầu: "Mẹ, mẹ thật sự sẽ tha thứ cho con sao?"

"Đương nhiên rồi." Không đợi cha con Thẩm gia nói chuyện, Thẩm Nghiên đã đau lòng khuyên giải: "Mẹ thương em như vậy, sao nỡ đuổi em đi. Bây giờ mẹ chỉ đang tức giận quá thôi, đợi mẹ nguôi giận, chắc chắn sẽ rất nhớ em."

"Vậy khi nào mẹ mới nguôi giận?" Thẩm Dục ôm ảnh gia đình, mắt đẫm lệ nhìn cha và anh: "Có phải đến khi tìm được Thẩm Dục thật sự về, là mẹ sẽ nguôi giận đúng không?"

Một câu nói khiến tất cả mọi người im lặng. Hai cha con Thẩm gia nhíu mày, ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn Thẩm Nghiên. Thẩm Nghiên vừa chột dạ vừa xấu hổ mím môi, không hiểu sao lại dâng lên tức giận với em trai ruột chưa từng gặp mặt kia.

"Tối nay con muốn ở lại đây với Tiểu Dục." Thẩm Nghiên ôm Thẩm Dục, tức giận nói: "Dù sao bây giờ mẹ cũng chỉ quan tâm đến đứa con trai kia mà không cần Tiểu Dục, thậm chí cũng không thích con nữa. Con không muốn về nhà ——"

"Con im miệng cho cha!" Thẩm Nghiên chưa nói hết đã bị cha Thẩm tức giận ngắt lời: "Nếu không phải tại con thì đâu xảy ra chuyện trước đó? Đó là em trai ruột của con, chỉ vì trò đùa của con mà mất tích 19 năm trời, càng không biết đã trải qua những khó khăn gì, chẳng lẽ trong lòng con không áy náy chút nào sao?"

"Áy náy thì có lợi ích gì? Đợi sau khi mọi người tìm được người về rồi bồi thường không được sao. Chúng ta là Thẩm gia đó, một tên nghèo nàn không biết chui từ đâu ra, nếu biết cha mẹ ruột của nó là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị và thiên kim Diệp gia, chắc chắn trong lòng mừng đến điên rồi. Nhưng sao mọi người không nghĩ lại xem, nếu thật sự tìm được người về rồi thì phải làm gì bây giờ. Tính cách của đàn ông Thẩm gia ra sao, cha và anh chắc là rõ nhất. Đừng có tìm về một em trai ham cái lợi trước mắt, một lòng một dạ muốn tranh gia sản. Đến lúc đó mới thật sự là Thẩm gia không sống yên ổn."

Nghe thấy cha Thẩm mắng, Thẩm Nghiên chẳng những không nghĩ lại sai lầm năm đó của mình, ngược lại lý lẽ rất hùng hồn: "Con thật sự không hiểu, vì sao mẹ cứ khăng khăng muốn tìm đứa con trai kia về, chẳng lẽ Thẩm gia chúng ta thật sự thiếu con trai đến vậy sao? Tiểu Dục ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, còn sống ở nhà chúng ta 19 năm, em ấy đã là một phần trong nhà chúng ta. Thay vì hai người dùng mọi cách tìm một người ngoài không biết ra sao trở về, còn không bằng khuyên mẹ chấp nhận Tiểu Dục một lần nữa. Dù sao Hoa Hạ vừa lớn vừa đông dân như vậy, một đứa bé mất tích 19 năm căn bản không có hy vọng tìm về được. So với việc cứ để mẹ ôm ảo tưởng tìm được con trai ruột trở về, thì khuyên mẹ chấp nhận hiện thực tốt hơn chứ. Con không hiểu, nếu đứa con trai kia kiếp này không tìm về được, chẳng lẽ mẹ có thể làm ầm ĩ cả đời? Chẳng lẽ Thẩm gia chúng ta từ nay về sau sẽ sống trong bóng ma không tìm thấy người sao?"

Sau khi rời khỏi chung cư, cha con Thẩm gia im lặng suốt chặng đường, bầu không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, như thể có thể nghe thấy tiếng hít thở phập phồng.

Im lặng được một lúc lâu, cuối cùng cha Thẩm ho khan một tiếng, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong xe: "Tuy Nghiên Nghiên nói chuyện quá cực đoan nhưng lại nói đúng một số việc. Cũng đã 19 năm rồi, năm đó vẫn còn là một đứa bé trong tã lót, không ai biết nó có thể có tính cách gì, càng không biết hiện giờ nó đang ở đâu. Nói là muốn tìm người, nhưng e là hy vọng xa vời."

Thẩm Thần nghe xong chỉ hơi mỉm cười, khẽ rũ mắt xuống, hàng mi dày tạo thành bóng dưới mí mắt.

"Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức tìm người về. Dù sao cũng là cốt nhục của Thẩm gia chúng ta, sao có thể bỏ mặc ở bên ngoài được. Nếu nó sống tốt thì thôi. Nếu sống không tốt, có lẽ việc tìm về người thân sẽ là động lực để nó tiếp tục sống sót."

"Nhưng nếu đứa bé kia thật sự tính tình không tốt giống như Nghiên Nghiên nói thì làm sao bây giờ?" Cha Thẩm thở dài một tiếng. Đàn ông Thẩm gia có tính cách thế nào? Ham muốn kiểm soát mạnh mẽ, tính công kích rất mạnh, tâm tư kín đáo, hành động quyết liệt. Hơn nữa luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Giống như Thẩm Nghiên nói, nếu Thẩm Dục thật sự là một phế vật có tham vọng lớn nhưng tài mọn rồi tham lam lợi lộc, còn ỷ vào vài giọt máu cốt nhục trên người để mưu toan tranh gia sản, một hai phải quậy cho gia đình không yên ổn, còn không bằng để bọn họ nuôi một đứa con nuôi ngoan ngoãn.

—— Ngần ấy năm qua, ông bỏ ra biết bao tâm huyết để rồi dưỡng Thẩm Thần, còn cố ý nuôi Thẩm Dục ra tính cách ngây thơ hồn nhiên, chính là vì tránh cho anh em ruột bất hòa nhau.

Quan trọng nhất là ông phải cân nhắc thái độ của Thẩm Thần. Thẩm gia, có một người thừa kế ưu tú là đủ rồi.

Thẩm Thần cong khóe môi, một nửa đường nét ẩn trong màn đêm, bình tĩnh nói: "Phụ thân yên tâm, dù sao cũng là cốt nhục của Thẩm gia chúng ta, chỉ cần tìm trở về là được. Con làm anh trai, đương nhiên sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng."

Đàn ông Thẩm gia có ham muốn kiểm soát mạnh mẽ và đặt lợi ích lên hàng đầu, nhưng một người có thể làm chủ gia tộc Thẩm thị, chắc chắn không phải là người sợ một phế vật cùng chung huyết thống. Từ khi còn học cấp 2, Thẩm Thần đã theo cha xử lý công việc trong tập đoàn, hiện là giám đốc điều hành của tập đoàn Thẩm thị, gặp không ít sóng to gió lớn trong nhiều năm qua. Bây giờ cũng đã là người sắp 30 tuổi rồi, sao có thể sợ hãi một đứa bé vừa mới thành niên chứ.

"Phụ thân không cần lo. Nếu một đứa bé 19 tuổi có thể ảnh hưởng đến vị trí người thừa kế của con, vậy con sẽ nhường nó chức giám đốc điều hành tập đoàn Thẩm thị." Thẩm Thần nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm nhận chiếc Maybach màu đen chạy như bay trong đêm, bình tĩnh hỏi: "Hay là, phụ thân không có tự tin về người thừa kế do đích thân ngài dạy bảo?"

"Đương nhiên không phải." Hai hàng lông mày của cha Thẩm giãn ra, ông biết đứa con trai do chính ông dạy dỗ sẽ không bao giờ làm ông thất vọng: "Nếu con đã tự tin như vậy, chuyện này giao cho con làm. Tốt nhất là có thể tìm được người, nếu không tìm được thì cũng nên chuẩn bị tâm lý, dù sao cũng đã qua 19 năm."

Thẩm Thần không nói gì, ngón tay thon dài lơ đãng gõ lên tay nắm cửa, trong lòng thầm suy nghĩ gì đó.

Cha Thẩm im lặng một lát, nhịn không được hỏi tiếp: "Con chuẩn bị xuống tay từ chỗ nào?"

Dù sao cũng là con trai ruột của ông, ngoài miệng cha Thẩm nói không thèm để ý, nhưng thật ra trong lòng cũng rất quan tâm. Suy cho cùng, ngay cả con nuôi của ông cũng có thể sống một cuộc sống huy hoàng ở Thẩm gia, cha Thẩm sao có thể nhẫn tâm để con trai ruột lưu lạc bên ngoài?

Tính tình không tốt, có thể mang đến phiền phức cho trong nhà, đó đều là những chuyện cần phải lo lắng sau khi nhận về rồi. Nhưng trước khi tìm được người, là cha mẹ ruột, bọn họ cũng chỉ mong con mình bình an trở về.

Thẩm Thần là người thừa kế được đích thân cha Thẩm đào tạo, đương nhiên hiểu rõ cha Thẩm đang nghĩ gì. Nếu nói trong Thẩm gia, cha Thẩm mẹ Thẩm thậm chí là Thẩm Dục đều mong chờ tìm được đứa bé kia trở về, Thẩm Nghiên là người không mong tìm được đứa bé kia nhất, thì Thẩm Thần mới là người thật sự thờ ơ về chuyện này.

Có tìm về được hay không cũng như nhau, hắn sẽ cố gắng hết sức đi tìm, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Trong mắt Thẩm Thần, việc tìm lại đứa bé đó chỉ là một kiểu trách nhiệm. Dù sao thì anh cả như cha, Nếu hắn muốn thừa kế Thẩm gia, thì phải bảo đảm mọi người trong Thẩm gia đều có được lợi ích. Nếu không thì vì sao nhất định phải là hắn làm người thừa kế trong khi bà con họ hàng Thẩm gia nhiều như vậy, cũng có không ít người thông minh có tài?

"Con đã cho người liên lạc với cảnh sát. Chuẩn bị nhân cơ hội này hợp tác với cảnh sát, tập đoàn Thẩm thị sẽ tài trợ, cùng xây dựng cơ sở dữ liệu DNA để tìm kiếm những đứa bé mất tích. Đến lúc đó, DNA của phụ thân sẽ được nhập vào kho gen đầu tiên. Đồng thời cũng sẽ treo thưởng 500 vạn cho người cung cấp manh mối. Khi đó, tập đoàn Thẩm thị sẽ liên hợp với cảnh sát Hỗ Thành tổ chức họp báo để tất cả mọi người nhiệt tình giúp đỡ chúng ta tìm kiếm đứa bé. Đồng thời cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ các bậc cha mẹ khác có con cái bị mất tích, giúp bọn họ tìm lại con của mình."

"Chúng ta có thể hợp tác với cảnh sát để thành lập quỹ chống buôn người. Chúng ta cũng có thể để tập đoàn Thẩm thị dẫn đầu tổ chức một số buổi đấu giá từ thiện. Hàng năm, tập đoàn Thẩm thị sẽ quyên góp 1000 vạn cho quỹ chống buôn người, giúp đỡ miễn phí cho các bậc cha mẹ bị mất con."

Thẩm Thần sắp xếp đâu vào đấy: "Con đã trao đổi với Đàm tiên sinh, tuy bọn họ không biết lai lịch của cô gái mang thai hộ, nhưng vẫn còn nhớ nơi làm công của cô gái mang thai hộ đó khi đến Hỗ Thành, hình như là đi cùng chị em đồng hương đến đây. Sau khi nhóm người đó đến đây, hầu hết đều làm công trong nhà xưởng, cũng có người làm bảo mẫu cho người ta. Con sẽ tìm cách liên hệ với những người này, tốt nhất là có thể tìm được quê quán của cô gái mang thai hộ đó. Chỉ cần tìm được người phụ nữ đó, ít nhất có thể biết được tung tích của em trai. Chỉ tiếc 19 năm trước công nghệ chưa phát triển, cũng không có camera giám sát, không chụp lại được ảnh của cô gái mang thai hộ kia."

Cha Thẩm yên lặng gật đầu, ông không ngờ chỉ mới vài ngày mà con trai lớn đã sắp xếp xong nhiều chuyện như vậy, hơn nữa sắp xếp mọi thứ rất trật tự ngăn nắp, không khỏi cảm thán.

"Ý tưởng hợp tác với cảnh sát để thành lập kho gen cho những đứa trẻ bị thất lạc thực sự rất hay. Không chỉ có thể khiến cảnh sát phối hợp tìm con với chúng ta, còn có thể quảng bá hình ảnh tích cực và đóng góp cho xã hội của tập đoàn Thẩm thị. Nếu cần, cha có thể nhận phỏng vấn từ phóng viên. Cha tin hầu hết các bậc cha mẹ mất con trên thế giới này cũng sẽ có tâm trạng như vậy. Tuy rất đau buồn, nhưng nếu tập đoàn Thẩm thị có thể giúp được nhiều người tìm thấy con của mình, đó sẽ là một công đức lớn lao."

Nghe thấy cha Thẩm không ngừng nhắc đến chuyện kho gen, Thẩm Thần hơi mỉm cười.

Đây là đàn ông Thẩm gia.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu ý: Trong hiện thực, cơ sở dữ liệu DNA chống buôn người được bộ công an thành lập vào tháng 5 năm 2009. Lúc trước tra thông tin, tôi đã nghĩ nó trùng hợp đến khó tin  _(:з” ∠)_

Lời editor: Ôi nguyên cái Thẩm gia chứ không phải chỉ mỗi đàn ông Thẩm gia, chưa tìm về đã nghĩ xấu tính kế đứa con, lúc tính kế xong mới bắt đầu thương cảm cho con, thương cảm được tí xíu thì bắt đầu mong chờ lợi ích trong lúc tìm con :)))

Hóng cảnh Mộ của tui chơi chết đám người này, cho chừa cái tội hở cái là đàn ông Thẩm gia là như vậy.

Thẩm Dục cũng không vừa gì đâu, toàn đòi mẹ tha thứ với toàn hỏi khi nào mẹ mới tha thứ để mình về nhà, trong khi bà mẹ mới vừa bị bệnh ngất xỉu mà không hỏi han gì luôn á.

Đăng: 15/10/2023

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play