Chương 73
Edit + beta: Iris
Ban đầu Diêu Thánh An đâu có ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy.
Diêu Văn Tiêu vì thuê người đánh người ta nên bị cảnh sát giam 15 ngày, Diêu Thánh An vốn cho rằng với thân phận chủ tịch tập đoàn Thánh An của mình, có thể dễ dàng nộp tiền bảo lãnh cho cháu trai. Kết quả đến đồn cảnh sát mới biết, cảnh sát cư nhiên lấy lý do chuyện Diêu Văn Tiêu thuê người hành hung lên men trên mạng quá nhanh, bị rất nhiều truyền thông chú ý, tạo thành ảnh hưởng ác liệt, nên từ chối Diêu Thánh An nộp tiền bảo lãnh. Nhất định phải tạm giam Diêu Văn Tiêu 15 ngày. Trong lúc đó còn không cho phép người nhà vào thăm.
Diêu Thánh An biết Diêu Văn Tiêu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lo lắng cháu trai bảo bối ăn không hết cái khổ này, nên dặn dò luật sư nhanh chóng nghĩ cách.
Thế nhưng, tuy tập đoàn Thánh An là tập đoàn hàng đầu trong ngành phục vụ ẩm thực ở Hỗ Thành, nhưng ở Yến Kinh thì không có chút lực ảnh hưởng nào. Huống chi án của Diêu Văn Tiêu còn là do đại công tử Lệ gia đích thân gọi đến báo án. Cái này gọi là cường long khó áp địa đầu xà, Diêu Thánh An bái phỏng cầu người khắp Yến Kinh, thậm chí còn đến tổng bộ công ty có hợp tác qua lại ở Yến Kinh, nhưng vẫn không thể vớt Diêu Văn Tiêu ra được.
Bất đắc dĩ, Diêu Thánh An đành gọi điện cho Đào Mộ, cái nết nói chuyện vẫn khiến người ta ngán ngấy, tai cũng muốn mọc kén để khỏi phải nghe: "... Phải biết tìm chỗ khoan dung để độ lượng. Đào tổng thủ đoạn như sấm rền, lão hủ coi như đã chứng kiến được. Hôm nay tôi bỏ xuống cái mặt già này, xin cậu thả cho Văn Tiêu một con ngựa. Nếu cậu đồng ý, tôi lập tức dẫn Văn Tiêu về lại Hỗ Thành, không đặt chân đến Yến Kinh nửa bước, toàn bộ chuyện trước kia, chúng ta coi như bỏ qua hết. Từ nay về sau, Văn Tiêu và Đào Mộ cậu nước sông không phạm nước giếng, tôi cũng không truy cứu chuyện các cậu cố ý đào hố hãm hại Văn Tiêu."
Diêu Thánh An cáo già xảo quyệt, tất nhiên có thể nhìn ra thủ đoạn "gậy ông đập lưng ông" mà Lưu Diệu dùng để đối phó với chuyện Diêu Văn Tiêu hối lộ truyền thông bôi đen Đào Mộ. Trong mắt hắn, sau khi Diêu Văn Tiêu biết được chân tướng nên nhất thời tức giận, tìm người dạy dỗ Đại Huy, cũng chỉ là khí phách thiếu niên mà thôi. Mặc dù làm việc theo cảm tính, nhưng về tình cảm vẫn có thể tha thứ được.
Còn về Lưu Diệu và Đào Mộ, Diêu Thánh An chưa từng đặt vào mắt. Trên thực tế, nếu không phải cố kỵ Lệ Khiếu Hằng và Lệ gia, Diêu Thánh An sẽ không buông tha cho Đào Mộ dễ dàng như vậy.
Trong mắt hắn, dù Đào Mộ có biết chuyện cũ của hắn và Tống gia thì đã thế nào? Thế giới này vốn dĩ chính là "Một tướng lập công chết vạn người", Tống gia suy tàn là vì Tống gia không còn ai. Diêu Thánh An hắn dựa vào bản lĩnh nên mới đi được đến ngày hôm nay, có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập tập đoàn Thánh An hùng mạnh, tất nhiên không sợ lời đồn vớ vẩn.
Thế nên kể cả khi Đào Mộ trực tiếp nói ra chuyện cũ của hắn và Tống gia trên web Phi Tấn, trong mắt Diêu Thánh An cũng chỉ như những tiểu dân cố gắng cung cấp drama cho mấy quán ven đường mà thôi. Bị người ta nói một hai câu cũng không mất miếng thịt nào, càng không ảnh hưởng đến địa vị của tập đoàn Thánh An trong ngành.
Còn về mối nguy hiểm Lệ Khiếu Hằng, tuy có chút phiền phức, nhưng vẫn là câu nói kia, bọn họ làm ngành ẩm thực, giá thị trường trên thị trường chứng khoán chỉ là dệt hoa trên gấm, chỉ cần vốn lưu động của tập đoàn vẫn tốt đẹp, thì giá cổ phiếu có cao hay thấp một chút cũng không ảnh hưởng đến hoạt động thực tế của tập đoàn.
Huống chi Lệ Khiếu Hằng có thể vì Đào Mộ mà làm được đến đâu, ai cũng không nói rõ được. Dù sao hai người này chỉ mới quen nhau, hợp tác chưa đến nửa năm. Đến mặt cũng chỉ mới gặp có vài lần, giao tình lớn bao nhiêu chứ? Thương nhân xem trọng lợi ích, mấy lời ủng hộ nói suông đó ai chẳng nói được, nhưng đến khi chuyện xảy ra, Lệ Khiếu Hằng chắc gì đã chịu lấy ra vàng thật bạc thật đối nghịch với hắn.
Diêu Thánh An suy bụng ta ra bụng người, không còn chút sợ hãi nào. Do đó thời điểm hắn nói chuyện với Đào Mộ, căn bản không thèm che giấu sự khinh bỉ về mặt ưu việt. Mặc dù là cầu hòa nhưng cũng không chịu cúi đầu, từng con chữ vừa đe dọa vừa dụ dỗ được nhả ra đều đang khinh thiếu niên nghèo.
Nếu Đào Mộ thật sự 18 tuổi, cậu chắc sẽ tức giận trước thái độ của Diêu Thánh An, đáng tiếc là cậu không phải.
"Diêu lão tiên sinh vì đâu nói những lời này?" Đào Mộ tỏ vẻ hong hiểu hỏi: "Diêu Văn Tiêu thuê người hành hung là trái với điều lệ xử phạt trị an nên mới bị cảnh sát dẫn đi. Dù lòng tôi cảm thấy rất khoái trá nhưng đây đâu phải chuyện tôi kiểm soát được. Tôi nào giống Diêu gia, Diêu gia ỷ vào nhà lớn nghiệp lớn, không thèm cố kỵ pháp luật pháp quy, chuyện gì có thể làm đều dám làm. Đào Mộ tôi chỉ là một người dân nhỏ bé, có lương tâm, tuân thủ pháp luật, tôi thật sự không rõ vì sao hôm nay lão nhân gia ngài gọi đến, rốt cuộc là có ý gì?"
Diêu Thánh An nghe vậy cười lạnh: "Thằng nhãi họ Đào, tôi khuyên cậu nên tiếp thu ý tốt đi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Cậu cho rằng Lệ Khiếu Hằng có thể bảo vệ cậu cả đời sao?"
"Câu này tôi lại càng không hiểu." Đào Mộ vẫn mỉm cười như cũ, lời nói tức chết người không đền mạng: "Tôi đi ngay ngồi thẳng, không có làm gì trái pháp luật, tất nhiên không cần ai phải bảo vệ tôi. Nếu Diêu lão tiên sinh có thủ đoạn gì đó thì cứ việc dùng. Chỉ là tôi khuyên ngài một câu, lão già ngài lớn tuổi rồi, tư duy khó tránh khỏi cổ hủ, nhưng nếu muốn dùng lại thủ đoạn hại nhà người ta cửa nát nhà tan, thì bây giờ không còn dùng được nữa đâu."
Đây là lần đầu tiên Đào Mộ nhắc tới mối hận cũ giữa Diêu Thánh An và Tống Ký ngay trước mặt hắn, Diêu Thánh An đen mặt: "Làm sao, chỉ bằng cậu, còn muốn xuất đầu thấy Tống gia?"
"Xuất đầu thì thế nào?" Đào Mộ đáp trả gay gắt: "Diêu lão tiên sinh làm nhiều chuyện như vậy mà có thể kê cao gối ngủ, còn người Tống gia lại không thể. Mạng người ở Tống gia cũng không đồng ý. Nếu tôi đã nhận Tống lão gia tử là gia gia, vậy nợ máu của Tống gia, tôi tất nhiên phải đòi."
"Được lắm." Diêu Thánh An tức đến cười: "Tôi rất muốn nhìn xem, cậu muốn xuất đầu thay Tống gia thế nào, có thể xuất đầu thay Tống gia làm gì?"
Hai người nói chuyện không hợp nhau, kết thúc trong không vui.
Đào Mộ cúp máy rồi đi học. Sau khi tan học lại đến phòng hướng dẫn làm MC phát thanh cách vách, nhờ giáo viên giúp cậu tìm một bản lồng tiếng phù hợp với yêu cầu. Ngoài ra, Đào Mộ còn muốn tìm một giáo viên có văn hóa uyên thâm, giúp viết văn án cho chương trình mỹ thực 《 Cuộc sống nơi chợ búa: lương thực là nhu cầu tối thượng của người dân 》
Đào Mộ vừa nhập học liền tạo ra web Phi Tấn, hiện tại quy mô trang web thoạt nhìn nhỏ bé lại càng ngày càng lớn, làm người sáng lập, Đào Mộ tất nhiên nhận được sự kính trọng của tất cả giáo viên và học sinh.
Huống chi, Đào Mộ tuy rằng lập nghiệp lớn nhưng chưa bao giờ trốn học hay xin nghỉ phép, biểu hiện trong khóa chuyên ngành càng thêm xuất sắc. Một chân lý phổ biến trong giáo dục chính là tất cả các giáo viên đều thích những học sinh chăm chỉ và giỏi giang. Bất kể nhìn thế nào, Đào Mộ đều đạt tiêu chuẩn này.
Các giáo viên vô cùng quý trọng Đào Mộ, đương nhiên nguyện ý giúp Đào Mộ giải quyết nan đề. Chỉ là sau khi giáo viên khoa diễn xuất đọc xong bản kế hoạch mà Đào Mộ tự viết, liền có hơi nghi hoặc: "Em, em rốt cuộc là viết kịch bản hay kế hoạch chương trình? Em muốn quay phim truyền hình hay là quay chương trình mỹ thực?"
"Em muốn làm một chương trình mỹ thực như một bộ phim tài liệu truyền hình thực tế."
Trong bản kế hoạch của Đào Mộ, chương trình này xoay quanh Tống Ký được mở ở ngõ nhỏ Hậu Hải. Công việc của nhóm chương trình là quay lại cuộc sống hàng ngày của Tống lão gia tử, dậy sớm mua đồ ăn, mở tiệm, nấu nguyên liệu, kể nguồn gốc lịch sử của từng nguyên liệu, mỗi một món ăn từng trông như thế nào trong lịch sử, mỗi vị khách ăn món này sẽ có những câu chuyện gì, thậm chí là chuyện của những người hàng xóm trong phố, cuối cùng dẫn chủ đề chính sang chủ quán là Tống lão gia tử, nêu ra câu chuyện của Tống lão gia tử.
Trong ý tưởng của Đào Mộ, chương trình mỹ thực này có thể dùng hình thức phim truyền hình để quay. Sở dĩ làm vậy, là vì Đào Mộ muốn càng nhiều khán giả đồng cảm. Bằng cách này, vào thời điểm cậu kêu gọi cư dân mạng tẩy chay các nhà hàng khách sạn thuộc tập đoàn Thánh An mới có thể càng khiến nhiều người về phe mình.
Đương nhiên, phần toan tính này chắc chắn sẽ không có ghi vào bản kế hoạch.
"Dự án này của em có hơi lớn." Dựa vào độ mẫn cảm chuyên nghiệp, giáo viên khoa diễn xuất lập tức nhận ra dã tâm của Đào Mộ: "Em muốn làm một chương trình có tình cảm và có nội tình. Vậy em không những cần tự thuật lại yêu cầu thành phát thanh và văn án, mà em còn cần biên kịch và diễn viên đúng không."
Đào Mộ nhíu mày, nghiêm túc nói: "Em không muốn dùng diễn viên chuyên nghiệp, em cảm thấy để chương trình quay các câu chuyện của các thực khách sẽ càng có tình cảm chân thật hơn. Nếu để diễn viên chuyên nghiệp đảm nhiệm vai nhân vật, mà khán giả đã nhìn quen những gương mặt đó rồi, thì sẽ không còn sự đồng cảm nữa."
"Nhưng nếu là thực khách bình thường thì không có năng lực diễn xuất trước ống kính đúng không, bọn họ có thể quay được cảm xúc mà em muốn không?" Giáo viên khoa diễn xuất rất có hứng thú với kế hoạch của Đào Mộ: "Thầy thấy em có thể hợp tác với trường học. Em hoàn toàn có thể mời các đàn anh đàn chị làm khách mời trong chương trình. Bọn họ là diễn viên chuyên nghiệp, được huấn luyện bài bản, nhưng chưa có kinh nghiệm biểu diễn, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của em."
Giáo viên khoa diễn xuất dường như nhìn ra nỗi băn khoăn của Đào Mộ, nói thêm: "Về phần em muốn sự đồng cảm chân thật, chúng ta hoàn toàn có thể dùng phương pháp quay phim tài liệu để quay chương trình này. Vừa rồi em có nói là chương trình thực tế đúng không? Chúng ta chọn dùng một vài câu chuyện của thực khách, để một phần thực khách chân chính xuất hiện trong ống kính, sau đó em cũng có thể tuyên bố rằng chương trình này hoàn toàn được chuyển thể từ người thật, thầy thấy sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến sự đồng cảm của khán giả. Dù sao thứ em muốn suy xét, kết xuất tình cảm* cũng là một phần của đồng cảm."
*Kết xuất tình cảm (情感的渲染), 渲染 là tô lên, phủ lên, thổi phồng, khuếch đại, ý là thổi phồng cảm xúc hay gì đấy.
Đào Mộ suy nghĩ, giáo viên khoa diễn viên cũng không ép buộc cậu: "Thế này đi, em quay về suy nghĩ cẩn thận, còn thầy sẽ giúp em liên hệ với bên phát thanh và viết văn án trước. Chiếu theo yêu cầu của em, những giáo viên bình thường không cách nào đảm nhận được vai trò này. Thầy sẽ nghĩ cách giúp em liên hệ với Bạch giáo sư Bạch An từng làm MC ở đài truyền hình quốc gia. Ông ấy có chất giọng thuần hậu pha chút tang thương, hẳn là phù hợp với bầu không khí chương trình mà em cần. Còn về phần văn án, thầy có thể giới thiệu ông Bồ - Bồ Lận Thương giúp em. Ông ấy từng viết văn hệ liệt về đồ ăn vặt Yến Kinh. Cách hành văn chắc có thể phù hợp với nhu cầu của em nhỉ?"
Đào Mộ vui mừng khôn xiết, liên tục gật đầu: "Quá được luôn, em cảm ơn thầy Sầm."
Sầm Văn xua xua tay, cười nói: "Không cần khách sáo, giúp học sinh giải quyết nan đề vốn là chuyện giáo viên nên làm."
Đào Mộ cười ngại ngùng. Sau khi rời khỏi văn phòng của thầy Sầm, Đào Mộ nhận được cuộc gọi từ Mạnh Tề: "......《 Báo quan sát Internet 》 muốn phỏng vấn con?"
《 Báo quan sát Internet 》 là một tập san rất có tiếng trong giới internet Hoa Hạ. Cái tên nói lên tất cả, tập san diễn giải sự phát triển của ngành internet Hoa Hạ từ góc độ phát triển internet, từ đó mở rộng sang sự phát triển kinh doanh của Hoa Hạ. Do nội dung bài báo thiên về tính thương mại và giải trí nhiều hơn nên được độc giả yêu thích, có thể nói là tuần san khoa học đại chúng có tầm ảnh hưởng tương đối rộng.
Đào Mộ suy nghĩ một chút, cảm thấy nhận lời phỏng vấn《 Báo quan sát internet 》 cũng có thể giúp tuyên truyền web Phi Tấn, vì vậy lập tức đồng ý.
Xét đến việc Đào Mộ là học sinh,《 Báo quan sát internet 》 rất chu đáo sắp xếp buổi phỏng vấn vào lúc 6h tối tại tổng bộ web Phi Tấn.
Trước khi bắt đầu phỏng vấn, phóng viên 《 Báo quan sát internet 》 nhận được sự đồng ý của Đào Mộ, đi dạo một vòng quanh tổng bộ web Phi Tấn, phỏng vấn về môi trường làm việc ở các khu vực làm việc khác trừ bộ phận kỹ thuật và các bộ phận bảo mật, nói dễ nghe là "tăng lực độ tuyên truyền cho việc tuyển dụng của công ty".
Bởi vì web Phi Tấn có một vũ khí to bự là Phi Tấn Giải Trí, cùng với vết xe đổ của mười mấy vị từng bôi đen Đào Mộ, phóng viên của 《 Báo quan sát internet 》 ngay từ đầu đã thể hiện thái độ rất thân thiện. Quá trình phỏng vấn sau đó tất nhiên cũng rất hòa thuận vui vẻ.
Vào cuối cuộc phỏng vấn, phóng viên 《 Báo quan sát internet 》 tỏ vẻ bọn họ vẫn muốn quay một đoạn ngoài lề, muốn hỏi vài vấn đề nhẹ nhàng. Đa phần là những câu hỏi được sưu tầm từ những cư dân mạng ở trên mạng.
"Xin hỏi Đào Mộ, cậu có bạn gái chưa?"
Đào Mộ cười: "Không có."
"Vậy hình mẫu bạn gái lý tưởng của cậu là gì?"
Đào Mộ tiếp tục cười: "Không có."
Nữ phóng viên 《 Báo quan sát internet 》 cũng cười theo: "Sao có thể không có được chứ, cậu đừng xấu hổ mà."
"Thật sự không có." Đào Mộ lắc đầu, cậu thích con trai, tất nhiên không có hình mẫu bạn gái lý tưởng: "Chỉ là tôi cảm thấy không nên hạn chế mình quá nhiều trong chuyện này, duyên phận tới thì tự nhiên sẽ biết chính là người đó. Nếu như trước đó nói một đống điều kiện hạn định, lỡ như đụng phải người không giống với miêu tả, thậm chí không có điểm nào phù hợp, vậy phải làm sao bây giờ?"
Nữ phóng viên 《 Báo quan sát internet 》 lập tức cười to: "Đào tổng gian xảo thật nha."
"Đây không phải là vấn đề có gian xảo hay không." Đào Mộ mỉm cười, đưa ra lời khuyên với đám cẩu độc thân: "Đây chính là khát vọng sinh tồn đi? Nhỡ đâu người mình thích đặc biệt thích ăn dấm thì sao? Vì vậy không nên tự tìm rắc rối về sau cho bản thân..."
"Vậy được rồi, câu hỏi cuối cùng." Nữ phóng viên cầm tấm card hỏi: "Một số cư dân mạng phản ánh rằng, khi web Phi Tấn bị một số fans nghi ngờ kết quả bỏ phiếu trận chung kết cuộc thi hoa khôi giáo thảo quốc dân, đã lựa chọn công bố dữ liệu hậu trường. Là một công ty internet, chúng tôi đều biết kỳ thật web Phi Tấn căn bản không cần thiết phải làm vậy, hoặc là nói lúc ấy cậu có rất nhiều sự lựa chọn, ví dụ như làm bảng biểu hoặc đăng dữ liệu hậu trường gì đó bằng hình thức văn bản, không cần phải trực tiếp chụp màn hình. Cho nên, vì sao cậu muốn làm như vậy?"
"Vì sao nhỉ?" Đào Mộ dùng ngón tay thon dài xoa cằm, trầm ngâm một lát rồi nghiêm trang nói: "Đúng là chúng tôi đều biết, từ trước đến nay, nghi ngờ và tranh luận luôn là động lực quan trọng thúc đẩy xã hội nhân loại tiến bộ. Không phải là tôi phản đối việc bị nghi ngờ, thực ra tôi hiểu cư dân mạng vì sao nghi ngờ chuyện này. Nhưng nói thế nào nhỉ? Việc tìm kiếm bằng chứng từ ngọn nguồn là điều đương nhiên. Tôi cảm thấy bất kể là theo đuổi minh tinh hay là gì khác, kết quả cuối cùng không phải chỉ mỗi sự thật không thôi, mà còn là những gì nhận được từ nó. Tôi yêu cầu bộ phận kỹ thuật trực tiếp chụp ảnh màn hình và công bố bản dữ liệu hậu trường, đồng thời kêu bọn họ gửi hướng dẫn cách tra. Chị thấy đấy, các dân mạng nghi ngờ chuyện này, có một số người đã học và hiểu được thế nào là dữ liệu hậu trường, thậm chí có người còn tự học cách viết mã và kiểm tra IP của mình. Điều đó không tốt sao?"
"Cho nên ý của Đào tổng là, cậu hy vọng có càng nhiều dân mạng nghi ngờ hơn học được cách kiểm tra ngược lại nguồn?" Nữ phóng viên 《 Báo quan sát internet 》 cố nén cười, cô cảm thấy Đào Mộ nghiêm túc trông rất thú vị, rõ ràng là đang trả thù một cách trắng trợn, thế mà lại nói ra đường hoàng như vậy: "Thật sự không phải vì tức giận các dân mạng nghi ngờ nên mới cố ý ném ảnh chụp hậu trường ra, nhằm khinh bỉ IQ của những dân mạng hùa theo lĩnh vực chuyên nghiệp đấy chứ?"
"Ai da, tiểu tỷ tỷ này, chị đang nói cái gì vậy?" Đào Mộ lập tức lui ra, ngón tay thon dài chỉ vào nữ phóng viên 《 Báo quan sát internet 》 đã 28 tuổi: "Chị không thể vu khống em vậy được đâu nha, em là người lòng dạ hẹp hòi có thù tất báo như vậy sao?"
Một câu "tiểu tỷ tỷ" dỗ cho nữ phóng viên hoa si hưng phấn, buổi phỏng vấn kết thúc thành công trong bầu không khí hài hòa. Đào Mộ đứng dậy tiễn người của 《 Báo quan sát internet 》 đi, trước cửa công ty nhận được điện thoại của lão tổng Weibo.
"Trước kia cậu từng được nhận nuôi đúng không? Lúc 5 tuổi bị cha mẹ nuôi lấy tội danh lén ngược đãi em trai để trả về cô nhi viện?" Cao Vịnh Hoài đi thẳng vào vấn đề, lời ít ý nhiều nói: "Cậu cẩn thận một chút. Tôi vừa nhận được tin, có người muốn làm ầm ĩ chuyện này để phá cậu."
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 74
Edit + beta: Iris
Cao Vịnh Hoài gọi điện cho Đào Mộ, ngoại trừ báo tin ra thì còn ôm tâm lý xem náo nhiệt.
Dạo gần đây, đà phát triển của web Phi Tấn quá mạnh mẽ, tất cả người trong ngành đều ngứa mắt Đào Mộ. Hận không thể khiến Đào Mộ té ngã lộn nhào.
Tuy nhiên, làm ầm lên về cuộc sống của người khác, loại thủ đoạn này quá bỉ ổi, huống chi lúc ấy Đào Mộ chỉ mới 5 tuổi, cho dù có chuyện gì thật sự không đúng, chỉ cần một câu "trẻ con không hiểu chuyện" là có thể cho qua. Cho nên khi Cao Vịnh Hoài nghe được tiếng gió, hắn cũng chỉ cảm thấy thủ đoạn của người sau màn quá âm ngoan ti bỉ, Đào Mộ lại phạm phải tiểu nhân, còn lại thì không có tâm tư bỏ đá xuống giếng gì cả.
Đương nhiên trong lúc rảnh rỗi có thể nhìn thấy Tiểu Đào tổng đang xuân phong đắc ý bị người ta dập cho sứt đầu mẻ trán, cũng coi như có trò hay.
"Vận số năm nay của Tiểu Đào tổng hình như không may mắn lắm, phạm phải tiểu nhân a." Bên kia điện thoại, Cao Vịnh Hoài dù bận nhưng vẫn ung dung kiến nghị: "Tôi nghe nói hương khói ở Đại Phật Tự rất linh nghiệm. Tiểu Đào tổng có muốn đi thắp hương bái Phật, xua đuổi đen đủi hay không?"
"Cảm ơn lời đề nghị của Cao tổng, tôi sẽ suy xét." Sau khi cúp máy, Đào Mộ có hơi mệt mỏi vuốt mặt.
"Sao vậy?" Mạnh Tề đi đến bên cạnh Đào Mộ, vỗ vai cậu: "Ai gọi đấy?"
"Cao tổng của Weibo." Đào Mộ nhìn thoáng qua đám nhân viên Phi Tấn đang vây xem ở bên kia, cười khổ nói: "Về rồi nói tiếp."
Mạnh Tề nhận ra cảm xúc của Đào Mộ không ổn lắm, lập tức dẫn Đào Mộ về nhà.
Trên đường trở về, Đào Mộ nhắm mắt lại, dựa vào cửa sổ ghế lái phụ. Ánh đèn nê ông ngoài cửa sổ chiếu sáng gương mặt cậu, ánh đèn lung linh rực rỡ càng khiến dáng vẻ trong tối của cậu càng thêm sắc bén.
Đào Mộ nhớ lại cảnh tượng trước lúc cậu 5 tuổi.
Cậu có nói với Lệ Khiếu Hằng và mọi người là năm cậu 5 tuổi sốt cao, sau khi hết bệnh thì không nhớ được gì.
Kỳ thật không hẳn vậy.
Đào Mộ vẫn có chút ấn tượng với chuyện trước 5 tuổi. Cậu nhớ mang máng cha mẹ nuôi từng đối xử với cậu rất tốt.
Cha mẹ nuôi của Đào Mộ là một cặp vợ chồng vô sinh. Viện trưởng Đào nói, lúc ấy Đào Mộ vừa mới bị đưa đến cô nhi viện không lâu, bởi vì trông rất đẹp, không khóc không nháo, lại vẫn còn nhỏ xíu nên rất nhiều cặp vợ chồng muốn nhận nuôi cậu. Viện trưởng Đào suy xét mãi, cuối cùng giao Đào Mộ cho cha mẹ nuôi của cậu, vì cảm thấy cặp vợ chồng này có thể cho Đào Mộ một bầu không khí gia đình bình thường, sẽ chăm sóc Đào Mộ lớn lên khỏe mạnh.
Sự thật phát triển cũng như viện trưởng Đào dự đoán. Cặp vợ chồng kia sau khi nhận nuôi Đào Mộ về thì đối xử với cậu đặc biệt tốt. Ít nhất trước khi Đào Mộ 5 tuổi, cậu căn bản không hề biết mình không phải là con ruột của cha mẹ. Chỉ là thỉnh thoảng, Đào Mộ chơi trong sân cùng đám con nít nhà hàng xóm, luôn nghe thấy dì hàng xóm cảm thán là cha mẹ cậu nhặt được đứa con thông minh. Đào Mộ về nhà hỏi cha mẹ nhặt được đứa con là cái gì? Cha mẹ nuôi liền ôm Đào Mộ nói cậu là đứa con nhặt được trong đống rác.
Sau đó Đào Mộ hỏi mấy tiểu đồng bọn khác trong đại viện, phát hiện mọi người đều được nhặt từ trong đống rác.
Bốn năm an lành cứ vậy trôi qua, cặp vợ chồng nhận nuôi Đào Mộ trùng hợp cũng mang họ Đào nên không có sửa tên lại cho cậu, chỉ thêm nhũ danh cho cậu là tiểu bảo, ý là tiểu bảo bối của cha mẹ.
Đáng tiếc, bảo bối nhặt được chung quy vẫn không thắng nổi bảo bối ruột thịt. Vào khoảng mùa hè năm thứ tư nhận nuôi cậu, cha mẹ nuôi bất ngờ phát hiện mình có thai. Kỉnh hỉ này làm cha nuôi mẹ nuôi cậu đặc biệt vui mừng, Đào Mộ cũng vui mừng theo. Kỳ thật cậu rất thích em bé, cũng mong cha mẹ sinh một em trai cho cậu.
Nhưng rất nhanh, thái độ của cha nuôi mẹ nuôi đối với cậu thay đổi. Cặp vợ chồng từng xem Đào Mộ như con ruột, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan bắt đầu nhìn ngứa mắt Đào Mộ. Chê cậu quá ồn ào khiến người ta phiền lòng, hở chút là lại đánh cậu, không còn ôm cậu nữa.
Lúc ấy Đào Mộ không hiểu chuyện này là sao, chỉ biết cha mẹ ghét cậu bướng bỉnh, không thích cậu, nên cận không dám ồn ào quậy phá nữa. Nhưng cha mẹ nuôi lại cảm thấy Đào Mộ còn nhỏ mà tính tình âm trầm, không phải là chuyện tốt.
Sau khi sinh em trai ra, mẹ nuôi càng thêm đề phòng cậu. Đào Mộ nhớ mang máng mẹ nuôi không chịu cho cậu vào phòng ngủ, sợ cậu làm em trai bị thương. Thế là Đào Mộ ghé vào cửa sổ bên ngoài phòng ngủ, nhìn mẹ nuôi ôm em trai trong lòng, dịu dàng vỗ về bé, đút sữa cho bé uống.
Em trai mới sinh được mấy tháng, nhỏ xíu đen xì không đẹp chút nào, nhưng lúc khóc thì cực kỳ ồn ào. Đào Mộ cảm thấy em trai rất đáng yêu, giống như chó săn nhỏ đen tuyền ở nhà hàng xóm, lông mềm mại, lúc ôm rất ấm áp.
Trước khi Đào Mộ thường cho nó ăn giăm bông. Nhưng từ sau khi sinh em trai, cậu không còn sữa bò để uống, cũng không có bánh trứng để ăn, cha mẹ cũng không còn mua giăm bông cho cậu. Nhưng chó săn nhà hàng xóm vẫn dính lấy cậu như cũ.
Nếu em trai cậu cũng dính cậu như vậy thì tốt quá rồi.
Đào Mộ cảm thấy, dù cậu không có quần áo mới để mặc, không có đồ chơi mới để chơi, nhưng có thể chơi chung với em trai cũng rất vui.
Đáng tiếc cha mẹ nuôi chưa từng để cậu đến gần em trai. Có một ngày, cha nuôi đi làm bên ngoài, mẹ nuôi giặt quần áo trong sân, em trai ngủ trong phòng đột nhiên khóc, Đào Mộ ngồi xổm trong góc tường đào đất vội vứt nhánh cây trong tay đi, chạy vào nhà xem em trai.
Em trai nhỏ của cậu, nhỏ xíu xiu, tay nhỏ chân nhỏ, được bọc trong chăn nhỏ. Mặt mũi đen đen khóc đến đỏ bừng, còn chảy nước mũi nữa.
Đào Mộ đi lên, cẩn thận dùng ngón tay chạm nhẹ vào mặt em trai.
Mềm mềm, nóng nóng, giống như bánh trứng gà mẹ làm cho cậu.
Mẹ nuôi ngồi giặt quần áo trong sân nghe thấy tiếng khóc cũng vội vàng đi vào, thấy Đào Mộ đứng bên cạnh em trai đang khóc lớn, đi lên giáng cho cậu một bạt tay, nói là cậu làm em trai khóc.
Đào Mộ nhỏ xíu bị mẹ nuôi tát cho một cái thì dại ra. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn in dấu bàn tay đỏ chót, cậu khóc lóc giải thích cậu không có đánh em trai, em trai không phải bị cậu làm khóc.
Mẹ nuôi không thèm nghe cậu nói, bế em trai lên hung tợn mắng cậu, vừa mắng vừa thuận tay cầm chổi lông gà đánh cậu, mắng cậu là bạch nhãn lang, mắng cậu lòng lang dạ sói, mắng cậu tuổi còn nhỏ đã tâm địa độc ác, tương lai chắc sẽ làm chuyện trái pháp luật. Các hàng xóm trong viện nhìn không nổi nữa, đi lên khuyên can, có người giải thích giúp Đào Mộ, nói là quả thật Đào Mộ nghe thấy tiếng khóc nên mới chạy vào phòng, ngay sau đó mẹ nuôi cũng đi vào, Đào Mộ làm sao có thời gian ra tay. Mẹ nuôi bị nhiều người ngăn cản, oán hận buông cây chổi lông gà ra, vẫn đứng trong phòng ngủ chửi ầm lên.
Bà cụ cách vách dẫn Đào Mộ vào phòng của mình, cho cậu ăn kẹo sữa hình con thỏ. Ôm cậu cảm thán đứa nhỏ không cha không mẹ đúng là mệnh khổ.
Lúc ấy Đào Mộ không biết thân thế của mình, ngây thơ giải thích cậu có cha có mẹ, kết quả bà cụ liền bật khóc ôm lấy cậu.
Đến tối cha nuôi tan tầm về nhà, mẹ nuôi liền kéo cha nuôi vào phòng ngủ, hai người đóng cửa bàn bạc lúc lâu, đến khi ra ngoài liền nói muốn dẫn Đào Mộ đi chơi.
Đào Mộ lúc ấy còn nhỏ, nghe cha mẹ nói muốn dẫn mình ra ngoài chơi thì cực kỳ vui vẻ. Kết quả cha mẹ nuôi lại đưa cậu đến cô nhi viện.
Đào Mộ nhớ đó là một ngày trời mưa to, cậu bị cha mẹ nuôi trực tiếp ném lại ở cửa cô nhi viện. Cậu nhìn cha mẹ nuôi mở cửa minibus vọt vào trong màn mưa. Ngày đó mưa cực kỳ to, giống như rèm châu tử vậy*, dội đến nỗi không mở mắt ra được, Đào Mộ đứng trước cửa cô nhi viện khóc lớn, khóc rất lâu nhưng không có ai chú ý đến cậu, khóc đến muốn tắt tiếng.
Mãi đến sáng hôm sau, hộ công ra ngoài mua đồ ăn thì thấy Đào Mộ nằm rạp dưới đất. Bà hoảng sợ vội đi gọi viện trưởng Đào ra.
Viện trưởng Đào ôm cậu đi vào, hỏi cậu là ai, vì sao lại ở trước cửa cô nhi viện cả đêm?
Đào Mộ nói cậu tên Đào Mộ, bị cha mẹ bỏ lại ở cửa cô nhi viện, còn báo tên cha mẹ với viện trưởng Đào.
Viện trưởng Đào còn nhớ rõ tên cha mẹ nuôi của Đào Mộ, lập tức nhận ra vì lúc cha mẹ nuôi của Đào Mộ nhận nuôi cậu có làm các thủ tục nhận nuôi. Thế là viện trưởng Đào dẫn Đào Mộ đi hơn nửa cái Yến Kinh để tìm cha mẹ nuôi.
Bị cha mẹ nuôi của cậu chặn lại trước cửa đại viện không cho vào. Viện trưởng Đào hỏi mẹ nuôi Đào Mộ vì sao bỏ cậu lại cô nhi viện, còn uy hiếp muốn kiện bọn họ tội vứt bỏ con. Mẹ nuôi Đào Mộ liền lớn tiếng nói Đào Mộ tuổi còn nhỏ đã ngược đãi em bé, bọn họ không dám nuôi Đào Mộ, miễn cho Đào Mộ lại hại con trai ruột của bọn họ.
Còn nói cái gì mà 《 luật bảo vệ trẻ vị thành niên 》 nói rằng đứa nhỏ giết người là không phạm pháp, Đào Mộ tuổi còn nhỏ đã âm ngoan, bọn họ không dám lấy con trai ruột ra để cược.
Hàng xóm trong viện thấy vậy thì nói giúp Đào Mộ, nhưng đều bị mẹ nuôi Đào Mộ nói ngược lại.
"Nói dễ nghe quá, sao bà không nuôi đi?"
"Đây là nuôi con đó, chẳng những phải cho nó ăn mặc cho nó đi học, mà sau này còn phải cho nó cưới vợ sinh con. Bà tưởng là nuôi chó nuôi mèo không cần tốn tiền hả?"
"Tôi có con ruột rồi, mắc gì nuôi con cho người khác? Chính nó bị cha mẹ ruột vứt bỏ, dựa vào cái gì bắt tôi nuôi một người ngoài như nó cả đời? Tôi vô duyên vô cớ nuôi nó 5 năm, bộ không thấy đủ sao."
Cha mẹ nuôi từng thương yêu cậu như châu như bảo, sau khi có con ruột thì vứt bỏ cậu như giày rách, ghét cậu như a đổ*.
*Mình tra thì không biết A Đổ là ai :v
Cũng từ ngày đó Đào Mộ mới biết, hóa ra cậu thật sự không phải con ruột của cha mẹ, nên cha mẹ không có nghĩa vụ phải nuôi cậu cả đời.
Trên đời này chỉ có cha mẹ ruột mới có thể đối xử tốt với con cái vô điều kiện. Nhưng Đào Mộ vừa sinh ra không lâu đã bị mẹ ruột ném lại trong phòng trọ.
Ngay cả cha mẹ ruột cũng không muốn một đứa con như cậu.
Sau đó Đào Mộ theo viện trưởng Đào trở lại cô nhi viện. Trước khi đi, mẹ nuôi của cậu dọn dẹp đồ của cậu đem ra, gồm một ít quần áo và đồ chơi, còn có ảnh chụp mỗi năm ăn sinh nhật của Đào Mộ.
"Mặc dù tao không phải mẹ ruột của mày nhưng cũng coi như từng nuôi mày, cái gì cho được tao cũng cho rồi, mày đừng có oán tao, chỉ trách mệnh mày không tốt, đến cả mẹ ruột cũng không chịu nuôi mày, huống chi là người ngoài như tao."
Cha mẹ từng dỗ dành cậu ăn cơm đi ngủ cứ như vậy mà biến thành người dưng. Đào Mộ ôm đồ chơi bằng gỗ và ảnh chụp khóc suốt dọc đường trở về cô nhi viện cùng viện trưởng Đào, vào đêm cùng ngày thì sốt cao.
Sau khi tỉnh lại, cậu không còn nhớ rõ chuyện trước đó nữa.
Sau đó nữa, cậu đến trấn H làm diễn viên quần chúng, bất ngờ biết được mình có cha mẹ ruột. Cha mẹ ruột cậu còn không phải cố ý bỏ lại cậu ở phòng trọ, tất cả chỉ là hiểu lầm trời xui đất khiến mà thôi.
Đào Mộ nhớ mẹ nuôi từng nói: Chỉ có cha mẹ ruột mới có thể không chút do dự đối xử tốt với con, sẽ đứng về phía con bất kể nguyên do gì, người ngoài đều không được như vậy.
Nhưng mà cha mẹ ruột của Đào Mộ lại hoàn toàn không tốt với cậu, coi cậu như không khí, xem cậu như kẻ thù.
Vì vậy Đào Mộ cảm thấy, có lẽ cả đời này, cậu không có duyên phận sống hòa hợp với cha mẹ có cùng quan hệ huyết thống.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Đúng kiểu quá khứ của phản diện luôn ấy. Dịch mà khóc như tróa vậy á 😭😭😭
Đăng: 10/5/2023