Chương 49
Edit + beta: Iris
"Đào Mộ, cậu vậy mà tới thăm tôi!" Trong phòng bệnh, Lạc Dương đang chán chê nằm trên giường chơi game. Hắn bị lão gia tử nhà mình đánh gãy chân, đám bạn bè rởm của hắn sợ lão gia tử nên không ai dám tới thăm hắn, làm hại hắn chán muốn chết.
"Quả nhiên cậu thú vị hơn nhiều. Đám anh em kia của tôi sợ ba tôi giận chó đánh mèo bọn họ, không đứa nào tới thăm cả." Lạc Dương vừa oán trách vừa ra hiệu cho y tá đỡ hắn ngồi dậy, hứng thú bừng bừng hỏi Đào Mộ: "Cậu ăn trái cây không? Tôi kêu y tá gọt táo cho cậu."
"Không ăn." Đào Mộ cười ấm áp, nhìn một vòng quanh phòng bệnh, đi tới tủ Tv rồi đặt giỏ trái cây xuống, tiện tay cầm một bình hoa thủy tinh, cắm hoa calla lily mình mua vào, hỏi Lạc Dương: "Không phải tôi đã báo trước rồi sao? Sao anh vẫn bị đánh vậy?"
"Haizz, đừng nói nữa." Lạc Dương xua tay, tự nhận xui xẻo: "Lão gia tử nhà tôi xuất thân từ quân nhân, là người đặc biệt nghiêm túc. Ông ấy ghét nhất là loại chuyện kiểu này, may mà tôi làm theo cậu dạy, nếu không đã không đơn giản chỉ bị gãy một chân như này."
"Đã thế còn giận chó đánh mèo lên đám bạn thường đi chơi với tôi. Còn nói ở trong nhà là nếu tôi còn đi chơi cùng bọn họ thì sẽ cắt tiền tiêu vặt của tôi, đá tôi sang Châu Âu tự sinh tự diệt." Lạc Dương vẻ mặt thổn thức lắc đầu: "Đây mà là ba ruột sao?"
"Anh nên thấy đủ đi." Đào Mộ nhìn cái chân đang treo thạch cao của Lạc Dương, tâm tình đặc biệt tốt: "Tôi nghe nói tim của lão gia tử nhà anh không được khỏe, may mà khi nghe chuyện của anh xong, ông ấy không có phát bệnh, nếu không thì tội của anh to lắm đấy."
"Tôi thấy ổng còn cường thân kiện thể lắm!" Lạc Dương hừ một tiếng, trợn trắng mắt lên trời: "Lúc mắng tôi hùng dũng mười phần, lúc đánh tôi xuống tay cũng rất mạnh mẽ. Một bữa có thể ăn hai chén cơm, dẫn đoàn nhân viên công ty đi leo núi thì một bước như bay, đi thẳng một mạch lên đỉnh núi cũng không thở dốc, một thằng nhóc hai mươi mấy như tôi còn thua xa ổng, chỗ nào giống một ông già trung niên bị bệnh tim đâu."
"— — Đó là nhờ mẹ của mày chăm sóc tao tốt!" Lạc Dương đang oán giận thì nghe thấy tiếng mắng chửi vang vọng mười phần ngắt ngang: "Thằng nhóc mày còn không vui, muốn tức chết ông già này đúng không?"
Lạc Dương sợ tới mức run lẩy bẩy, khí thế quanh người lập tức từ 250 (nghĩa là ngu ngốc) giảm còn 25: "Ba, sao ba lại ở đây? Ba đánh con chắc cũng mệt lắm rồi, ba ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần đến thăm con đâu."
"Nếu tao không tới thì làm sao biết mày nói xấu sau lưng tao!" Lạc lão gia tử hừ một tiếng, chắp tay đi vào phòng bệnh, dáng đi kia đúng là bước đi như bay.
Ở đằng sau là Lạc Hi đang dìu Lạc phu nhân, lúc đi ngang qua Đào Mộ thì mỉm cười gật đầu.
Đôi mắt hổ của Lạc lão gia tử rơi vào trên người Đào Mộ, đôi mày rậm nhướng lên: "Cậu là?"
"Chào Lạc tổng, con là Đào Mộ."
Lạc Dương sợ Lạc lão gia tử không biết gì lại giận chó đánh mèo Đào Mộ, vội nói: "Ba, cậu ấy không phải là đám cẩu bằng hữu trong miệng ba đâu. Đào Mộ người ta là cố vấn đầu tư cho Lệ Khiếu Hằng, hai người là đối tác bán khống dầu thô quốc tế. Bình thường người ta không thèm để ý tới con, bây giờ nghe nói con bị ba đánh gãy chân nên mới hạ mình đến thăm một cái."
Lạc lão gia tử tất nhiên biết bản lĩnh của Lệ Khiếu Hằng, ông cũng nghe tin gần đây tư bản Khiếu Hằng bán khống dầu thô quốc tế, nghe nói là kiếm được rất nhiều tiền. Đào Mộ có thể đảm nhiệm vai trò cố vấn đầu tư cho Lệ Khiếu Hằng, còn có bản lĩnh cùng Lệ Khiếu Hằng đầu tư dầu mỏ, xem ra cậu nhóc này tuổi trẻ đầy hứa hẹn a.
Sắc mặt Lạc lão gia tử dịu đi không ít, gật đầu với Đào Mộ, lại xụ mặt dạy dỗ Lạc Dương: "Bình thường mày nên giao lưu nhiều với người trẻ tuổi ưu tú như vậy mới đúng, chăm chỉ học hỏi người ta cách làm người làm việc, sau này bớt qua lại với đám cẩu bằng hữu đó đi, vốn đã không ra gì rồi còn dính vào mấy thứ yêu ma quỷ quái kia, càng thêm không ra gì!"
Lạc Dương cực kỳ bất mãn trợn trắng mắt, mất kiên nhẫn ngắt ngang lời dạy bảo của lão gia tử: "Được rồi được rồi, con biết rồi. Ba nói đám bạn bè đó của con không ra gì, nhưng ba mẹ của tụi nó chẳng phải cũng là đối tác của ba trên thương trường sao! Con đây là muốn xây dựng quan hệ hòa hợp với tụi nó mà, sau này làm việc cũng thuận lợi một chút, đây đều là vì công việc!"
Lạc Dương hấp thu tinh túy mà Đào Mộ dạy, bây giờ bị Lạc lão gia tử quở trách hắn giúp đỡ đám cẩu bằng hữu, hắn liền nói mấy lời này qua loa có lệ với lão gia tử.
Quả nhiên Lạc lão gia tử nghe Lạc Dương nói xong, tuy vẫn còn bất mãn nhưng sắc mặt tốt hơn rất nhiều: "Chuyện đứng đắn thì không biết cố gắng làm, chỉ biết nghiên cứu mấy thứ bàng môn tà đạo, mấy người mà mày kết giao đó được mấy ai là người thừa kế? Hầu hết toàn là ỷ vào gia thế ăn chơi trác táng, chỉ sợ tương lai được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, là phế vật ngu ngốc chỉ biết xài tiền. Mày đi chơi với bọn nó, sớm muộn có ngày cũng — —"
"Ai da, được rồi được rồi." Lạc phu nhân ngắt lời quở trách của chồng, dịu dàng an ủi: "Dương Dương cũng vì muốn tốt cho công ty mà. Nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh phải dạy nó chứ cứ mắng vậy hoài sao được? Hơn nữa anh cũng đã đánh gãy chân nó rồi, sau này nào dám lêu lỏng với đám bạn bè kia nữa?"
"Vật họp theo loài, người phân theo nhóm." Lạc lão gia tử hừ một tiếng: "Em nghe nó nói bậy đi kìa, nếu nó thật sự có tâm vậy sao không học theo Lệ Khiếu Hằng? Lệ gia và nhà ta là thế giao đã mấy thế hệ rồi, nó lại chơi với Lệ Khiếu Hằng từ nhỏ, lúc thằng bé đến nước M học hành, anh cũng đưa nó sang đó để Lệ Khiếu Hằng chiếu cố nó một chút. Kết quả Khiếu Hằng vừa mới học kì 2 năm nhất đã thành lập tư bản Khiếu Hằng, nó thì sao, rảnh rỗi là đi hẹn hò với nữ minh tinh Hollywood, say rượu đua xe với mấy con dê con lêu lỏng chơi bời, xài tiền của ông già này hết bốn năm ở nước M, đến bây giờ nói tiếng Anh còn chẳng rành - -"
Lạc lão gia tử càng nói càng tức, hung dữ nhìn cái chân đang bó thạch cao của Lạc Dương, Lạc Dương sợ đến mức gào lên: "Mẹ, mẹ mau ngăn ba lại. Chân này đã gãy rồi, bị đánh nữa là phế đó, con trai mẹ sắp bị què."
"Ấy, ông Lạc à!" Lạc phu nhân rất bất đắc dĩ kéo ba Lạc ngồi xuống sô pha cách xa giường bệnh nhất: "Anh cũng bớt giận đi, em gọt táo cho anh."
Lạc phu nhân nói xong liền vẫy tay với cô con gái lớn nãy giờ vẫn im lặng: "Lạc Hi, con mau gọt táo cho ba ba đi."
Lạc Hi hơi mỉm cười, cụp mi đi đến bên cạnh thằng hai, cầm dao và táo chậm rãi gọt.
Đào Mộ nhìn Lạc Hi từ khi vào phòng bệnh không hề có cảm giác tồn tại, lại nhớ đến Lạc Hi làm việc sấm rền gió cuốn trong công việc, nhịn không được lắc đầu.
Lạc phu nhân nhìn Đào Mộ đứng trước tủ TV nghịch hoa tươi, mỉm cười bảo cậu đến ngồi, thuận tiện hỏi thăm: "Mấy đứa quen biết nhau như thế nào vậy? Lúc trước dì chưa từng nghe Dương Dương nhắc tới con."
Lạc lão gia tử ở bên cạnh tiếp tục hừ lạnh: "Con trai em từ trước đến nay đều vậy, một người bạn giỏi giang thì không nhắc đến, cả ngày chỉ biết chơi bời với đám ăn chơi trác táng."
Đào Mộ mỉm cười: "Chúng con quen nhau ở trấn H."
"A - -" Lạc Dương sợ Đào Mộ kể nhiều về chuyện ở trấn H khiến ba hắn lại đánh hắn trận nữa, vội ngắt lời Đào Mộ, tự mình nói: "Đào Mộ là diễn viên, hiện giờ đang học ở Kinh Ảnh, lúc trước cậu ấy đến trấn H để trải nghiệm, làm võ thế ở các đoàn phim, chúng con tình cờ quen biết nhau. Đúng rồi, Đào Mộ nấu ăn rất ngon, hôm nào để cậu ấy nấu cho mọi người ăn."
"Nói bậy!" Lạc phu nhân trừng mắt nhìn con trai bảo bối: "Sao lại nói như vậy được."
Nói xong lại mỉm cười nhìn Đào Mộ: "Con trai dì không hiểu chuyện, con đừng để bụng, nó không phải có ý đó đâu."
Đào Mộ cười gật đầu: "Dì yên tâm, con biết tính tình Lạc Dương." Làm việc chưa bao giờ dùng não!
"Cậu học diễn xuất?" Lạc lão gia tử có thành kiến với nghề này, nghe xong thì thấy không thoải mái. Nếu không phải băn khoăn đến lực ảnh hưởng của Lệ Khiếu Hằng, chỉ sợ ông đã buột miệng thốt ra câu "con hát" rồi.
"Nếu cậu là cố vấn đầu tư tư nhân của Khiếu Hằng, cũng là đối tác làm ăn của cậu ấy, nói vậy thiên phú ở thương nghiệp cũng không phải tầm thường, nếu đã vậy sao không chọn khoa thương nghiệp, tương lai tự làm ông chủ. Trên xã hội càng có địa vị hơn, cũng có thể giúp nhiều người giải quyết vấn đề nghề nghiệp." Học diễn xuất thì phải làm diễn viên, trước sau cũng chỉ là con hát ngu ngốc, lấy sắc đổi lợi, không lâu dài được.
Lạc Hi cau mày, nhịn không được giải thích thay Đào Mộ: "Ba, Đào Mộ người ta rất lợi hại. Cậu ấy không chỉ là đối tác làm ăn với Lệ Khiếu Hằng mà còn tự mình sáng lập web Phi Tấn. Bản kế hoạch tuyên truyền ngày Quốc Khánh con đưa ba trước đó chính là bản kế hoạch do chính tay Đào Mộ làm."
"Ồ?" Ba Lạc là quân nhân xuất ngũ, rất có hảo cảm với bản kế hoạch tuyên truyền quân trang ngày Quốc Khánh kia, giờ nghe thấy bản kế hoạch kia là do Đào Mộ nghĩ ra thì không khỏi cười nói: "Cậu nhóc không tồi, đầu óc linh hoạt nhiều ý tưởng, chú nghe Lạc Dương nói con làm võ thế cho người ta, tức là con cũng biết võ nhỉ, vậy chính là văn võ song toàn rồi."
Đào Mộ cười: "Lạc tổng quá khen."
"Đừng cứ gọi là Lạc tổng mãi." Ba Lạc xua xua tay: "Con nhỏ hơn Lạc Dương vài tuổi, gọi là chú đi."
Rồi nói tiếp: "Nếu con là bạn của Lạc Dương, bình thường còn làm ăn buôn bán với Khiếu Hằng, có thể dẫn theo chỉ điểm Dương Dương hay không, thằng nhóc này từ nhỏ đã bị chú chiều hư, quá mê chơi, có các con dẫn nó theo, chú cũng yên tâm."
Đào Mộ cười khiêm tốn, không nói gì.
Lạc lão gia tử cũng không để bụng, ông là người làm ăn, biết tính nết của người làm ăn, không có chỗ tốt thì làm gì có ai chịu chia cho một chén canh. Chính con trai ông không nên thân, ông cũng không thể cưỡng cầu Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ dẫn Lạc Dương theo cùng. Chỉ là loại quan hệ bạn bè kiểu này, chỉ cần qua lại có lợi ích nhiều lần, dần dần sẽ trở nên gần gũi hơn.
"Chú biết web Phi Tấn của con vừa thành lập không bao lâu, muốn nhờ minh tinh nổi tiếng để quảng bá, nếu con đã là bạn của Lạc Dương, cũng coi như là vãn bối của chú, có cần gì thì cứ nói với Lạc Hi. Lạc Hi là con gái lớn của chú, cũng là người quản lý Long Đằng Giải Trí, nó có thể giúp được con." Lạc lão gia tử nói rồi chỉ về phía con gái lớn của mình.
Lạc Hi gật gật đầu với Đào Mộ, miệng nói: "Ba yên tâm. Con và Đào tiên sinh từng hợp tác với nhau, phối hợp rất tốt."
"Ba vẫn rất tin tưởng năng lực của con. Ba chỉ lo con xử lý mọi chuyện quá theo khuôn khổ thôi." Khi Lạc lão gia tử nhìn về phía Lạc Hi, vẻ mặt hòa ái hơn rất nhiều. Tuy tính cách và tư duy của ông cổ hủ, luôn cho rằng con gái là con của nhà người khác, con trai mới là của nhà mình, nhưng ông sẽ không vì vậy mà phủ nhận năng lực và thiên phú thương nghiệp của con gái. Cho nên ông mới nghĩ giao tập đoàn cho con trai kế thừa, đồng thời cũng cố gắng bồi dưỡng con gái, để Lạc Hi trở thành đại quản gia của tập đoàn Lạc thị, trợ giúp cho lạc Dương.
Chỉ tiếc lão gia tử lại không thấy tính tình tâm cao khí ngạo không chịu khuất phục của con gái, quá thiên vị một bên, cuối cùng bị chuyện Lạc Dương come out làm cho tái phát bệnh tim, dẫn đến chị em cốt nhục tương tàn.
Nhưng kiếp này có Đào Mộ chặn ngang, Lạc lão gia tử đã có sự chuẩn bị, hơn nữa tập đoàn Lạc thị còn đấu thầu thành công, không có ảnh hưởng gì đến công ty, cho dù sau này Lạc Dương vẫn bị não rút come out vì Thẩm Dục, Lạc lão gia tử cũng sẽ không bị tức chết.
"Đào Mộ là bạn tốt của Lạc Dương, cũng là vãn bối nhà chúng ta, con nhớ đối xử với thằng bé như em trai, bình thường có gì thì giúp đỡ nhau, đừng so đo chút chuyện lông gà vỏ tỏi." Ba Lạc kiên nhẫn khuyên bảo con gái lớn làm việc vĩnh viễn có nề nếp, ghét nhất là có thân thích đi cửa sau, lại không ngờ rằng Lạc Hi và Đào Mộ đã sớm liên thủ với nhau, từng hợp tác vài lần.
"Ba ba yên tâm. Con biết nên làm thế nào." Lạc Hi cười cười, gật đầu với Đào Mộ. Nếu đã qua được cửa ải của lão gia tử, sau này cô muốn báo đáp ân tình cho Đào Mộ cũng không cần cố kỵ gì nữa.
Đào Mộ hơi mỉm cười, cậu rất bội phục những tính toán của Lạc Hi.
Dù sao Lạc lão gia tử cũng là chủ tịch tập đoàn Lạc thị, nói là trăm công ngàn việc cũng không quá, ông cũng không ở chỗ Lạc Dương lâu được. Thấy mặc dù con trai bảo bối bị đánh gãy một chân, nhưng vẫn còn tinh thần nhảy nhót tung tăng, Lạc lão gia tử cuối cùng cũng an tâm, dẫn Lạc phu nhân và Lạc Hi rời đi.
Tức khắc, phòng bệnh chỉ còn lại Đào Mộ và Lạc Dương.
Lạc Dương cẩn thận nhìn Đào Mộ, hắn nhớ lúc hắn mới tới trấn H đã gây khó dễ cho Đào Mộ rất hung ác, nói không chừng lúc ấy Đào Mộ bị súng nước bắn rất đau: "Đào Mộ, có phải cậu còn giận tôi không? Tôi có hỏi bác sĩ, dùng súng bắn nước phòng cháy mở sức nén cao nhất bắn vào người rất dễ xảy ra chuyện. Sao lúc ấy tôi lại khốn nạn như vậy, hay là Đào Mộ cậu đánh tôi một trận cho nguôi giận đi. Ba tôi đánh gãy một chân của tôi rồi, hay là cậu đánh luôn chân còn lại cũng không sao, tôi tuyệt đối không than đau."
"Không cần." Đào Mộ nói chuyện nửa ngày, cũng có hơi khát nước, tự cầm dao gọt hoa quả gọt táo cho mình, lông mày cụp xuống nhìn lưỡi dao sắc bén, nhìn vỏ trái cây dần bị gọt đi, lộ ra thịt bên trong: "Con người tôi không thích tức giận."
Cậu rất bận, lười tức giận với người khác, đã lãng phí tình cảm lại còn không thay đổi được gì. Nếu cậu dư thừa cảm xúc như vậy, chi bằng nghĩ xem nên đóng một vai kinh điển gì, nếu cậu dư thừa tinh lực như vậy thì sẽ như hôm nay vậy, hễ có cơ hội là tận dụng mọi thứ để báo thù và làm việc.
Còn về việc tức giận đến nỗi không làm việc, cậu mới không nhàm chán như vậy!
Lạc Dương đương nhiên không biết suy nghĩ của Đào Mộ. Thấy Đào Mộ nói không tức giận hắn, hắn coi như thật sự tin Đào Mộ chưa từng tức giận với hắn, hoặc là lúc đó có tức nhưng bây giờ thì không - - nếu không đã chẳng mang hoa tươi và trái cây tới thăm hắn đúng không?
"Đào Mộ, cậu thật tốt." Lạc Dương cười hề hề với Đào Mộ: "Cậu yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ đối xử với cậu đặc biệt tốt, bù lại những thương tổn trước kia tôi đã làm với cậu."
Đào Mộ nghịch dao gọt hoa quả, cắt từng miếng táo, cậu mặt vô cảm nhìn Lạc Dương ngồi trên giường bệnh cười ngây ngô, sau một lúc lâu mới nghiêng đầu cong môi cười.
Nụ cười kia tràn ngập trìu mến đối với kẻ thiểu năng trí tuệ.
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 50
Edit + beta: Iris
Bởi vì Lạc Dương và Cẩu Nhật tân đúng lúc nằm cùng một bệnh viện. Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Lạc Dương, Đào Mộ thuận tiện sang phòng bệnh của Cẩu Nhật tân, nhìn thoáng qua Cẩu Nhật Tân sắp làm phẫu thuật. Đến khi về lại trường thì đã giữa trưa 12:30.
Đào Mộ ăn chén mì thịt bò trong nhà ăn. Ăn xong thì đến phòng tuyển sinh hỏi thăm chuyện tuyển sinh của các trường học tư nhân. Rất nhiều trường đại học công lập trực thuộc một số lượng lớn trường đại học tư thục. Kinh Ảnh cũng không ngoại lệ, Đào Mộ muốn hỏi thăm cho Phùng Viễn học ở đại học tư thục.
Phùng Viễn chỉ nhỏ hơn Đào Mộ mấy tháng, năm nay cũng tốt nghiệp cấp ba. Chẳng qua Phùng Viễn và Đào Mộ khác nhau, hắn từ nhỏ đã học hành không tốt, tổng số điểm thi đại học chỉ có hơn hai trăm điểm. Kiếp trước, Phùng Viễn tốt nghiệp cấp ba xong thì không học đại học, trực tiếp chạy đi làm trợ lý cho Đào Mộ. Lúc đó Đào Mộ vừa về Thẩm gia, tất cả mọi người đều chướng mắt cậu, cậu không có người để dùng nên dẫn theo Phùng Viễn.
Lúc ấy Đào Mộ cho rằng Phùng Viễn đi theo cậu, dù không có bằng cấp nhưng chỉ cần cậu trọng dụng, tương lai cũng có được một ít tiền đồ, ít nhất cũng có thể làm người đại diện nghệ sĩ ở công ty giải trí dưới cờ tập đoàn Thẩm thị, lại không đoán được đến cuối cùng Phùng Viễn lại bị cậu làm liên lụy - - sau khi cậu bị trục xuất khỏi Thẩm gia, Phùng Viễn vì muốn trút giận cho cậu mà chạy đến đoàn phim của Thẩm Dục để đánh người, kết quả làm bị thương Nghiêm Thịnh che chở trước mặt Thẩm Dục. Nghiêm ảnh đế vốn đã gây xôn xao ở giới giải trí nay càng được hảo cảm của cư dân mạng và fans, thuận lợi ôm được mỹ nhân, còn Phùng Viễn vì cố ý gây thương tích nên bị phán ba năm tù.
Kiếp này, Đào Mộ nhất định phải lên kế hoạch cho Phùng Viễn, vì vậy hắn cần phải học đại học. Xét đến IQ của Phùng Viễn, hơn nữa còn có sự nghiệp trong tay Đào Mộ - - tài chính xào cổ gì đó không cần phải nghĩ, sản xuất phim ảnh, kế hoạch marketing hoặc làm truyền thông thì có thể cân nhắc một chút.
Giáo viên phòng tuyển sinh đương nhiên biết Đào Mộ là nhân vật làm mưa làm gió ở khóa 2008 tân sinh viên, nghe Đào Mộ hỏi thăm chuyện này thì bật cười: "Kinh Ảnh chúng ta quả thật có một ít trường tư thục trực thuộc, cũng có những giảng viên chuyên nghiệp. Em đây là hỏi thăm giúp người khác sao? Nhưng đã khai giảng lâu vậy rồi, sao bây giờ mới nhớ hỏi chuyện này?"
"Nói ra thì thật xấu hổ." Đào Mộ vẻ mặt ngại ngùng, trực tiếp lấy ra ngón nghề giả bộ đáng thương mà cậu thành thạo nhất: "... Là một người bạn của em trong cô nhi viện, nhỏ hơn em mấy tháng, cũng mới tốt nghiệp năm nay. Bây giờ đang đi làm công, không phải bưng mâm ở quán cơm thì cũng là dọn gạch ở công trường, hoặc là đi làm bảo vệ cho mấy nơi hỗn loạn như quán bar vũ trường, em nhìn mà đau lòng nên muốn hỏi giúp một chút. Nếu được thì bên em có thể trả tiền để hắn đi học, ít nhất cũng lấy được cái bằng, tương lai tìm công việc đứng đắn để làm."
Đào Mộ hơi dùng một chút, ủ rũ mất mát nói: "Cô à, cô không biết. Mấy cô nhi như chúng em không có ba mẹ giúp đỡ, chỉ có thể tự trợ giúp lẫn nhau. Có câu trong nhà dựa ba mẹ, ra ngoài dựa bạn bè, em cũng không phải dư giả gì, chỉ có thể tự giúp bản thân. Em sợ cậu ấy lang thang trong xã hội lâu sẽ dính những thói hư tật xấu, sau này muốn sửa cũng sửa không được."
Chủ nhiệm phòng tuyển sinh là một cô giáo hơn 40 tuổi, trời sinh có tính dịu dàng và từ ái của nữ giới, nghe xong thì có chút không chịu nổi. Chuyện này vốn không hợp trình tự, cô chỉ nói một câu: "Bạn học Đào Mộ, em xem vậy được không, dưới Kinh Ảnh chúng ta cũng có chuyên khoa, sinh viên năm nay đã đầy, nếu em không ngại, cô có thể cho bạn học của em theo học trước, đợi tuyển sinh năm sau sẽ kêu em ấy tham gia thi đại học lần nữa, chỉ cần em ấy thi đậu khoa văn hóa, hoặc là thi lại đại học, hoặc là cho em ấy đi học với tư cách học sinh bổ sung, tùy thuộc vào tình hình."
Đào Mộ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, cậu nhìn chủ nhiệm phòng tuyển sinh, mắt sáng như ngôi sao nhỏ: "Quá được luôn. Cô ơi, thật sự cảm ơn cô."
"Không có gì. Em tìm thời gian dẫn bạn học kia của em đến. Xem xem em ấy thích hợp với chuyên ngành gì." Chủ nhiệm phòng tuyển sinh xua xua tay với Đào Mộ, lại kéo Đào Mộ hỏi thăm không ít chuyện web Phi Tấn, mãi đến khi chuông vào học vang lên mới thả Đào Mộ rời đi.
Đào Mộ tự biết rõ, chủ nhiệm phòng tuyển sinh có thể dễ nói chuyện như vậy cũng là do cậu một tay tạo ra web Phi Tấn nổi tiếng trên mạng, có nhiều hiệu quả tích cực trong khoảng thời gian gần đây. Giới giải trí nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, web Phi Tấn vừa ra mắt đã có được sự ủng hộ của hai công ty điện ảnh lớn là Long Đằng Giải Trí và Ngôi Sao Giải Trí. Người trong giới đều ghi nhận chuyện này, tất nhiên cũng ước lượng được nhân mạch và tiềm lực phát triển của Đào Mộ.
Người đời kính nể người mạnh, thương hại kẻ yếu, cho dù là người không màng thế sự cũng thích kết giao với người có năng lực. Nếu điều kiện thấp thì sẽ nguyện ý trợ giúp kẻ yếu. Chủ nhiệm phòng tuyển sinh dùng tư cách là học sinh bổ sung, vừa không vi phạm điều lệ trường học, vừa biểu lộ thiện ý với Đào Mộ. Mặc dù đây cũng có chút là do Đào Mộ cố ý làm ra vẻ "nhỏ yếu đáng thương bất lực" ảnh hưởng. Nhưng tóm lại, cô vẫn là coi trọng tiềm lực phát triển của bản thân Đào Mộ. Đối với Đào Mộ mà nói, tất cả mọi sự kết giao đều là nhân mạch cần dùng đến, là thói quen đối nhân xử thế hai đời của cậu.
Một bên cố ý yếu thế một bên cố tình biểu lộ thiện ý, hai người ăn nhịp với nhau, đều cho rằng đây là mua bán nhân tình có lời. Ít nhất là hai bên đương sự đều thấy đặc biệt hài lòng.
Đào Mộ rời phòng tuyển sinh liền gọi cho Phùng Viễn.
Lúc này Phùng Viễn đang đạp con xe đạp chạy khắp ngõ — — giao cơm giúp Tống Ký. Nghe thấy Đào Mộ đã sắp xếp ổn thỏa để hắn chuẩn bị đi học, tức khắc trên mặt tràn ngập vẻ không tình nguyện, quên luôn giả bộ cao lãnh: "Mộ Mộ ca, em không muốn, đi học. Em và anh, không giống nhau. Em không, không có thiên phú học, học tập. Em học cũng, không vô. Em vừa đi học, liền liền đau đầu, vừa, vừa thấy sách, là muốn ngủ. Em, em cảm thấy, em đi làm ở Tống Ký, khá tốt. Anh, anh nếu, có, có chuyện gì, có thể gọi, gọi điện thoại, kêu em làm. Em trực tiếp, làm giúp anh — —"
"Em không có bằng cấp không có năng lực thì lấy gì giúp anh? Có thể giúp anh xào cổ hay giúp anh xử lý web Phi Tấn không? Đến xe còn không biết lái mà dám dõng dạc như vậy!" Đào Mộ rất lãnh khốc vô tình, ngầm đả kích đứa bé Phùng Viễn: "Ít nói nhảm đi, kêu em làm gì thì em làm nấy. Nhanh đến đây. Em tưởng ai cũng có thể vào Kinh Ảnh sao? Nếu không phải giảng viên người ta biết em không ba không mẹ rất đáng thương, người ta đã không cho em cơ hội này rồi."
Vậy theo như anh nói, nếu em còn đủ ba mẹ thì hoàn toàn không vào được à! Phùng Viễn phun tào dưới đáy lòng, nhưng hắn từ nhỏ đã thích dính Đào Mộ, sợ nhất là chọc Mộ ca của hắn tức giận. Nếu kêu hắn giáp mặt tranh luận thì đúng là hắn không dám thật.
"Mộ, Mộ ca, anh đừng, đừng nóng giận. Em đi!" Phùng Viễn gãi đầu: "Vậy, em đây là, khi nào qua? Em giúp Tống Ký, đưa cơm hộp đây."
Để tránh đêm dài lắm mộng, Đào Mộ nhanh chóng quyết định, nói thẳng: "Anh đây đã nộp học phí giúp em rồi, cũng đã sắp xếp phòng ngủ ký túc xá. Sáng mai em lại đây, đầu tiên phải chào hỏi giảng viên một cái, sau đó trực tiếp đi học. Nhớ rõ, lúc ở trường phải ngoan ngoãn, phải nghe lời."
"Yên tâm!" Phùng Viễn tràn ngập tin tưởng đáp lại. Nói tới những đứa nhỏ trong cô nhi viện bọn họ, cái khác không nói, riêng lấy lòng khoe mẽ đều là dân chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn đều đạt yêu cầu phái thực lực cấp trung.
Trưa hôm đó lên lớp xong, Đào Mộ tranh thủ trước khi giáo viên tan tầm, đến ngân hàng rút hai vạn nộp học phí và tiền ăn ở cho Phùng Viễn. Đào Mộ báo danh cho Phùng Viễn khoa quản lý các vấn đề công cộng tại cục quản lý, tập trung vào sản xuất, phân phối và phát sóng phim ảnh và văn hóa người đại diện.
Chủ nhiệm phòng tuyển sinh sớm biết Đào Mộ làm việc sấm rền gió cuốn, nếu không đã không làm web Phi Tấn hô mưa gọi gió chỉ trong một tháng ngắn ngủi, nên cô cũng không kéo dài, trực tiếp giúp Đào Mộ hoàn thành các thủ tục.
Sáng hôm sau, Đào Mộ dẫn Phùng Viễn đi gặp người. Đến bây giờ giáo viên phòng tuyển sinh mới biết Phùng Viễn có tật nói lắp khiến cô hơi khó xử. Nhưng Phùng Viễn tỏ ra rất khiêm tốn, ngại ngùng, lễ phép trước mặt giáo viên, một đứa nhỏ thanh tú, bé bé gầy gầy, nói chuyện gì cũng suy nghĩ rất cẩn thận, rất kiệm lời, ai không chú ý sẽ nghĩ rằng đứa nhỏ này trời sinh cao lãnh, không thích nói chuyện.
Giáo viên phòng tuyển sinh nghĩ dù sao đứa nhỏ này cũng không phải sinh viên chính thức, chỉ là sinh viên bổ sung mà thôi, quan sát trước đã rồi tính tiếp. Cùng lắm thì năm sau thi vào làm sinh viên chính thức. Hơn nữa Phùng Viễn học quản lý chuyên ngành, không phải làm diễn viên, chỉ cần bài chuyên ngành đạt tiêu chuẩn thì cũng không cần quá hà khắc ở phần nói chuyện.
Nghĩ vậy, chủ nhiệm phòng tuyển sinh càng không có gánh nặng tâm lý.
Sau đó Đào Mộ lại nghĩ cách trả ơn giáo viên phòng tuyển sinh, vì vậy mà cô trò hai người qua lại không ít lần, dưới sự cố tình của Đào Mộ, chủ nhiệm phòng tuyển sinh thiếu chút nữa đã nhận Đào Mộ làm con nuôi, còn chủ động giúp Đào Mộ giải quyết một số vấn đề, nhưng đây là chuyện sau này.
Giữa trưa cùng ngày, Đào Mộ xách theo Phùng Viễn đi gặp ba bạn cùng phòng. Mọi người lại đến Ôn Tụ Tường ăn xiên thịt dê, Đào Mộ giới thiệu Phùng Viễn với ba người, để mọi người hỗ trợ quan tâm đứa em trai này của cậu.
Ba người Ôn Bảo đều cực kỳ thẳng thắn hào sảng, nghe Đào Mộ nhờ vả liền đồng ý không chút do dự, rồi hỏi Đào Mộ: "Chuyện em trai không cần cậu hỏi, nếu hỗ trợ được thì chúng tớ đều sẽ hỗ trợ. Còn bên cậu, bình chọn hoa khôi giáo thảo của các trường đại học lớn cũng đã xong. Hồi đó cậu đã vẽ một chiếc bánh cho mọi người, nói là muốn hoa khôi giáo thảo quốc dân gì đó trong phạm vi cả nước. Sắp tháng mười một rồi, cậu chuẩn bị gì chưa?"
Đào Mộ cười bí hiểm nhìn ba người bạn cùng phòng. Về chuyện này, cậu đã sớm lên kế hoạch xong hết rồi, đang chuẩn bị nói lại với Lạc Hi. Chẳng phải Lạc lão gia tử bảo Long Đằng Giải Trí phối hợp tuyên truyền với web Phi Tấn đấy sao, cơ hội tốt như vậy, cậu tất nhiên sẽ không bỏ qua.
"Các cậu cứ chờ đi. Đến ngày Quốc Khánh, tớ cho các cậu một bất ngờ lớn."
Ba người Ôn Bảo nhìn nhau, Đỗ Khang hỏi: "Thằng nhóc cậu muốn làm gì? Tiết lộ một chút không được sao?"
Chử Toại An cũng phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta đều là bạn cùng phòng, cậu còn sợ tiết lộ với chúng tớ sẽ thất bại sao?"
Cái đó thì không phải, Đào Mộ rất tin tưởng phẩm tính và miệng mồm của ba bạn cùng phòng. Cậu không úp úp mở mở nữa, cười tủm tỉm nói: "Tớ chuẩn bị liên hợp với Long Đằng Giải Trí, làm một cuộc bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân bảy ngày. Web Phi Tấn sẽ chi trả vé máy bay qua lại và phí ăn ở, để các tỉnh chọn ra hoa khôi giáo thảo rồi tập trung lại thủ đô. Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi thăng cấp tương tự như cuộc thi tuyển tú. Để các hoa khôi giáo thảo đó tiếp nhận huấn luyện, sau đó biểu diễn tài năng, cuối cùng là cư dân mạng sẽ bỏ phiếu để chọn ra hoa khôi giáo thảo quốc dân. Phần thưởng của hoa khôi giáo thảo quốc dân — — có thể đóng vai nam nữ phụ trong phim thần tượng đô thị do Long Đằng Giải Trí đầu tư, hoặc trực tiếp ký hợp đồng với công ty quản lý."
Trên thực tế, Đào Mộ cũng đang dự định lôi kéo Ngôi Sao Giải Trí cùng tiếp nhận sự kiện. Dù sao thì Long Thiên Áo giúp cậu nhiều như vậy, dù có qua có lại thì cậu cũng sẽ không bị Ngôi Sao Giải Trí bỏ lại phía sau. Nhưng cậu không biết sức ảnh hưởng của Long Thiên Áo ở Ngôi Sao Giải Trí thế ra sao, liệu hắn có khả năng bàn chuyện lớn như vậy không. Hơn nữa bên cao tầng Ngôi Sao Giải Trí cảm thấy hoạt động này thế nào? Có lẽ người ta lười nhúng tay cũng nên, vì vậy Đào Mộ không gấp lắm.
Ba người Ôn Bảo rất hưng phấn, Đỗ Khang có chút khó hiểu: "Ý cậu là để dân mạng bỏ phiếu? Vậy cậu định hợp tác với đài truyền hình hả? Nếu không dân mạng toàn quốc xem thí sinh biểu diễn tài năng ở đâu?"
Đào Mộ chỉ cười không nói. Trước không nói đến cậu căn bản không có nhân mạch và sức ảnh hưởng ở đài truyền hình, dù web Phi Tấn đã tiến hành tuyển chọn hoa khôi giáo thảo công khai gần một tháng nay, Đào Mộ sẽ không chắp tay nhường cho người khác.
Loại chuyện tốt như này, đương nhiên phải là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Trong lúc đang nói chuyện, thì có người gõ cửa bên ngoài. Ba ba Ôn Bảo cười tủm tỉm đi vào, cho mọi người thêm mấy mâm thịt, thuận tiện hỏi thăm sức khỏe Tống lão gia tử, ấp úng tỏ vẻ muốn tới Tống gia chào hỏi, nhưng lại sợ lão gia tử không muốn nhìn thấy mình.
Đào Mộ không thể quyết định thay lão gia tử được, chỉ uyển chuyển tỏ vẻ sẽ nói lại chuyện đến nhà thăm hỏi giúp Ôn Ái Quốc, còn lão gia tử có đồng ý hay không thì không dám chắc.
Ôn Ái Quốc nghe vậy, tức khắc chua xót thở dài: "Chú hiểu mà, lão gia tử chắc chắn cực kỳ đau lòng. Không muốn gặp lại những người quen cũ, trong lòng ông ấy không vượt qua được chuyện này, nhưng chú thật lòng muốn đi thăm ông ấy. Bất kể thế nào, tay nghề của chú đều học được ở Tống gia, không được quên gốc gác của bản thân."
Đào Mộ không nói nên lời. Ban đêm, cậu bắt đầu bí mật thu thập thông tin về tập đoàn Thánh An. Moi hết ruột gan để nhớ lại những dự án lớn mà tập đoàn Thánh An đã tham gia ở kiếp trước — —
Có thể giảo hoàng* thì phải làm cho rối tung lên mới được.
*Giảo hoàng (搅黄): bị người khác ác ý xen vào làm cho mọi thứ thất bại hoặc kế hoạch không được thực hiện.
°°°°°°°°°°
Đăng: 26/3/2023