Chương 285

Edit + beta: Iris

Vào ban đêm, khi Đào Mộ trở về khách sạn, cậu cảm thấy xương mình như rã rời. Cậu liều mạng thoa rượu thuốc trị trật khớp lên người, kết quả là sáng hôm sau khi quay phim, cậu vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đến mức trâu bò. Tình trạng này kéo dài đến ngày thứ năm, Đào Mộ đang cắn răng cố chịu đựng thì hai chân bắt đầu loạng choạng, suýt nữa thì rơi ra khỏi nóc xe, cũng may Vương Bác Viễn nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

Đào Mộ không những là nam chính của bộ phim, mà còn là nhà sản xuất và nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim, trong lúc đóng phim lại suýt nữa xảy ra chuyện ở phim trường, khiến toàn bộ đoàn phim hoảng hốt.

"... Thằng nhóc cậu không muốn sống nữa rồi hả!" Đỗ Khang nhìn Đào Mộ được Vương Bác Viễn cẩn thận đỡ ngồi xuống ghế nghỉ chân. Có lẽ do thời tiết quá nóng, Đào Mộ có hơi choáng váng, khuôn mặt đỏ bừng, tóc ướt dầm dề xõa trên trán, vẻ mặt bơ phờ. Một trợ lý bưng nước khoáng lạnh đến, đắp khăn lông ướt lên trán Đào Mộ, bác sĩ trong tổ cũng giúp Đào Mộ cởi bỏ bộ quân phục nặng nề. Lúc này mọi người mới nhận ra, trên người Đào Mộ không có chỗ nào là không có vết bầm, trông như hiện trường bạo lực gia đình vậy. Chỉ có mỗi gương mặt là sạch sẽ bóng loáng.

Mấy cô gái đa cảm đột nhiên cảm thấy mũi đau xót, những người bạn cùng phòng có quan hệ tốt nhất với Đào Mộ cũng không nhịn được. Ôn Bảo hai mắt đỏ hoe chất vấn Đào Mộ: "Đã đến mức này rồi vì sao lại không nói gì?"

Chử Toại An cũng đưa nửa chai nước khoáng còn lại cho Đào Mộ. Nước vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, do chênh lệch nhiệt độ nên bên ngoài chai nước đã kết một tầng bọt nước, cầm vào là ướt cả lòng bàn tay. Đào Mộ không uống, cậu vẫn nắp chai nước ra, đổ số nước còn lại trong chai còn lại lên đầu, cảm giác sảng khoái ập đến, cậu cảm thấy mình đã khá hơn nhiều.

"Nhìn các cậu kìa," Đào Mộ cười nói: "Quay cảnh đánh diễn mà, rất bình thường. Thật ra nhìn có hơi đáng sợ nhưng không đau chút nào hết, chỉ là hai ngày nay trời quá nóng, tớ có hơi chóng mặt, có lẽ là sắp bị cảm nắng."

Nói xong, Đào Mộ lại ra lệnh: "Có lẽ nên để sản xuất sinh hoạt nghĩ cách, mỗi ngày pha một ít trà thảo mộc giải nhiệt. Thế này đi, lát nữa tôi viết một đơn thuốc, là của lão gia tử nhà tôi nói với tôi, anh cứ bốc thuốc theo đơn thuốc này. Hi vọng bên Châu Phi cũng có bán thuốc Trung."

Sếp lớn đã lên tiếng, dù việc có khó khăn đến đâu thì nhà sản xuất sinh hoạt cũng chỉ có thể đau khổ gật đầu.

Trình Bảo Đông cũng đến đây. Sau bao nhiêu ngày gắn bó và làm việc cùng nhau, mặc dù khúc mắc giữa hai người vẫn chưa biến mất, nhưng đều rất khâm phục trình độ nghiệp vụ và trình độ chuyên môn của đối phương. Huống chi Đào Mộ bị như vậy cũng là vì quay phim. Ngoài miệng Trình Bảo Đông không nói gì, nhưng trong lòng vẫn coi trọng Đào Mộ. Ít nhất tốt hơn nhiều so với các minh tinh thần tượng ỷ vào độ nổi tiếng hoặc có tư bản chống lưng thì không chịu được khổ.

Xem xét tình trạng thể chất của Đào Mộ, Trình Bảo Đông chủ động cho Đào Mộ nghỉ một ngày, còn đặc biệt tìm một chuyên viên spa giàu kinh nghiệm để chăm sóc sức khỏe cho Đào Mộ —— thuộc diện chính quy. Trước khi đi còn không quên dặn dò Đào Mộ: "Nếu chuyện này còn xảy ra nữa thì đừng cố chống chịu một mình. Cái gì nên nói thì nói. Cậu là diễn viên, không phải võ sĩ chuyên nghiệp, đánh không lại diễn viên kỹ năng đặc biệt thì cũng không có gì phải xấu hổ. Cho dù là vì hiệu ứng thị giác, chúng ta cũng có thể nghĩ cách khác, cũng đâu phải tất cả diễn viên trên đời này phải có võ công, chẳng lẽ những diễn viên không có võ công thì không thể quay cảnh đánh diễn đẹp hay sao? Cậu cũng xem thường tôi quá đấy!"

Đào Mộ trợn trắng mắt về phía Trình Bảo Đông: "Đóng phim chứ không phải chơi nhà chòi! Nếu đã có thể dốc hết sức để có được cảnh quay tốt nhất, vì sao tôi lại phải làm ở mức tạm chấp nhận?"

Trình Bảo Đông bị nghẹn cũng trợn trắng mắt: "Vậy cậu không nghĩ đến cậu là nam chính của bộ phim này à! Cậu chẳng những là nam chính, mà cậu còn là nhà sản xuất nhà đầu tư lớn nhất đoàn phim. Nếu cậu xảy ra chuyện, bộ phim này sẽ bị ngừng quay. Cậu không thể làm việc trong khả năng của mình sao?"

Sau khi lời này được thốt ra, hai người tức khắc im lặng. Bản thân Trình Bảo Đông cũng cảm thấy có gì đó không ổn, không đợi Đào Mộ lên tiếng, hắn đã đứng dậy chào tạm biệt: "Cậu đi nghỉ ngơi đi. Tôi về trước. Đoàn phim còn rất nhiều việc phải làm!"

Đào Mộ ngủ một giấc trong khách sạn, khi mở mắt ra đã nhìn thấy Lệ Khiếu Hằng ngồi bên mép giường.

Đào Mộ còn tưởng rằng mình hoa mắt, vô thức giơ tay xoa mắt. Hành động trẻ con khiến Lệ Khiếu Hằng thấy bật cười. Sau khi cười xong, lại bắt đầu đau lòng.

"Sao lại biến bản thân thành như vậy?"

"Sao anh lại ở đây?"

Hai người đồng thời lên tiếng, Lệ Khiếu Hằng trả lời trước: "Vừa hay đang là cuối tuần, trong nước cũng không có chuyện gì nên đến thăm ban em."

Thật ra là nhận được điện thoại mách lẻo của đám Đỗ Khang, đến thăm Đào Mộ.

Điều khiến đám Đỗ Khang thất vọng là, Lệ Khiếu Hằng đã đến, nhưng không phải đến để khuyên nhủ Đào Mộ đừng liều mạng như vậy khi đóng phim, mà là dẫn theo chuyên viên chăm sóc sức khỏe và bác sĩ Trung y giỏi mát xa nhất trong nước.

"Mỗi ngày sau khi quay phim xong, hãy nhờ bác sĩ xoa bóp giúp em, kích hoạt tuần hoàn máu và loại bỏ ứ máu, thư giãn gân cốt." Không chỉ vậy, Lệ Khiếu Hằng còn dẫn đến một chuyên gia dinh dưỡng để điều chỉnh thực đơn kịp thời theo thể chất của Đào Mộ. Cố gắng hết sức đảm bảo Đào Mộ sẽ không bị thương do mệt mỏi về thể chất khi làm việc vất vả.

"Anh có học cách mát xa bằng hai tay từ bác sĩ." Lệ Khiếu Hằng vỗ cánh tay Đào Mộ: "Em xoay người lại, anh xoa bóp cho em."

Đào Mộ khẽ cong khóe miệng, cười nói: "Đám Đỗ Khang chắc sẽ thất vọng lắm. Vốn dĩ gọi anh tới để thuyết phục em đừng nên vất vả như vậy, kết quả anh lại dẫn một đội nhân mã lớn như vậy đến đây, rõ ràng là để chống lưng cho em."

Nói tới đây, Đào Mộ bỗng nhớ đến lời nói của Trình Bảo Đông trước khi đi. Rõ ràng trước đó cũng không cảm thấy tủi thân, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ấm áp của Lệ Khiếu Hằng, đầu đột nhiên bị lag, không hiểu sao lại nói: "Bọn họ đều cảm thấy em quá tùy hứng, chỉ quan tâm đến thể diện và thành tích cá nhân, chứ không coi trọng tình hình tổng thể."

"Anh không hiểu nhiều về giới nghệ sĩ của các em." Lệ Khiếu Hằng khẽ nhíu mày, vừa mát xa cho Đào Mộ vừa nghiêm túc phân tích: "Nhưng là một diễn viên, dùng hết sức để diễn tốt nhân vật của mình, chẳng lẽ không đúng sao?"

"Nếu vì cái gọi là tình hình tổng thể mà chỉ có thể làm được 8% công việc, trong khi rõ ràng có thể làm được 10% công việc, vậy thì anh không hiểu tại sao lại phải khăng khăng duy trì cái gọi là tình hình tổng thể."

Lệ Khiếu Hằng bình tĩnh nói: "Trong trò chơi lợi ích, quả thật có đôi khi cũng cần phải thỏa hiệp. Nhưng mục đích cuối cùng khi em cố gắng trở thành nhà sản xuất và nhà đầu tư, chẳng phải là vì để thoát khỏi các loại cản trở, để có thể đóng phim mà không phải kiêng kị điều gì hay sao. Nếu đã như vậy, vì sao còn phải lẫn lộn đầu đuôi chỉ vì cái gọi là tình hình tổng thể?"

Lệ tổng nhà bọn họ quả nhiên là Lệ tổng nhà bọn họ, logic rất rõ ràng.

Đào Mộ cười tủm tỉm xoay người lại, vươn tay nắm lấy cằm của Lệ tổng nhà mình: "Em thích cái cách anh không chút do dự ủng hộ lập trường của em, mặc kệ người khác nói gì."

Lệ Khiếu Hằng thuận thế cúi xuống hôn lên môi Đào Mộ: "Bởi vì ý nghĩa anh tồn tại là để cho em có thể làm được điều mình muốn nhất mà không cần phải lo lắng điều gì."

Câu này nói rất hay! Đào Mộ câu cánh tay dài của mình, mặc kệ toàn thân bầm tím đau ê ẩm, trực tiếp kéo người xuống. Có một chuyện cậu thật sự rất muốn làm ngay bây giờ.

"Không biết Lệ tổng có thể phối hợp với em hay không?"

Lệ tổng khẽ cười một tiếng, nhìn người yêu mình đầy vết bầm tím nhưng lại khiến anh càng cảm thấy ham muốn bắt nạt, giọng nói ấm áp: "Em không đau à?"

"Hưm!" Đào Mộ nghiêng đầu, kiên quyết nói: "Em có thể nhịn."

"Thật trùng hợp." Lệ tổng hơi mỉm cười, hôn Đào Mộ như chuồn chuồn lướt nước, chống tay ngồi dậy, nói: "Anh cũng vậy."

Sau đó, vị tổng tài bá đạo luôn nói năng khéo léo và luôn ngoan ngoãn phục tùng thật sự cứ bước xuống giường như vậy, cực kỳ tàn nhẫn cực kỳ lạnh lùng cực kỳ vô tình vô cớ gây rối bấm điện thoại —— gọi bác sĩ vào.

Đào Mộ: "!!!"

Đào Mộ nằm trên giường như một con cá mặn, vẻ mặt khó tin Lệ Khiếu Hằng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rát của Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng quay đầu lại, mỉm cười với Đào tổng nhà mình, bóp méo bằng câu từ chí lý: "Mặc dù anh không thể chịu đựng được việc em làm việc đến mức bị bầm dập, nhưng anh thề sẽ sống chết bảo vệ thái độ dùng hết sức để hoàn thành công việc của em, vì vậy..."

Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng nho nhã lễ độ ra hiệu chuyên viên chăm sóc sức khỏe tiến hành kiểm tra toàn thân cho Đào Mộ: "Vì để em có thể mau chóng bình phục, chúng ta cần phải kiềm chế. Không thể để cho em đã bị thương bên ngoài lại còn bị thương bên trong. Đúng không?"

Bộp một tiếng, Đào Mộ đập đầu xuống gối. Cậu có thể chắc chắn. Tuy ngoài miệng Lệ tổng nhà cậu nói năng rất đàng hoàng, nhưng chắc chắn đã rất tức giận rồi!

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 286

Edit + beta: Iris

Lệ tổng chỉ ở Châu Phi vào hai ngày cuối tuần thì bay về Yến Kinh. Tuy nhiên, các bác sĩ chăm sóc sức khỏe, bác sĩ y học cổ truyền và chuyên gia dinh dưỡng mà anh dẫn đến đều ở lại. Đào Mộ đã học được một bài học, trong quá trình quay phim tiếp theo, mặc dù cũng dốc hết sức hoàn thành các động tác đánh võ, nhưng sau khi quay phim cũng chú ý đến việc bảo dưỡng và mát xa. Kết hợp với chế độ ăn uống lành mạnh của bác sĩ y học cổ truyền và chuyên gia dinh dưỡng, sau một tháng, tuy lại đen hơn một chút, nhưng cơ thể trông khỏe mạnh hơn trước rất nhiều. Hơn nữa còn cao thêm 1cm, đã cao 1m88.

"Có phải tớ trông tràn ngập khí chất công không?" Ở hiện trường quay phim, Đào Mộ mặc quân phục chiến đấu đứng trước gương liên tục tạo dáng, dáng vẻ tự luyến đến nỗi khiến người khác không nỡ nhìn thẳng.

Đám Đỗ Khang ngồi phịch xuống đất, dựa vào hộp đạo cụ, trợn trắng mắt. Ôn Bảo yếu ớt khinh bỉ: "Cậu thật sự không mệt hả! Ngồi ở đó nghỉ ngơi một chút đi. Lát nữa sẽ có cảnh vụ nổ đó!"

Mặc dù ngoài miệng nói không cần, thậm chí còn lén mách lẻo với Lệ Khiếu Hằng, xúi Lệ tổng đến thăm ban Châu Phi để khuyên nhủ Đào Mộ đừng có cố quá. Nhưng từ sâu trong lòng, khi mọi người tận mắt chứng kiến thái độ nghiêm túc của Đào Mộ, có thể tàn nhẫn đến mức khiến bản thân đầy thương tích chỉ vì đóng phim, mọi người vẫn rất cảm động.

Chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi, vốn đều rất nhiệt huyết bốc đồng, huống hồ bây giờ bọn họ còn quay phim điện ảnh anh hùng, cộng thêm bị nam chính xấu tính là Đào Mộ ảnh hưởng, bắt đầu từ ngày đó, có rất nhiều diễn viên đều chủ động nói với đạo diễn Trình rằng muốn đích thân quay cảnh đánh nhau và suất diễn vụ nổ. Trước đó, để quay phim truyền hình 《 binh vương 》, các diễn viên này đều đã huấn luyện ở quân đội hơn nửa năm. Vì vậy so với diễn viên kỹ năng đặc biệt, Mặc dù võ công của đám Đỗ Khang không tốt, nhưng vẫn phải có năng lực tạo dáng trước màn ảnh. Hơn nữa, diễn viên tự mình ra trận quay các cảnh đánh diễn và các vụ nổ tương đối nguy hiểm, tổ camera có thể quay một lượng lớn màn ảnh cận cảnh. Khi chỉnh sửa hậu kỳ sẽ càng chân thực hơn, càng kích thích thị giác hơn.

Vì vậy, Trình Bảo Đông vốn cũng muốn cố gắng hết sức quay bộ phim điện ảnh này thật hay, cũng không có bất cứ lý do nào để từ chối loại đề nghị này. Tuy nhiên, chính vì như vậy, yêu cầu và áp lực đối với các diễn viên sẽ lớn hơn. Trình Bảo Đông vì muốn theo đuổi hiệu ứng thị giác và cảnh cháy nổ đỉnh cao, nên đã thiết kế rất nhiều cảnh cháy nổ nguy hiểm kích thích. Có nhiều tình tiết đều là bộ đội đặc chủng lao ra khỏi các căn phòng hoặc thùng xe sắp nổ, ngay sau đó là căn phòng và xe sẽ nổ mạnh, cùng với các cảnh nhảy từ trên nhà cao tầng xuống, hoặc là "bay" từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Những suất diễn này đều có nguy hiểm nhất định, diễn viên hơi bất cẩn một chút là sẽ bị thương. Do đó trong kế hoạch ban đầu, những suất diễn này đều để diễn viên kỹ năng đặc biệt lên sân.

Bây giờ các diễn viên đề nghị tự mình ra trận, mặc dù ở giai đoạn hậu kỳ sẽ chân thực và thú vị hơn, nhưng trong quá trình quay phim, kể cả toàn bộ đoàn phim, dù là về mặt tài chính hay những mặt khác sẽ phải đối mặt với áp lực cực lớn. Mỗi ngày trước khi bắt đầu quay, tổ cháy nổ và tổ đạo cụ sẽ tiến hành thử nghiệm nhiều lần, đảm bảo rằng toàn bộ hiện trường và tất cả các điểm nổ đều an toàn. Về phần Trình Bảo Đông và các diễn viên, dù sao thì diễn viên cũng không phải là diễn viên kỹ năng đặc biệt, nên bọn họ phải diễn tập rất nhiều lần để bảo đảm mọi thứ diễn ra hoàn hảo. Tất cả đều là những cảnh đánh diễn và cháy nổ, quay một lần là muốn đi tong cái mạng già chứ nói gì quay nhiều lần như vậy, có rất nhiều diễn viên nhất thời không thích ứng được, đều bước lên vết xe đổ của Đào Mộ. Thậm chí ngay cả Trình Bảo Đông, trong lúc quay phim cũng suýt bị thương, cũng may Đào Mộ kịp thời "hiến dâng" bác sĩ chăm sóc sức khỏe, bác sĩ y học cổ truyền và chuyên gia dinh dưỡng, vậy mới bảo đảm tất cả diễn viên đều sống sót "kéo dài hơi tàn".

Đồng thời, những cuộc thử nghiệm và diễn tập lặp đi lặp lại cũng như những cảnh cháy nổ bằng đao thật kiếm thật khiến kinh phí quay phim chảy ra như nước. Thậm chí Trình Bảo Đông còn cười đùa trong giờ nghỉ ngơi rằng cuối cùng hắn cũng được thỏa mãn cơn ghiền cho nổ trung nhà và xe giống như các đạo diễn của những bộ phim bom tấn Hollywood.

Đương nhiên, tất cả những chi phí này là xứng đáng. Một tháng sau, khi đoàn phim đóng máy ở Châu phi, tất cả các diễn viên đều tràn đầy niềm tin vào bộ phim còn chưa hoàn thành này.

Bởi vì quay phim ở Châu Phi rất mệt mỏi, nên sau khi về nước, Đào Mộ đã cho cả đoàn nghỉ một ngày. Sau đó lại tốn thêm một tuần để quay bổ sung cốt truyện 《 Binh vương: thanh kiếm rời vỏ 》 ở trong nước. Cuối cùng khi đóng máy, Trình Bảo Đông xem những cảnh quay sơ bộ của bộ phim, hào hứng nói bộ phim này chắc chắn có thể nổi. Thậm chí hắn còn tưởng tượng sẽ làm một loạt phim hệ liệt sau khi bộ phim này trở nên cực hot.

"... Nếu muốn quay phim hệ liệt, tôi hy vọng cậu có thể tìm tôi đảm nhận vai trò đạo diễn. Toàn bộ nhân lực của đoàn phim chúng tôi sẽ cố gắng biến IP này thành kinh điển." Trong bữa tiệc đóng máy, Trình Bảo Đông tự rót cho mình ba ly rượu trắng, nâng ly tạ tội với Đào Mộ: "Tôi thừa nhận, trước đây tôi có thành kiến với cậu, nhưng bây giờ tôi cũng thừa nhận, Đào Mộ cậu là diễn viên giỏi nhất cả nước, dù là về mặt kỹ năng diễn xuất hay thái độ chuyên nghiệp, được hợp tác với cậu là một chuyện vô cùng vui vẻ. Hy vọng chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác."

Trình Bảo Đông nói xong lời này, không đợi Đào Mộ trả lời đã một hơi uống cạn sạch ba ly rượu trắng. Cùng một cảnh tượng, cùng một lời nói, chẳng qua là bây giờ, Trình Bảo Đông là cam tâm tình nguyện.

Đào Mộ nhoẻn miệng cười. Không thể không nói, tuy cậu rất ghét tính cách của Trình Bảo Đông, nhưng cũng rất vui khi hợp tác với người có năng lực và tính kiên trì như vậy. Cậu cũng uống một hơi cạn sạch ly rượu. Hai người mỉm cười nhìn nhau, vậy mà lại có chút giống "gặp nhau mỉm cười xóa thù hận".

Bầu không khí vi diệu này cũng lây nhiễm sang những người đang ngồi đây. Mọi người cũng chạm ly, trò chuyện sôi nổi. Dường như đều mơ về tương lai tươi sáng của mình sau thành công của bộ phim này —— sắp bước lên thành minh tinh hạng hai, sau đó được mời đi thông cáo đại ngôn gì đó.

Dưới bầu không khí đó, tiệc đóng máy kết thúc trong vui vẻ. Đến cuối cùng, Đào Mộ như con mèo say, ồn ào muốn mời mọi người đến Dạ Sắc chơi tiếp. Kết quả bị Lệ tổng nhà mình vừa lừa vừa gạt về nhà.

Kể từ khi Đào Mộ quay phim đến khi chính thức đóng máy, đã gần hai tháng Lệ Khiếu Hằng chưa chạm vào Đào Mộ, là vì sợ Đào Mộ đóng phim quá mệt mỏi, sợ làm bậy thì cơ thể Đào Mộ không chịu nổi. Bây giờ cuối cùng Đào Mộ cũng rảnh rỗi, Lệ tổng thanh tâm quả dục lâu như vậy làm sao có thể nhịn được nữa. Vào đêm đó, anh biểu diễn "một trăm cách dụ mèo say" với Đào Mộ.

Sáng hôm sau, khi bạn học mèo say khó khăn ngồi dậy từ trên giường, Lệ tổng đã sảng khoái mãn nguyện mặc tạp dề màu hồng phấn, nấu bữa cơm sáng tình yêu trong phòng bếp. Trong phòng khách, cha Diệu và cha Tiểu Tề đang ngồi ngay ngắn trên ghế, không biết đã đến đây từ khi nào.

"Con thức rồi." Nhìn thấy Đào Mộ làn da thô ráp, tóc tai lộn xộn bước ra từ phòng ngủ, Mạnh Tề nhìn khuôn mặt đã đen ba tone màu thì khựng lại, khẽ cau mày.

"Cha Diệu, cha Tiểu Tề. Sao hai cha đến đây sớm vậy?" Đào Mộ mặc áo ngủ chỉnh tề, một tay đỡ eo, một tay chào hỏi hai cha. Cậu ngạc nhiên phát hiện, Lưu Diệu trước giờ thần kinh thô lại nhìn cậu đầy vẻ thương hại, còn làm mặt quỷ với cậu.

Đào Mộ: "?"

Thấy thằng nhóc nhà mình không ăn ý với mình chút nào, Lưu Diệu im lặng thở dài.

Mạnh Tề nhận ra hai cha con đang tương tác nhau thì mỉm cười, rút một xấp lịch trình rất dày trong bao ra, nói với Đào Mộ: "Còn hơn nửa tháng nữa là lễ đính hôn của con và Khiếu Hằng. Để bảo đảm con có thể xuất hiện với trạng thái tốt nhất trên lễ đính hôn, cha đã quyết định khẩu phần ăn để uốn nắn lại vẻ đẹp và làn da trắng bóng trong nửa tháng này cho con..."

Đào Mộ: "..."

Đào Mộ: "???"

Đào Mộ: "!!!"

Một loạt dấu chấm câu hoàn hảo không có khuyết điểm đã biểu đạt tâm trạng vào giờ phút này của Đào Mộ. Cậu vô cùng hoảng sợ nhìn xấp lịch trình làm đẹp dày đặc trong tay Mạnh Tề, đột nhiên cảm thấy tương lai mà mình sắp đối mặt còn nguy hiểm hơn cả suất diễn cháy nổ!

"Lệ ——"

"Đừng kêu nó." Mạnh Tề hơi mỉm cười, ngồi trên ghế sofa một cách ưu nhã dịu dàng, ngay cả đôi chân đang bắt chéo cũng trông rất nho nhã phong lưu: "Đây là lễ đính hôn đầu tiên trong đời con, rất có thể cũng là lần duy nhất. Con thực sự muốn lên sân khấu với làn da thô ráp đen như mực vậy sao?"

"Con cảm thấy hiện giờ con rất đẹp trai. Hơn nữa cái này không phải là đen, là màu đồng cổ, người bình thường phơi nắng cũng không được như vậy đâu!" Đào Mộ tủi thân: "Vừa cao vừa ngầu vừa man, người trong đoàn phim chúng con đều nói con bây giờ tràn ngập khí chất công."

"Ai cho con ảo giác đó vậy?" Mạnh Tề nhướng mày: "Con đừng ảo tưởng nữa. Cho dù con có đen như dầu mỏ, thô ráp như đá mài, cũng không thể che giấu sự thật rằng con nằm dưới."

Sự khinh bỉ này quá trời độc ác!

Đào Mộ vừa buồn vừa tức nhìn cha Tiểu Tề nhà mình.

Nhưng cũng chả làm được cái mọe gì. Mạnh Tề xưa nay dịu dàng bình tĩnh lại hết sức kiên quyết trong chuyện này. Hắn không thể nào chịu được nổi khi thằng con lịch lãm thời thượng suốt 20 năm nhà mình, sau khi quay có vài bộ phim quân đội, chỉ mỗi việc đắp mặt nạ để làm đẹp mà cũng kêu khổ thấu trời. Không có phận làm thẳng nam thì tốt nhất đừng có bệnh thẳng nam. Cho dù có kết hôn cũng không thể lơ là việc chăm chút ngoại hình. Thói quen như một người đàn ông bụng bia Địa Trung Hải là không thể chấp nhận được.

"Con phải luôn nhớ kỹ gánh nặng thần tượng của con." Cha Mạnh nói rất kiên quyết, nhắc nhở Đào Mộ dù ở trong giai đoạn nhân sinh gì cũng không thể từ bỏ nhan sắc của mình. Phải nghiêm túc quán triệt gánh nặng thần tượng, không chỉ theo đuổi vẻ đẹp bên trong, mà còn phải chăm sóc vẻ đẹp bên ngoài.

Khó khăn lắm bộ phim mới đóng máy, Đào Mộ — người chỉ muốn được thanh thản yên ổn nghỉ hưu ở nhà, thuận tiện đợi lễ đính hôn của mình — sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt trên sô pha. Lệ Khiếu Hằng đi từ trong bếp ra, bưng bữa sáng tình yêu mà anh làm cho Đào Mộ, nơm nớp lo sợ nói: "Chú Diệu, chú Tiểu Tề, Tiểu Mộ, cơm sáng xong rồi, chúng ta đi ăn trước đi."

"Cũng được." Mạnh Tề gật đầu, nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng, đột nhiên nói: "Con cũng sống gần 30 năm rồi, cũng không bảo dưỡng gì hết sao? Đúng lúc lần này có cơ hội, làm chung với Tiểu Mộ luôn đi. Con vốn lớn hơn Tiểu Mộ nhiều, cũng nên bảo dưỡng đàng hoàng."

Miễn cho hoa tàn ít bướm bị ghét bỏ hả? Lệ Khiếu Hằng nơm nớp lo sợ nhìn Đào Mộ, Đào Mộ cũng nơm nớp lo sợ nhìn lại.

Trưa hôm đó, những vị khách tại một thẩm mỹ viện cao cấp nào đó đã rất sốc khi thấy chú rể Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng cùng bước vào thẩm mỹ viện cao cấp nhất Yên Kinh dưới sự hướng dẫn của cha mẹ hai bên (cha Tiểu Tề và mẹ Lệ) trước buổi lễ đính hôn được nhiều người quan tâm.

Nửa tiếng sau, tin đồn Đào tổng web Phi Tấn và Lệ tổng Tư Bản Khiếu Hằng vì yêu mà phẫu thuật thẩm mỹ bay lên hot search!

°°°°°°°°°°

Lời editor: Người ta chỉ đi làm đẹp thôi mà 😂

Còn 7 chương nữa là xong phần chính của truyện rồi.

Đăng: 17/7/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play