Chương 267
Edit + beta: Iris
Ai cũng biết Lệ Khiếu Hằng là người cuồng công việc. Hơn nữa còn là loại cuồng công việc sắp xếp lịch làm việc dày đặc đến mức ngay cả cuối tuần cũng không nghỉ ngơi. Một người như vậy lại có thể thăm ban mọi đoàn phim có sự tham gia của Đào Mộ mà không sót một lần nào, có thể tưởng tượng được quan hệ cá nhân của hai người tốt đến mức nào.
Dù sao thì trong toàn bộ đoàn phim 《 Binh vương 》, do chuyện Tề tiểu thư* tìm đến gây chuyện hồi ở suối nước nóng, mọi người đều biết mối quan hệ của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng. Nếu nói hâm mộ ghen giết thì cũng có. Suy cho cùng, Đào Mộ còn trẻ tuổi, chẳng những có vốn liếng có năng lực, mà còn có thể tìm được người yêu là Lệ tổng - cũng là thanh niên tài tuấn, hơn nữa còn rất nghe lời, cưng chiều cậu ở trong lòng, quả thực là song thu cả tình yêu lẫn sự nghiệp, tuyệt đối là người chiến thắng nhân sinh có được không?
*Chỗ này tác giả ghi là Dư tiểu thư.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, sở dĩ Lệ tổng để ý Đào Mộ đến vậy, đó cũng là vì hai người môn đăng hộ đối, còn là đối tác cộng sự tốt trên sự nghiệp. Đổi lại là người khác, chỉ sợ sẽ không có đãi ngộ như này.
Suy cho cùng, tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê thì cũng có, nhưng tiểu kiều thê dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có tài sản chục tỷ, hơn nữa vừa có giá trị nhan sắc, vừa là thiên tài thương nghiệp rất hiếm thấy! Chưa nói đến địa vị và lực ảnh hưởng hiện giờ của Đào Mộ trong giới giải trí -- nhất là năng lực giám sát sản xuất phim ảnh và năng lực nâng người của Đào Mộ. Trong mắt rất nhiều nam nữ nghệ sĩ, không hề khoa trương chút nào khi nói đây tuyệt đối là thịt Đường Tăng. Nếu không phải năng lực bối cảnh của Lệ tổng cũng khoa trương không kém, khiến những tiểu yêu tinh đó không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ điện thoại của Đào Mộ đã bị oanh tạc từ lâu! Nói quá một chút, có khi ngay cả cửa phòng khách sạn cũng bị đạp hỏng!
Có rất nhiều nghệ sĩ đều lén suy đoán, có lẽ Lệ tổng cũng vì không yên tâm điều này nên mới dù bận trăm công nghìn việc cũng thu xếp chút thời gian để đến thăm ban, rảnh rỗi tuyên bố chủ quyền một chút.
"Không biết khi nào Đào tổng và Lệ tổng công khai mối quan hệ!" Trong thời gian nghỉ giữa giờ, các diễn viên ghé tai vào nhau, vừa lén lút vây xem sự tương tác giữa tổng tài cao ngạo lạnh lùng và tiểu kiều thê bá tổng nhà bọn họ, vừa nhỏ giọng nhiều chuyện.
"Tôi thật sự rất bội phục định lực của Đào tổng. Người bình thường nếu có được người bạn trai chất lượng tốt như vậy, chỉ sợ đã nóng lòng muốn công khai, mà Đào tổng của chúng ta lại có thể che giấu một thời gian dài như vậy!"
"Đào tổng của chúng ta cũng đâu phải người bình thường đúng không?" Một trong ba người bạn cùng phòng của Đào Mộ, bạn học Đỗ Khang, đứng ra phản đối với tư cách là người nhà mẹ đẻ của Đào Mộ: "Đào Mộ của chúng ta đẹp trai như vậy, trẻ tuổi như vậy, giàu có như vậy, không hề thua kém Lệ tổng chút nào đúng không? Huống hồ, Đào Mộ của chúng ta còn là diễn viên. Các cậu cũng biết một diễn viên khi công khai mối quan hệ cho giới giải trí biết, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn cỡ nào đối với sự nghiệp. Vì vậy tôi nghĩ Đào Mộ sẽ không công khai trong khoảng thời gian này."
Hai người bạn cùng phòng khác của Đào Mộ cũng hùa theo: "Đúng vậy! Dù sao năm nay Đào Mộ nhà chúng ta mới có 20 tuổi, không cần phải gấp đúng không?"
"Tôi thấy chưa chắc đâu nhỉ?" Nữ diễn viên lúc nãy rất không phục, hất cằm về phía Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng: "Tôi nghe nói đêm qua Lệ tổng ở phòng Đào tổng. Hai người không chút kiêng dè, đây chẳng phải là không sợ fans biết, thậm chí là cố ý công khai sao?"
"Không thể nào! Năm nay Đào tổng mới 20 tuổi. Cậu ấy công khai làm gì? Chẳng lẽ không sợ mất fans?"
"Người ta đã là bá tổng có khối tàn sản chục tỷ, còn sợ mất fans à? Hơn nữa, dù có mất fans thì thế nào, chẳng lẽ những fans đó có thể dỡ bỏ web Phi Tấn vì Đào tổng công khai mối quan hệ sao?" Cổ Ngọc Chương mất kiên nhẫn trả lời.
Các diễn viên hai mặt nhìn nhau: Lời phàn nàn này... Đủ sắc bén!
"So với chuyện này!" Cổ Ngọc Chương tiếp tục nói: "Thật ra tôi quan tâm đến lượt đăng ký người dùng web Phi Tấn sắp vượt mốc 200 triệu hơn. Lúc trước không phải Đào tổng của chúng ta có nói sẽ ca hát chúc mừng sao?"
"Đúng vậy, đúng, tôi vẫn còn nhớ chuyện này!" Có người bừng tỉnh hùa theo: "Còn nói là muốn để Trình Dật làm nhà sản xuất âm nhạc cho đĩa đơn ED đúng không?"
"Tôi cũng nhớ, Trình Dật còn nói Đào tổng hát rất hay, khen Đào tổng rất nhiều."
Vừa nói xong, mọi người đều nhớ ra. Các diễn viên hai mặt nhìn nhau, ba người bạn cùng phòng Đào Mộ thì cười cười làm mặt quỷ, đứng dậy đi về phía Đào Mộ.
Đầu bên kia phim trường, Lệ tổng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn chuyên viên trang điểm dặm phấn cho Đào Mộ. Việc quay 《 Binh vương 》 sắp kết thúc, mấy cảnh gần đây đều quay ngoại cảnh ở núi sâu rừng già. Trải qua khoảng thời gian dầm mưa dãi nắng, cộng thêm bàn tay khéo léo của chuyên viên trang điểm, sau khi dặm phấn xong, đã không thể nhìn ra Đào Mộ là người từng có hình tượng công tử bột có gánh nặng thần tượng nặng cả một tấn. Thật sự là muốn có bao nhiêu thô ráp thì có bấy nhiêu thô ráp.
Nhưng trong mắt Lệ tổng có gắn filter 10m, Đào Mộ nhà mình vẫn xinh đẹp tuyệt trần, hormone bùng nổ khiến tim người ta đập thình thịch.
Ba người bạn cùng phòng thấy ánh mắt quá chăm chú của Lệ tổng, không khỏi trợn trắng mắt. Trong lòng bỗng có cảm xúc kích động của người cha khi thấy cải trắng nhà mình bị heo ủi.
"Mộ ơi!" Ôn Bảo gọi, cười tủm tỉm nói: "Lượt đăng ký người dùng của web Phi Tấn sắp vượt 200 triệu rồi. Không phải lúc trước cậu nói muốn ca hát chúc mừng sao? Cậu đã sẵn sàng chưa?"
Đỗ Khang nhanh chóng tiếp lời: "Cơ mà mọi người chưa từng nghe cậu hát nữa! Hay là hôm nay quay xong, chúng ta ra ngoài dùng bữa hát karaoke chúc mừng nha?"
Chử Toại An nhìn sang Lệ Khiếu Hằng đang ngồi bên cạnh Đào Mộ, cũng nói thêm: "Lệ tổng từ xa đến đây, cũng coi như đón gió tẩy trần cho anh ấy."
Trong những người ở đây, chỉ có Lệ Khiếu Hằng là chính tai nghe giọng hát của Đào Mộ. Bây giờ nghe thấy lời đề nghị của Chử Toại An, mắt anh giật giật, nhưng anh cũng không nói gì, rất tâm cơ ngồi bên cạnh Đào Mộ, chờ Đào Mộ trả lời.
Đào Mộ bị gánh nặng thần tượng nhiều năm qua, theo thói quen cậu không muốn phơi bày sở đoản. Đã trùng sinh lâu vậy rồi, ngoại trừ khi đứng trước mặt Lệ Khiếu Hằng thì cậu không giấu giếm gì, nhưng khi ở chung với người khác, dù là người bạn mà cậu tin tưởng nhất, cũng cách nhau một tầng. Mặt ngoài luôn thể hiện sự thân thiết, cố gắng thể hiện mặt tốt nhất với mọi người, trước giờ chưa từng mất kiểm soát cảm xúc hay tức giận lung tung.
Loại trạng thái này thường được hình dung là EQ cao, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở cùng cậu. Do đó, mặc dù Đào Mộ chỉ mới ra mắt có mấy năm, nhưng đã có bạn bè khắp nơi trong giới. Không chỉ vì giá trị tư bản của Đào Mộ, mà còn vì cách xử sự của Đạo Mộ.
Nhưng nói câu khó nghe, lòng dạ của loại người này cũng rất sâu, khiến người ta đoán không ra. Nếu gặp phải loại người tự cho là thẳng thắng sáng sủa nói không lựa lời như Trình Bảo Đông, vậy thì càng ngứa mắt nhau hơn.
Dù sao trong cảm nhận của đám bạn Ôn Bảo, Đào Mộ chắc chắn là một người bạn tốt, anh em tốt có EQ cao khiến người ta thoải mái, cho dù đang là ông chủ đầu tư sở hữu khối tài sản hơn chục tỷ nhưng cũng không bao giờ giả vờ giả vịt. Vì có tầng thiết lập này nên Đào Mộ cũng rất suy xét cho các anh em!
Vì vậy, mời mọi người dùng bữa và thư giãn cũng không sao, nhưng ca hát thì miễn. Trước khi tìm được thầy dạy thanh nhạc, Đào Mộ không định tự phơi bày sở đoản của mình. Tuy nhiên, sau khi được đám bạn thân nhắc nhở, Đào Mộ cũng nhớ ra. Lúc kết thúc công việc, cậu nhanh chóng gọi điện cho Trình Dật, mời hắn đến nội địa, hỗ trợ ghi hình MV.
Trình Dật lập tức từ chối: "Nhóc Mộ, cậu đừng gây rối với tôi. Dù có là người điều chỉnh âm thanh* cũng không cứu được cậu biết không? Có cho tôi 1000 vạn, tôi cũng không làm nổi!"
*Nguyên văn là "bách vạn điều âm sư (百万调音师)", là một từ ngữ xuất phát từ đùa giỡn trên internet, vd khi hát phòng thu rất tốt nhưng khi hát live lại rất tệ, trường hợp đó mọi người thường đùa rằng ca sĩ không thuê bách vạn điều âm sư.
"Vậy tôi cho anh 1000 vạn!" Đào Mộ đưa ra quyết định cuối cùng, cười hì hì nói: "Anh Trình, cho tôi chút mặt mũi đi. Lúc trước anh đã đồng ý với tôi rồi, cũng đâu thể nào khi nhiệt tình thì nâng người ta là hát hay, còn lúc tình cảm không còn mãnh liệt nữa thì ngay cả một ngàn vạn cũng không để ý đến tôi, đúng chứ?"
Trình Dật còn chưa kịp nói gì, Đào Mộ đã đùa giỡn uy hiếp: "Tôi nhớ chị dâu là fans của tôi đúng không? Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ gọi cho chị dâu. Phải rồi, bên Hương Thành các anh có ván giặt không? Hay là quỳ bàn phím?"
Trình Dật: "..."
Là ông hoàng nhạc Pop nổi tiếng nhất trong nền âm nhạc Hương Thành, là nhà sản xuất âm nhạc kim bài nổi tiếng trong nền âm nhạc Hoa Hạ, được người đời xưng là ngang ngược và lập dị, đã từng phát ngôn là không chấp nhận việc dùng mặt để hát, hắn không khuất phục trước sự tấn công bằng tiền tài của Đào tổng, nhưng lại không thể không quỳ rạp dưới uy hiếp của vợ.
Đương nhiên, hai người chỉ là đang đùa nhau thôi. Lúc trước khi Trình Dật phát hành album mới, Đào Mộ đã chân thành đích thân đăng một Phi Tấn để giúp tuyên truyền, nhờ web Phi Tấn hỗ trợ tuyên truyền trên màn hình mở. Trong giai đoạn hình thức đĩa nhạc Hoa Hạ đang suy giảm, điều đó đã giúp Trình Dật đạt được doanh thu hơn ngàn vạn bản. Giúp Trình Dật vốn đã là cấp bậc đại thần, bước lên thần đàn với tư thế quân lâm thiên hạ. Trình Dật ghi nhớ biết ơn điều này đến suốt đời.
Cho nên chưa nói đến chuyện Đào Mộ mù nhạc, cho dù Đào Mộ có thể sử dụng âm thanh để giết người, Trình Dật vẫn sẽ đến thu âm đĩa đơn này. Hơn nữa còn không tính phí một xu nào.
Tin tức Trình Dật sẽ giúp Đào Mộ thu âm nghĩa đơn để kỷ niệm web Phi Tấn vượt mốc 200 triệu lượt đăng ký người dùng đã làm truyền nhanh chóng. Người đàn ông gây ra mưa máu gió tanh đã không phụ sự mong đợi của mọi người. Lại một lần nữa, dù đang đóng cửa để đóng phim, nhưng vẫn là huyền thoại ở khắp mọi nơi trên thế giới.
Cùng lúc đó, Thẩm Dục đang sứt đầu mẻ trán vì bị Thẩm Thần nhờ đến bệnh viện chăm sóc Thẩm Thế Uyên cũng thấy tin tức này.
Trong lòng tức khắc cảm xúc lẫn lộn.
Thẩm Dục không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên hắn và Đào Mộ gặp nhau vào mấy năm trước. Khi đó Đào Mộ vẫn là diễn viên quần chúng thấp cổ bé họng. Làm diễn viên đóng thế cho hắn trong đoàn phim, ngay cả nam ba không có chỗ dựa cũng có thể tùy tiện bắt nạt cậu. Còn hắn là nhị công tử Thẩm gia cao cao tại thượng, tính cách hồn nhiên lương thiện rất được mọi người hoan nghênh.
Đáng tiếc thời thế đã thay đổi, chỉ mới mấy năm ngắn ngủi, tình cảnh giữa hắn và Đào Mộ vẫn khác biệt như vậy. Chẳng qua lúc này, người đang cao cao tại thượng là Đào Mộ, còn hắn, biến thành hộ công hèn mọn đến mức phải dọn phân và nước tiểu cho người khác.
Nhắc mới nhớ, Đào Mộ mới là nhị công tử Thẩm gia chân chính không phải sao? Dựa vào cái gì bây giờ Thẩm gia thất bại, gặp nạn, Đào Mộ lại có thể vẻ vang làm đại minh tinh, đại tổng tài, còn đứa con nuôi là hắn lại phải dọn phân nước tiểu cho một người đàn ông không có quan hệ máu mủ?
Thẩm Dục cảm thấy không phải là hắn ghét làm chuyện này, chỉ là nghĩ, nếu Đào Mộ đã là con cái thì nên thực hiện nghĩa vụ của con cái, thay vì trốn ở phía xa sau khi nhìn thấy Thẩm gia thất bại, vui vẻ thoải mái sống những ngày lành.
Suy cho cùng, Đào Mộ và Thẩm gia mới là người một nhà thật sự không phải sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Dục dao động. Không khống chế được tìm đến công ty truyền thông của Diêu Văn Tiêu.
Khi nghe được thông báo từ quầy lễ tân, Diêu Văn Tiêu đang làm việc lập tức sững sờ trong giây. Lại nhớ đến những chuyện đã qua, giống như đã cách mấy đời rồi.
Ban đầu, Diêu Văn Tiêu không muốn nhìn thấy người này, nhưng sau khi suy nghĩ lại, vẫn để Thẩm Dục tiến vào.
Hắn muốn nghe xem, trúc mã mà hắn từng yêu đến phát điên, nhưng sau khi Diêu gia thất bại thì vứt bỏ hắn như giày rách sẽ nói gì với hắn.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Ổng mong chờ vậy thôi, chứ chẳng còn tình cảm gì đâu, xem chương sau nghe ổng nói chuyện mà đã cái nư 😌
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 268
Edit + beta: Iris
"Anh sửa lại tên công ty?" Thẩm Dục nhìn Diêu Văn Tiêu với vẻ mặt phức tạp.
Trong lúc đang đợi thông báo ở quầy lễ tân, Thẩm Dục đã chú ý đến điều này. Dục Tiêu Truyền Thông năm đó của Diêu Văn Tiêu đã đổi thành Văn Tiêu Truyền Thông. Vốn dĩ Thẩm Dục cho rằng bản thân không thèm để ý, nhưng khi thật sự nhìn thấy tất cả những điều này, Thẩm Dục vẫn cảm thấy chua xót trong lòng, như thể có thứ gì đó mất đi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Diêu Văn Tiêu hơi nghiền ngẫm quan sát vẻ mặt thất hồn lạc phách như đang bị tổn thương vô cùng to lớn của Thẩm Dục, cảm thấy rất thú vị.
"Nếu không thì sao?" Diêu Văn Tiêu nhìn thẳng vào Thẩm Dục, bình tĩnh hỏi: "Em cảm thấy anh không nên sửa lại tên công ty?"
"Em không có ý này." Thẩm Dục giải thích trong vô thức: "Chỉ là em, có hơi đau lòng."
"Em đau lòng cái gì?" Diêu Văn Tiêu cười nhạo một tiếng. Hắn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt luôn luôn bày ra vẻ ngây thơ vô tội, mãi mãi không biết mình sai ở đâu của Thẩm Dục, đột nhiên cảm thấy thật tẻ nhạt vô vị.
Có rất nhiều chuyện, khi hãm sâu vào thì nhiều người không chú ý đến, nhưng một khi thoát ra khỏi mê chướng, đứng xem với thái độ của một người ngoài cuộc, sẽ phát hiện có rất nhiều chi tiết hoàn toàn khác với trong ấn tượng.
Chẳng hạn như, Diêu Văn Tiêu luôn cảm thấy Thẩm Dục là một người không hề có lòng dạ, không hề có tâm cơ, nhưng trên thực tế, Thẩm Dục ngay cả cách nói chuyện cũng rất điêu luyện. Dáng vẻ ậm à ậm ờ muốn nói lại thôi, nếu đổi thành Diêu Văn Tiêu ngu ngốc lúc trước, có lẽ đã não bổ không ít. Diêu Văn Tiêu không khỏi nhớ tới những năm đó, mỗi lần hắn nhìn thấy Thẩm Dục bày ra dáng vẻ bị ấm ức cực lớn là đã nóng lòng muốn đứng ra, không phân rõ xanh đỏ trắng đen đã chỉ trích đối phương bắt nạt Thẩm Dục, thậm chí còn ngu ngốc trút giận cho Thẩm Dục một cách không đầu không đuôi, thì cảm thấy buồn cười.
"Anh..." Thẩm Dục nhìn nụ cười mỉa mai trên mặt Diêu Văn Tiêu, bỗng cảm thấy hơi hoảng hốt: "Anh đừng nói như vậy. Chỉ là em cảm thấy, chúng ta đã từng hạnh phúc như vậy, bây giờ lại... Mãi mãi không thể trở về được nữa, nên mới có chút cảm thán, có chút đau lòng."
"Xì!" Diêu Văn Tiêu khẽ cười thành tiếng, nhưng không nói gì, mà hỏi: "Từ trước đến nay em luôn là người không có việc gì sẽ không đến Tam Bảo Điện. Bây giờ vì sao đến tìm anh?"
Thẩm Dục nhíu mày. Hắn cảm thấy thái độ của Diêu Văn Tiêu không thân thiện như trong tưởng tượng của hắn. Thẩm Dục hơi do dự, vô thức cắn môi, bị xem nhẹ thế này thật khiến tâm trạng khó chịu. Hắn đi thẳng vào vấn đề: "Anh biết Đào Mộ là nhị công tử Thẩm gia chân chính đúng không?"
Diêu Văn Tiêu nhướng mày: "Em muốn nói cái gì?"
"Anh cũng biết, bây giờ Thẩm gia đã mất đi tập đoàn Thẩm thị, đã không còn như trước. Cha em bị bệnh phải nằm viện, ngay cả một hộ công cũng không mời nổi. Em chỉ là nghĩ, nếu Đào Mộ đã là con cháu Thẩm gia, cậu ta phải có nghĩa vụ chăm sóc --"
"Nghĩ vụ?" Diêu Văn Tiêu không đợi Thẩm Dục nói xong đã cười nhạo: "Không nói đến chuyện rốt cuộc Đào Mộ có là cốt nhục Thẩm gia hay không. Em có hiểu luật pháp không? Đào Mộ đã có người nhận nuôi, người cha trên luật pháp của cậu ta là Lưu Diệu và Mạnh Tề, cậu ta không có nghĩa vụ gì với Thẩm gia cả."
"Nhưng dù sao Đào Mộ cũng là cốt nhục Thẩm gia --"
"Thì đã sao?" Diêu Văn Tiêu nghiêng đầu quan sát Thẩm Dục: "Không phải em cũng là con của Dụ Thanh Thanh hay sao? Dụ Thanh Thanh ngồi tù, cũng đâu có thấy em gánh vác nghĩa vụ con cái, đi đưa một bữa cơm tù nào."
"Anh --" Thẩm Dục bị đáp trả đến á khẩu. Hắn không ngờ Diêu Văn Tiêu lại nói như vậy, đành phải trốn tránh không trả lời: "Cái đó không giống."
"Vậy em nói cho anh biết, không giống chỗ nào?" Diêu Văn Tiêu xoay bút máy, hứng thú truy hỏi.
"Dụ Thanh Thanh là bị phạt vì tội bỏ rơi, bà ta bỏ rơi nhị công tử Thẩm gia chân chính, chồng bà ta là vì đâm anh cả bị thương, hai người họ ngồi tù là bị trừng phạt đúng tội. Nếu lúc này em đi thăm bà ta, chẳng phải sẽ khiến cha và anh cả đau lòng sao. Thẩm gia nuôi dưỡng em hơn 20 năm, em đã không thể báo đáp cái gì, đâu thể làm ra loại chuyện khiến bọn họ đau lòng được."
"Nhưng Đào Mộ thì khác. Mẹ và chị thật lòng muốn tìm con trai, em trai về. Huống hồ cha còn bị bệnh. Nếu lúc này, Đào Mộ có thể trở về Thẩm gia --"
"Là em có thể quăng cái gánh nặng Thẩm gia cho Đào Mộ đúng không?" Diêu Văn Tiêu ngắt lời Thẩm Dục. Hắn dựa lưng vào ghế, vỗ tay: "Anh đúng là không nhìn ra, Thẩm gia nuôi em 20 năm, bỏ ra biết bao nhiêu tiền bạc và sức lực lên người em. Bây giờ chỉ mới kêu em chăm sóc Thẩm Thế Uyên ở bệnh viện có mấy ngày, em đã chịu không nổi?"
"Em không có!" Thẩm Dục tỏ vẻ tủi thân vì bị đổ oan, hai tay siết chặt thành nắm đấm, tức giận đến dậm chân: "Diêu Văn Tiêu, sao anh có thể nghĩ em như vậy? Cho dù bây giờ chúng ta không phải là bạn bè, nhưng dù sao cũng từng là trúc mã. Chẳng lẽ trong lòng anh, em là thứ kinh khủng như vậy sao?"
"Chẳng lẽ anh nói sai?" Diêu Văn Tiêu nhún vai: "Không phải là em muốn quăng gánh nặng Thẩm gia, mà chỉ đơn giản là ngứa mắt Đào Mộ. Em nhìn thấy cậu ta sống thoải mái, em sẽ khó chịu. Vì vậy muốn kéo Đào Mộ vào vũng bùn Thẩm gia này? Kêu một người chưa từng sống ở Thẩm gia, một người xa lạ về mặt pháp luật phải chịu gánh nặng già trẻ lớn bé Thẩm gia?"
"Tuy nhiên, em dựa vào cái gì cho rằng, đứa con nuôi được Thẩm gia yêu thương trong lòng bàn tay suốt 20 năm thì không muốn phải gánh vác trách nhiệm, còn một người ngoài chưa từng sống ở Thẩm gia lại bằng lòng gánh vác?"
"Em không có --"
"Để anh đoán thử xem," Diêu Văn Tiêu gõ mặt bàn, tiếp tục phân tích: "Với tính cách của Đào Mộ, hiển nhiên là không muốn nhận thân với Thẩm gia. Lúc trước khi Thẩm gia vẫn còn thịnh vượng đã không muốn nhận thân, huống hồ hiện giờ Thẩm gia đã trở nên nghèo túng. Nhưng em thì muốn ép Đào Mộ và Thẩm gia nhận thân, vì vậy em đến tìm anh, có lẽ là muốn mượn Văn Tiêu Truyền Thông dẫn đường dư luận, tạo áp lực cho Đào Mộ đúng không?"
Diêu Văn Tiêu nghiền ngẫm cong khóe môi: "Thẩm Dục, sao trước kia anh không phát hiện, em còn có tâm cơ thế này?"
"Em không có!" Bị Diêu Văn Tiêu dùng từng câu một vạch trần suy nghĩ sâu thẳm trong lòng, thậm chí còn phơi bày những suy nghĩ điên cuồng ra dưới ánh mặt trời, sắc mặt Thẩm Dục hết xanh lại trắng, đột nhiên lắc đầu phản bác: "Em không có như vậy. Chỉ là em nghĩ, bây giờ cha vất vả như vậy, nếu có thể nhìn thấy đứa con thật sự, ông ấy sẽ vui vẻ hơn."
Diêu Văn Tiêu cười nhạo: "Lúc trước em đâu có nghĩ như vậy."
"Còn nhớ lúc trước Thẩm gia đến Hương Thành muốn nhận thân với Đào Mộ, em đã làm thế nào không?" Diêu Văn Tiêu cố tình chỉ ra: "Cấu kết với Lâm Dung An làm giả xét nghiệm ADN, còn chạy đến sân bay Hương Thành ngăn cản người nhà họ Thẩm, bị Thẩm phu nhân tát một bạt tai. Việc này cũng mới trôi qua chưa được bao lâu, chẳng lẽ em quên rồi?"
Diêu Văn Tiêu xé nát tấm màn che của Thẩm Dục, ép Thẩm Dục phải nhìn thẳng vào lòng tham và dục vọng trần trụi của mình: "Nói đến cùng, em chỉ là thích quyền thế phú quý của Thẩm gia. Một khi Thẩm gia không thể cung cấp hoàn cảnh mà em muốn cho em nữa, em sẽ vứt bỏ Thẩm gia như đôi giày rách. Giống như lúc trước em đã làm với anh."
Diêu Văn Tiêu bình tĩnh nói: "Ngay từ ban đầu, thứ em để ý căn bản không phải là tình thân Thẩm gia, giống như lúc trước em không phải là để ý đến tình hữu nghị giữa hai chúng ta. Nếu đã vậy, em cần gì phải vất vả giả vờ như vậy. Rõ ràng là có lòng tham, là muốn giành thân phận, địa vị và cuộc sống không thuộc về mình, cần gì phải giả vờ là mình tốt đẹp, là người lương thiện hồn nhiên trọng tình trọng nghĩa? Em sống không mệt sao? Hay là, em giả vờ lâu vậy rồi, ngay cả bản thân cũng bị lừa luôn?"
Rắc rắc!
Như thể có sự kiên trì nào đó sâu thẳm trong lòng bị phá vỡ, Thẩm Dục chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng xông thẳng vào đầu, bất giác rùng mình. Hắn không nhịn được siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Diêu Văn Tiêu, lòng tràn đầy oán hận nói: "Anh nói bậy. Anh nói bậy, em không phải là loại người này. Anh dựa vào cái gì bôi nhọ em?"
Không đúng, không đúng, không phải như thế. Nó không nên như thế này. Thẩm Dục là nhị thiếu gia Thẩm gia, hắn nên là công tử hào môn ngây thơ thiện lương trọng tình trọng nghĩa, hắn nên được tất cả bạn bè người thân yêu thương và giúp đỡ, mãi mãi cao cao tại thượng hưởng thụ việc mọi người trả giá vô hạn cho hắn. Thẩm Dục hắn không có sai, Diêu Văn Tiêu dựa vào đâu nói như vậy?
Thẩm Dục hít sâu một hơi, vẻ mặt phê phán chỉ trích Diêu Văn Tiêu: "Diêu Văn Tiêu, em vốn cho rằng chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng anh lại khiến em quá thất vọng?"
"Bạn bè?" Diêu Văn Tiêu nhướng mày: "Anh rất tò mò, Thẩm Dục em định nghĩa bạn bè là như thế nào? Lúc trước Diêu gia anh bị Thẩm gia em hại thành như vậy, anh cũng không có giận chó đánh mèo em. Thậm chí còn lén em trút giận, chèn ép những người bắt nạt em. Anh còn đến Hương Thành chúc mừng sinh nhật em, nhưng lúc trước em đối xử với anh thế nào?"
"Có việc thì lấy dùng, không có việc thì vứt sang một bên. Bây giờ còn có mặt mũi chất vấn anh không xem em là bạn bè." Diêu Văn Tiêu khẽ hừ một tiếng: "Thẩm Dục, em vẫn luôn muốn so đo với Đào Mộ. Nhưng bản chất của em, thật sự kém xa Đào Mộ."
"Mặc dù Đào Mộ lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cậu ta sẽ không tính kế người bên cạnh và bạn bè. Người đi theo cậu ta luôn luôn có thể đạt được lợi ích lớn hơn. Dù là về mặt sự nghiệp hay tinh thần, đều có thể thu hoạch sự hài lòng to lớn. Đó là lý do vì sao càng ngày càng có nhiều người vây quanh cậu ta hơn. Còn em thì sao, miệng toàn nói đạo lý đàng hoàng, nhưng lại chỉ biết tính kế người bên cạnh đã trả giá vì em. Một khi không làm theo ý em, em sẽ đứng ở đỉnh cao đạo đức để phê phán. Nhưng khi em yêu cầu người khác, em có từng nghĩ đến em đã làm gì cho người khác chưa?"
Diêu Văn Tiêu càng nói càng thấy tẻ nhạt. Trước kia vì có Thẩm Dục, nên hắn rất ngứa mắt con người Đào Mộ. Mãi đến khi tập đoàn Thánh An và Đào Mộ đối đầu nhau, ông nội Diêu Thánh An thua dưới tay Đào Mộ, Diêu Văn Tiêu mới bắt đầu nhìn thẳng vào con người Đào Mộ.
Sau đó hắn phát hiện, con người Đào Mộ nếu làm đối thủ hay kẻ địch, có thể khiến người ta hận đến ngứa răng, nhưng cũng có thể khiến người bại trận tâm phục khẩu phục. Ông nội hắn bị Đào Mộ tính kế một trận, tuy mất đi tập đoàn Thánh An, nhưng vẫn lén khen Đào Mộ không dứt miệng. Cho rằng con người Đào Mộ, nếu có thể làm bạn hoặc đối tác, chắc chắn sẽ là kiểu khiến cho người khác yên tâm.
Ngược lại, làm đối thủ của Thẩm Dục thì cảm thấy rẻ mạt, làm bạn bè thì cảm thấy không đáng giá.
Thế nên bây giờ Diêu Văn Tiêu thấy rất khó tin. Sao lúc trước hắn lại thích loại người như Thẩm Dục?
Thẩm Dục đã 20 tuổi, trước khi gặp được Đào Mộ, hắn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, là tâm điểm của sự chú ý, nhưng từ khi gặp Đào Mộ, mọi thứ vốn thuộc về hắn đều thay đổi. Không quá chút nào khi nói Đào Mộ đã trở thành tâm ma của Thẩm Dục, là cái dằm trong tim trong mắt hắn. Thẩm Dục có thể chấp nhận bất kỳ ai nói hắn không tốt, nhưng tuyệt đối không chịu đựng nổi có người nói hắn không bằng Đào Mộ.
"Anh nói bậy!" Thẩm Dục tức đến mức nước mắt chảy ròng ròng, vô thức cầm vật trang trí trên bàn ném về phía Diêu Văn Tiêu: "Đào Mộ sao có thể tốt hơn Thẩm Dục được? Đào Mộ chỉ là một cô nhi không ai thèm, ngay cả cha mẹ ruột cũng cảm thấy cậu ta là đứa trẻ dư thừa nên vứt bỏ. Lòng dạ cậu ta âm u, khẩu Phật tâm xà, cậu ta nên là đống bùn lầy, mãi mãi bị người khác dẫm dưới chân, dựa vào đâu cậu ta lại tốt hơn Thẩm Dục?"
"Em điên rồi à?" Diêu Văn Tiêu không ngờ Thẩm Dục nói một hồi lại ra tay đánh người, suýt nữa bị vật trang trí ném trúng, vừa trốn vừa kêu bảo vệ tiến vào.
Bảo vệ canh gác ở ngoài cửa nhanh chóng đi vào khống chế Thẩm Dục. Diêu Văn Tiêu trông chật vật, trên mặt còn có vết đỏ như máu, tức muốn hộc máu, cầm điện thoại trên cái bàn khác: "Thẩm Thần, anh nghe rồi chứ? Em trai anh điên rồi, anh mau qua đây dẫn người đi đi!"
Thẩm Dục bị bảo vệ khống chế vẫn không ngừng giãy giụa khóc la đột nhiên im bặt, hắn nhìn về phía Diêu Văn Tiêu bằng vẻ mặt không thể tin được.
Diêu Văn Tiêu cười nhạo: "Đừng có ở chỗ này khóc la giả điên nữa. Có rảnh có sức lực thì nên nghĩ xem nên giải thích chuyện này với người nhà họ Thẩm thế nào đi."
"Thẩm Dục!" Diêu Văn Tiêu liếm môi, dùng mu bàn tay lau vết thương: "Vừa rồi em nói sai rồi. Mặc dù Đào Mộ là cô nhi, nhưng người thật sự bị cha mẹ vứt bỏ không phải cậu ta, mà là em. Người có thể được tất cả bạn bè người thân yêu thích, cũng là cậu ta, không phải em."
"Đồ giả mãi mãi là đồ giả. Cho dù em trùng hợp đánh cắp được thân phận, địa vị và cuộc sống vốn nên thuộc về Đào Mộ, nhưng chung quy em không phải là cậu ta."
Một người thông minh dù có thấp hèn dơ bẩn đến đâu, cũng có thể bò ra từ đầm lầy lầy lội, cố gắng đứng trên cao; một kẻ ngu dốt rõ ràng có được gia cảnh tốt, người thân hòa thuận, bạn tri kỷ tốt bụng, lại có thể tiêu xài phung phí hết mọi thứ. Cho dù có một ngày, hai người lưu lạc thành cùng một hoàn cảnh, chắc chắn cũng sẽ không thể có cuộc sống giống nhau.
"Thẩm Dục, đừng gây rắc rối nữa, sống cuộc sống của chính mình đi. Em mãi mãi kém hơn cậu ta, em không cần phải so với cậu ta."
Nể tình hai người lớn lên cùng nhau, Diêu Văn Tiêu vẫn nhịn không được nói ra những lời này. Hắn cũng là có ý tốt, sợ Thẩm Dục phạm tội, muốn liều mạng với Đào Mộ, với tác phong làm việc tàn nhẫn độc ác của Đào Mộ, Thẩm Dục không thể nào đấu lại cậu được.
Nhưng điều khiến Diêu Văn Tiêu không ngờ là, ngay khi hắn nói ra những lời này, Thẩm Dục đột nhiên mở to mắt sợ hãi.
Vào lúc này, thời gian như ngừng trôi. Ngay sau đó trước mắt tối sầm lại, Thẩm Dục dường như lại nghe thấy có tiếng thủy tinh vỡ. Thẩm Dục đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, buồn nôn. Tất cả hình ảnh gợn sóng như mặt hồ nước, sau đó nhanh chóng xoay tròn, cuối cùng tạo thành từng đợt lốc xoáy.
Thẩm Dục trơ mắt nhìn lốc xoáy, một vài hình ảnh hiện ra.
"Thẩm Dục? Thẩm Dục?" Diêu Văn Tiêu nhìn Thẩm Dục bị hai bảo vệ giữ chặt, đang giãy giụa kịch liệt thì đột nhiên ngất xỉu không rõ nguyên do.
Hắn vô thức giơ điện thoại lên, báo với Thẩm Thần ở đầu dây bên kia: "Em trai anh ngất xỉu rồi. Không liên quan gì tới tôi, tôi không có chạm vào cậu ta."
"Nó không phải em trai tôi!" Thẩm Thần nhíu mày, thờ ơ nói: "Đưa nó đến bệnh viện đi."
Cùng lúc đó, Đào Mộ đang tiễn Lệ Khiếu Hằng ở sân bay, cũng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngã lên người Lệ Khiếu Hằng.
Lệ Khiếu Hằng đưa tay ra đỡ người theo bản năng, bị dọa đến hồn bay phách lạc: "Tiểu Mộ!"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Rồi xong, Thẩm Dục cũng nhớ ra luôn :v
Tối nay nếu kịp 2 chương kia thì mình đăng, không kịp thì mai nha
Đăng: 20/6/2024