Chương 249
Edit + beta: Iris
“Tôi biết cậu mới là nhị công tử Thẩm gia chân chính!” Tình thế cấp bách, khi Lâm Dung An đối mặt với Đào Mộ cũng bớt trò chuyện khách sáo dối trá đến mức khiến người khác giận sôi như trong quá khứ. Mà là đi thẳng vào vấn đề: “Tuy không biết vì sao cậu lại bài xích nhận thân với Thẩm gia. Nhưng nếu cậu không muốn bí mật này bị phơi bày, tốt nhất đừng có ép sát từng bước.”
Lại nói tiếp, sở dĩ lúc trước Lâm Dung An giấu giếm chuyện này, ngoài việc muốn xem trò vui, cũng có một phần nguyên nhân là vì Lâm gia. Dù sao thì với bản tính chỉ biết đến lợi ích của Thẩm gia, một khi biết được thân phận thật sự của Đào Mộ, chỉ sợ Thẩm Dục luôn có thù hằn với Đào Mộ sẽ mất hết giá trị lợi dụng. Thẩm gia chắc chắn sẽ từ bỏ Thẩm Dục để lấy lòng Đào Mộ. Nếu thế, những cố gắng mà Lâm gia đã tiêu phí trên người Thẩm Dục sẽ như ném đá trên sông.
Tuy Lâm Dung An đã bị Lâm gia hủy bỏ tư cách thừa kế, nhưng chung quy hắn vẫn là một phần tử của Lâm gia. Huống hồ, Lâm gia cũng cần hắn duy trì mối quan hệ với Thẩm Dục.
Chỉ là Lâm Dung An không ngờ, Đào Mộ quả nhiên làm việc rất tàn nhẫn. Đến cuối cùng, bí mật này lại trở thành bùa hộ mệnh cho Lâm gia bọn họ.
Lâm Dung An coi chuyện này như cọng rơm cứu mạng, Đào Mộ lại chẳng thèm quan tâm.
“Tùy anh.” Đào Mộ mất hứng thú. Nếu là trước khi đạt thành thỏa thuận ngầm với Thẩm Thần, có lẽ Đào Mộ sẽ phải đau đầu không biết nên đối mặt với Thẩm gia như thế nào, nhưng sau cuộc nói chuyện lần đó, Đào Mộ đã khẳng định Thẩm Thần nhất định sẽ giải quyết phiền phức tiềm tàng trong Thẩm gia giúp cậu. Xét đến cùng, Đào Mộ có được ký ức kiếp trước, cậu hiểu rõ tác phong làm việc của người nhà họ Thẩm, thậm chí là hoạt động xấu xa bên trong tập đoàn Thẩm thị như lòng bàn tay. Vì vậy Đào Mộ không lo lắng người nhà họ Thẩm sẽ chiếm được tiện nghi của cậu. Nếu thật sự ép cậu nóng nảy, Đào Mộ có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với tập đoàn Thẩm thị. Tuy nhiên, Thẩm Thần chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy một người có dã tâm bừng bừng tâm tư kín đáo giống hắn, còn chảy dòng máu Thẩm gia trở về Thẩm gia để tranh đoạt quyền thừa kế với hắn.
Lâm Dung An không biết Đào Mộ và Thẩm Thần đã đạt thành thỏa thuận ngầm. Thấy dáng vẻ không chút sợ hãi của Đào Mộ, Lâm Dung An chợt hiểu ra, tự cho là đúng, cười nhạo: “Tôi đã hiểu. Đào tổng không hổ là Đào tổng, quả nhiên thủ đoạn cao siêu. Những tin đồn trên mạng nói Dụ Thanh Thanh vứt bỏ đứa bé trong phòng cho thuê ở Yến Kinh là cậu sai người làm đúng không? Chẳng trách chuyện từ 19 năm trước lại bại lộ dễ như vậy. Từ lúc bắt đầu, cậu đã muốn trở về Thẩm gia, chỉ là bị Thẩm Dục vô tình phá hỏng.”
Lâm Dung An càng nói càng cảm thấy đây mới là chân tướng: “… Chẳng trách, chẳng trách cậu vô duyên vô cớ ra tay với Lâm gia. Cậu chắc chắn giận chó đánh mèo tôi và Thẩm Dục phá hỏng kế hoạch của cậu đúng không?”
Đào Mộ nhìn Lâm Dung An bằng vẻ mặt quan tâm trìu mến như nhìn một người thiểu năng. Những kẻ ái mộ Thẩm Dục đều có một đặc điểm, đó là cực kỳ thích não bổ. Hơn nữa còn coi câu chuyện bản thân não bổ ra là sự thật, mãi mãi không chấp nhận lời phản bác của bất kỳ kẻ nào.
Kiếp trước Đào Mộ đã tập mãi thành quen, kiếp này cũng lười giải thích. Trực tiếp kêu bảo vệ khách sạn đuổi người đi.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị rớt xuống đáy cốc, ba người đàn ông Lâm gia đều sắp gặp tai ương ngục tù, bên khách sạn cũng ra sức đánh con chó rơi xuống nước, không chút khách sáo ném Lâm Dung An như đang nổi điên ra khỏi khách sạn.
Lâm Dung An bị hai bảo vệ giữ chặt, vẫn liên tục giãy giụa, hét lớn: “Tôi sẽ không để cậu đắc ý… Tôi sẽ khiến cậu trả giá đắt…”
“Sao rồi, con gặp được Đào Mộ không? Thằng nhóc đó nói thế nào?” Sau khi Lâm Dung An trở về Lâm gia thì bị mọi người trong Lâm gia vây quanh.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây, quần áo không chỉnh tề của Lâm Dung An, mọi người kỳ thật cũng đã đoán được kết quả.
“Con đã nói rồi mà, mối quan hệ của Đào Mộ ở nội địa rất rộng, có giao tình rất sâu với Lệ tổng của Tư Bản Khiếu Hằng. Lâm gia chúng ta không nên đắc tội loại người này. Mấy người lại không nghe con. Đối nghịch với Đào Mộ khắp nơi chỉ vì thứ đồ chơi Thẩm Dục, như bị quỷ ám vậy. Còn lợi dụng lực ảnh hưởng của Lâm gia ở Hương Thành để tạo áp lực lên giải thưởng Kim Ô…”
Trong đầu bác cả Lâm gia chỉ toàn kiện tụng, nói một cách oán giận: “Bây giờ thì hay rồi, người ta vừa ra tay, toàn bộ tập đoàn Lâm thị rơi vào cảnh sắp phá sản. Ba người chúng con còn bị lên án mê gian vị thành niên. Mặt mũi Lâm gia mất sạch, chúng con sắp phải đi tù. Mẹ hài lòng rồi chứ!”
Bác cả Lâm gia vẫn luôn phản đối quyết định đưa Thẩm Dục về Lâm gia của Lâm lão thái thái, nhưng Lâm lão thái thái luôn càn cương độc đoán*, tuy bác cả Lâm là giám đốc điều hành tập đoàn Lâm thị, nhưng lời nói của hắn không có trọng lượng trong tập đoàn như Lâm lão thái thái. Do đó, những lời hắn nói trong nhà cũng không có hiệu quả như lời của Lâm lão thái thái. Hơn nữa, Lâm lão thái thái luôn thiên vị gia đình con thứ hai, bác cả Lâm gia vì muốn giữ được vị trí bên trong tập đoàn nên cũng không dám làm trái tâm tư của lão thái thái. Tránh cho lão thái thái tức giận, thật sự nâng đỡ gia đình con thứ hai thượng vị.
*Càn cương độc đoán (乾纲独断): có nghĩa là tự mình đưa ra quyết định và không cho phép người khác can thiệp. Mình không biết nên thay càn cương bằng từ gì nên giữ nguyên luôn.
Hai mẹ con vẫn luôn tồn tại khúc mắc liên quan đến ích lợi. Chẳng qua lúc trước Lâm gia ăn ngon mặc đẹp, những mâu thuẫn đó đều được che giấu dưới tấm chăn hòa hợp. Bây giờ tòa cao ốc sắp sụp đổ, dĩ nhiên không nhịn nữa.
“Còn không phải vậy sao. Lão thái thái, ngài đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao không thể ngậm kẹo chơi đùa với cháu giống các lão thái thái nhà khác, an hưởng tuổi già. Cứ phải xen vào chuyện trong tập đoàn. Con nói chứ, ngài già đến hồ đồ rồi. Bây giờ cũng không còn như lúc ngài còn trẻ, lúc lão gia tử còn ở đây, lúc Lâm gia chúng ta có thể nói một không nói hai ở Hương Thành. Bây giờ chưa kể đến Lâm gia, ngài xem thử có nhà ai dám hoành hành ngang ngược không?” Bác gái cả Lâm gia cũng nói chuyện giúp chồng. Tuy bác cả Lâm gia ăn chơi đàng điếm bên ngoài khiến bà khó chịu, nhưng đàn ông có tiền, ai mà không như vậy. So với chuyện đàn ông ăn chơi đàng điếm bên ngoài, bác gái cả Lâm gia càng không muốn để chồng mình ngồi tù.
Nghĩ đến đây, bác gái cả Lâm gia lại bắt đầu oán trách Lâm Dung An —— đều tại đứa cháu trai này dạy hư đàn ông Lâm gia. Bà cho rằng người đáng ngồi tù nhất chính là Lâm Dung An, những party đó đều do hắn tổ chức, thuốc cũng do hắn lấy ra, tại sao còn liên lụy người khác.
Không chỉ mỗi bác gái cả Lâm gia, mà rất nhiều con cháu Lâm gia cũng có suy nghĩ này. Nếu không phải vì lão thái thái và Dung An đối nghịch với Đào Mộ khắp nơi, Đào Mộ cũng sẽ không ngắm bắn tập đoàn Lâm thị trên thị trường. Xét đến cùng, đều là lỗi của lão thái thái và Lâm Dung An.
Giá cổ phiếu tập đoàn Lâm thị rơi xuống đáy cốc, đứng trên bờ vực phá sản, gia nghiệp trăm năm của Lâm gia mất trong một sớm một chiều, ba con cháu lại sắp phải ngồi tù, Lâm lão thái thái bị con cái oán trách, lại bị cháu trai cháu gái oán trách, tức khắc không chịu đựng nổi, ôm ngực ngất đi.
Nhà chính Lâm gia lại rơi vào hỗn loạn. Lâm Dung An vẻ mặt vô cảm nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, trở lại phòng của mình.
Lâm gia rơi vào tình trạng này, hắn biến thành như vậy, tất cả đều là lỗi của Đào Mộ. Cho dù Lâm Dung An thực sự ngồi tù, hắn cũng sẽ không để Đào Mộ được yên!
Sau khi biết tam công tử Lâm gia mua chuộc một kẻ tàn nhẫn độc ác, định tạo tai nạn xe cộ với ý đồ đâm chết Đào Mộ, Lương Thư Văn đang bận mở rộng kinh doanh chuyển phát nhanh của mình, đã đích thân đến thăm khách sạn mà Đào Mộ ở tạm để báo tin.
Lương gia là thành viên bang phái, có tin tức nhanh nhạy nhất. Huống chi, hiện giờ Lương gia đang dựa vào hai vị thần tài Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng để kiếm tiền. Bây giờ có cơ hội để thể hiện thiện chí, đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thậm chí Lương lão gia tử còn vỗ ngực bảo đảm: “Đào tổng ngài yên tâm, chỉ cần là ở Hương Thành, Lương gia chúng tôi chắc chắn sẽ không để ngài xảy ra chuyện.”
Đào Mộ mỉm cười cảm ơn. Cậu nhìn thoáng qua Lương Thư Văn ngồi bên cạnh. Mặc dù ở kiếp trước, cậu chưa từng đối phó với người này, nhưng lần này chuyện Lương Thư Văn báo tin lại liên quan đến tính mạng của Đào Mộ, có qua thì phải có lại, Đào Mộ cũng cần phải nhắc nhở một chút.
“Lương lão tiên sinh một lòng muốn tẩy trắng, quyết định này đương nhiên là chính xác. Bây giờ đã là thời đại nào rồi, mọi người bình yên ổn định kiếm tiền vẫn tốt hơn ngày ngày kêu đánh kêu giết. Nhưng Lương lão tiên sinh hết lòng hướng đến trăng sáng, không biết những người khác trong bang phái nghĩ như thế nào?”
Lương lão tiên sinh biết những người kinh doanh nghiêm túc như Đào Mộ luôn tránh xa những người có hoàn cảnh phức tạp như bọn họ. Lương lão tiên sinh cũng có thể hiểu nỗi băn khoăn của Đào Mộ, lập tức cười nói: “Thật ra chúng tôi ra ngoài làm việc cũng là vì muốn nuôi gia đình mà thôi. Đào tổng lớn lên ở nội địa nên có lẽ không biết, vào mấy chục năm trước, Hương Thành Kỳ thực rất loạn. Nói một câu thái quá là dù có mở sạp nhỏ bán cơm hộp ở ven đường, nếu không đưa tiền bảo kê thì sẽ không bán được. Nhưng thế giới bây giờ khác rồi, có thể bình yên ổn định kiếm tiền, ai lại muốn sống những ngày liếm máu trên đao nữa chứ.”
“Nói cũng đúng.” Đào Mộ cười cười, nói đùa để nhắc nhở: “Trước đây tôi có xem điện ảnh Hương Thành, phát hiện một hiện tượng rất thú vị. Trước khi biên kịch viết một nhân vật chết đi, chắc chắn sẽ để người đó nói chút gì đó. Chẳng hạn như làm xong đơn này sẽ về quê kết hôn gì đó. Người trong nghề chúng tôi gọi đoạn cốt truyện này là cắm flag. Bởi vì sau khi nhân vật chính nói xong câu đó, chắc chắn sẽ có kẻ thù tìm tới cửa.”
Tim Lương lão tiên sinh đập thịch.
Đào Mộ nhắc đến đây thì dừng, cười nói: “Chủ đề đi xa quá rồi. Không biết lão tiên sinh có chứng cứ xác thực Lâm Dung An mướn hung thủ giết người hay không?”
Lương Thư Văn như suy tư gì đó: “Ý Đào tổng là…”
“Tôi là một người rất yêu quý mạng sống. Đương nhiên không thể dung túng cho người hại tôi ung dung ngoài vòng pháp luật.” Đào Mộ mỉm cười, bình tĩnh như thể đang nói về thời tiết.
Hai cha con Lương gia nhìn nhau, có hơi khó xử. Mặc dù Lương gia một lòng muốn tẩy trắng, nhưng dù sao vẫn là người trên giang hồ. Việc biết được có người muốn ám sát Đào Mộ nên chạy tới báo tin, và đích thân giao chứng cứ hung thủ bị thu mua cho Đào Mộ là hai chuyện khác nhau. Cách làm thứ hai chắc chắn sẽ khiến một số người trong bang phái chỉ trích.
Đào Mộ chỉ cười không nói, cũng không thúc giục cha con Lương gia. Cha con Lương gia chịu đến đây báo tin, Đào Mộ cũng đã nhận ân tình này. Vì vậy mới dựa theo ký ức kiếp trước, nhắc nhở chút ít để trả ân tình này. Nếu cha con Lương gia sẵn lòng đưa Lâm Dung An và sát thủ kia ra trước công lý giúp cậu, Đào Mộ sẽ báo đáp ý tốt của Lương gia, đương nhiên cũng sẽ nói cho Lương tiên sinh biết đám người đã bắt cóc Lương Thư Văn ở kiếp trước. Tính toán thời gian, cũng là chuyện sẽ xảy ra trong năm nay.
Đào Mộ là người có nguyên tắc sống của riêng mình. Bởi vì mối quan hệ ở kiếp trước, Đào Mộ và Lương Thư Văn đã được định sẵn không trở thành bạn bè. Nhưng kiếp này Lương gia đã nhiều lần bày tỏ thiện chí với cậu, Đào Mộ nhận lòng tốt của Lương gia, cũng phải nói chút gì đó. Vì vậy, loại giao dịch việc nào ra việc đó như này phù hợp với nguyên tắc ứng xử của Đào Mộ hơn.
Về phần Đào Mộ có bị giận chó đánh mèo vì báo tin cho Lương lão tiên sinh hay không, Đào Mộ cũng không lo lắng. Như Lương lão tiên sinh đã nói với Đào Mộ, bây giờ đã là thời đại nào rồi, kêu đánh kêu giết đã không còn tác dụng từ lâu. Chưa kể những phần tử bang phái Hương Thành đó có dám ra tay với doanh nhân nội địa như Đào Mộ hay không, cho dù bọn họ thật sự dám ra tay, đội an ninh gồm những quân nhân đã xuất ngũ được web Phi Tấn thuê với mức lương cao cũng không phải để trưng.
Sau khi cha con Lương gia rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định hợp tác với Đào Mộ. Nhưng đợi đến khi Đào Mộ giao chứng cứ Lâm Dung An mua chuộc hung thủ cho cảnh sát Hương Thành, cảnh sát Hương Thành đến Lâm gia bắt người, mới kinh ngạc phát hiện, Lâm Dung An đã trốn thoát.
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 250
Edit + beta: Iris
Tuy ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng sau khi biết tin Lâm Dung An chạy trốn, Đào Mộ vẫn lập tức túm Lệ Khiếu Hằng dọn đường về phủ, trở lại đại bản doanh Yến Kinh bằng tốc độ nhanh nhất.
Đương nhiên trước khi đi, Đào Mộ cũng không quên có qua có lại với người Lương gia. Mọi manh mối thông tin cần giao ra cũng nói ra rõ toàn bộ. Bởi vì trong tay Đào Mộ có Phi Tấn Giải Trí — cơ quan truyền thông tin tức nhanh nhạy nhất, hơn nữa còn có mối quan hệ với Lệ Khiếu Hằng, cha con Lương gia không hề nghi ngờ tính chân thật của những gì Đào Mộ đã nói. Vả lại, thời gian gần đây, bên trong bang phái quả thật có vài người liên tục oán giận chuyện Lương gia tẩy trắng, Lương lão tiên sinh lập tức dâng lên cảnh giác. Sau đó cử thuộc hạ đáng tin âm thầm điều tra những nguyên lão khác trong bang phái, phát hiện những nguyên lão đó quả nhiên đi cùng kẻ thù của Lương gia, thậm chí đang âm thầm thông đồng với nhau muốn bắt cóc Lương Thư Văn… Về phần sau khi tra được những việc đó sẽ phải đối phó như thế nào, đó là vấn đề của Lương gia.
Chỉ là, để tránh cho cuộc chiến băng đảng liên lụy đến hoạt động bình thường của web Lệ Đào, Đào Mộ vẫn kiến nghị Lệ Khiếu Hằng không gia hạn hợp đồng hậu cần sau khi hết hạn. Cha con Lương gia cũng có thể hiểu cách làm của Đào Mộ. Dù sao thì khi Đào Mộ báo tin cho cha con bọn họ, cũng là đã đắc tội với bang phái và các nguyên lão khác. Những người trong bang phái không có điểm mấu chốt, nếu vì vậy mà giận chó đánh mèo Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, rất có thể sẽ lợi dụng công ty chuyển phát nhanh để trả thù Đào Mộ.
Xem xét đến yếu tố này, Lương lão tiên sinh quả thật cũng ngại xin Đào Mộ bất chấp nguy cơ mất cả người lẫn tiền để hợp tác với bọn họ.
Hơn nữa, Đào Mộ báo tin giúp Lương lão tiên sinh kịp thời phát hiện mưu đồ bí mật của nguyên lão trong bang phái và kẻ thù, cũng coi như gián tiếp cứu được một mạng của Lương Thư Văn. Dưới tình huống đó, những công sức mà lúc trước Lương gia đã bỏ ra để bày tỏ thiện chí với Đào Mộ cũng không còn đáng giá để nhắc tới.
“Đào tổng, xin hãy yên tâm. Lâm tam công tử kia vẫn chưa ngồi máy bay rời khỏi Hương Thành. Tôi sẽ cho người điều tra tin tức của cậu ta. Nếu cậu ta còn ở Hương Thành, tôi sẽ thông báo cho cảnh sát. Nếu cậu ta đã rời đi nhập cư trái phép, tôi cũng có chút mối quan hệ ở mặt này, sẽ giúp ngài chú ý xem cậu ta nhập cư trái phép đến nơi nào. Mau chóng tìm ra tung tích của cậu ta.” Lương lão tiên sinh nhiệt tình nói. Một mặt là muốn cảm ơn Đào Mộ báo tin, mặt khác là không muốn bỏ lỡ mối quan hệ bền chặt với Đào Mộ và Lệ khiếu Hằng.
Đào Mộ nghe vậy, cười nói: “Vậy cảm ơn lão tiên sinh đã quan tâm.”
Khi Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng rời khỏi Hương Thành, bác cả Lâm gia và cha của Lâm Dung An bị cảnh sát bắt giữ. Tập đoàn Lâm thị cũng đang đối mặt với phá sản và giải thể. Lâm Dung An đã lấy đi tiền mặt, vàng thỏi và trang sức đá quý trong két sắt, không rõ tung tích ở đâu. Những con dâu Lâm gia làm ầm ĩ muốn ly hôn chia gia sản. Các cổ đông khác của tập đoàn Lâm thị và nhóm thân thích chi thứ của Lâm gia ngày nào cũng đến nhà chính Lâm gia đòi giải thích. Lâm lão thái thái không chịu nổi đả kích này, bệnh không dậy nổi, còn bị đám paparazzi tin đồn ở Hương Thành quấy rầy…
Nhưng những việc này không liên quan đến Đào Mộ. Sau khi trở lại Yến Kinh, Đào Mộ ngựa không ngừng vó bắt đầu đẩy mạnh công tác bản cải biên 《 Hắc Bạch 》 ở nội địa để công chiếu vào dịp mừng năm mới. Bao gồm trao đổi lịch phát hành và lịch chiếu phim với chuỗi rạp phim, liên lạc với Quang Điện để xét duyệt, lập kế hoạch tuyên truyền ở các tỉnh thành trong thời gian công chiếu. Cuối cùng, bản cải biên nội địa quyết định lần công chiếu đầu tiên vào ngày Lễ Tình Nhân 14 tháng 2, và ngày này cũng trùng hợp là ngày Tết m lịch.
Đào Mộ vốn muốn tranh thủ thời gian về quân đội huấn luyện. Nhưng trong thời gian này, đương nhiên không thể để cha Diệu cha Tiểu Tề và Tống lão gia tử ăn tết một mình chỉ vì cậu bận công việc được. Vì vậy cậu ở nhà đến mùng 3. Đáng lẽ cậu nên đến thăm hỏi Lệ gia, nhưng ký ức về lần đi đo may quần áo trước đó ở Lệ gia thật sự quá sâu sắc. Đào Mộ thật sự có hơi sợ. Lưu Diệu, Mạnh Tề và Tống lão gia tử nhìn Tiểu Đào Mộ nhà mình vừa thấp thỏm bất an vừa rối rắm lễ nghĩa, liền đề nghị: “Nếu không thì mọi người đi cùng con nhé?”
Cách suy nghĩ của Lưu Diệu rất đơn giản. Nếu các trưởng bối Lệ gia vừa nhiệt tình vừa thích hỏi chuyện, vậy cả nhà bọn họ cùng qua đó, có thể chia sẻ hỏa lực giúp Đào Mộ. Hơn nữa, hai đứa nhỏ đã yêu nhau lâu vậy rồi, cũng nên đến cửa chào hỏi người lớn trong nhà lẫn nhau. Bọn họ là người lớn trong nhà, khi ăn Tết nên đến chào hỏi thông gia cũng là chuyện hợp lý.
Dù sao Đào Mộ của bọn họ cũng là con trai mà!
So với Lưu Diệu, thì Mạnh Tề và Tống lão gia tử suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù cảm thấy với sự cường thế của Lệ gia, bọn họ đến cửa thăm hỏi trước có hơi không ổn. Nhưng nghĩ kỹ lại, Đào Mộ nhà bọn họ cũng là con trai, hơn nữa vừa mới vào đại học đã bị tên đàn ông bụng dạ khó lường Lệ Khiếu Hằng dụ dỗ nhảy vào chén, lại còn tự làm chủ lừa gạt Đào Mộ đến mức gặp người lớn trong nhà…
“Quyết định vậy đi. Lát nữa con hỏi Khiếu Hằng một chút về lịch trình của Lệ gia thế nào, để xem khi nào tiện cho chúng ta qua đó chào hỏi.” Tống lão gia tử hơi suy tư, sau đó lập tức nói.
Cả hai kiếp đều là yêu đương với người cùng giới, Đào Mộ cũng không quá quen thuộc đối với quy trình bàn chuyện cưới hỏi. Chỉ cảm thấy người nhà sẵn sàng đi chào hỏi Lệ gia với cậu, có lòng giúp cậu chia sẻ áp lực là rất tốt. Hơn nữa trong mắt Đào Mộ, cậu và Lệ Khiếu Hằng không chỉ có quan hệ người yêu, mà còn là đối tác có quan hệ lợi ích chặt chẽ. Sự hợp tác giữa web Phi Tấn và Tư Bản Khiếu Hằng ngày càng chặt chẽ và cũng ngày càng sâu sắc hơn, kể cả trong tương lai, Đào Mộ còn muốn đưa chiêu bài Tống Ký ra hoạt động trên thị trường, đến lúc đó cũng phải dựa vào năng lực chuyên môn của Tư Bản Khiếu Hằng. Do đó, xuất phát từ góc độ này, người nhà của cậu đến chúc Tết Lệ gia cũng là chuyện rất bình thường.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Đào Mộ lập tức trao đổi cụ thể việc thăm hỏi ăn Tết với Lệ Khiếu Hằng.
Lệ Khiếu Hằng tốt nghiệp cấp ba đã ra nước ngoài du học, rất ít khi về nhà, cũng không hiểu mấy phong tục chúc Tết này. Nghe Đào Mộ giải thích, lập tức về nhà bàn với cha mẹ.
Mẹ Lệ nghe con trai kể lại, lập tức hiểu ra ý tứ sâu xa của trưởng bối nhà Đào Mộ: “Mẹ nghĩ hẳn là nhà chúng ta đến chào hỏi nhà Tiểu Mộ trước mới đúng.”
Cha Lệ nhíu mày: “Tết nhất, trưởng bối người ta chịu đến thăm hỏi là có lòng rồi. Đừng tính toán chi ly những việc nhỏ này, tránh khiến thông gia mất hứng.”
Chủ yếu là con trai của bọn họ quá đáng thất vọng. Hai người yêu nhau lâu vậy rồi, cha Lệ thờ ơ lạnh nhạt nhìn anh, cứ cảm thấy Đào Mộ không quan tâm con trai ngốc nhà bọn họ bằng công việc. Không biết là do còn quá trẻ chưa định tính, hay là do cảm thấy tính cách của con trai ngốc nhà bọn họ quá nhàm chán không lãng mạn. Yêu đương đã hơn một năm, vậy mà cặp đôi trẻ này ngay cả một bức ảnh chụp lén có hành vi hơi thân mật một chút cũng không có. Tất cả những bức ảnh bị truyền thông chụp được đăng lên mạng hoặc báo chí hàng tuần đều là cùng ăn cơm hoặc thảo luận công việc, còn không thì là Lệ Khiếu Hằng đi thăm ban Đào Mộ. Kể cả lễ trao giải giải thưởng Kim Ô trước đó, rõ ràng Đào Mộ có dẫn người nhà cùng đi thảm đỏ, kết quả Lệ Khiếu Hằng là người yêu của Đào Mộ lại không thể xuất hiện bên cạnh Đào Mộ với thân phận người yêu.
Yêu đương thành như vậy, bên Lệ gia đương nhiên không dám yêu cầu quá nhiều, tránh chọc cho Đào Mộ mất kiên nhẫn, lỡ như chia tay con trai bọn họ thì phải làm sao đây?
Một người mới 19 tuổi nổi tiếng trên internet, một nhà đầu tư trẻ trị giá hàng chục tỷ, người thừa kế của một cửa hàng trăm năm, còn sở hữu một gương mặt khiến mấy cô gái nhỏ muốn theo đuổi, quan trọng nhất là tính cách Đào Mộ còn rất tốt. Một người trẻ tuổi như vậy không bao giờ thiếu người theo đuổi. Mẹ Lệ thường lên mạng tìm kiếm những tin tức về Đào Mộ, phát hiện trên mạng có ngàn vạn cô gái kêu gào muốn gả cho Đào Mộ. Hơn nữa, trong đó có không ít các đại gia tiểu thư có gia cảnh tốt và tính cách tốt, càng có không ít thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp hoạt bát đáng yêu.
So với những người này, Lệ Khiếu Hằng nhà bọn họ cũng chỉ có gia thế bối cảnh và năng lực làm việc mạnh hơn một chút. Nhưng quan trọng là trong chuyện yêu đương, nhất là đối với những nam sinh có trình độ như Đào Mộ, nếu cậu tùy hứng thì sẽ hoàn toàn mặc kệ những thứ đó!
Nghĩ vậy, mẹ Lệ càng cảm thấy con trai ngốc nhà bọn họ không có ưu thế gì cả. Lại nghe thấy những lời lo lắng của cha Lệ, tức khắc càng thấp thỏm hơn: “Anh nói cũng đúng. Vậy anh nói xem rốt cuộc Tiểu Mộ có ý gì? Có phải thằng bé không mấy hài lòng với Khiếu Hằng nhà chúng ta hay không? Cho nên đã yêu nhau một thời gian dài như vậy vẫn chưa công bố mối quan hệ. Cả lần trước đến nhà may quần áo nữa, em thấy đứa nhỏ này hình như có chút mất tự nhiên. Anh nói xem có phải thằng bé ——”
“Em cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Dù sao Tiểu Mộ cũng là diễn viên, fans bạn gái của thằng bé nhiều như vậy, có thể thằng bé không công khai mối quan hệ cũng là vì điều này.” Cha Lệ ngắt lời mẹ Lệ, khuyên nhủ: “Thật ra anh cảm thấy, ít nhất là cho đến bây giờ, Tiểu Mộ vẫn rất chân thành với Khiếu Hằng nhà chúng ta. Nếu không thì đã không chủ động đề nghị để người lớn trong nhà thằng bé đến đây chúc Tết.”
Nghe cha Lệ nói vậy, mẹ Lệ lại yên tâm: “Nói vậy cũng đúng. Vậy anh xem, nên để trưởng bối của Đào Mộ đến đây vào ngày mấy là tốt nhất?”
“Mùng 2 đi.” Cha Lệ đưa ra quyết định cuối cùng: “Mùng 2 là ngày về nhà mẹ đẻ. Trong nhà không có nhiều người. Chỉ có hai nhà chúng ta ngồi xuống dùng bữa. Cũng tránh cho trong nhà có quá nhiều người, Tiểu Mộ lại mất tự nhiên.’”
Mẹ Lệ liếc nhìn chồng một cái, nhịn cười không nói gì.
Cái ông này, ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng cách làm lại cái ngực hoàn toàn.
Để thể hiện sự chân thành của mình, cha Lệ và mẹ Lệ vừa bàn xong là lập tức gọi lại cho Lệ Khiếu Hằng.
Lệ Khiếu Hằng không hề biết ý nghĩ sâu xa, thậm chí là trò chơi của trưởng bối hai nhà khi chọn ngày, sau khi nghe mẹ Lệ nói, ngược lại cảm thấy chọn ngày này rất tốt. Anh vẫn chưa quên, lần trước Đào Mộ đến thăm Lệ gia đã lưu lại bóng ma tâm lý. Ngay lúc đó, Lệ Khiếu Hằng cảm nhận được tâm lý bài xích của Đào Mộ, anh thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần Đào Mộ sẽ không đến thăm nhà trong dịp Tết.
“Con yên tâm. Lần này người Đào gia đến đây chúc Tết, chỉ có 6 người nhà chúng ta, chắc chắn không có người ngoài. Đúng rồi, con có biết Tiểu Mộ và trưởng bối bên đó thích ăn món gì không? Mẹ kêu phòng bếp chuẩn bị đồ ăn trước.” Mẹ Lệ rất hài lòng về “người con dâu” Đào Mộ, cũng muốn biểu hiện thật tốt trước mặt các trưởng bối của Đào Mộ.
Lệ Khiếu Hằng cọ ăn cọ uống ở Tống Ký lâu như vậy, đương nhiên biết Lưu Diệu Mạnh Tề và Tống lão gia tử thích ăn món gì. Thậm chí anh còn vô cùng nghiêm túc đưa thực đơn cho mẹ Lệ, ngay cả độ cay, độ mặn và độ ngọt mà các trưởng bối thích cũng được đánh dấu kỹ càng.
Mẹ Lệ thấy vậy, tức khắc vui vẻ hớn hở: “Phải vậy mới đúng. Con phải thể hiện thật tốt trước mặt Đào Mộ và trưởng bối nhà thằng bé, tranh thủ lấy được danh phận sớm một chút.”
Ba đứa nhỏ Lệ gia nghe thấy câu này, suýt nữa cười thành tiếng. Lệ Khiếu Hằng cũng rất bất đắc dĩ. Khi kể lại cho Đào Mộ, còn không quên bắt chước lời mẹ Lệ đã nói cho Đào Mộ nghe.
“Anh nghĩ trong mắt cha mẹ anh, anh chắc chắn là một người yêu cực kỳ không đủ tiêu chuẩn.” Lệ tổng tủi thân muốn chết vì không thể giải thích trước mặt cha mẹ người nhà, chỉ có thể chạy đến trước mặt người yêu để tìm cảm giác đồng tình: “Em nghĩ thế nào, anh có đủ tư cách không?”
“Không phải đủ tư cách.” Câu nói của Đào Mộ khiến Lệ Khiếu Hằng sợ tới mức tim đập bình bịch, sau đó nghe Đào Mộ nói tiếp: “Em sẽ không chắp vá yêu đương với một người không đủ tư cách. Em không cần phải khiến bản thân ấm ức như vậy.”
Đào Mộ nhìn chăm chú vào mắt Lệ Khiếu Hằng, nghiêm túc nói: “Em thấy anh rất tốt, cực kỳ tốt. Ít nhất cho tới bây giờ, là người duy nhất có thể khiến em yên tâm khi yêu.”
Đào Mộ nói xong, lột một con tôm cho Lệ Khiếu Hằng, chủ động hỏi: “Có phải thái độ gần đây của em khiến anh không thoải mái hay không? Có phải do em bận công việc quá nên không quan tâm anh hay không? Hay là vì chuyện khác?”
“Anh cũng không rõ lắm.” Lệ Khiếu Hằng bình tĩnh nhìn Đào Mộ trong chốc lát, hơi mất tự nhiên cụp mắt xuống. Anh rất xấu hổ khi phân tích tâm trạng hiện giờ của mình. Mọi người đều là người trưởng thành, anh rõ ràng hiểu cách làm của Đào Mộ là chín chắn nhất, cũng lý trí nhất. Nhưng về mặt tình cảm, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng.
“Chỉ là anh cảm thấy, hình như em không quan tâm anh nhiều như vậy.” Lệ Khiếu Hằng có chút xấu hổ. Rõ ràng lúc trước là anh chủ động theo đuổi Đào Mộ, cũng chủ động đưa ra đề nghị, dù thái độ của Đào Mộ có thế nào, anh cũng sẽ luôn thích Đào Mộ, bao dung Đào Mộ, cho Đào Mộ có cảm giác an toàn.
Mà bây giờ, rõ ràng thái độ của Đào Mộ đã khác với trước kia, nhưng Lệ Khiếu Hằng lại bắt đầu không thỏa mãn. Loại nội tâm mất tự nhiên này khiến Lệ Khiếu Hằng cảm thấy rất xấu hổ. Giống như mình đang tư lợi bội ước.
“Em không có sai, là vấn đề của anh.” Lệ Khiếu Hằng hít sâu một hơi, nắm lấy tay Đào Mộ, nghiêm túc nói: “Đừng để ý chút chuyện nhỏ này, anh sẽ điều chỉnh cảm xúc của mình thật tốt.”
“Em không có sai, nhưng cách em xử lý chắc chắn có vấn đề.” Đào Mộ trở tay nắm lấy tay Lệ Khiếu Hằng, lòng bàn tay hai người áp vào nhau, mười ngón tay đan vào nhau.
Sau khi suy tư một lát, Đào Mộ nói: “Hiện giờ bản 《 Hắc Bạch 》 nội địa đang được công chiếu, em lại sắp hợp tác với quân đội quay 《 Binh vương 》. Đây không phải là thời điểm thích hợp. Chờ thêm hai năm nữa đi. Đến khi em tốt nghiệp đại học, nếu lúc đó chúng ta vẫn còn yêu đương thì sẽ công bố với bên ngoài, được không?”
Ngay lập tức, trong lòng Lệ Khiếu Hằng như pháo hoa nổ tung, tâm trạng mây đen giăng kín tức khắc trở nên sáng sủa hơn.
“Được.” Lệ Khiếu Hằng không khỏi bật cười, sau đó thì dừng cười. Dừng được một chút, ý cười lại mất khống chế lan ra trên mặt. Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ, dịu dàng nói: “Anh rất vui.”
Rõ ràng không phải là vấn đề của em, nhưng em vẫn sẵn lòng quan tâm đến tâm trạng của anh, thỏa hiệp anh: “Anh cảm thấy như đang được chiều chuộng.”
Lệ Khiếu Hằng cười khẽ, tiến đến trước mặt Đào Mộ, hôn nhẹ một cái: “Cảm ơn em.”
°°°°°°°°°°
Lời editor: Con bạn mình chơi game, quay 200 pull là sẽ có đủ tiền để đổi 1 card, nó quay được 190 pull thì ra bias của nó -> nó cay :)))
Mình thấy vậy thì cầu là bias đừng về ở nháy thứ 190 như bạn mình, mình quay 200 pull, đã mua được card của bias, nhưng sau khi quay mua xong, mình quay tiếp nháy thứ 210, thì bias về -> người về làm chi nữa, mua rồi mà :)))
Đăng: 8/5/2024