Chương 235

Edit + beta: Iris

Trong quá trình quay phim, bầu không khí ở đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 rất tốt. Chu Ngạn Thanh, Nghiêm Thịnh, Phương Nhược Đề và các vị đại già đều có tiếng là tính cách tốt, tính tình tốt, thường hay giúp đỡ mọi người trong giới. Đặc biệt là Nghiêm Thịnh sau khi chia tay với Thẩm Dục, tư duy logic cũng bình thường trở lại. Hắn ở trong giới nhiều năm, có quan hệ cá nhân rất tốt với nhóm đại già. Bây giờ rời khỏi Hoa Hạ, chuyển đến chiến đấu ở các chiến trường Hollywood, mọi người khá tò mò về cuộc sống của Nghiêm Thịnh ở nước M. Mặc dù Vương Cẩm Sinh và La Đạt Minh hơi khó tính một chút, nhưng sẽ không giở thói ngôi sao với bạn tốt có địa vị ngang nhau trong giới. Về phần bản thân Đào Mộ thì càng khỏi phải nói, tác phong khéo léo vui vẻ kết thiện duyên của cậu đã sớm lan ra ngoài giới.

Vì vậy khi nhóm người ngồi với nhau, thật sự có rất nhiều điều để nói. Đặc biệt là cần trao đổi với nhau về vấn đề quay bổ sung bản cải biên nội địa. Nhưng vì ngại có Thẩm Dục cũng ở đây, nên mọi người tương đối kiềm chế. Bữa tiệc chưa đến 8 giờ đã vội vàng giải tán.

Các đại già vẫn cảm thấy chưa tận hứng. Quyết tâm muốn làm một ván khác, nhưng không thể biểu hiện ra trước mặt Thẩm Dục và người mới Cổ Ngọc Chương, đành phải liếc mắt ra hiệu nhau.

Thẩm Dục chú ý tới phản ứng của mọi người, trong lòng có chút ảm đạm buồn bực. Hắn đã tới Hương Thành được vài tháng. Với sự hỗ trợ của Lâm gia ở sau lưng, về mặt tài nguyên thì không có gì để chê, nhưng Thẩm Dục luôn cảm thấy mình không có cách nào để hòa nhập với nơi này. Hơn nữa, rất nhiều nghệ sĩ Hương Thành đều có thái độ rất không thiện cảm với hắn.

Lần này đạo diễn Từ tổ chức tiệc vốn không có mời hắn, nhưng Thẩm Dục cảm thấy mình cũng là một thành viên trong đoàn phim 《 Hắc Bạch 》. Dưới sự ủng hộ hết mình của Lâm gia, hắn cũng muốn tham gia vào hoạt động tuyên truyền của 《 Hắc Bạch 》 trong thời gian công chiếu tại Hương Thành. Nếu đạo diễn Từ không để hắn đến tham gia bữa tiệc, lúc truyền ra ngoài, người khác sẽ không nói đạo diễn Từ không mời hắn, mà chỉ biết nói Thẩm Dục giở thói ngôi sao.

Vì vậy Thẩm Dục không mời mà đến.

Đáng tiếc sau khi đến bữa tiệc, Thẩm Dục bị bỏ rơi không người hỏi han. Các đại già không muốn để ý đến hắn, ngay cả Nghiêm Thịnh luôn ngoan ngoãn phục tùng che chở hắn cũng không muốn nhìn hắn một cái. Hơn nữa Đào Mộ còn mang người thay thế kia đến. Sự tồn tại của Cổ Ngọc Chương khiến Thẩm Dục càng thêm xấu hổ.

Thẩm Dục không rõ vì sao những người này lại muốn nhắn vào hắn. Càng không biết vì sao Nghiêm Thịnh lại không nói một lời chạy sang nước M sau khi mở cuộc họp báo. Rõ ràng hắn đã thừa nhận mối quan hệ yêu đương của bọn họ không phải sao?

Lần này Thẩm Dục tới bữa tiệc, thật ra là muốn cứu vãn đoạn tình cảm này. Vì vậy cho dù Nghiêm Thịnh thờ ơ với hắn, Thẩm Dục cũng muốn thử một chút. Ít nhất hắn cũng phải hỏi cho rõ, vì sao Nghiêm Thịnh lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như thế. Do đó sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn lặng lẽ theo đuôi Nghiêm Thịnh vào WC. Nhưng không ngờ rằng Nghiêm Thịnh lại gặp Đào Mộ mới bước ra từ WC, còn cản Đào Mộ lại.

"Vừa rồi tôi nhìn thấy sắc mặt Thẩm Dục không đúng..." Nghiêm Thịnh hơi dừng lại một chút, vẫn nói ra chuyện mình đã quan sát thấy. Hắn cũng cho biết hắn đã gửi tin nhắn cho trợ lý, kêu trợ lý nghĩ cách lấy đôi đũa kia về. Nghiêm Thịnh cố ý muốn tạo mối quan hệ tốt với Đào Mộ. Hơn nữa sau sự kiện "Tào Miểu tung tin", Nghiêm Thịnh thật sự cảnh giác Thẩm Dục. Mặc dù quan hệ giữa hắn và Đào Mộ không tốt lắm, nhưng Nghiêm Thịnh không muốn nhìn thấy Đào Mộ rơi vào kết cục giống hắn.

Nghiêm Thịnh biết Đào Mộ cũng là đồng tính luyến ái, hơn nữa còn đang yêu đương với Lệ tổng của Tư Bản Khiếu Hằng. Tuy nội địa đã thông qua 《 Luật hôn nhân đồng giới 》, nhưng độ tiếp thu của xã hội đại chúng đối với đồng tính luyến ái không tính là cao. Đào Mộ hiện đang hợp tác với quân đội quay một bộ phim tuyên truyền trưng binh, nếu ngay thời điểm này nổ ra vụ bê bối về xu hướng giới tính, chỉ sợ sẽ liên lụy đến sự nghiệp diễn xuất của Đào Mộ.

Nghiêm Thịnh cảm thấy Đào Mộ cũng giống như mình, đều là người thật lòng yêu thích diễn xuất. Hắn không muốn Đào Mộ giẫm lên vết xe đổ, vì vậy hắn do dự cảnh báo Đào Mộ cẩn thận: "Cậu có cảm thấy khó chịu gì không? Lần này cậu đến Hương Thành có dẫn trợ lý và bảo vệ đến chứ? Nếu không có việc gì, tối nay trở về khách sạn nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt."

Nghiêm Thịnh lo lắng Thẩm Dục bỏ thuốc Đào Mộ. Dù sao bây giờ Thẩm Dục cũng đang ở chung với Lâm gia. Tên thối nát Lâm Dung An lại là kẻ thích bỏ thuốc người ta nhất. Nghiêm Thịnh sợ Thẩm Dục gần mực thì đen, cố ý bỏ thuốc Đào Mộ để tạo scandal. Đến lúc đó chẳng những chứng minh với giới truyền thông rằng Đào Mộ là người đồng tính, mà còn có thể châm ngòi quan hệ của Đào Mộ và Lệ tổng, một mũi tên trúng hai đích.

Thẩm Dục trốn trong góc tối, cuối cùng không nhịn được nữa, bước ra chất vấn Nghiêm Thịnh: "Nghiêm đại ca, vì sao trong lòng anh lại cho rằng em là người ác độc như thế? Rốt cuộc vì sao anh lại có ý nghĩ này? Vì sao lại cảm thấy em sẽ làm hại Đào Mộ?"

Nghiêm Thịnh quay đầu lại, có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Dục xuất hiện sau lưng mình: "Cậu theo dõi tôi?"

Thấy trên mặt Nghiêm Thịnh lóe lên tia đề phòng, Thẩm Dục càng đau lòng hơn. Hắn quay đầu nhìn về phía Đào Mộ, đau lòng muốn chết chất vấn: "Đào Mộ, rốt cuộc cậu đã bỏ thuốc gì cho Nghiêm đại ca? Vì sao Nghiêm đại ca lại cảm thấy tôi sẽ làm hại cậu? Vì sao tất cả mọi người đều thích ngươi? Đến tột cùng tôi kém hơn cậu chỗ nào? Vì sao tất cả mọi người đều chán ghét tôi như vậy?"

Nghe được lời chất vấn của Thẩm Dục, lòng Đào Mộ không gợn sóng, thậm chí có hơi buồn cười. Cậu cũng rất muốn biết vì sao đây! Vì sao kiếp trước tất cả mọi người đều thích Thẩm Dục? Vì sao tất cả mọi người đều đứng bên phe Thẩm Dục? Vì sao tất cả mọi người cảm thấy Thẩm Dục đúng, còn cậu luôn luôn sai?

Đào Mộ nhớ đến khi cậu chất vấn Thẩm Dục ở kiếp trước, Thẩm Dục đã đáp lại một cách rất đường hoàng. Cậu bất giác cười nói: "Cái này không phải nên hỏi bản thân cậu sao? Thẩm Dục, nếu một người chán ghét cậu, cảm thấy cậu sai, có lẽ là người này có vấn đề. Nhưng nếu toàn thế giới đều chán ghét cậu, đều cảm thấy cậu sai, đó chính là vấn đề của bản thân cậu."

Thẩm Dục cười nhạo một tiếng: "Ngụy biện. Rõ ràng là vì cậu có tiền hơn, có thế lực hơn, có quyền lực hơn. Sở dĩ những người đó bên phe cậu, không phải vì chính nghĩa, mà là vì lợi ích. Chỉ vì tôi không có giá trị bằng cậu, nên những người đó mới nịnh nọt cậu. Rõ ràng biết tôi không sai, tôi vô tội, nhưng vẫn tổn thương tôi để lấy lòng cậu."

Trên mặt Thẩm Dục tràn ngập vẻ bi thương hận đời. Giờ khắc này, hắn nghĩ hắn đã thấy rõ bộ mặt của thế giới, cũng bị toàn thế giới phản bội. Đôi mắt trong suốt như nước mùa thu của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Đào Mộ và Nghiêm Thịnh đứng bên cạnh Đào Mộ. Mặc dù tim như bị đao cắt, nhưng vẫn kiên cường đứng thẳng lưng như một bông sen trắng xinh đẹp đón gió trong giông bão.

Đào Mộ hơi kinh ngạc. Cậu vẫn luôn nghĩ đầu óc Thẩm Dục có vấn đề, lại không ngờ Thẩm Dục nhận rõ điều này hơn cậu. Đào Mộ phải mất hai đời mới hiểu rõ đạo lý này, hơn nữa chết một lần rồi mới hiểu, không ngờ Thẩm Dục chỉ dùng vài tháng đã hiểu.

"Cậu cũng không ngốc." Nhớ đến Thẩm Dục kiếp trước, mãi đến khi cậu chết, hắn vẫn luôn giữ vẻ ngây thơ thuần khiết, Đào Mộ không khỏi bật cười. Nếu Thẩm Dục thật sự là người hiểu chuyện như thế, vậy thì kiếp trước cậu thua không oan.

"Tôi không phải đồ ngốc. Chỉ là tôi không muốn tin thế giới này thật sự đen tối như thế." Thẩm Dục năm đó, là một tiểu vương tử ngây thơ không hiểu chuyện đời, sống trên đám mây, hưởng thụ mọi sự cưng chiều. Cho dù biết rõ lòng người khó lường, hắn cũng không muốn so đo. Nhưng Thẩm Dục cảm thấy mình đã rất dịu dàng với thế giới, lại không đổi được cái ôm của thế giới. Người nhà vứt bỏ hắn, người yêu phản bội hắn, người đời lạnh nhạt hắn, trái tim thủy tinh trong sáng của hắn đã bị hiện thực tàn khốc mài giũa góc cạnh, hoàn toàn vỡ thành từng mảnh nhỏ từ lâu. Bây giờ người hắn chồng chất những vết thương, phải tỉnh dậy từ trong thế giới cổ tích.

Hắn mới 19 tuổi, lại bị ép phải trưởng thành, từ đây đối mặt với hiện thực tàn khốc.

"Mấy người nghe cho kỹ. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ tin hư tình giả ý lừa gạt của thế nhân. Tôi sẽ chứng minh cho toàn thế giới thấy tôi mới là đúng. Tôi sẽ cố gắng lấy lại những thứ tôi đã mất." Thẩm Dục lạnh lùng nhìn Đào Mộ và Nghiêm Thịnh, tuyên chiến với bọn họ: "Tôi sẽ không để mặc mấy người tổn thương tôi mà không đánh trả. Đào Mộ, Nghiêm Thịnh, thứ mà mấy người nợ tôi, tôi nhất định sẽ đòi lại từng cái một."

Thẩm Dục nói lời tàn nhẫn xong thì dứt khoát xoay người rời đi.

Nghiêm Thịnh nghe những lời tàn nhẫn đổi trắng thay đen không phân thị phi của Thẩm Dục, thực sự tức đến bật cười: "Cho tới bây giờ cậu ta vẫn không biết mình sai ở đâu. Tôi làm gì có lỗi với cậu ta? Còn muốn trả thù tôi..."

Tâm trạng lúc này của Nghiêm Thịnh, ngay cả "tiếng bíp chó"* cũng không thể hình dung nổi. Cho dù có nuôi một con chó, hắn dành ra nhiều tình cảm tâm huyết như vậy, con chó còn biết lắc đuôi trung thành với hắn. Thẩm Dục thì tính là gì? Nghiêm Thịnh hắn quả thật giống như nông phu nhặt được rắn độc, giữ trong lòng xem như bảo bối. Thật vất vả mới ủ ấm được con rắn, nó lại quay đầu cắn ngược lại hắn. Cắn một miếng xong mà bây giờ vẫn thấy khó chịu, còn muốn trực tiếp cắn chết hắn!

*Tiếng bíp chó (哔了狗): là một câu cửa miệng được nói ra khi bạn đặc biệt xui xẻo và tức giận. Nó không có ý nghĩa cụ thể. Tiếng bíp ám chỉ hiệu ứng âm thanh hài hòa khi có âm thanh không thể phát được.

Nghiêm Thịnh ôm ngực, quả thực tức đến nhồi máu cơ tim!

Đào Mộ đã quen với thiết lập của Thẩm Dục từ lâu nên thấy bình thường. Bắt đầu từ kiếp trước, cậu nhận ra Thẩm Dục chưa bao giờ nghĩ bản thân đã làm sai chuyện gì. Dù sao Thẩm Dục cũng là nam chính, nam chính sao có thể làm ra chuyện sai trái? Cho dù có sai thì cũng là người khác sai. Suy cho cùng, với logic trong sách gốc, ai khiến nam chính khó chịu thì người đó chính là kẻ xấu. Bây giờ cuộc sống của Thẩm Dục kém thế này, vậy tất nhiên là toàn thế giới đều sai.

Đào Mộ không hề bất ngờ trước logic của Thẩm Dục. Cậu chỉ tò mò, cho dù Thẩm Dục có hắc hóa, nhưng với IQ của hắn, hắn có thể làm ra chuyện gì để trả thù cậu.

Liên tưởng đến chuyện Nghiêm Thịnh đã nhắc nhở cậu, Đào Mộ cảm thấy với IQ của Thẩm Dục, có lẽ là muốn dấy lên vấn đề thân thế và xu hướng tính dục của cậu.

Đào Mộ chưa từng lo lắng về xu hướng tính dục. Mặc dù cậu chưa bao giờ giấu giếm quan hệ của cậu và Lệ Khiếu Hằng, nhưng cũng chưa từng làm bất kỳ hành động thân mật nào trước công chúng. Cho dù Thẩm Dục có cử người theo dõi cậu, mật báo cho paparazzi giải trí biết, tin rằng sẽ không có nhà báo nào dám tiết lộ quyền riêng tư của cậu khi đứng trước nguy cơ là sẽ chọc tức Lệ gia và web Phi Tấn. Về phần thân thế...

Đào Mộ nhớ đến hành động hoang mang bối rối của Thẩm Dục khi làm rơi đũa trên bàn ăn, còn kêu phục vụ lấy đũa khác. Chẳng lẽ tên ngốc kia cho rằng có thể lấy ADN của cậu bằng nước bọt trên đũa?

Đào Mộ xoa cằm, vừa suy tư vừa về khách sạn, gọi trợ lý của mình đến cẩn thận dặn dò vài chuyện.

Hôm sau là đêm Giáng Sinh, đồng thời cũng là buổi lễ công chiếu đầu tiên của 《 Hắc Bạch 》 tại rạp hát lớn ở Hương Thành. Theo ý tưởng của nhà làm phim, hy vọng các diễn viên chính có thể mặc tạo hình như trong phim để đi thảm đỏ, tham gia buổi lễ công chiếu đầu tiên, cũng coi như là để tuyên truyền cho phim. Nhưng khi đạo diễn Từ trao đổi chuyện này với mọi người, hắn cố ý giải thích đây là ý tưởng của Lâm gia.

Lâm gia là hào môn ở Hương Thành, đồng thời cũng là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này. Mặc dù Lâm Dung An đã thành thái giám, nhưng hắn vẫn là người Lâm gia. Lâm gia lại có ơn với đạo diễn Từ. Bây giờ người ta chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ như vậy, hơn nữa còn là suy xét cho việc tuyên truyền bộ phim, Từ Mục Sâm đương nhiên sẽ không phản đối.

Chỉ là trang phục diễn dùng để quay phim đã dơ đến không còn hình dạng ban đầu vì bị mài mòn một thời gian dài. Lâm Dung An lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này, đoàn phim không chuẩn bị kịp. Cũng may Lâm Dung An rất chu đáo, đặt may lại trang phục diễn giúp mọi người, chỉ là yêu cầu các đại già phải trang điểm, làm tạo hình tại rạp hát lớn Hương Thành.

Mặc dù hơi tốn sức một chút, nhưng các đại già cũng không muốn gây rối với Lâm gia vì chuyện nhỏ nhặt này. Chỉ có thể đến đó chuẩn bị trang điểm và tạo hình trước.

Đào Mộ đã sớm đề phòng chiêu này, cậu không nói hai lời, dẫn trợ lý và bảo vệ đến rạp hát. Chỉ là khi tạo kiểu tóc, nhà tạo mẫu bất cẩn làm gãy cây lược gỗ.

"Thật sự xin lỗi." Nhà tạo mẫu áy náy nói: "Sao lại như vậy nhỉ. Đào tổng, ngài không sao chứ? Có làm đau ngài không?"

"Không sao." Đào Mộ dịu dàng nói: "Một cây lược gỗ mà thôi."

Nhà tạo mẫu là nhà tạo mẫu của 《 Hắc Bạch 》. Trước đó cũng từng làm tạo hình cho Đào Mộ, biết tính tình của Đào Mộ rất tốt nên cũng không lo lắng lắm. Lập tức kiếm lược gỗ khác trong hộp trang điểm. Kết quả cũng rất kỳ lạ, bình thường hắn sẽ để vài cây lược gỗ trong hộp trang điểm, hôm nay lại không có một cây nào.

Thấy đã sắp đến giờ đi thảm đỏ, nhà tạo mẫu hơi sốt ruột.

Đào Mộ dịu dàng an ủi: "Đừng gấp. Nếu thật sự không có, chúng ta đến phòng khác mượn thử."

"Nhưng mà..." Nhà tạo mẫu khó xử nhìn Đào Mộ. Toàn bộ đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 đều biết Đào Mộ có thói ở sạch. Tuyệt đối không thể dùng chung đồ với người khác. Đặc biệt là vật phẩm cá nhân như dụng cụ trang điểm và lược gỗ.

"Không sao." Đào Mộ mỉm cười, ra hiệu trợ lý đến phòng trang điểm khác để mượn.

Lát sau, trợ lý cầm một cây lược gỗ trở về. Bên trên còn có tóc của người khác. Trợ lý đi rửa sạch rồi mới đặt lên bàn trang điểm. Sau đó khử trùng cho lược gỗ.

Làm xong những chuyện này chỉ mất có 5 phút. Nhà tạo mẫu nhanh chóng làm tóc cho Đào Mộ. Sau khi dùng lược gỗ xong, Đào Mộ lại kêu trợ lý rửa sạch rồi trả lại. Trên bàn trang điểm chỉ còn lại vài sợi tóc.

Nhà tạo mẫu thấy thế thì cười nói: "Đào tổng thật cẩn thận."

Đào Mộ hơi mỉm cười. Đứng dậy đi ra ngoài phòng trang điểm. Lúc đi ngang qua hậu trường, cậu nghe thấy một tiếng "Bốp", khuôn mặt Thẩm Dục lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lùng: "Không biết nói thì đừng nói, không ai coi cô là người câm đâu."

Trong hậu trường yên tĩnh. Tất cả các đại già đều ngồi chơi điện thoại ở vị trí của mình. Chỉ có Thẩm Dục và một cô bé mái tóc dài bồng bềnh, mặc đầm ren trắng đứng giằng co ở trung tâm. Đào Mộ để ý thấy cô bé kia là nghệ sĩ sắm vai bạn gái của Chu Viễn Đình, vợ của Nghiêm Ngự ở trong phim.

"Bộp! Bộp! Bộp!" Một tràng vỗ tay lẻ loi truyền ra từ trong góc. Lâm Dung An mặc tây trang màu đỏ bước ra từ bóng tối. Đi đến đứng bên cạnh Thẩm Dục, dịu dàng cười nói: "Lúc đánh người thì đánh nhẹ một chút, cẩn thận đau tay."

Lời còn chưa dứt, Lâm Dung An lại cười tủm tỉm nhìn về phía Đào Mộ. Từ khi mất cái chân thứ ba, giọng của Lâm Dung An đã thay đổi. Trước kia là ấm áp sảng khoái, bây giờ lại có chút thỏ thẻ bén nhọn. Bề ngoài cũng nữ tính hơn trước kia rất nhiều. Ăn mặc trang điểm cũng càng tinh xảo hơn.

Lâm Dung An nhìn vẻ ngoài càng trở nên tuấn mỹ hơn, khí chất càng trở nên sắc bén hơn của Đào Mộ bằng tâm trạng phức tạp. Trong lòng không biết nên hận, hay tiếp tục thích. Không ai biết rằng, sở dĩ lúc trước Lâm Dung An chạy đến Yến Kinh xử lý chuyện kinh doanh của Lâm gia, thật ra là muốn đi về phía Đào Mộ. Từ ngày gặp mặt một lần ở đoàn phim, Lâm Dung An đã nhớ mãi không quên Đào Mộ.

Vì vậy hắn trăm phương ngàn kế thuyết phục Lâm lão phu nhân cho hắn chưởng quản kinh doanh của Lâm gia ở Yến Kinh. Cũng là vì muốn lâu ngày sinh tình. Lại không ngờ rằng chỉ vì nhất thời nhàm chán, trêu chọc một bông hoa dại, lại bị hoa dại liên lụy mất cái chân thứ ba.

Nếu nói hận, Lâm Dung An đương nhiên hận đầu sỏ gây tội là Thẩm Dục hơn, nhưng Lâm lão phu nhân không cho phép hắn trả thù Thẩm Dục, ngược lại luôn ám chỉ Lâm Dung An lấy lòng Thẩm Dục, bởi vì Lâm lão phu nhân cảm thấy Thẩm gia vô cùng để ý đến đứa con nuôi Thẩm Dục này. Mà Thẩm gia có thế lực rất lớn ở Hỗ Thành. Lâm gia làm trời ở một góc Hương Thành, thật ra đã có kế hoạch tiến vào phía trong nội địa từ rất lâu.

Chỉ tiếc mấy năm gần đây, thị trường nội địa cạnh tranh cũng rất kịch liệt. Thế lực của xí nghiệp nước ngoài, xí nghiệp liên doanh và xí nghiệp trong nước đan xen nhau, đều cố gắng tranh giành thị phần. So với nguồn vốn hùng hậu của xí nghiệp nước ngoài và mối quan hệ bối cảnh mạnh mẽ của xí nghiệp trong nước, tuy Lâm gia là thế gia Hương Thành, nhưng không chiếm ưu thế về hai mặt này. Vì vậy, nếu bây giờ Lâm gia muốn đứng vững gót chân, mở rộng thị phần ở thị trường, cần phải tìm một đồng minh đủ tư cách.

Thật ra ban đầu Lâm gia nhìn trúng Lệ gia và Đào Mộ web Phi Tấn. Ngặt nỗi Lệ tổng và Đào tổng không có hứng thú với Lâm gia, vẫn luôn không nhận cành ô liu mà Lâm gia đưa ra. Mặc dù sau này Lâm Dung An chạy đến Yến Kinh, nhưng cũng không thể thành công đáp lên người Đào Mộ. Ngược lại đánh mất tôn nghiêm đàn ông vì Thẩm Dục.

Lâm Dung An cảm thấy mình vô cùng xui xẻo. Tuy nhiên, Lâm gia lại cảm thấy biết đâu sau họa lại là phúc. Ỷ vào Thẩm Dục là đầu sỏ gây họa, Lâm lão phu nhân trực tiếp chạy đến Hỗ Thành trao đổi với cha con Thẩm gia. Vừa ám chỉ bản thân rất thích Thẩm Dục, muốn Thẩm Dục làm cháu dâu của mình, vừa ám chỉ Lâm gia có ý định thành lập liên minh kinh doanh với Thẩm gia. Hai phe mạnh hợp tác với nhau để giành thị phần.

Lúc ấy Thẩm gia đang bị Nghiêm gia chèn ép đến thở không nổi. Vào thời khắc mấu chốt, Trác Nghiêm - bạn trai của Thẩm Nghiên chủ động đứng ra nghĩ ra hai kế sách giúp Thẩm gia, để Thẩm gia leo lên làm đối thủ cạnh tranh của Nghiêm gia. Cuối cùng cũng ổn định được xu hướng suy tàn. Cha con Thẩm gia rất hài lòng về Trác Nghiêm, còn sắp xếp Trác Nghiêm đến tập đoàn Thẩm thị, chịu trách nhiệm quản lý bộ phận thị trường.

Đúng lúc này, Lâm gia lại chủ động chạy đến đón Thẩm Dục. Ngoài việc để cho Thẩm gia nhìn nhận lại giá trị của Thẩm Dục lần nữa, cũng để cho Nghiêm gia thấy Nghiêm Thịnh và Thẩm Dục đã không còn hy vọng. Vì vậy trong lòng mọi người tự hiểu, Nghiêm gia suýt nữa leo lên lưng cọp khó xuống cũng rút lại suy nghĩ muốn chèn ép Thẩm gia. Thẩm gia lợi dụng tình thế, đưa Thẩm Dục đến Hương Thành, cũng đang nghĩ cách nên lợi dụng mối quan hệ thông gia để chiếm đoạt tài sản Lâm gia như thế nào.

Trùng hợp thay, Lâm gia cũng nghĩ như vậy.

Là hai quân cờ quan trọng trong cuộc liên hôn này. Lâm Dung An đương nhiên không thể biểu hiện ra bất kỳ bất mãn nào với Thẩm Dục khiến nhà họ Thẩm cảnh giác. Nhưng Lâm Dung An bị tai bay vạ gió, sao có thể nén giận, còn phải cưng chiều Thẩm Dục như bảo bối trong lòng bàn tay. Vì vậy dưới sự ám chỉ của Lâm Dung An, có rất nhiều người âm thầm gây rối Thẩm Dục, nhưng Thẩm Dục cũng không biết.

Trong mắt Thẩm Dục, do lệnh phong sát của Quang Điện, nên Lâm Dung An dẫn hắn đến câu lạc bộ giải trí, hơn nữa cũng không có nhiều người biết chuyện Lâm Dung An bỏ thuốc. Lúc trước, khi truyền thông đưa tin cũng chỉ là tin tức hai tên ăn chơi trác táng Lâm Dung An và Lạc Dương đánh nhau vì tranh giành tình cảm, còn đánh gãy cái chân thứ ba.

Nhưng Thẩm Dục không hề nghĩ tới, trên đời này không có bức tường nào mà không lọt gió, tin tức của người trong giới rất nhạy, dĩ nhiên chuyện nên biết đều biết cả. Xưa nay Lâm gia hành sự độc đoán tác phong cứng rắn, Lâm Dung An ỷ vào thế lực Lâm gia, trước kia gây họa cho không ít nam nữ thiếu niên, nhưng do Lâm gia một tay che trời ở Hương Thành, mặc dù có người báo cảnh sát cũng không thể đòi lại công bằng cho bản thân. Ngược lại hành động "không thức thời" này sẽ chọc giận Lâm gia, thậm chí bị ép đến mức không thể ở lại Hương Thành.

Khi tin tức Lâm Dung An tranh giành tình cảm với người ta, bị đánh gãy cái chân thứ ba được lan truyền, tất cả những người từng bị Lâm Dung An bắt nạt đều vỗ tay vui mừng. Cũng có một số người biết rõ nội tình, rất đồng tình với Thẩm Dục, lại may mắn thay cho Thẩm Dục. Dù sao khi đó Thẩm Dục cũng được Lạc Dương cứu, cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân, giữ được sự trong sạch. Còn có người suy đoán, có khi nào Thẩm Dục sẽ chia tay Nghiêm Thịnh vì chuyện này, chuyển sang ôm ấp Lạc Dương hay không.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ngờ tới chính là, cuối cùng Thẩm Dục lại chọn ký hợp đồng với công ty điện ảnh Lâm thị, còn được Lâm lão phu nhân đưa tới Hương Thành, bây giờ đang sống ở nhà chính Lâm gia. Sau đó còn cùng ra cùng vào như hình với bóng với Lâm Dung An. Hắn thậm chí còn cướp tài nguyên của nghệ sĩ khác dưới sự trợ giúp của Lâm gia. Trong phút chốc, hắn từ người bị hại biến thành người hưởng lợi. Chuyện diễn ra đến mức này, tức khắc khiến một số người vốn thương hại cho cảnh ngộ của Thẩm Dục cảm thấy buồn nôn không thôi. Càng khiến cho những người từng bị Lâm Dung An hãm hại cảm nhận sâu sắc sự bất công của số phận.

Lâm Dung An là tam công tử Lâm gia, ỷ vào gia thế, không từ bất kỳ việc ác nào, còn tự cho là phong lưu, tự xưng là thợ săn hoa. Con mồi mà hắn nhìn trúng đều có điều kiện rất tốt. Mà những con mồi có thể tiếp xúc với Lâm Dung An, ngoại trừ lứa bạn học ban đầu, hầu hết còn lại đều là nghệ sĩ hoặc người mẫu. Giới giải trí Hương Thành rất nhỏ, có rất nhiều người từng gặp mặt hợp tác với nhau hoặc nhiều hoặc ít. Hơn nữa lúc trước Lâm Dung An chay mặn không kiêng, cũng không kiêng dè nguyên tắc "thỏ khôn không ăn cỏ gần hang", xuống tay với rất nhiều nghệ sĩ trong công ty điện ảnh Lâm thị. Nói cách khác, ngay trong công ty, cũng có không ít trai gái bị Lâm Dung An gây họa.

-- Nhưng vì ngại thế lực của Lâm gia ở Hương Thành, những người này không dám trả thù Lâm Dung An, thậm chí còn phải cố gắng lấy lòng hắn. Tuy nhiên, đối với Thẩm Dục - một con cừu rõ ràng có cảnh ngộ tương tự bọn họ nhưng lại may mắn hơn bọn họ nhiều, thậm chí còn được Lâm lão phu nhân ưu ái, được vào sống trong nhà chính Lâm gia, những người khác không khách sáo như vậy.

E ngại thế lực của Lâm gia, mặc dù những người này không dám bắt nạt Thẩm Dục ở ngoài sáng, nhưng lén dùng thủ đoạn xấu, ngáng chân Thẩm Dục trong lúc làm việc lại rất dễ. Suy cho cùng, tiếng tăm kỹ năng diễn xuất kém, không chịu được khổ của Thẩm Dục đã lan ra khắp giới từ lâu. Trong thời gian làm việc, bọn họ cư xử với hắn qua loa có lệ hết mức có thể, ngoài giờ làm việc thì tránh hắn càng xa càng tốt. Còn nói xấu sau lưng hắn. Có rất nhiều lần, khi Thẩm Dục trốn trong WC sẽ nghe thấy những nghệ sĩ trong công ty thảo luận hắn không biết liêm sỉ.

Điều Lâm Dung An ghét nhất chính là Thẩm Dục tự lừa mình dối người, rõ ràng không phải người lương thiện nhưng lại cảm thấy mình rất lương thiện. Lâm Dung An thà rằng nhìn thấy Thẩm Dục xấu xa một cách công khai, cũng không muốn Thẩm Dục xấu xa mà còn không biết bản thân xấu xa. Lâm Dung An rất tò mò, nếu Thẩm Dục thật sự vứt bỏ lớp ngụy trang, sau khi tỉnh táo lại và nhận ra bản chất của mình thì sẽ biến thành dáng vẻ gì.

Vì vậy, dưới sự cố tình dạy dỗ của Lâm Dung An, không phụ sự mong đợi của mọi người, Thẩm Dục luôn bị bắt nạt đã hắc hóa.

Chính Thẩm Dục đã nảy ra ý tưởng giúp Đào Mộ tìm cha mẹ ruột. Thẩm Dục cảm thấy người đời đều bị hình ảnh của Đào Mộ mê hoặc nên mới cảm thấy Đào Mộ tốt về mọi mặt. Nhưng bản chất của Đào Mộ lại là một người lạnh lùng. Vì vậy muốn giúp Đào Mộ tìm cha mẹ ruột, để xem thử Đào Mộ sẽ bày ra sắc mặt gì khi đối mặt với cha mẹ ruột.

Nhưng Lâm Dung An không ôm hy vọng với chuyện này. Thứ nhất, kho gen dành cho những đứa trẻ thất lạc do Thẩm gia mở, thật ra hiệu quả tuyên truyền lăng xê lớn hơn tác dụng thực tế. Dù sao trong một hai năm nay, các trường hợp tìm lại được con thông qua kho gen dành cho những đứa trẻ thất lạc thật sự quá ít. Hơn nữa dù có tìm được cha mẹ ruột của Đào Mộ, cha mẹ ruột của cậu chưa chắc đã là loại người hạ đẳng không tiền không thế tham lam vô độ --

Có lẽ người khác không để ý đến, nhưng Lâm Dung An vẫn chưa quên rằng vẻ ngoài của Đào Mộ rất giống người nhà họ Thẩm. Tuy không thể chắc chắn, nhưng nếu sau khi làm giám định ADN, Đào Mộ đối nghịch với Thẩm Dục khắp nơi, tốt hơn Thẩm Dục ở mọi mặt mới là con ruột Thẩm gia, hơn nữa người phát hiện ra chân tướng còn là Thẩm Dục - người luôn coi Thẩm gia là người nhà của mình...

Chuyện này còn sẽ vui hơn nữa đây.

Lâm Dung An không hề lo lắng hành động của hắn sẽ phá hỏng kế hoạch chiếm đoạt Thẩm gia của Lâm gia. Bây giờ hắn đã thành thái giám. Không thể có con nối dõi, đã được định sẵn không thể kế thừa Lâm gia. Vậy vì sao hắn phải khiến bản thân ấm ức vì tương lai của Lâm gia?

Thà sống một cuộc sống tùy ý -- ở sâu trong lòng Lâm Dung An, hắn luôn cảm thấy là do Đào Mộ nên hắn mới gặp phải loại chuyện này, mới biến thành dáng vẻ này. Vì vậy hắn không thể chịu đựng được khi thấy Đào Mộ xuôi gió xuôi nước leo lên trên, cần phải làm chút gì đó để gây thêm rắc rối cho Đào Mộ.

Chỉ cần Đào Mộ khó chịu, hắn sẽ vui vẻ.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ôi não của mấy đứa gần Thẩm Dục -_-

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 236

Edit + beta: Iris

"Đào tổng." Lâm Dung An mỉm cười nghiền ngẫm nhìn Đào Mộ, chủ động chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Đào tổng vẫn xinh đẹp như xưa."

Đào Mộ nhíu mày. Không có người đàn ông nào thích nghe người khác khen mình xinh đẹp, Đào Mộ cũng không ngoại lệ.

"Đã lâu không gặp, câu này nên nói Lâm tiên sinh mới đúng," Nói tới đây, Đào Mộ nhìn bộ quần áo càng lòe loẹt hơn trước kia của Lâm Dung An, mỉm cười trò chuyện: "Tinh tế hơn trước kia nhiều."

Sắc mặt Lâm Dung An khẽ thay đổi, hắn nói Đào Mộ trông không giống đàn ông, Đào Mộ lập tức đáp trả hắn đã không còn là đàn ông. Lâm Dung An cũng không ngốc, thậm chí còn vì gặp phải cảnh ngộ nào đó mà nhạy cảm hơn trước kia. Hắn đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Đào Mộ.

Không hổ là người hắn nhìn trúng, tính tình quả nhiên rất nóng.

Lâm Dung An cong khóe môi, tiếp tục nói: "Hôm nay là lễ công chiếu đầu tiên của 《 Hắc Bạch 》, tôi đã mong chờ diễn xuất của Đào tổng từ rất lâu. Hy vọng hôm nay có thể mở mang tầm mắt."

Câu sau ngả ngớn hơn câu trước, thậm chí còn chứa ý châm ngòi. Cũng may hai nam chính của bộ phim là Chu Ngạn Thanh và Nghiêm Thịnh đều nổi tiếng là có tính tình tốt trong giới, không có vì lời nói của Lâm Dung An mà giận chó đánh mèo Đào Mộ khách lấn át chủ, ngược lại hơi cau mày, không đồng tình với lời khiêu khích của Lâm tam công tử.

"Vậy thì Lâm tiên sinh phải xem phim nghiêm túc hơn một chút. Dù sao suất diễn của tôi trong phim cũng không nhiều lắm." Vẻ mặt Đào Mộ thờ ơ: "Đương nhiên, nếu Lâm tiên sinh cảm thấy xem không đã ghiền, có thể lên mạng search 《 Huyết nhục trường thành 》, hoặc tìm kiếm các đoạn clip đã cắt chỉnh sửa của tôi. Coi như là nhấp chuột cống hiến cho web bullet screen."

Các đại lão ngồi ở hậu trường suýt nữa cười thành tiếng, lại lần nữa cảm nhận được sức mạnh miệng lưỡi của Đào Mộ. Chẳng những có thể hóa giải được lời nói chứa ý châm ngòi và mạo phạm của Lâm Dung An, còn thuận tiện tuyên truyền cho web bullet screen của mình. Quan trọng là đáp trả rất khí phách, không như Lâm tam công tử, nói chuyện quái gở ngấm ngầm hại người.

Lâm Dung An trò chuyện hai câu không chiếm được tiện nghi, mặc dù tức giận, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ là cười như không cười, nói lời sâu xa: "Được, tôi nhất định sẽ xem thật kỹ."

Đào Mộ không thèm quan tâm đến Lâm Dung An, đang định tìm chỗ ngồi thì thấy nữ nghệ sĩ vừa bị Thẩm Dục tát đỏ nửa khuôn mặt đi đến trước mặt Đào Mộ, tủi thân làm nũng: "Đào tổng, ngài đòi lại công bằng giúp tôi đi. Tôi chẳng qua chỉ là nói vài câu sự thật mà thôi, tên họ Thẩm kia lại thẹn quá hóa giận, còn đánh tôi. Sắp đến giờ lễ công chiếu đầu tiên rồi. Tôi cũng đâu thể dùng khuôn mặt in dấu tay lên sân khấu đúng không? Tôi biết gặp người ta thế nào đây?"

Không đợi Đào Mộ mở miệng, Thẩm Dục lạnh lùng nói: "Biết mình không thể ra gặp người thì cút về đi. Tôi thấy cô khỏi lên sân khấu nữa đâu."

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người trong đoàn phim đều cau mày lại, cảm thấy thái độ của Thẩm Dục quá kiêu ngạo. So với tiểu thiếu gia Thẩm gia vâng vâng dạ dạ trốn sau lưng người khác hồi trước, quả thực như hai người khác nhau.

Chẳng lẽ gia phong của Lâm gia ghê gớm đến mức này? Tuy là mưa dầm thấm đất, nhưng thỏ con cũng có thể biến thành con gà trống nhỏ sao? Thấy Thẩm Dục đang trong trạng thái có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, Đào Mộ thầm bổ sung thêm: Còn là con gà chiến trong đám gà trống cơ!

"Sao nào, cậu còn muốn bênh vực kẻ yếu giúp cô ta?" Thấy Đào Mộ như đang suy tư quan sát, Thẩm Dục tiếp tục cười nhạo: "Nếu tôi nhớ không lầm, không phải Đào tổng có một chân với Lệ tổng của Tư Bản Khiếu Hằng sao? Xu hướng tính dục khác nhau, chẳng lẽ cũng biết thương hoa tiếc ngọc."

Đào Mộ thờ ơ cười nói: "Cái này thì liên quan gì đến thương hoa tiếc ngọc. Tôi chỉ là cảm thấy, là một người đàn ông, không ra tay đánh phụ nữ là phong độ cơ bản nhất."

Thẩm Dục cười nhạo một tiếng: "Tôi cũng cho rằng, làm người, không nói xấu sau lưng người khác mới là phong độ cơ bản nhất."

Thẩm Dục chỉ vào nữ nghệ sĩ bị hắn đánh một bạt tai, hỏi ngược lại: "Bây giờ cậu ra mặt thay cô ta, nhưng cậu có biết, vừa rồi cô ta mắng tôi bán thân cầu vinh, đắm mình trụy lạc trước mặt mọi người trong hậu trường hay không, còn nói tôi lúc trước bị người ta bỏ thuốc là cầu mà không được, thậm chí còn nói tôi cố ý đi theo Lâm tam ca là vì để lấy được tài nguyên như ngày hôm nay."

Không chỉ như thế, nữ nghệ sĩ kia còn dùng giọng điệu quái gở để châm chọc Thẩm Dục vứt dưa hấu để nhặt hạt mè, chỉ vì chút tài nguyên mà từ bỏ một người yêu tốt như Nghiêm Thịnh. Nữ nghệ sĩ kia còn tự xưng là fan của Nghiêm Thịnh, phải bênh vực Nghiêm Thịnh.

Lại không ngờ những lời cuối cùng đó đã trực tiếp đâm vào nơi sâu nhất trên vết thương của Thẩm Dục.

Thẩm Dục liên tục cười nhạo: "Đúng là quá buồn cười. Tôi đường đường là nhị công tử Thẩm gia, muốn cái gì mà không có chứ. Chẳng lẽ còn vì chút tài nguyên mà bán đứng bản thân?" Nếu hắn thật sự có suy nghĩ đó, lúc trước đã không vui mừng phấn khởi công khai tình yêu của hắn và Nghiêm Thịnh, cuối cùng lại bị người yêu phản bội một cách đau khổ.

"Nếu cô ta dám ba hoa chích chòe thì tôi dám đánh cô ta." Hắn muốn cho mọi người biết, hắn không còn là Thẩm Dục luôn bị người khác bắt nạt như trước kia. Từ nay về sau, hắn sẽ tự bảo vệ bản thân, không bao giờ để bản thân bị thương nữa, cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai có cơ hội tổn thương hắn.

Nữ nghệ sĩ đứng bên cạnh Đào Mộ hừ lạnh một tiếng, ỷ có Đào Mộ bên cạnh, cô trực tiếp phản bác: "Nói dễ nghe thật đó. Còn đường đường là nhị công tử Thẩm gia? Cậu họ Thẩm hả? Cậu là cốt nhục ruột thịt của chủ tịch Thẩm? Trên người cậu chảy dòng máu Thẩm gia? Thẩm phu nhân chấp nhận cậu sao? Theo tôi được biết, chỉ vì chủ tịch Thẩm hiến thư viện để cậu được học ở Yến Ảnh, Thẩm phu nhân đã chạy đến làm loạn tại trụ sở chính của tập đoàn Thẩm thị. Dùng mọi cách buộc chủ tịch Thẩm thu hồi lại tất cả biệt thự cao cấp và công ty đã tặng cậu. Đại tiểu thư Thẩm gia còn chỉ vào mũi cậu mắng cậu không phải người nhà họ Thẩm."

"Còn luôn miệng nói mình là nhị công tử Thẩm gia, đừng tự lừa mình dối người nữa. Ai mà không biết Thẩm Dục cậu là đồ giả tu hú chiếm tổ. Chỉ là năm đó bị đại tiểu thư Thẩm gia đánh tráo nên cậu mới sống ở Thẩm gia một cách thoải mái dễ chịu suốt 19 năm. Sao nào, chuyện qua lâu rồi nên đồ giả cậu cho rằng mình là hàng thật? Còn nói tôi ba hoa chích choè. Nếu cậu thật sự không thèm khát hư vinh, ham phú quý, thì lúc trước khi thân thế bị phơi bày, cậu nên rời khỏi Thẩm gia. Đi tìm cha mẹ ruột của cậu. Cho dù không muốn rời đi, cũng không nên yên tâm thoải mái hưởng thụ tài nguyên của Thẩm gia như vậy. Đại tiểu thư Thẩm gia đối xử tốt với cậu như thế, không phải cậu cũng lấy oán trả ơn, hại cô ấy thân bại danh liệt sao?"

"Nếu tôi mà là người nhà họ Thẩm, một đồ giả hại thiên kim đại tiểu thư chân chính thành như vậy, tôi cũng thấy khó chịu. Một người lạnh lùng tàn nhẫn độc ác, lại giả vờ vô tội, chẳng lẽ không phải là một con sói mắt trắng sao? Nói thật thì Thẩm gia cũng đã tận tình tận nghĩa." Nữ nghệ sĩ chạm vào dấu tay trên mặt, câu nào câu nấy cũng sắc bén: "Đầu tư nhiều thứ trên người cậu như vậy, nếu đổi thành người khác đã sớm bò lên tuyến hai tuyến một. Còn cậu thì lại làm đến mức khiến bản thân bị nội địa phong sát, còn liên lụy đến Nghiêm ảnh đế cũng không thể ở lại nội địa, phải từ bỏ sự nghiệp trong nước, đến các chiến trường ở Hollywood. Một cơ hội tốt lại bị dùng thành như vậy, đúng là bùn nhão không trét lên tường được. Nói cậu không phải là người nhà họ Thẩm cũng đâu có sai."

"Cô --" Thẩm Dục không ngờ nữ nghệ sĩ có thể nói ra những lời như vậy. Lập tức nổi giận, càng thẹn quá hóa giận hơn. Hận không thể lại đánh cô thêm một bạt tai.

Ngặt nỗi sau khi nữ nghệ sĩ nói xong thì trốn ra sau lưng Đào Mộ. Bình thường cô có chơi Phi Tấn và web bullet screen, biết Đào Mộ và Thẩm Dục như nước với lửa. Cô tin Đào Mộ chắc chắn sẽ không để loại người như Thẩm Dục đánh cô.

Đào Mộ đúng là sẽ không để Thẩm Dục đánh cô. Cậu là một người đàn ông, dù là xuất phát từ lễ phép giao tiếp hay gì khác, tóm lại sẽ không để một người đàn ông khác đánh phụ nữ trước mặt cậu. Huống chi, hiện giờ đang ở hậu trường lễ công chiếu đầu tiên của 《 Hắc Bạch 》, bên ngoài có rất nhiều phóng viên đang canh giữ. Dù Đào Mộ không có ý gì khác, cũng phải suy xét đến ảnh hưởng của đoàn phim.

Cậu không muốn tiêu đề trên báo chí ngày mai đều là tin tức "Diễn viên đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 không hợp nhau, vung tay đánh nhau ở hậu trường". Đặc biệt là Nghiêm Ngự mà Thẩm Dục sắm vai và nhân vật mà nữ nghệ sĩ sắm vai là một đôi vợ chồng ân ái trong phim.

Những người khác trong đoàn phim cũng suy xét đến mấy vấn đề này, vội đi lên can ngăn. Thẩm Dục lạnh lùng lườm nữ nghệ sĩ, tay siết chặt thành nắm đấm, cắn răng không nói lời nào.

Đầu Từ Mục Sâm như muốn nứt ra, nhưng vì cố kỵ hình ảnh nên chỉ nhỏ giọng trách mắng: "Đừng làm loạn nữa. Định dẫn paparazzi tới đây thật sao?"

Sau đó nghiêm túc dặn dò nhân viên công tác ở hậu trường tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện hôm nay với phóng viên truyền thông. Cũng may đã sắp đến giờ lễ công chiếu đầu tiên bắt đầu. Từ Mục Sâm nhanh chóng tống cổ các diễn viên đi thảm đỏ theo trình tự. Đặc biệt là tránh đi cùng Thẩm Dục và nữ nghệ sĩ nói chuyện như đâm người ta kia.

Nghiêm Thịnh nhíu chặt mày, đi đến bên cạnh Đào Mộ, vừa định nói gì đó thì bị đạo diễn Từ đạo kêu đi.

Đào Mộ hơi nghi ngờ nhíu mày, quan sát bóng lưng Thẩm Dục. Cậu cứ cảm thấy, sau khi Thẩm Dục đến Hương Thành, thiết lập tính cách của hắn có hơi khác biệt. Hoàn toàn không giống với Thẩm Dục trong ấn tượng của cậu.

Mà ở bên kia, Thẩm Dục cũng lạnh lùng dò hỏi Lâm Dung An: "Đã lấy được đồ chưa?"

"Đương nhiên là lấy được rồi." Lâm Dung An cười nói: "Nhưng cậu suy nghĩ kỹ chưa? Tự tiện đánh cắp tóc của người khác làm giám định ADN là phạm pháp. Cậu không sợ Đào Mộ lại gửi thêm thư luật sư cho cậu sao?"

"Vậy cậu ta cũng phải có chứng cứ chứng minh là em làm mới được." Thẩm Dục cười nhạo: "Trước kia là em quá ngu ngốc. Làm chuyện gì cũng thừa nhận, cho cậu ta có cơ hội tổn thương em. Bây giờ em không ngu ngốc như vậy."

Nói tới đây, Thẩm Dục nhìn về phía Lâm Dung An. Trên khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ hiện lên nụ cười như có như không: "Vả lại, những sợi tóc đó không phải là anh cho người đi trộm sao?"

Lâm Dung An nhướng mày, mỉm cười khen ngợi: "Không hổ là đứa con do Thẩm gia nuôi."

Thẩm Dục siết chặt nắm tay. Không sai, hắn mới là đứa con do Thẩm gia nuôi. Là người mà cha và anh cả thương yêu nhất. Chỉ cần hắn để cho cha và anh cả nhìn thấy năng lực của hắn, hắn nhất định có thể trở về Thẩm gia, một lần nữa lấy lại tất cả những thứ thuộc về hắn. Trước kia là hắn quá ngu ngốc, không biết quý trọng người nhà đã trả giả vì hắn, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.

Nhớ đến Thẩm phu nhân và Thẩm Nghiên trong lòng nảy sinh khúc mắc với hắn, Thẩm Dục âm thầm thề, chờ sau khi hắn trở về Thẩm gia lần nữa, hắn nhất định sẽ cố gắng lấy lòng mẹ và chị. Mẹ và chị từng yêu thương hắn như vậy, chắc chắn sẽ không giận hắn thật. Chỉ cần hắn ngoan ngoãn, nhất định có thể dỗ được mẹ và chị.

Những người đó nói không sai, hắn ở Thẩm gia suốt 19 năm. Hắn được Thẩm gia nuôi lớn. 19 năm tình cảm, cho dù là nuôi con mèo con chó cũng có tình cảm rất sâu đậm, huống chi là nuôi một đứa bé. Thẩm Dục tin rằng tình thân ở chung sớm chiều với nhau chắc chắn có thể so sánh với máu mủ tình thâm. Hắn không tin mẹ và chị của hắn thật sự nhẫn tâm như vậy. Huống chi, người được gọi là Thẩm nhị công tử đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu...

Thẩm Dục đang miên man suy nghĩ, hắn không hề biết rằng, ở Hỗ Thành xa xôi ngàn dặm, Thẩm Nghiên vẫn luôn cố gắng tìm kiếm người nào đó, sau khi nhận được một cuộc điện thoại thì vui mừng hô lên: "Cái gì, tìm được người phụ nữ kia rồi?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Thẩm Dục nói muốn chứng minh cho mọi người thấy mình không còn dễ bị bắt nạt, nghe ghê gớm đấy, nhưng hành động chứng minh lại khiến mình mắc địt :)))

Người ta chứng minh bằng cách tỏ ra mạnh mẽ, tự gây dựng sự nghiệp hoặc có những màn đáp trả khôn ngoan.

Mẻ thì chứng minh mình đã thay đổi và trưởng thành bằng cách đánh nhau, không những đánh nhau mà còn đánh phụ nữ, vãi lìn thật.

Lúc trước đọc sơ thấy lễ trao giải có drama, cứ tưởng drama của Mộ Mộ. Nhưng nhìn tình hình này thì hết biết là drama của ai luôn rồi, tại có Thẩm Nghiên xuất hiện lại và tìm được người.

Đăng: 3/5/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play