Chương 223
Edit + beta: Iris
Bầu không khí tức khắc yên tĩnh lại.
Đào Mộ quay đầu nhìn Lệ Khiếu Hằng. Lệ Khiếu Hằng trưng ra vẻ mặt sâu kín "Anh không ghen ghét anh không ăn dấm anh chỉ hỏi cho có thôi" nhìn lại. Đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng màu vàng ấm áp, trong mắt kính gọng mạ vàng của Lệ Khiếu Hằng phản chiếu lại ánh sáng. Dù vậy, không hiểu sao Đào Mộ lại có thể nhìn thấy, trong đôi mắt của Lệ Khiếu Hằng ở sau mắt kính, tỏa ra ánh sáng "sâu kín"?
Vì sao phải dùng từ "sâu kín" này?
Đào Mộ chớp chớp mắt, quyết đoán nhận định là vì lực xuyên thấu của ánh mắt Lệ Khiếu Hằng quá mạnh! Đã có thể xuyên qua thấu kính, trực tiếp chạm thẳng vào sâu trong vỏ đại não của cậu.
Đào Mộ nuốt nước bọt, đầu óc nhanh chóng hoạt động, trả lời một cách cẩn thận: "Em cảm thấy, về vấn đề bạn nữ thảm đỏ này... Thật ra em có thể đi thảm đỏ với đạo diễn và những người trong tổ chế tác."
Trong chớp mắt, Đào Mộ cảm thấy câu trả lời của mình rất hoàn hảo không có khuyết điểm. Cậu sắp khóc vì sự linh trí của mình rồi.
Nhưng Lệ tổng vẫn không hài lòng!
Chỉ là Lệ tổng không nói!
Lệ tổng chỉ tiếp tục nhìn Đào Mộ bằng vẻ mặt sâu kín, mỉm cười gợi ý: "Lệ gia anh mỗi mùa sẽ thiết kế âu phục và lễ phục dạ hội từ một nhà thiết kế thời trang độc quyền. Nếu em vẫn chưa quyết định mặc gì vào ngày đi thảm đỏ, hay là để anh giới thiệu nhà thiết kế thời trang của Lệ gia cho em nhé?"
Thật ra Đào Mộ không muốn rắc rối như vậy. Trên thực tế, kể từ khi tin tức cậu lọt vào danh sách đề cử của giải thưởng Lăng Tiêu dành cho diễn viên mới xuất sắc nhất, rất nhiều thương hiệu thời trang nam cao cấp quốc tế đã tự động đến tìm cậu, muốn tài trợ lễ phục đi thảm đỏ cho Đào Mộ. Không thể không nói, độ nổi tiếng của 《 Thời thượng phong vân 》 liên tục phá kỷ lục ratings cũng đã khiến giới thời trang trong nước công nhận tài năng thời trang của Đào Mộ. Vì vậy, lần này các thương hiệu lớn tranh giành làm lễ phục thảm đỏ cho Đào Mộ, bọn họ cũng muốn lợi dụng Đào Mộ để mở rộng lực tuyên truyền thương hiệu của mình.
Do đó, dự định ban đầu của Đào Mộ là chọn một bộ âu phục hợp với mình từ những bộ catwalk của các thương hiệu này, trực tiếp mặc vào để đi thảm đỏ cho xong việc.
Nhưng Lệ tổng nhà cậu dường như không nghĩ như vậy.
Thấy biểu cảm quá bình tĩnh của Lệ Khiếu Hằng, khát vọng sống sót mãnh liệt của Đào Mộ đã khiến cậu nuốt xuống lời từ chối. Đào Mộ im lặng một lát, thử hỏi: "Từ giờ đến lễ trao giải giải thưởng Lăng Tiêu chỉ chưa đầy một tháng. Trong thời gian ngắn như vậy lại đặt là một bộ âu phục, liệu có kịp thời gian không?"
"Hoàn toàn kịp." Lệ Khiếu Hằng lập tức nói tiếp, sửa lại lời Đào Mộ cho đúng: "Còn gần một tháng nữa mà. lễ phục đi thảm đỏ của nam minh tinh không giống với nữ minh tinh, cho dù chỉnh sửa tỉ mỉ cũng không đa dạng khoe sắc như lễ phục dạ hội của nữ tinh tinh. Vì vậy chúng ta có đủ thời gian trao đổi với nhà thiết kế, em yên tâm, mặc dù nhà thiết kế này không phải bậc thầy thời trang nổi tiếng quốc tế, nhưng tay nghề không kém bậc thầy quốc tế chút nào. Hơn nữa, nhà thiết kế này là một người có kinh nghiệm lâu năm đến Hỗ Thành, trong quá trình cắt may, anh ấy sẽ tập trung vào các đặc điểm cơ thể và khung xương của người phương Đông. Những bộ tây trang anh ấy may tương đối hợp với thân hình, người phương Đông mặc vào sẽ trông tràn đầy sức sống."
Đào Mộ nhìn Lệ Khiếu Hằng cố gắng hết sức bán amway*, nhịn không được bật cười: "Nếu vậy thì phiền lắm."
*Amway (viết tắt của American Way) là một tập đoàn áp dụng mô hình kinh doanh đa cấp để bán các sản phẩm liên quan đến lĩnh vực sức khỏe, thẩm mỹ và hàng tiêu dùng.
"Không phiền chút nào." Lệ Khiếu Hằng hơi trầm tư một lúc, tiếp tục lén dò hỏi: "Tây trang đặt may riêng cần phải đo đạc, anh nhờ nhà thiết kế đến Lệ gia chờ chúng ta hay cho người trực tiếp đến đây tìm em?"
Không chờ Đào Mộ mở miệng, Lệ Khiếu Hằng tựa như lơ đãng thuận miệng nói: "Còn hai tháng nữa là đến Nguyên Đán, đúng lúc cha mẹ anh cũng muốn đặt làm hai bộ lễ phục để dự các bữa tiệc tối từ thiện và họp mặt thường niên của công ty. Nếu em không ngại, có thể trực tiếp đến nhà anh, mọi người cùng đo kích cỡ."
Đào Mộ vô thức nuốt xuống lời từ chối lịch sự. Cậu bất đắc dĩ nhìn Lệ Khiếu Hằng, khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông này rõ ràng đang mỉm cười, nhưng trong mắt Đào Mộ, việc giả vờ bình tĩnh có hơi gượng ép.
Đào Mộ do dự một lát, khẽ thở dài: "Nếu chú và dì không ngại, vậy xin phép phiền."
"Đương nhiên không ngại!" Lệ Khiếu Hằng hưng phấn, âm thanh bất giác lớn hơn hai đề-xi-ben. Khuôn mặt vốn bình tĩnh cũng trở nên phấn chấn: "Thật không dám giấu giếm, gia đình anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi."
Không chờ Đào Mộ đáp lời, Lệ Khiếu Hằng đã gấp gáp hỏi tiếp: "Vậy khi nào em rảnh, anh sẽ mời nhà thiết kế đến nhà?"
Đào Mộ suy nghĩ rồi nói: "Thế thì cuối tuần này đi."
Ngoài thời gian làm việc, Đào Mộ còn phải đi học. Cậu còn vừa nhận một bộ phim tuyên truyền trưng binh hợp tác với quân đội. Bởi vì cậu đã chủ động đề nghị muốn trải nghiệm sinh hoạt bộ đội, nên phải nghĩ cách xin nghỉ với nhà trường, chắc chắn rằng cậu có thể yên tâm ở lại trải nghiệm sinh hoạt bộ đội. Thực tế khi làm vậy đã đi ngược lại ý định ngoan ngoãn đi học lúc ban đầu của Đào Mộ, nhưng kế hoạch không theo kịp diễn biến, Đào Mộ cũng không ngờ cậu lại có thể may mắn hợp tác với quân đội, quay một bộ phim tuyên truyền trưng binh. Hơn nữa còn có thể đảm nhận vai nam chính trong bộ phim quân sự chính kịch này.
Nếu bộ phim được thực hiện tốt, Đào Mộ chẳng những có thể nổi bật hơn so với các diễn viên cùng tuổi khác, mà còn có thể tạo mối quan hệ tốt với quân đội, thậm chí lọt vào mắt của đại đạo diễn nào đó. Quan trọng nhất là Đào Mộ vừa thành lập công ty điện ảnh, cũng có thể nhờ bộ phim này để đứng vững gót chân trong giới, ngang hàng với các đội chế tác hạng nhất.
Cơ hội thế này chỉ có thể gặp không thể cầu. Đào Mộ trước giờ luôn là người phân rõ nặng nhẹ nhanh chậm, đương nhiên sẽ không để những suy nghĩ ban đầu cản trở cơ hội hiện tại của mình. Trên thực tế, sở dĩ Đào Mộ quyết tâm phải ngoan ngoãn đọc sách ở lại trong trường, đơn giản là vì để tranh giành bộ phim điện ảnh lớn do Kinh Ảnh và quân đội đồng sản xuất vào một năm sau. Để gia tăng lợi thế, lúc trước Đào Mộ thậm chí còn mặt nóng dán mông lạnh. Biết rõ Trình Bảo đông không thích mình, cậu vẫn phải mặt dày tiến lên để làm quen.
Nhưng bây giờ, khi giá trị tài sản ròng của Đào Mộ tăng lên, đồng thời hai bộ phim truyền hình do Đào Mộ giám sát sản xuất đã phá vỡ kỷ lục ratings có cùng một chủ đề trong cùng khoảng thời gian, làm dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi. Tiếng nói của Đào Mộ cũng càng lúc càng có sức nặng hơn trong giới giải trí. Cho đến bây giờ, Đào Mộ đã không còn thỏa mãn với con đường thành thật ngoan ngoãn học tập, bình yên chờ đợi cơ hội thông thường nữa.
Đào Mộ thậm chí còn có tham vọng nghĩ rằng, nếu bộ phim tuyên truyền trưng binh mà cậu hợp tác với quân đội có thể đạt được thành công lớn, vậy thì một năm sau, cậu có thể dùng sơ yếu lý lịch này để cạnh tranh vai trò giám sát sản xuất của bộ điện ảnh lớn đó. Đào Mộ tin rằng, có 《 Huyết nhục trường thành 》 và bộ phim tuyên truyền trưng binh như châu như ngọc ở đó, cộng thêm công cụ tuyên truyền mạnh mẽ là web Phi Tấn và cơ sở vốn hùng hậu trị giá hàng chục tỷ, cậu chưa chắc đã không thể cạnh tranh với Trình Bảo Đông.
Đương nhiên, bây giờ có suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Nhiệm vụ cấp bách nhất là thành thật kiên định quay tốt bộ phim tuyên truyền trưng binh này, nếu không thì không cần phải nói thêm gì nữa.
Đối với những vấn đề liên quan đến kế hoạch nghề nghiệp của mình, Đào Mộ luôn nghiêm túc và khắt khe, có kế hoạch chu đáo, thái độ tiến lên không chút do dự. Khi cậu đi xin nghỉ, cậu thậm chí cũng đã sẵn sàng chủ động đề nghỉ học lại một năm nếu nhà trường không đồng ý hoặc có thái độ miễn cưỡng. Dù sao Đào Mộ cũng đang theo học tại Kinh Ảnh, ngoài việc tạo mối quan hệ trong giới, cậu còn muốn trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, chứ không phải nóng lòng tìm việc làm sau khi tốt nghiệp.
Vì vậy Đào Mộ hoàn toàn không vội tốt nghiệp, đi học 4 năm hay 5 năm cũng không có gì khác nhau, cái cậu cần là toàn bộ quá trình học tập có hệ thống tổ chức. Cần phải bù đắp những khuyết điểm của mình ở mọi mặt, rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình ổn định cho đến quen tay hay việc.
Ý tưởng của Đào mộ rất chu toàn. Không chỉ suy xét đến nhu cầu thực tế của bản thân, mà còn suy xét đến tính chặt chẽ và mặt mũi của nội quy nhà trường. Cậu không muốn để lại ấn tượng xấu cho nhà trường như là "hơi nổi tiếng một chút là lại chểnh mảng". Không muốn các bạn học khác nảy sinh suy nghĩ "nếu Đào Mộ có thể xin nghỉ đi đóng phim, vì sao mình lại không được". Càng không muốn khiến nhà trường khó xử. Vì vậy cậu chủ động đề nghị ngừng học và học lại, còn có thể giúp các bạn học năm nhất năm hai suy nghĩ kỹ càng khi xin nghỉ đi đóng phim. Bọn họ thà rằng xin nghỉ cũng phải đi quay phim, liệu có thực sự đáng với những gì bọn họ đã trả giá hay không.
"Kinh Ảnh quả thật có quy định sinh viên năm nhất năm hai không được xin nghỉ phép để đi đóng phim. Nhưng trong hai năm gần đây, do trường bên cạnh quản lý sinh viên rất lỏng lẻo, nên có rất nhiều diễn viên nhí tài năng bị công ty quản lý thuyết phục, đều nộp đơn xin nghỉ học, đến ghi danh ở Yến Ảnh. Rất nhiều sinh viên vừa mới nhập học Yến Ảnh đã trở nên nổi tiếng nhờ quay một vài bộ phim thần tượng. Điều này dẫn đến tâm lý chung của các sinh viên trong trường chúng ta là nóng nảy, lo âu. Dù sao thì diễn viên, đặc biệt là các diễn viên nữ, kiếp sống rất ngắn ngủi, nhiều bạn học nữ lo lắng đến 20 tuổi mới bắt đầu nhận phim sẽ không có ưu thế cạnh tranh với những nghệ sĩ bắt đầu làm việc trong đoàn phim ở tuổi 17 18, đến 20 tuổi người ta đã đóng vai nữ chính trong phim. Vả lại nghề diễn viên cũng rất chú trọng thực tiễn, dù thành tích trong trường có tốt đến đâu, biểu hiện trên sân khấu có tốt thế nào, nếu thiếu kinh nghiệm quay phim thì cũng không được."
Do đó, vì lo lắng chuyện này nên sinh viên Kinh Ảnh đã bắt đầu xin nghỉ nhận phim khi vào năm hai, nhà trường Kinh Ảnh cũng đã thấy nhưng đều coi như không thấy. Dù sao Kinh Ảnh cực khổ bồi dưỡng ra sinh viên giỏi, cũng không muốn thấy những sinh viên này vì không có kinh nghiệm hoặc không có cơ hội, rồi cuối cùng mờ nhạt trong biển người ở giới giải trí, cuối cùng vì áp lực cuộc sống, tiếc nuối lui giới.
Tuy nhiên, triết lý giảng dạy của Kinh Ảnh là chú trọng vào kỹ năng diễn xuất của sinh viên, mà sinh viên vừa mới nhập học một hai năm, tri thức cơ bản còn chưa học xong đã chạy đi đóng phim, năng lực diễn xuất thế nào cũng có thể tưởng tượng được. Vì vậy trong hai năm gần đây, trong ngành cũng thường xuất hiện những nhận xét khiến người ta xấu hổ như "Biểu hiện của sinh viên Kinh Ảnh trước ống kính còn kém hơn cả sinh viên Yến Ảnh".
Thật ra kỹ thuật diễn cũng là một môn kỹ năng. Giống như tất cả các kỹ năng khác, ngoại trừ một nhóm kỳ tài ngút trời, tục xưng "Ông trời ban chén cơm", những người còn lại đều cần phải có thời gian để tích lũy. Nếu không thực hành nhiều lần, quen tay hay việc thì sẽ không có cách nào để kéo lại khoảng cách chênh lệch từ chất lượng dạy học.
Trước kia người trong nghề thường nói "Kinh Ảnh đào tạo ra diễn viên, Yến Ảnh đào tạo ra minh tinh". Mặc dù trong 2 năm gần đây cũng vẫn còn cách nói này, nhưng xét một cách tương đối, chênh lệch về kỹ năng diễn xuất giữa sinh viên hai trường nghệ thuật đã dần được thu hẹp, có thể thấy bằng mắt thường.
Cũng may tình trạng xấu hổ này đã được cải thiện sau khi Đào Mộ nhập học. Đào Mộ tự bỏ tiền ra để lên kế hoạch quay 《 Huyết nhục trường thành 》 và 《 Thời thượng phong vân 》, trong khi quay còn kéo theo các sinh viên Kinh Ảnh đóng vai quần chúng và vai phụ. Một mặt là để các sinh viên Kinh Ảnh làm quen với chuyển động của ống kính và không khí quay phim, khiến gương mặt của bọn họ trở nên quen thuộc với khán giả hơn, mặt khác, lại một lần nữa phản ánh tiềm năng và thực lực mạnh mẽ của sinh viên Kinh Ảnh. Dù sao trong mắt người từng trải như Đào Mộ, cậu thuộc nằm lòng các diễn viên minh tinh được giới giải trí đánh giá khen ngợi trong vòng 10 năm tới. Vì vậy khi lựa chọn diễn viên, Đào Mộ cũng vô thức chọn những gương mặt quen thuộc. Vả lại, những người này có thể nổi bật giữa vô số diễn viên và nghệ sĩ giải trí, bất kể là kỹ năng sản xuất hay duyên với khán giả đều rất đáng chú ý.
Quan trọng nhất là có Đào Mộ làm hậu thuẫn, sinh viên Kinh Ảnh như thể tìm được sự hỗ trợ. Bình thường học tập cũng không quá nóng vội, ngược lại có thể yên tâm học các kỹ năng biểu diễn. Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần kỹ năng diễn xuất của bọn họ đủ tốt thì chắc chắn sẽ có cơ hội được quay phim. Cho dù người ngoài không cho bọn họ cơ hội, Đào Mộ vẫn sẽ cho.
Nhà trường Kinh Ảnh có lưu ý đến những thay đổi này, cũng ngầm vô cùng tán thành cách làm của Đào Mộ. Lần này Đào Mộ đến đây xin nghỉ để đóng phim, mặc dù hơi vi phạm nội quy Kinh Ảnh, nhưng Kinh Ảnh cũng biết lần đóng phim này của Đào Mộ là hợp tác với quân đội, quay bộ phim tuyên truyền trưng binh.
Nhiệm vụ chính trị quan trọng như vậy, đừng nói là Đào Mộ, ngay cả trường Kinh Ảnh cũng cảm thấy mình cần phải cẩn thận hơn. Bọn họ không hy vọng sau khi bộ phim được phát sóng, Đào Mộ sẽ bị chỉ trích là suốt ngày lo học dẫn đến quay phim không tốt. Hơn nữa, trường Kinh Ảnh còn có một điều quan trọng khác cần cân nhắc --
"Lần này em hợp tác với quân đội quay một bộ phim quân sự, em định chọn diễn viên như thế nào?"
Đào Mộ nói thẳng: "Em định chuẩn bị một buổi casting. Bởi vì là hợp tác với quân đội, nên em cũng định chọn một nhóm diễn viên từ đoàn nghệ thuật. Tuy nhiên, bất kể chọn ai diễn nhân vật gì, tất cả diễn viên được chọn sau buổi casting, nhất định phải cùng tiến vào quân đội để trải nghiệm 3 tháng. Kể cả đội ngũ biên kịch cũng phải vào bộ đội để khảo sát thực địa."
Tính cách của Đào Mộ từ trước đến nay luôn là đã không làm gì thì thôi, còn nếu đã làm thì phải làm được tốt nhất. Dù sao cậu cũng không thiếu tiền, diễn viên được chọn cũng không phải là kỳ cựu, vì vậy không cần phải suy xét đến việc điều chỉnh lịch trình. Đưa tất cả mọi người vào quân đội để huấn luyện tập thể. Ai có thể chịu được thì có vai diễn, không chịu được thì cút.
Hơn nữa, Đào Mộ đã mua bản quyền mấy quyển tiểu thuyết quân sự khác. Vì vậy trong vài năm tới đây, công ty điện ảnh chắc chắn sẽ tiếp tục sản xuất phim truyền hình. Thế nên những cố gắng của các diễn viên này cũng không phải là vô ích, nếu không tính đến việc chuyển hình, chỉ riêng những bộ phim quân sự này thôi cũng đủ để bọn họ quay hai ba năm.
Sở dĩ Đào Mộ làm như vậy, chủ yếu là vì những sinh viên Kinh Ảnh khác đã ký hợp đồng với công ty của cậu. Người cũng đã ký hợp đồng rồi, Đào Mộ đâu thể để mọi người ngây ngốc trong công ty mà không có phim để quay. Vì vậy sau khi mua bản quyền của mấy quyển tiểu thuyết quân sự kia, Đào Mộ cũng không để bộ phận thu mua rảnh rỗi, tiếp tục liên hệ với những trang web khác, lần lượt mua bản quyền của tiểu thuyết trực tuyến có tên tuổi trong trí nhớ của cậu.
Tuy nhiên, những chuyện này đang được thực hiện một cách bí mật, thuộc về cơ mật của công ty, Đào Mộ không nói rõ với các giáo viên.
Dù vậy, những chuyện cậu có thể nói ra cũng đủ khiến nhiều giáo viên phải suy ngẫm kỹ càng.
Do đó, sau khi đồng ý cho Đào Mộ nghỉ phép, khi lên lớp, có vài giáo viên không hẹn mà cùng bày tỏ thái độ cho phép sinh viên từ năm 2 trở lên có thể ngừng học để quay phim. Chỉ xét các khóa học chuyên ngành, các bạn học muốn xin nghỉ phép cần phải hoàn thành các tín chỉ và vượt qua bài kiểm tra sau khi trả phép. Nếu không vượt qua bài kiểm tra, khi tốt nghiệp sẽ không được phát bằng tốt nghiệp.
So với Yến Ảnh bên cạnh quản lý sinh viên lỏng lẻo, quy định của Kinh Ảnh thực sự rất nghiêm ngặt. Nhưng dù vậy, nó vẫn khiến các sinh viên Kinh Ảnh nhất trí hoan hô. Sau khi những sinh viên này reo hò xong, phản ứng đầu tiên chính là chạy đến văn phòng giáo viên khoa diễn xuất để xin nghỉ. Về phần lý do xin nghỉ cũng vô cùng đồng bộ, đều muốn đi casting bộ phim truyền hình mà Đào Mộ hợp tác với quân đội, sau đó theo Đào Mộ trải nghiệm sinh hoạt trong quân đội.
Không thể không nói, Đào Mộ liên tục cho ra đời những tác phẩm kinh điển như 《 Huyết nhục trường thành 》 và 《 Thời thượng phong vân 》, đều đạt được song thu cả danh tiếng lẫn ratings, khiến các sinh viên Kinh Ảnh nếm được vị ngọt, không hẹn mà cùng nâng cao tiêu chuẩn, đều muốn tiếp tục tham gia vào những tác phẩm kinh điển như vậy. Hơn nữa bọn họ vô thức cảm thấy, nếu xin nghỉ đi quay phim truyền hình do Đào Mộ đầu tư sẽ dễ được giáo viên chấp nhận cho nghỉ phép hơn. Ngoài ra, còn có một số bạn học đã ký hợp đồng đại diện với công ty điện ảnh của Đào Mộ. Công ty điện ảnh nhà mình đầu tư quay phim, mình không đi cướp cơ hội casting, chẳng lẽ còn phải chạy ra ngoài tự kiếm cơm sao? Bọn họ đâu có ngu!
Một loạt đơn xin nghỉ phép bay về phía văn phòng khoa diễn xuất Kinh Ảnh. Không chỉ sinh viên năm hai, mà ngay cả đàn anh đàn chị năm ba năm bốn và một ít sinh viên đã tốt nghiệp Kinh Ảnh sau khi nghe tin cũng vội vàng trở về, chuẩn bị tham gia casting phim truyền hình. Ngay cả Yến Ảnh bên cạnh và học viện hí kịch Hỗ Thành cách xa hàng ngàn dặm cũng nghe được tin tức, mài đao soàn soạt tìm hiểu thời gian cụ thể của buổi casting. Thậm chí còn lén hỏi thăm sở thích và tính cách của Đào Mộ --
Tăng nhân nhiều cháo ít, cần phải chuẩn bị đầy đủ.
Người ngoài giới tạm thời vẫn chưa biết phản ứng của Đào Mộ. Thời gian trôi nhanh đến chiều thứ bảy, Đào Mộ đồng ý lời mời đến Lệ gia để đo kích thước.
Đây cũng là lần đầu tiên Đào Mộ đến cửa thăm hỏi Lệ gia. Vì vậy trước khi đến, Đào Mộ đã đặc biệt mua một đống quà, chuẩn bị tặng cho cha Lệ mẹ Lệ và em trai em gái Lệ gia. Đào Mộ tự nhận mình lễ nghĩa chu đáo, kết quả khi đến Lệ gia mới biết được, những món quà mình mua quả thật như muối bỏ biển đối với những người trong nhà!
Nhìn khung cảnh vô cùng náo nhiệt trong nhà chính Lệ gia -- dòng người chen chúc xô đẩy đông đến mức đủ để mở party gia tộc. Đào Mộ mặt vô cảm nhìn về phía người nào đó bên cạnh: "Không phải anh nói... Người trong nhà cần đo kích thước để đặt làm lễ phục sao?"
"..." Lệ Khiếu Hằng tự dưng thấy rất oan ức nhìn về phía Đào Mộ, anh cũng không ngờ lại có nhiều người đến nhà như vậy. Rõ ràng khi anh bắt đầu xuất phát đi đón Đào Mộ, trong nhà chỉ có mỗi cha mẹ và em trai em gái thôi mà!
Lần này thật sự không phải nồi của anh!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Nguyên cái gia tộc sợ anh ế, đến khi anh dắt người yêu về thì... 😂
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 224
Edit + beta: Iris
Căn nhà chính rộng thênh thang của Lệ gia đột nhiên trở nên yên tĩnh ngay khi Đào Mộ vừa bước vào cửa.
Hàng chục cặp mắt đồng loạt nhìn qua. Đào Mộ hơi khựng lại, cái cảm giác bị mọi người trong Lệ gia đồng loạt nhìn qua giống như cậu đang đứng trước máy chụp x-quang, toàn thân không có chỗ nào có thể che giấu, ngay cả xương cốt máu thịt cũng bị người ta nhìn thấu.
Có hơi sợ!*
*Nguyên văn là "có chút vuông (有点方)", cách phát âm đồng âm.
Đào Mộ vô thức siết chặt tay, mặt không đổi sắc hít một hơi thật sâu.
"Anh Mộ, anh tới rồi ~" Hai đứa em song sinh của Lệ Khiếu Hằng nhảy xuống khỏi ghế sofa, vọt tới trước mặt Đào Mộ.
Có lẽ là thấy Đào Mộ hơi căng thẳng, em gái Lệ chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, nhìn món quà gặp mặt trong tay Đào Mộ, rất hiểu lòng người, nói: "Anh Mộ, anh lại tặng quà cho chúng em à?"
Không nhắc tới chuyện này thì còn ổn. Nhắc tới chuyện này, Đào Mộ lại bắt đầu xấu hổ. Bởi vì cậu không ngờ Lệ gia lại có nhiều người đến vậy, quà gặp mặt hiển nhiên không đủ.
Lúc này, ngay cả Đào tổng trường tụ thiện vũ bát diện linh lung cũng không biết nên nói gì. Kinh nghiệm cuộc sống và kỹ năng giao tiếp của cậu hiển nhiên chưa được cập nhật mục "mẹ vợ gặp con rể". Đào Mộ không hề chuẩn bị trước, thậm chí đại não còn thoáng ngừng hoạt động. Thế nên cậu không kịp đáp lại lời chào hỏi của em gái Lệ, mà thay vào đó vô thức nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng.
Từ khi bước vào cửa, Lệ Khiếu Hằng theo dõi từng động tác của Đào Mộ hết sức chăm chú. Đương nhiên cũng không bỏ lỡ khoảnh khắc mờ mịt và xin giúp đỡ này.
Lệ Khiếu Hằng đứng dậy, đưa tay nhận quà gặp mặt trên tay Đào Mộ, trực tiếp nhét vào tay em trai, không trả lời mà hỏi lại: "Anh mới ra ngoài chưa đến một tiếng, sao trong nhà lại có nhiều người vậy?"
Các trưởng bối Lệ gia không mời tự đến lập tức mở miệng, ngay cả lời giải thích cũng đã được soạn thảo bàn bạc cẩn thận: "Công ty sắp tổ chức cuộc họp thường niên, chúng ta chỉ muốn may một bộ lễ phục để mặc trong cuộc họp thường niên. Đúng lúc nhà con mời nhà thiết kế đến đây, nên chúng ta cũng đến đây luôn."
Lão gia tử Lệ gia và lão thái thái Lệ gia tóc mai như sương ngồi ngay ngắn trên sofa, mỉm cười hòa ái quan sát Đào Mộ, cười tủm tỉm nói: "Đây là đối tác của con đúng không? Cậu bé trông rất có tinh thần."
Đào Mộ vẫn duy trì nụ cười đúng mực, ôn hòa nhẹ nhàng chào hỏi hai cụ, sau đó cảm ơn bọn họ. Dáng vẻ lịch sự khách sáo, rất hợp với hình ảnh vãn bối lần đầu đến nhà.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được, dưới biểu hiện ôn hòa lễ phép của Đào Mộ, có tình lộ ra một tia câu nệ bất an. Đây cũng là phản ứng trong tiềm thức của Đào Mộ khi nhìn thấy nhiều trưởng bối Lệ gia như vậy, cậu cho rằng đây là phản ứng thích hợp nhất trong trường hợp này.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Đào Mộ khiêm tốn, nhã nhặn, ôn hòa, ngại ngùng, các trưởng bối Lệ gia đều vô cùng hài lòng về biểu hiện của Đào Mộ. Cho rằng mặc dù Đào Mộ rất có tài năng trong thương nghiệp, tuổi còn trẻ đã có thể đạt được tài sản ròng hàng chục tỷ, nhưng cách hành xử của cậu không bồng bột không coi ai ra gì giống một số thanh niên trẻ thành đạt.
Chỉ có Lệ Khiếu Hằng là có thể cảm giác được, dưới dáng vẻ ôn hòa khiêm tốn của Đào Mộ, ẩn chứa rất nhiều bất an và khó chịu, thậm chí còn có chút giận chó đánh mèo và bối rối.
Trước mặt rất nhiều trưởng bối và người cùng thế hệ trong gia đình, Lệ Khiếu Hằng không muốn đội nồi, không chút che giấu nhéo nhẹ lòng bàn tay Đào Mộ, mỉm cười giải thích: "Không ngờ trong nhà lại có nhiều người như vậy. Khi tới đây, con có nói với Tiểu Mộ là trong nhà chỉ có cha mẹ và em trai em gái để em ấy đừng căng thẳng." Kết quả là mọi người không thèm đánh tiếng đã tụ tập lại đây, muốn không căng thẳng cũng khó.
Lúc này Đào Mộ cũng đã hồi phục tinh thần, mỉm cười ấm áp, nói: "Do con lễ nghĩa không chu toàn, mạo muội quấy rầy."
"Không hề mạo muội chút nào, và cũng không có quấy rầy." Cô út của Lệ Khiếu Hằng cười nói: "Thật không dám giấu, chúng ta đã chờ đợi ngày này rất lâu --"
Lời còn chưa dứt đã bị dượng út bên cạnh ngắt lời: "Thế nên mới nói Đào tổng và Lệ gia chúng ta rất có duyên với nhau. Không cần hẹn trước, cả gia đình có thể quây quần bên nhau một cách tự nhiên. Tục ngữ có câu, không phải người một nhà thì sẽ không vào chung một nhà. Cha, cha có nghĩ vậy không?"
Dượng út của Lệ Khiếu Hằng giải vây cho cô vợ suýt nữa lỡ miệng của mình, thuận tiện kéo luôn cha vợ xuống nước.
Lệ lão gia tử chậm rãi gật đầu, bình tĩnh lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, cười tủm tỉm nói: "Con là một đứa bé ngoan, Khiếu Hằng ở bên con..."
Nói đến đây, Lệ lão gia tử giống như bị khó thở, thở hổn hển vài tiếng rồi mới nói tiếp: "Làm kinh doanh, ông rất yên tâm."
"Lần đầu đến thăm, đây là một chút tấm lòng của trưởng bối." Lệ lão gia tử nhét lì xì vào tay Đào Mộ, cười nói: "Hy vọng sự hợp tác của các con sẽ kéo dài thật lâu."
Lệ lão phu nhân chờ Lệ lão gia tử nói xong, cũng lấy bao lì xì đã chuẩn bị sẵn trong túi ra, cùng đưa cho Đào Mộ.
Qua lời kể của con trai và con dâu, hai vợ chồng già cũng đã biết cháu đích tôn nhà mình đang yêu đương với đứa bé nhà người ta. Chỉ là đứa bé còn nhỏ, da mặt mỏng, dường như không muốn thừa nhận chuyện này trước mặt phụ huynh, vì vậy cứ mãi không chịu đến cửa nhà họ Lệ.
Lần này khó khăn lắm mới bị Lệ Khiếu Hằng dụ tới cửa, các trưởng bối Lệ gia vây xem cũng không dám nói quá lộ liễu. Kẻo đứa bé nổi giận, quay về lại tính sổ cháu đích tôn nhà bọn họ.
Nghĩ đến đây, các trưởng bối Lệ gia đồng loạt nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng. Ánh mắt hận sắt không thành thép... từ khi Lệ Khiếu Hằng đi nhà trẻ đến giờ, chưa từng gặp ánh mắt như vậy bao giờ!
Có Lệ lão gia tử và Lệ lão phu nhân chủ động dẫn đầu, những người khác trong Lệ gia cũng lấy bao lì xì đưa cho Đào Mộ. Đào Mộ thật sự không ngờ rằng lúc cậu đến đây sẽ gặp vụ này. Hết nhận bao lì xì này lại đến nhận bao lì xì khác, làm quen hết mọi người trong nhà, toàn bộ quá trình phát triển khó hiểu đến mức khiến Đào Mộ có hơi dại ra.
Sau khi nhận bao lì xì xong, Đào Mộ cảm thấy xấu hổ, nhìn nhóm vãn bối Lệ gia cũng đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt tò mò nhìn mình -- em trai em gái, cháu trai cháu gái bên nội, cháu trai cháu gái bên ngoại của Lệ Khiếu Hằng, cậu cũng muốn phát bao lì xì để dỗ mấy đứa nhỏ.
Nhưng lại bị cô út của Lệ Khiếu Hằng ngăn lại, cô út vừa rồi suýt nữa lỡ miệng nắm lấy tay Đào Mộ, nói không chút do dự: "Đây là lần đầu con đến thăm nhà, không cần phải đưa bao lì xì. Lệ gia tụi cô có quy định, người độc thân bất kể là bao nhiêu tuổi, cũng không cần phải đưa bao lì xì cho vãn bối."
Nói tới đây, cô út còn cố ý nhìn Lệ Khiếu Hằng luôn đi theo sau Đào Mộ, tự cho là mình đã nhỏ tiếng, nhưng thật ra lại đang phàn nàn bằng giọng rất lớn: "Cháu trai này của cô cứ mãi không chịu nói về đối tượng. Trưởng bối tụi cô còn phải đoán già đoán non. Đều nghĩ chẳng lẽ thằng nhóc thối này không muốn phát bao lì xì, nên nhiều năm qua mới không yêu đương, hẹn hò, kết hôn ư? Kết quả không phải thằng nhóc này không muốn nói, chẳng qua là ánh mắt tìm bạn đời quá cao, nói thế nào cũng phải chọn người tốt nhất. Chướng mắt những người mà cô giới thiệu cho nó trước đây..."
Dượng út ở bên cạnh ho khụ khụ liên tục, không ngừng dùng tay chọt vào sau eo cô út, ý bảo vợ ơi đừng nói nữa. Cô út bị chọt đến mất kiên nhẫn, vung tay hất văng tay dượng út ra, cau mày quắc mắt hỏi: "Anh chọt em làm gì? Không nhìn thấy em đang nói chuyện với Tiểu Mộ sao?"
Cô út không muốn quan tâm đến dượng út, vứt ánh mắt xem thường qua. Quay đầu lại tiếp tục nắm tay đào Mộ rồi nói: "Nếu con thật sự băn khoăn, muốn phát lì xì cho bọn nhỏ, cô là cô út cũng không ngăn cản con. Chỉ cần con bàn bạc với Khiếu Hằng, muốn phát bao lì xì khi nào còn không phải tùy vào tấm lòng của con sao? Đàn ông Lệ gia tụi cô cực kỳ nghe lời. Nếu con thực sự nóng lòng, thật ra có thể thu xếp trong năm nay..."
Đào Mộ tức khắc khiếp sợ như bị sét đánh. Vô thức muốn phủ nhận ba lần.
Con không phải con không có cô út cô đừng nói bậy!
°°°°°°°°°°
Lời editor: Cô út gài hàng quá trời, làm Mộ Mộ phủ nhận đến quên chấm phẩy 🤣🤣
Hôm bữa tưởng chương này đến drama, cơ mà chưa tới nên đăng luôn. Hình như 2 chương sau cũng chưa tới drama.
Đăng: 9/4/2024