Chương 201

Edit + beta: Iris

Đào Mộ nhìn khí chất và cách ăn nói vẫn ngu ngốc như trước kia của Lạc Dương, thản nhiên gật đầu.

Nói mới nhớ, kể từ khi cậu bẫy Lạc Dương bị chủ tịch Lạc đánh gãy một chân, hai người chưa từng gặp lại nhau. Nhìn dáng vẻ nhảy nhót tung tăng của Lạc Dương hiện giờ ——

“Chân anh khỏi rồi?” Đào Mộ giãn mày ra, khách sáo hỏi.

Không biết vì sao, Lạc Dương rụt cái chân đã lành lại theo bản năng, chỉ cảm thấy xương bắp chân tự dưng đau nhức: “Đã hoàn toàn lành rồi.”

Lạc Dương hơi dừng lại một chút rồi nói: “Tiểu Dục chuyển đến Yến Ảnh, cậu biết không?”

Lời còn chưa dứt, Lạc Dương đã bắt đầu hối hận. Chuyện Đào Mộ và Thẩm Dục không hợp nhau, chỉ cần ai hơi chú ý đến tin đồn giải trí đều sẽ biết. Hắn biết rõ chuyện này lại còn nói là dở rồi.

“Nhưng cũng không tính là chuyển trường. Mặc dù Tiểu Dục đã quay vài bộ phim, nhưng em ấy không phải xuất thân chính quy, cũng không có kinh nghiệm diễn xuất. Ban đầu Yến Ảnh không chấp nhận đơn xin chuyển trường của Tiểu Dục. Là Nghiêm Thịnh giật dây bắc cầu ở giữa, tập đoàn Thẩm thị cũng hứa sẽ tặng thư viện cho Yến Ảnh. Yến Ảnh mới nhả ra. Hơn nữa sau khi học tịch của Tiểu Dục chuyển tới Yến Ảnh là bắt đầu lại từ năm nhất.” Miễn cưỡng cũng coi như là thêm một tấm màn che.

“Thật ra Tiểu Dục vốn muốn chuyển đến học viện hí kịch Hỗ Thành. Đáng tiếc ả đàn bà ác độc Thẩm Nghiên gây khó dễ ở giữa, Thẩm phu nhân cũng nhờ nhà mẹ đẻ tạo áp lực cho học viện hí kịch Hỗ Thành. Chủ tịch Thẩm có lẽ không muốn cả nhà gà chó không yên vì chuyện của Tiểu Dục, nên đưa Tiểu Dục đến Yến Ảnh.”

“Đáng giận là ả đàn bà xấu xa Thẩm Nghiên lại còn xúi giục Thẩm phu nhân đến công ty gây sự vì chuyện này, kêu Thẩm phu nhân ép chủ tịch Thẩm thu hồi biệt thự cao cấp ở quận Phổ Đông mà trước đó ông ấy đã đưa cho Tiểu Dục. Đúng rồi, ngay cả công ty điện ảnh mà chủ tịch Thẩm đưa cho Tiểu Dục cũng bị Thẩm Nghiên đoạt mất. Còn nói cái gì mà nếu Tiểu Dục muốn dốc lòng học tập, vậy đừng lãng phí tài nguyên của công ty điện ảnh. Còn ép Tiểu Dục đến ngân hàng hủy thẻ ngân hàng mà anh trai của Tiểu Dục đã đăng ký cho Tiểu Dục. Chỉ để lại 5 vạn phí sinh hoạt mỗi tháng cho Tiểu Dục.”

“Cũng không biết chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng nghĩ thế nào lại cho Tiểu Dục đến ở ký túc xá sau khi đến trường báo danh. Cậu nói xem, Tiểu Dục tốt xấu gì cũng là minh tinh, bọn họ làm vậy có quá đáng hay không ——”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Lạc Hi mất kiên nhẫn ngắt lời bực tức của em trai ngu ngốc nhà mình: “Thẩm Dục vốn không phải là con của Thẩm gia, dựa vào cái gì tiêu tiền của Thẩm gia. Chưa kể Thẩm Dục vừa hưởng thụ tài nguyên của Thẩm gia, vừa để mặc fan hất nước bẩn Thẩm Nghiên, làm hại Thẩm Nghiên thân bại danh liệt, còn phải đội nồi thay cậu ta. Mặc dù Thẩm Nghiên không phải người tốt lành gì, nhưng chỉ cần Thẩm Dục có một chút lòng biết ơn, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện vong ân bội nghĩa như vậy. Mệt cho mày lại còn bênh vực cậu ta như đúng rồi vậy.”

“Một tháng năm vạn phí sinh hoạt còn chê ít? Mày có biết nhân viên văn phòng bình thường vừa mới tốt nghiệp ở Yến Kinh, một tháng kiếm được bao nhiêu không? Vả lại, ở ký túc xá thì đã sao? Trên toàn thế giới, hàng năm có bao nhiêu học sinh nhập học, không phải người ta cũng ở ký túc xá sao? Năm đó mày ra nước ngoài du học, Lệ tổng ra nước ngoài du học, không phải cũng ở ký túc xá sao? Đào tổng dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng tạo ra web Phi Tấn, tài sản ròng gần chục tỷ, bây giờ cũng đang ở ký túc xá Kinh Ảnh đấy. Sao đến lượt cậu ta thì lại cao quý đến mức ở trong ký túc xá chính là bất công với cậu ta vậy?”

“Ở trong ký túc xá chỉ là để rèn luyện tinh thần đồng đội và kỹ năng xã giao của sinh viên năm nhất. Thẩm Dục vốn là người không rành cách đối nhân xử thế, chủ tịch Thẩm cho cậu ta ở lại ký túc xá khi mới khai giảng cũng là để cậu ta nhanh chóng thích nghi với ngôi trường mới, hoàn cảnh mới, bạn học mới. Năm đó Thẩm Nghiên vào đại học, không phải cũng ở trong ký túc xá sao? Nói một cách dễ hiểu, cho dù Thẩm Dục thật sự không muốn ở ký túc xá, mỗi tháng Thẩm gia cho cậu ta năm vạn phí sinh hoạt, cũng đủ để cậu ta thuê một căn nhà gần Yến Ảnh, được chứ?”

“Nhưng mà ——” Lạc Dương bất mãn cau mày, cố gắng giải thích thay cho Thẩm Dục: “Tình huống khác nhau. Tiểu Dục chỉ cảm thấy khó chịu, em ấy cảm thấy mình như bị Thẩm gia đuổi khỏi Hỗ Thành, tống cổ đến Yến Kinh xa xôi ngàn dặm. Đây không phải là nơi em ấy lớn lên từ nhỏ, ngay cả thói quen ăn uống cũng khác. Trời xa đất lạ, em ấy chỉ cảm thấy buồn lòng mà thôi.”

“Chị thấy cậu ta ăn no rửng mỡ thì đúng hơn, bớt đạo đức giả đi. Có con cái nhà ai mà chưa từng học đại học ở nơi khác. Năm đó mày tốt nghiệp cấp 3, cha còn tống cổ mày ra nước ngoài đấy. Mày có cảm thấy mình bị đuổi ra ngoài không? Hơn nữa,” Lạc Hi cười nhạo: “Năm nay Thẩm Dục cũng tròn 19 tuổi rồi đúng không? Dựa theo quy định luật pháp của nước ta, khi một công dân đủ 18 tuổi, cha mẹ không còn nghĩa vụ phải nuôi nấng nữa. Cho dù Thẩm gia không muốn nuôi một người ngoài là cậu ta nữa, cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao chủ tịch Thẩm và Thẩm phu nhân cũng không phải là cha mẹ ruột của Thẩm Dục.”

Sau một loạt lời nói vừa hóa giải vừa công kích, khiến Lạc Dương không nói nên lời. Chỉ có thể hậm hực xoa mũi.

Lạc Hi trừng mắt nhìn Lạc Dương một cái, quay đầu nhìn về phía Đào Mộ vẫn luôn yên lặng không lên tiếng, cười dịu dàng làm lành: “Đào tổng đại nhân đại lượng, đừng trách đứa em trai này của tôi. Nó không biết lựa lời, suy nghĩ không được rõ ràng. Rất dễ bị một số người trông có vẻ đáng thương mê hoặc.”

Đào Mộ hơi mỉm cười, cuối cùng cũng nói câu thứ hai sau khi Lạc Dương bước vào cửa: “Lạc tổng không cần lo lắng quá. Mỗi người đều có sở thích kết bạn riêng. Mặc dù tôi ghét người nhà họ Thẩm, nhưng không keo kiệt đến mức không cho phép người khác kết bạn với người nhà họ Thẩm.”

So ra thì, Đào Mộ kinh ngạc trước sức chiến đấu của Thẩm Nghiên hơn. Không hổ là thiên kim sống ở Thẩm gia. Chỉ tùy tiện làm ầm ĩ thôi cũng làm được chuyện mà kiếp trước Đào Mộ làm suốt 10 năm cũng không làm được —— Thật sự khiến cha con Thẩm gia lấy lại hầu hết đồ tốt đã đưa cho Thẩm Dục.

Trong lúc nhất thời, Đào Mộ không biết nên cảm thán Thẩm Nghiên sức chiến đấu bùng nổ, hay đáng thương cho mình kiếp trước là một pháo hôi ác độc bất tài. Đương nhiên, sức chiến đấu của Thẩm Nghiên và sức nặng của cô trước mặt cha con Thẩm gia cũng đã chứng minh một chuyện. Đó chính là kiếp trước cậu thật sự không có địa vị gì trong nhà họ Thẩm.

Không chỉ không có tên trên sổ hộ khẩu, mà quan trọng hơn là trong lòng người nhà họ Thẩm, không ai coi cậu là người nhà.

Nhưng điều khiến Đào Mộ suy nghĩ sâu xa hơn vẫn là cách làm của cha con Thẩm gia ——

“Kết bạn cũng phải nhìn rõ cách làm người của đối phương.” Nhận ra Đào Mộ đang suy tư, Lạc Hi hơi mỉm cười, nói không chút khách sáo: “Cho dù đối phương không năng lực không bối cảnh, ít nhất không thể có tâm địa quá xấu xa. Loại người như Thẩm Dục, bề ngoài giả bộ yếu đuối đáng thương ngây thơ thiện lương, nhưng thực tế lại là người có tính tình lạnh lùng, không có lòng đồng cảm, cũng không có lòng biết ơn. Lấy thái độ của cậu ta đối với Thẩm Nghiên và Thẩm gia làm ví dụ, cho dù Thẩm Nghiên ác độc, nhưng ít nhất cũng đối xử tận tình tận nghĩa với Thẩm Dục. Ngược lại, Thẩm Dục tự cho là ngây thơ thiện lương, lại vì mấy chuyện râu ria như phí sinh hoạt và ở ký túc xá mà oán giận gia đình đã nhận nuôi và đối xử tử tế với mình nhiều năm như vậy ——”

Lạc Dương nhịn không được ngắt lời Lạc Hi: “Chị đừng hiểu lầm Tiểu Dục. Em ấy không có oán giận người nhà họ Thẩm đối xử không tốt với em ấy.”

“Dù không nói ra thì ít nhất trong tiềm thức cũng đã nghĩ như vậy. Nếu không thì đồ đầu heo như mày sao có thể cẩn thận để ý đến mấy chuyện vặt vãnh đó? Còn chạy đến trước mặt Đào tổng bênh vực kẻ yếu.” Lạc Hi lườm Lạc Dương một cái: “Còn nữa, sao mày lại đi chơi với Thẩm Dục? Mày quên lúc trước vì sao cha đánh mày rồi?”

Nghe Lạc Hi nói vậy, Lạc Dương lại cảm thấy bắp chân đau nhức, sắc mặt hơi thay đổi: “Chuyện của tôi không cần chị quản. Chị tự lo cho bản thân chị đi. Hai ngày trước tôi đi dạo phố với bạn gái, nhưng nhìn thấy anh rể đi dạo cửa hàng nội y với người phụ nữ khác. Tôi tức giận lao tới đấm vào mặt anh ta ngay tại chỗ. Anh ta về không dám nói với chị đúng không?”

Thấy Lạc Hi hơi sửng sốt, Lạc Dương “phắc” một tiếng: “Chẳng lẽ chị không hề biết tí gì luôn? Mấy ngày rồi chị chưa gặp anh ta?”

“Tôi nói chị biết, chị đừng có suốt ngày vùi đầu vào công việc. Nên chú ý đến chồng mình nhiều hơn đi, nên quản lý thì phải quản lý. Đừng quay đầu lại đã bị công tử bột kia đội nón xanh cho chị mà còn không biết!”

Nói tới đây, Lạc Dương lại giận sôi máu. Xắn tay áo mắng chửi, muốn đi tìm anh rể tính sổ.

Ở trong lòng Lạc Dương, nếu hắn vào Lạc Hi không đối phó nhau nữa, một bút cũng không viết ra được hai chữ Lạc. Tên công tử bột kia lại dám lén lút sau lưng chị của hắn, thật sự cho rằng Lạc gia bọn họ không có ai chống lưng cho chị đúng không?

“Được rồi!” Lạc Hi bị Lạc Dương ầm ĩ làm cho đau đầu, đen mặt ngắt lời hắn: “Mày đừng tìm anh rể mày gây rắc rối. Chuyện của chị cũng không cần phải lo. Chị sẽ tự xử lý ổn thỏa. Còn mày, nếu mày còn dám dính líu đến họ Thẩm kia nữa, chị sẽ nói thật với cha. Đến lúc đó, cha có đưa mày đi lính thì cũng đừng trách người chị này không nói trước.”

Kể từ khi vụ bê bối của Lạc Dương bị tuôn ra, chủ tịch Lạc tức giận đánh gãy xương đùi của hắn, phải nằm viện hơn nửa năm. Lạc Hi lại hợp tác với Đào Mộ biến Long Đằng Giải Trí thành một doanh nghiệp hô mưa gọi gió, thậm chí còn tham gia một số dự án quan trọng khác của tập đoàn Lạc thị, thể hiện tài năng thương nghiệp và khả năng quản lý vô cùng cao, còn tiếp xúc với các cổ đông khác trong hội đồng quản trị, biểu hiện thành thạo, lời nói cử chỉ khá bắt mắt.

Ngược lại, chủ tịch Lạc dường như đã thừa nhận con trai mình thật sự không đủ năng lực để quản lý công ty. Bắt đầu có xu hướng bồi dưỡng con gái. Thậm chí còn năm lần bảy lượt để lộ ý muốn đưa Lạc Dương vào quân đội huấn luyện ——

Theo lời của chủ tịch Lạc, quyết định mà ông hối hận nhất trong đời này là đưa Lạc Dương đi du học. Vốn định để con trai thừa kế gia nghiệp, nên muốn cho nó một nền giáo dục ưu tú. Kết quả là sau 4 năm du học, Lạc Dương chẳng học được chút bản lĩnh gì ở nước ngoài, thậm chí nói tiếng Anh cũng không trôi chảy, nhưng tác phong ăn nhậu chơi gái cờ bạc bao nuôi minh tinh nhỏ sưu tập tem và xe thể thao lại không hề tụt dốc ——

Mỗi khi chủ tịch Lạc nhớ tới chuyện này là lại hối hận đến xanh cả ruột. Vì vậy ông hảo quyết tâm, nếu Lạc Dương còn dám gây chuyện sẽ đưa hắn vào quân đội.

Lạc Dương biết cha mình trước giờ rất kiên định, khoảng thời gian này hắn luôn giả vờ ngoan ngoãn ở trong nhà. Cái này còn không phải nghẹn trong nhà quá lâu nên bị bạn bè khuyến khích mở party sao. Tình cờ Thẩm Dục vừa đến Yến Kinh, hắn muốn giới thiệu Thẩm Dục với bạn bè của hắn. Nhưng sợ Thẩm Dục khó chịu nên mới kêu hai nghệ sĩ có nhân cách tốt và kỹ năng trò chuyện tốt trong công ty đến nói chuyện với Thẩm Dục. Bình thường cũng có thể giúp Thẩm Dục quen với bầu không khí của giới giải trí Yến Kinh.

Kết quả kêu không có ai đến, thậm chí còn cúp máy, ngập ngừng tỏ vẻ đây là lệnh của Lạc tổng Lạc Hi. Lạc Dương lập tức giận dữ, cảm thấy Lạc Hi đang cố ý làm hắn xấu hổ, muốn khiến hắn mất mặt. Sau đó nổi giận đùng đùng chạy đến Long Đằng Giải Trí lý luận với Lạc Hi. Không ngờ chưa nói được mấy câu đã bị Lạc Hi nói đến ngậm miệng.

—— Còn gặp trúng Đào Mộ!

Lạc Dương tâm trạng phức tạp nhìn Đào Mộ. Mới một năm trước thôi, người này còn là một võ thế nhỏ không có danh tiếng không có bối cảnh ở trấn H. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, người này lại hóa thành kỳ tài thương nghiệp trị giá hàng chục tỷ đồng. Còn trở thành đối tác của Lệ Khiếu Hằng. Bây giờ thậm chí còn đến tai thiên tử.

Ở trong nhà, chủ tịch Lạc thường xuyên cảm thán, nói rằng Đào Mộ là đứa trẻ nghèo trưởng thành sớm nhà người ta. Còn nhận xét Đào Mộ là kim lân không phải vật trong ao, gặp gió là sẽ hóa thành rồng. Nói xong thì mắng hắn không có mắt, toàn kết bạn với mấy cẩu bằng hữu ăn chơi trác táng. Không kết bạn được với một người đàng hoàng nào. Từ nhỏ đến lớn sống chung một khu nhà với Lệ Khiếu Hằng, sau khi tốt nghiệp cấp 3 còn cùng đi du học, kết quả là tình bạn càng ngày càng xa cách. Tương tự với Đào Mộ. Tục ngữ có câu chớ khinh thiếu niên nghèo, Lạc Dương đúng là bắt nạt coi khinh thiếu niên nghèo.

Chủ tịch Lạc cảm thấy sở dĩ Lạc Dương biến thành như vậy là vì lập trường không kiên định, bị viên đạn bọc đường của chủ nghĩa đế quốc ăn mòn. Hắn nên đến quân đội để rèn luyện, bỏ đi thói quen xấu này. Chủ tịch Lạc coi như đã nhìn ra, ông không mong Lạc Dương trở thành trụ cột, nhưng ít nhất không thể trở thành cái trụ bị lệch.

Ông cảm thán nhiều đến mức ngay cả Lạc Dương cũng cảm thấy hắn và Đào Mộ không phải là người trong cùng một thế giới. Vì vậy khi nhìn thấy Đào Mộ, phản ứng đầu tiên của Lạc Dương là đem Thẩm Dục ra, ngay cả hắn cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy.

Dường như chỉ khi làm vậy mới có thể chứng minh hắn và Đào Mộ là người cùng một thế giới, hắn không thể thấp hơn Đào Mộ một cái đầu.

Đào Mộ hiển nhiên không biết hoạt động tâm lý của Lạc đại thiếu gia phong phú như thế. Nhưng cho dù có biết, có lẽ Đào Mộ cũng chỉ có thể bình luận một câu —— Bọn họ quả thật không phải là người cùng một thế giới. Cậu đã ngừng làm pháo hôi hơn một năm rồi, đang rất cố gắng sống trong thế giới hiện thực. Còn Lạc Dương, có lẽ đang bị vầng sáng cốt truyện rọi vào, hân hoan quăng thế giới quan của mình vào bộ phim thần tượng máu chó.

Đào Mộ chỉ để ý tới Lạc Dương nói Thẩm Dục đã đến Yến Kinh. Sau khi rời khỏi office building Long Đằng Giải Trí, Đào Mộ lo lắng gọi cho Long Thiên Áo, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói Thẩm Dục đến Yến Kinh, anh gặp cậu ta chưa?”

“Gì, Thẩm Dục đến Yến Kinh á?” Long Thiên Áo đang ở trường quay 《 Thời thượng phong vân 》, lấy thân phận là nhà đầu tư để theo dõi đoàn phim quay phim. Nhân tiện dẫn theo nhân viên công tác của Hạ Tinh Giải Trí để lén lút thu người. Nghe Đào Mộ nói vậy, hắn dường như rất kinh ngạc: “Không phải, cậu ta thật sự chuyển trường đến Kinh Ảnh? Kinh Ảnh các cậu không phải nói là không nhận vị này sao?”

“Không phải Kinh Ảnh. Cậu ta chuyển học tịch tới Yến Ảnh, học lại năm nhất.” Đào Mộ giải thích: “Tôi mới rời khỏi Long Đằng Giải Trí, nghe Lạc Dương nói vậy.”

“Ồ.” Long Thiên Áo không đồng tình ngậm điếu thuốc: “Gần đây tôi rất bận. Hơn nữa đã lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau.”

Nói chính xác hơn là từ sau khi Diêu gia suy tàn, Thẩm Dục không hề gọi một cuộc điện thoại nào cho Diêu Văn Tiêu, Long Thiên Áo đã trực tiếp kéo Thẩm Dục vào danh sách đen.

Long Thiên Áo biết mình cũng không phải là người tốt, bạn bè bên cạnh cũng chỉ có vài bạn nhậu. Bình thường chơi đùa hi hi ha ha thì còn được, nếu thật sự xảy ra chuyện, chưa chắc đã có thể tin được, nói trắng ra là, dù muốn giúp cũng không có năng lực để giúp.

Nhưng có đáng tin hay không, có thể giúp đỡ hay không là một chuyện, còn có gọi điện thoại hay không, có hỏi thăm hay không lại là một chuyện khác.

Long Thiên Áo biết, cho dù Diêu Văn Tiêu có nghèo túng thì vẫn muốn trút giận thay Thẩm Dục. Scandal Lương Tiếu làm tiểu tam bị bao nuôi là do Diêu Văn Tiêu sai thuỷ quân tuôn ra. Sau đó còn đến Hương Thành để chúc mừng sinh nhật cho Thẩm Dục. Kết quả Thẩm Dục đối xử với Diêu Văn Tiêu như thế nào?

Long Thiên Áo chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Hắn vốn cho rằng Thẩm Dục là vật nhỏ độc đáo, một loại pháo hoa đặc biệt, khác hẳn với những yêu diễm tiện hóa mà hắn gặp trước kia.

*Yêu diễm tiện hóa (妖艳贱货): ý chỉ người xinh đẹp lẳng lơ quyến rũ. Còn nếu dịch thô kiểu mắng chửi là con mụ mưu mô.

Kết quả người ta đúng là rất độc đáo, nhưng mịe nó không phải là vật nhỏ!

Long Thiên Áo phản ứng lại: “Không phải, cậu đến Long Đằng Giải Trí làm gì? Tôi nói này Đào Mộ, hai ta là quan hệ gì, có chuyện tốt cậu không nghĩ đến tôi sao? Cậu lén lút bàn chuyện làm ăn với người phụ nữ xảo trá Lạc Hi kia sau lưng tôi hả?”

“Không phải làm ăn. Chỉ là có chuyện muốn trao đổi với Lạc tổng một chút, muốn quyên toàn bộ tiền lời của 《 Huyết nhục trường thành 》 cho quỹ từ thiện cựu chiến binh kháng chiến.” Đào Mộ nói ngắn gọn tình huống.

Bên đầu kia điện thoại, Long Thiên Áo tức khắc phấn khích: “Tôi cũng muốn quyên! Bộ phim phóng sự kia cậu quay thật sự quá cảm động. Một thằng đàn ông già đầu như tôi xem mà còn muốn khóc. Thật sự muốn làm chút gì đó giúp các cựu chiến binh.”

Đào Mộ cười ấm áp: “Vậy được. Đến lúc đó anh muốn quyên bao nhiêu thì nói với tôi một tiếng.”

“Này!” Long Thiên Áo chợt nảy ra ý tưởng hay: “Hay là chúng ta tổ chức một bữa tiệc từ thiện đi?”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Nhớ lúc đầu Mộ giữ khoảng cách với Long Thiên Áo và Lạc Dương như nhau, sau này Long Thiên Áo thay đổi tích cực nên Mộ cũng thay đổi cách đối xử, Lạc Dương thì vẫn ngu như vậy, xứng đáng bị cho ra rìa =.=

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 202

Edit + beta: Iris

Sau khi rời khỏi Long Đằng Giải Trí, Đào Mộ vốn định đến thăm ban đoàn phim 《 Thời thượng phong vân 》, bị một cú điện thoại của Long Thiên Áo dụ đến trường quay.

Vì đang là giờ nghỉ trưa, nên toàn bộ diễn viên và nhân viên công tác đang ngồi dùng bữa ở khu vực nghỉ ngơi của trường quay đã được set up từ trước. Biết Đào Mộ sắp tới, Long Thiên Áo cẩn thận sai trợ lý đến khách sạn 5 sao gọi thêm hai bàn đồ ăn, coi như là thêm cơm cho mọi người.

“Không cần khách sáo như vậy, tôi cũng có thể ăn cơm hộp.” Đào Mộ cười nói. Lúc trước, khi cậu làm võ thế ở trấn H, cậu thậm chí còn không thể ăn cơm hộp mà đoàn phim chia cho diễn viên. Chỉ có thể ăn cơm tập thể mà đoàn phim gọi cho diễn viên quần chúng.

“Không thể nói như vậy.” Long Thiên Áo không đồng tình với lời Đào Mộ: “Chính vì trước kia sống khó khăn, nên chúng ta mới phải cố gắng làm việc. Sau khi kiếm được tiền, dĩ nhiên phải hưởng thụ đúng không? Nếu không, vất vả như vậy làm gì? Còn không bằng làm một con cá mặn.”

Suy nghĩ của Long Thiên Áo chính là khi trước hắn ăn chơi trác táng, sống một cuộc sống sung túc, choáng ngợp trong vàng son ao rượu rừng thịt. Bây giờ cố gắng làm việc là vì kiếm tiền cho gia đình, vậy thì mức sống phải tăng lên gấp đôi! Nếu không chẳng khác nào hắn vất vả vô ích, còn không bằng thành thật ngoan ngoãn ở nhà làm đại thiếu gia.

Đào Mộ mỉm cười, cảm thấy lý luận của Long Thiên Áo rất thú vị.

Đạo diễn chịu trách nhiệm quay bộ phim chiếu tuần 《 Thời thượng phong vân 》 này tên là Hùng Bao, là một người đàn ông Loan Tỉnh* thân cao tám thước nhưng cơ bắp cuồn cuộn. Giọng nói trầm đặc trưng của Loan Tỉnh, nội tâm cực kỳ hồng phấn. Là đạo diễn kiêm nhà làm phim thần tượng nổi tiếng nhất Loan Tỉnh.

*Loan Tỉnh (彎省) là Đài Loan.

Danh tiếng không phải giả, ít nhất hai tập đầu tiên của 《 Thời thượng phong vân 》 phát sóng, ratings cao nhất cả nước là 3.5% trong số các bộ phim chiếu lúc 10 giờ tối đã đủ để chứng minh đạo diễn Hùng rất lợi hại.

Hơn nữa, điều đáng khen nhất trong các bộ phim thần tượng của đạo diễn Hùng là hắn có thể khai luận được tất cả những mặt đẹp trai xinh đẹp đáng yêu nhất của tất cả diễn viên. Nói cách khác, về cơ bản, mỗi một diễn viên khi tham gia phim thần tượng của đạo diễn Hùng, bọn họ đang sẽ đạt phong độ đỉnh cao nhan sắc trong cả đời.

Với gu thẩm mỹ cao như vậy, đạo diễn Hùng đương nhiên cũng là một nhan khống. Khi Long Thiên Áo tới đoàn phim để giám sát quay phim, đạo diễn Hùng đã cố gắng hết sức để thuyết phục Long Thiên Áo đóng vai khách mời. Bây giờ nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn cực kỳ lập thể và 360 độ không góc chết của Đào Mộ, đạo diễn Hùng cảm thấy mình không thể thở được.

“Đào tổng có hứng thú quay phim thần tượng không?” Đạo diễn Hùng hai mắt sáng ngời đi tới trước mặt Đào Mộ, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh quan sát khuôn mặt và thân hình Đào Mộ. Với đôi hỏa nhãn kim tinh được rèn luyện qua nhiều năm quay phim thần tượng, hắn chắc chắn bình thường Đào Mộ nhất định có tập thể hình, ít nhất có cơ bụng sáu múi, lại còn có vòng eo xinh đẹp và tuyến nhân ngư.

Đạo diễn Hùng cố gắng hết sức kiềm chế đôi tay đang ngo ngoe rục rịch của mình, mềm mỏng năn nỉ: “Đào tổng quay phim thần tượng nhé? Điều kiện ngoại hình của ngài tốt như vậy, không quay phim thần tượng thật sự rất đáng tiếc. Coi như là phát một chút phúc lợi cho fan được không? Hơn nữa còn có thể lưu giữ khoảnh khắc anh tuấn nhất đẹp trai nhất của mình trên màn ảnh lớn, đây chẳng phải là điều mà tất cả các diễn viên đều mong mỏi sao?”

“Đào tổng hãy tin tưởng tiêu chuẩn nghiệp vụ của tôi, tôi chắc chắn sẽ quay ngài cực kỳ đẹp trai, biến ngài trở thành thần tượng mới nổi tiếng khắp Châu Á, siêu sao thiên vương. Ngài biết nhóm nhạc nam đẹp trai từng gây sốt khắp Châu Á trong 2 năm qua không, bọn họ là được tôi nâng ra đó. Chính nhờ tham gia bộ phim thần tượng của tôi nên mới thu hút nhiều nữ sinh nhìn thấy mặt anh tuấn đẹp trai nhất của bọn họ.”

Đào Mộ cười khẽ, lắc đầu nói: “Xin lỗi, gần đây tôi thật sự rất bận. Hơn nữa Kinh Ảnh sắp khai giảng rồi. Tôi phải về trường học tập, không có thời gian quay phim truyền hình.”

Quan trọng nhất là Đào Mộ không có hứng thú đóng phim thần tượng. Hơn nữa, Kinh Ảnh cũng sẽ không cho phép sinh viên xin nghỉ để quay phim thần tượng.

“Thế cũng không sao đâu. Đào tổng có thể đóng vai khách mời trong bộ phim 《 Thời thượng phong vân 》 này không.” Đạo diễn Hùng vẫn không chịu bỏ cuộc, háo hức hỏi: “Cứ đóng vai khách mời là tổng tài bá đạo đúng bản sắc. Đào tổng, đây là ngài tự diễn mình đấy, chẳng lẽ ngài không quan tâm chút nào sao? Tôi dám cam đoan, với sự nổi tiếng và sức ảnh hưởng hiện giờ của ngài, chỉ cần chịu đóng vai khách mời, ratings bộ phim này của chúng ta có thể tăng thêm 2%.”

“Vả lại, không phải ngài đang tuyên truyền cho bộ phim kháng chiến của ngài sao? Ngài đóng vai khách mời trong bộ phim của chúng ta, tôi sẽ thêm cảnh cho ngài, thêm là ngài là tổng tài bá đạo của một công ty điện ảnh, đầu tư một bộ phim truyền hình kháng chiến nội địa, gọi là gì ấy nhỉ? Ai da, mặc kệ nó gọi là gì. Tóm lại, ratings hiện giờ của bộ phim chúng ta là 3.5%. Tôi sẽ đặt quảng cáo cho ngài, bảo đảm khi phát sóng, ratings bộ phim kháng chiến của ngài có thể hơn 3%.”

Trước kia đạo diễn Hùng quay phim thần tượng ở Loan Loan, các nhà tài trợ thường yêu cầu nhiều thương hiệu xuất hiện trước ống kính. Đạo diễn Hùng đã moi hết cõi lòng vắt hết óc để có thể biến những sản phẩm đó thành đạo cụ không thể thiếu trong kịch bản. Thậm chí có một số cảnh hắn còn bị buộc phải quay cảnh kinh điển trong phim thần tượng. Vì vậy đối với loại chuyện thế này, có thể nói là đạo diễn Hùng múa bút thành văn, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Đào Mộ nghe vậy, suy tư gõ ngón tay lên mặt bàn.

Ngón tay thon dài trắng nõn, móng tay hồng hào trong suốt được cắt tỉa cẩn thận tùy tiện gõ lên mặt bàn, ánh đèn dây tóc của studio rọi từ trên đỉnh đầu xuống, đôi mắt đạo diễn Hùng sáng lên, hắn cảm thấy mình bây giờ không chỉ là nhan khống mà còn là tay khống.

“Vừa rồi tôi vô tình nghe thấy Long tổng và ngài nói chuyện điện thoại, hình như các ngài chuẩn bị mở tiệc từ thiện? Thật ra chúng ta cũng có thể thêm tình tiết này vào cốt truyện, nó sẽ giúp các ngài quảng bá bữa tiệc từ thiện.” Dù sao thì trong cốt truyện cũng có tình tiết tiệc từ thiện, sửa lại một chút là có thể dùng được.

Nghe đến đó, động tác gõ mặt bàn của Đào Mộ đột nhiên dừng lại. Đôi mắt đen trong veo của cậu nhìn Hùng Bao chăm chú. Cái nhìn chăm chú đó thật sự khiến Hùng Bao sinh ra ảo giác thâm tình chân thành. Không khỏi cảm thán trong lòng rằng ngoại hình của Đào Mộ thật sự là được trời ưu ái —— quả nhiên là diễn viên phim thần tượng trời sinh.

Tuy nhiên, lời nói ra của thần tượng thâm tình chân thành lại không hề giống thần tượng: “Đạo diễn Hùng có vẻ rất giỏi thay đổi kịch bản ở những chi tiết nhỏ không đáng kể nhỉ?”

Đào Mộ hơi nhướng mày, nho nhã lễ độ hỏi: “Chẳng lẽ ngài muốn biến kịch bản của tôi thành quảng cáo kéo dài hơn 30 tập?”

Đào Mộ nhớ mang máng vị đạo diễn này hình như xuất thân từ quay quảng cáo. Vì vậy khi quay phim thần tượng cũng cực kỳ thích kéo tài trợ. Sau đó các loại quảng cáo cứng mềm thay phiên nhau thêm diễn. Vì vậy, mặc dù các bộ phim thần tượng do Hùng Bao quay rất được yêu thích, nhưng cũng thường bị người trong ngành lên án là lễ hội của các nhà tài trợ.

Đào Mộ không muốn phim thần tượng thương chiến được lên kế hoạch tỉ mỉ của mình trở thành kinh điển trong giới quảng cáo.

Ặc… Đạo diễn Hùng chớp chớp mắt, với mong muốn sống sót cực kỳ mạnh mẽ, giải thích: “Ha ha, sao có thể chứ. Lúc Đào tổng mời tôi đảm nhận đạo diễn của bộ phim này, cũng đã nói rõ không được thay đổi nội dung chính và suất diễn của nhân vật. Mấy nơi quan trọng đó tôi chắc chắn sẽ không đụng vào.”

Nhưng đúng như Đào Mộ nói, những nơi nhỏ không đáng kể đương nhiên phải nghe theo ý của nhà tài trợ. Đây cũng là chuyện đẹp cả đôi đường.

“Đào tổng ngài yên tâm. Tôi chỉ thay đổi một ít trong lời thoại để đáp ứng yêu cầu của nhà tài trợ. Chủ yếu là để tăng cường mối liên hệ giữa cốt truyện và hiện thực, nâng cao cảm giác đồng cảm của khán giả.”

Dù sao cũng là phim chiếu tuần, ưu điểm của việc quay phim và phát sóng cùng lúc là có thể theo kịp các chủ đề nóng hổi hiện nay. Đặc biệt là những phần có liên quan đến thời trang, thông thường đều là đạo diễn Hùng trao đổi với các nhà tài trợ, thay đổi một số các chi tiết trong kịch bản để phục vụ cho buổi ra mắt thương hiệu ngoài thực tế của các nhà tài trợ.

Ví dụ như khi công chiếu hai tập đầu của 《 Thời thượng phong vân 》, trong đó có một tình tiết nữ chính là người mẫu mới bước chân vào nghề, đang chuẩn bị tham gia sự kiện catwalk ra mắt sản phẩm mới dưới sự giới thiệu của công ty. Kết quả là bị đồng nghiệp trong công ty gài bẫy, không thể đến kịp buổi họp báo.

Và trong cuộc họp báo này, sau khi đạo diễn Hùng trao đổi với chủ thương hiệu, đã biến thành cuộc họp báo về sản phẩm mới mà chủ thương hiệu sắp cho ra mắt. Thậm chí, địa điểm quay còn được chuyển thẳng sang sàn catwalk vừa được chủ thương hiệu sắp xếp ổn thỏa. Ngày thứ ba sau khi bộ phim thần tượng được phát sóng chính là cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới do chủ thương hiệu tổ chức, cảm giác đồng cảm vô cùng mạnh.

Mà mô hình quảng cáo phim thần tượng và giới thời trang hợp tác chặt chẽ với nhau, phối hợp tuyên truyền cho nhau cũng trở thành động lực để những người trong ngành theo dõi bộ phim. Rất nhiều người trong ngành, bao gồm những người làm trong ngành quảng cáo đều đang nghiên cứu bộ phim này, xem xem liệu có được truyền cảm hứng hay không.

Hiện nay, cách làm này đương nhiên có nhiều ưu điểm hơn là nhược điểm.

Chỉ là trước giờ Đào mộ luôn làm việc chu toàn, thích suy nghĩ cặn kẽ, từ từ từng chút một. Sau khi nghe suy nghĩ của đạo diễn Hùng, mặc dù cũng cảm thấy cách làm này thật sự có thể mở rộng tầm ảnh hưởng của 《 Thời thượng phong vân 》 trong giới thời trang và quảng cáo, nhưng vẫn dặn dò: “Ở giai đoạn sau của cốt truyện có cảnh thiết kế của nữ chính bị sao chép. Nếu ngài muốn dùng hình thức phim chiếu tuần để theo kịp những chủ đề nóng hổi hiện nay, là một ý kiến hay, nhưng vẫn phải chú ý một chút, tốt nhất đừng khiến nhà tài trợ không hài lòng. Đừng để đối phương cảm thấy chúng ta quay phim là đang ám chỉ bất kỳ thương hiệu ngoài đời thật nào.”

Hùng Bao yên tâm, liên tục gật đầu: “Ngài yên tâm. Tôi đã nhớ rõ những việc này, chắc chắn sẽ không gây phiền toái cho đoàn phim.”

Đạo diễn Hùng vừa nói vừa lén lau mồ hôi. Không biết vì sao, Đào tổng trước mắt năm nay cũng mới 19 tuổi, bằng tuổi con trai cả của hắn, nhưng khi làm vẻ mặt nghiêm túc lại có khí chất rất nghiêm nghị, đạo diễn Hùng sợ tới mức không dám thở.

Đạo diễn Hùng không thể hiểu nổi, chỉ có thể đổ lỗi cho khí chất tổng tài bá đạo của Đào Mộ là do trời sinh. Trong lòng vẫn lén cảm thán, kỳ tài thương nghiệp trị giá hàng chục tỷ này thật sự khác với mấy diễn viên nhỏ chỉ kiếm được thù lao đóng phim mấy vạn tệ.

Sau khi cảm nhận sâu sắc sự khác biệt của tổng tài bá đạo chân chính và mô phỏng theo tổng tài bá đạo, suy nghĩ muốn mời Đào Mộ đóng vai khách mời là tổng tài bá đạo của đạo diễn Hùng ngày càng mất kiểm soát. Mặc dù vừa mới bị Đào Mộ đen mặt dọa sợ, nhưng vẫn không từ bỏ ý định: “Đào tổng, chẳng lẽ ngài thật sự không muốn làm khách mời sao? Long tổng cũng làm khách mời.”

“Nếu ngài thật sự không có thời gian, chúng tôi có thể sắp xếp suất diễn của ngài đến cuối tuần! Cùng là phim truyền hình do chính ngài đầu tư mà, ngài cũng làm khách mời hai ba tập trong bộ phim kháng chiến đó thôi, sao đến chỗ tôi ngài lại không có thời gian. Ngài coi thường tôi đúng không? Ngài không thể nặng bên này nhẹ bên kia được…”

Đào Mộ nhìn đại hán Hùng Bao cao tám thước lại lộ ra vẻ mặt nước mắt lưng tròng nhìn mình, thật sự có chút ớn lạnh. Chỉ có thể chà chà cánh tay, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, ngài muốn cho tôi đóng vai khách mời nào? Đưa kịch bản đến tôi đọc xem.”

Mặc dù cốt truyện chính của 《 Thời thượng phong vân 》 là Đào Mộ cung cấp. Nhưng cậu thật sự không có tài viết kịch bản. Vì vậy, web bullet screen đã thuê đội ngũ biên kịch chuyên nghiệp nhất để hoàn thiện việc trau chuốt kịch bản cụ thể. Lúc trước Đào Mộ có đọc sơ qua, cảm thấy không tồi nên cho qua, nhưng không nhớ sâu. Chỉ nhớ là bên trong quả thật có vài tổng tài bá đạo ——

Dù sao cũng là phim thần tượng, thứ không thể nào thiếu được chính là tổng tài bá đạo và cô bé lọ lem.

Đạo diễn Hùng nghe Đào Mộ nói vậy, khí thế dâng lên, lập tức kêu người phụ trách lấy kịch bản lại cho mình. Nhanh chóng lật đến giữa kịch bản, chỉ vào một nhân vật cho Đào Mộ xem: “Đây, chính là nhân vật này.”

Đạo diễn Hùng nhét kịch bản vào tay Đào Mộ, rồi lấy một cuốn notebook dày cộp từ trong túi xách ra, lật đến vị trí ⅓. Bên trái là hình vẽ nhân vật hoạt hình tổng tài bá đạo bằng bút chì, bên phải là các giả thiết của nhân vật, từ tên, nhóm máu, chiều cao, sở thích cho đến xuất thân của nhân vật và những thay đổi quan trọng về tâm lý, có thể nói là cực kỳ chi tiết.

Có thể thấy, mặc dù đạo diễn Hùng có sở thích tùy tiện kéo các soái ca mỹ nữ đến làm nhân vật khách mời, nhưng vẫn rất khắt khe trong việc xây dựng giả thiết nhân vật và logic cốt truyện.

Không hổ là người có thể liên tục nâng ra những siêu sao thiên vương mới nổi nổi tiếng khắp Châu Á!

Đạo diễn Hùng đẩy cặp kính không tồn tại, nghiêm túc nói: “Mặc dù tôi rất thích điều kiện ngoại hình của Đào tổng ngài, nhưng vì chất lượng của toàn bộ bộ phim, tôi vẫn mong Đào tổng có thể nghiên cứu nhân vật và kịch bản nhiều hơn trước khi chính thức quay phim. Đương nhiên, tôi vô cùng yên tâm khi Đào tổng nghiêm túc với diễn xuất. Tôi nghe nói để vào vai nghiện thuốc, ngài còn đặc biệt đến trung tâm cai nghiện để trải nghiệm, quan sát hành vi thường ngày của người nghiện.”

“Yêu cầu của bộ phim thần tượng chúng ta không khắt khe như vậy. Vai diễn khách mời không yêu cầu cường độ diễn xuất gây sốc như vậy. Ngài chỉ cần thể hiện con người thật của mình bằng vẻ đẹp trai và khí chất của mình là được.”

Nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình, khí chất của đạo diễn Hùng đột nhiên thay đổi, khác với dáng người cao lớn hi hi ha ha vừa rồi: “Một tuần. Tôi cho ngài một tuần để sắp xếp thời gian. Thứ bảy tuần sau chúng ta quay tập 7 và 8 của 《 Thời thượng phong vân 》. Khi đó, tôi cần ngài dùng trạng thái tốt nhất của mình.”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ủa, vậy là Thẩm Dục học ở Yến Ảnh chứ không phải Kinh Ảnh à 👁️👄👁️

Sắp có drama của cha Dục nữa rồi, để xem drama kéo dài mấy chương rồi mình đăng một thể luôn, hy vọng não mình không bị vầng sáng ảnh hưởng làm cho cà giựt cà giựt lúc dịch =.=

Đăng: 20/2/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play