Thanh Xuân của cô gái trẻ đã bị chôn vùi trong nỗi tuyệt vọng với những hư ảo về cuộc hôn nhân hạnh phúc bền lâu, Mỹ Kim cảm thấy vô cùng bức bối suốt một năm kết hôn với Trạch Hạo ngoài cái danh xưng là vợ của hắn ra thì cô ta chẳng có được một sự quan tâm nào từ Trạch Hạo cả, hai người càng trở nên gượng gạo xa cách hơn chẳng khác nào người dưng xa lạ. Hôm nay Mỹ Kim nghe người hầu trong nhà nói là Trạch Hạo sẽ về nhà cô liền cảm thấy vui mừng như nắm được một tia hi vọng nữa, mặc dù cô ta đã hi vọng rất nhiều suốt thời gian qua, Mỹ Kim tự tay xuống bếp tuy có phần hơi vụng về nhưng cô ta vẫn hoàn thành tốt một bàn ăn thịnh soạn được bài trí cẩn thận, Mỹ Kim vui vẻ nhìn lại thành quả của mình rồi đi lên phòng tắm rửa thật sạch sẽ và trang điểm cẩn thận để chờ Trạch Hạo quay về.
Chiếc xe màu đen đã quay về dinh thự, Mỹ Kim nghe tiếng xe liền vui mừng chạy xuống nhà để chào đón Trạch Hạo, hắn đi vào nhà Mỹ Kim liền vui vẻ đi đến nói.
" Mừng anh đã trở về."
Trạch Hạo cười nhẹ với cô ta, nhưng điều đó lại làm cho Mỹ Kim cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
" Em đã chuẩn bị đồ ăn cả buổi chỉ để anh về thưởng thức mau đến bàn ăn thôi."
Trạch Hạo bị Mỹ kim kéo tay đến bàn ăn hai người ngồi đối diện với nhau khung cảnh vô cùng lãng mạn Trạch Hạo cầm lấy ly rượu vang lên thưởng thức, chất cồn chảy vào cơ thể cay nồng khiến cho hắn vô cùng dễ chịu, Mỹ Kim nhìn Trạch Hạo đầy sự yêu thương.
" Anh mau ăn đi xem em nấu có ngon không."
Trạch Hạo đưa đũa gấp một ít thức ăn rồi cho vào miệng thưởng thức rồi gật đầu nói.
" Vừa miệng lắm."
Trạch Hạo chỉ ăn hoa loa rồi rời khỏi bàn ăn.
" Em cứ dùng bữa tiếp đi anh hơi mệt nên lên phòng nghỉ ngơi sớm."
Mỹ Kim cảm thấy vô cùng thất vọng lúc nào Trạch Hạo cũng muốn lãng tránh cô ta đến cả cuộc gọi của cô hắn cũng chẳng muốn bắt máy khiến cho Mỹ Kim cảm thấy vô cùng ấm ức nhưng cô ta sẽ không bao giờ từ bỏ.
Mỹ Kim cũng dừng dùng bữa cô ta cũng đi lên phòng, Trạch Hạo vừa tắm xong thoải mái đi ra ngoài đã nhìn thấy Mỹ Kim mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, cô ta làm như vậy là muốn có được sự yêu thương quan tâm của Trạch Hạo nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng lạnh lùng.
" Em ăn mặc phong phanh thế mau về phòng ngủ đi, anh đang mệt rất muốn đi ngủ."
Mỹ Kim kiên quyết nói.
"Hôm nay em sẽ ngủ cùng anh tại sao kết hôn với nhau gần một năm rồi mà anh không bao giờ động đến em có phải là anh chán ghét em đúng không."
Trạch Hạo đưa tay xoa hai vầng thái dương gương mặt đầy mệt mỏi giọng nói khàn trầm.
" Được rồi đừng làm loạn nữa mau về phòng của mình đi."
Mỹ Kim vẫn cương quyết không đi cô ta nhìn sâu vào đôi mắt của Trạch Hạo rồi đưa cởi bỏ chiếc áo ngủ trên người xuống thân thể của Mỹ Kim dần dần lộ ra trước mặt Trạch Hạo, nhưng hắn không hề động tâm mà cầm chiếc khăn đi đến che lấy cơ thể của Mỹ Kim rồi bất lực nói.
" Em đừng làm anh khó xử, anh không muốn đụng vào em là vì anh muốn em sẽ giữ thân thể của mình tìm được một người đàn ông yêu thương em thật sự, từ tận đáy lòng của anh em vẫn là một cô em gái bé nhỏ khi nào thật sự em muốn rời đi thì hãy nói với anh, anh sẽ kí vào đơn ly hôn để giải thoát cho em còn bây giờ hãy để cho anh được yên ổn đừng dùng những cách này lấy lòng anh, từ trước đến nay anh chưa từ nghĩ sẽ yêu em mong em hiểu cho anh."
Những lời Trạch Hạo nói như là ngàn mũi dao đâm vào trái tim của Mỹ Kim trên gương mặt của cô ta đã đầm đìa nước mắt nghẹn ngào nói.
" Anh quá đáng lắm anh thừa biết người em yêu chỉ có mỗi mình anh từ nhỏ đến lớn em chỉ mơ ước được gả cho anh tại sao anh lại từ chối tình cảm của em, em đã bất chấp tất cả để có thể kết hôn với anh mong rằng một ngày trái tim anh sẽ thay đổi, tại sao chứ."
Mỹ Kim ấm ức hét lớn.
" Tại sao anh vẫn còn giữ bức ảnh của Quân Dao lúc nào cũng đem theo nó bên người như là bùa hộ mệnh, khi cô ta ở đây anh đã luôn tìm cách hành hạ giày vò cô ta, khi Quân Dao biến mất anh lại đem lòng nhớ nhung thật chất con người của anh là như thế nào có biết được như thế nào là tình yêu hay không?, em đã quá mệt mỏi rồi được nếu muốn thì ra tòa ly hôn em sẽ không yêu anh nữa sẽ biến mất khỏi nơi này mãi mãi để anh không cảm thấy khó xử."
Mỹ kim mặc lại chiếc váy ngủ rồi vội vàng chạy ra ngoài, Bỗng nhiên Trạch Hạo thấy trong lòng nặng trĩu hắn đi đến ghế lấy thuốc lá ra rồi bắt đầu hút làn khói trắng bay nghi ngút trong căn phòng bao nhiêu tâm sự chất đóng, từ lâu hắn đã quên cách yêu thương một ai đó như lời Mỹ Kim đã nói, hắn luôn hận Quân Dao vì ba cô đã đâm chết Ái Nhi, nhưng tại sao lại nhớ đến cô nhiều đến như thế chắc có lẽ hắn đã thật sự yêu cô nhưng bản thân mình lại không nhận ra điều đó, khi nghe tin Quân Dao bị hãm hại Trạch Hạo lại vô cùng đau lòng đặt biệt là nơi ngực trái cứ đau nhói từng cơn đến lạ thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT