Quân Dao chỉ nghỉ sinh một tháng thì đã quay lại với công việc văn phòng của mình cô không muốn bỏ lỡ từng giây từng phút để có thể kiếm tiền nuôi nấng Tiểu Thiên, còn về Tiểu Thiên dường như thằng bé biết cô đã phải vất vả bao nhiêu để nuôi nấng nó, nên thằng bé rất ngoan ngoãn không quấy khóc nhiều.
Mỗi ngày Quân Dao phải nhờ đến sự giúp đỡ của mẹ nuôi mặc dù biết rất làm phiền đến bà nhưng ngoài bà ấy ra cô không dám tin tưởng giao con của mình cho một ai cả, nhưng mẹ nuôi của cô rất vui vẻ khi chăm sóc cho Quân Thiên vì từ trước đến nay bà chưa bao giờ biết được cảm giác chăm sóc cho con cháu bởi vì bà không có con cái nên bà đã yêu thương và tận tình chăm sóc cho Quân Thiên hết mực, mỗi tháng khi nào có lương Quân Dao cũng gửi cho mẹ nuôi một ít tuy không nhiều nhưng nó sẽ làm cho cô cảm thấy không áy náy về sao này, lúc đầu bà đã từ chối nhưng vì Quân Dao đã năn nỉ mãi cuối cùng bà cũng nhận làm cho cô cảm thấy yên lòng vô cùng.
Hôm nay là một ngày mưa Quân Dao tan làm ở văn phòng cô đã quên đem ô nên đang sốt ruột để về chăm con vì Tiểu Thiên còn quá nhỏ nên cô không thể nào đi làm thêm vào buổi tối đợi đến khi nào thằng bé lớn hơn cô sẽ đưa nó vào nhà trông trẻ để đi làm thêm vào buổi tối. Bỗng một người đồng nghiệp bước đến đưa chiếc ô đang cầm trên tay cho Quân Dao cô hơi bất ngờ nhìn về phía đó là cậu thanh niên mới vừa vào công ty được vài hôm cậu ấy nhìn Quân Dao cúi đầu chào nói.
" Chị cầm ô này về nhà trước đi."
Quân Dao khách sáo lắc đầu từ chối.
" Không cần đâu cậu cứ che ô về trước đi đưa cho tôi thì cậu sẽ bị ướt đấy."
Người thanh niên cười tươi nói.
" Không sao đâu mà tôi khỏe lắm đấy còn chị nếu bị ướt sẽ cảm mất."
Nghe cậu ta nói Quân Dao liền nhếch mép cười, vì cũng đang vội về nhà nên cô đã cầm lấy chiếc ô.
" Cám ơn cậu."
Người thanh niên đội chiếc cặp văn phòng của mình lên đầu rồi chạy ào vào trong mưa vừa đi được nửa đường bỗng nhiên cậu ta quay lại hỏi.
" Chị gì?, tôi xin tự giới thiệu tôi là Tạ Minh Lâm."
Quân Dao thấy cậu ta sắp ướt hết người liền vội vàng trả lời.
" Tôi là Lý Quân Dao cứ gọi là Quân Dao là được rồi."
Minh Lâm cười rạng rỡ nói lớn.
" Rất vui được gặp chị."
Quân Dao đơ người một hồi cô không hiểu tại sao cậu ấy lại tốt với mình như vậy từ trước đến nay chưa một ai tốt với cô mà không có lý do cả, chắc có lẽ cô đã quá mất lòng tin nên một chút lòng tốt của người lạ lại khiến cho cô đề phòng như vậy, Quân Dao rời khỏi suy nghĩ của mình rồi bật ô lên đi về nhà.
Yêu thương luôn mang hương vị ngọt ngào và tin tưởng luôn mang hương vị đậm đà của sự gắn kết. Lắng nghe tiếng nói từ bên trong chính mình để cảm nhận tình yêu và tin tưởng nơi người đó. Lòng tin là điều quý giá mà mỗi con người đều luôn trân trọng. Có thể nói, chiếm được lòng tin của người khác cho thấy giá trị của bản thân mỗi người bởi đâu phải dễ dàng mà con người đặt lòng tin ở nhau. Cũng tương tự như vậy, nếu đã đánh mất đi lòng tin, có lẽ mãi mãi chẳng thể nào lấy lại được.Dù là tình yêu hay cuộc sống thì lòng tin cũng giống như một tờ giấy, một khi nó đã bị nhàu nát thì không bao giờ được phẳng phiu trở lại. Nếu coi niềm tin là một tấm gương, khi gương vỡ có thể lắp ráp lại nhưng cuối cùng vẫn cứ nhìn thấy sự hiện diện của những mảnh vỡ trong sự phản chiếu đầy ngu ngốc.
Hai bên đang ngồi đối diện bầu không khí rất căn thẳng từ trước đến nay Hàn Thị và Mặc Thị chưa bao giờ có điểu chung luôn đối đầu với nhau trong các dự án lớn, hôm nay vì Trạch Hạo đã kí được một hợp đồng lớn dự án này sẽ đem về lợi nhuận cho công ty rất cao, đây cũng là dự án Mặc Trịnh muốn nhắm đến vậy nên hôm nay đích thân anh ta đến đây để ngỏ ý hợp tác với Hàn Thị, nhưng thái độ của Trạch Hạo vô cùng ngông cuồng nhìn sắc mặt của hắn, Mặc Trịnh đã biết hắn chẳng tha thiết gì với những điều kiện của anh ta đặt ra.
" Chào anh đã lâu rồi chúng ta chưa dùng cơm hay là hôm nay tôi mời anh."
Trạch Hạo ngồi bắt chéo chân trên gương mặt là biểu hiện của sự nhàm chán.
"" Hôm nay tôi bận rồi."
Mặc Trịnh nhìn hắn cười gượng nhưng trong lòng lại rất tức giận trước sự ngạo mạng của Trạch Hạo.
" Vậy thì để diệp khác vậy."
" Vào vấn đề chính đi."
Nghe Trạch Hạo nói Mặc Trịnh liền cười tươi với vẻ mặt đầy thiện chí.
" Anh đúng là người không thích bài bản, hôm nay tôi đến đây là muốn ngỏ ý cùng với phía tập đoàn của anh cùng hợp tác dựa án Thiên Bang sắp tới."
Mặc Trịnh vừa nói dứt câu Trạch Hạo đã lên tiếng phàn đối.
" Chúng tôi không có ý định đó."
Mặc Trịnh liền nhẹ giọng thuyết phục hắn.
" Mong anh hãy suy nghĩ lại, chúng ta cùng nhau hợp tác thì dự án này chắc chắn sẽ thành công tuyệt đối."
Trạch Hạo gọi thư kí vào.
" Tiễn khách giúp tôi."
Thái độ đó của Trạch Hạo đã khiến cho Mặc Trịnh vô cùng bẽ mặt và tức giận anh ta đứng lên nhìn Trạch Hạo nói.
" Đúng là ngạo mạng, tôi sẽ cho anh hối hận."
Lý do Trạch Hạo làm như vậy là vì Mặc Trịnh chẳng có ý tốt như lời anh ta nói, hắn thừa biết Mặc Thị chẳng kinh doanh sạch sẽ gì bên ngoài là một tập đoàn lớn nhưng bên trong lại thối nát đến mức nào tiền của bọn họ điều nhướn máu của người nghèo.
Mặc Trịnh ra về nhưng anh ta lại không cam lòng nghiến răng nói.
" Được lắm tôi sẽ cho các người biết thế nào là độc ác."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT