“Em có thể làm tài xế, hơn nữa còn có nhiều cách khác có thể giúp được anh đó.” Thẩm Phán nói lên ưu thế của mình.
Vãn Hồi Chu lo lắng nói “Công ty em không phải có quy tắc sao? Thẩm Phán, anh không hy vọng bởi vì mối quan hệ với anh mà em làm việc phạm quy, nếu không sẽ có kết quả gì? Hơn nữa một mình Giang Giang ở lại đây không có ai chăm.”
“Vậy thì em mang theo nhóc mập là được mà.” Thẩm Phán hét lên với trong phòng “Bu Bu*, chúng ta phải đi đây, con có đi không?”
(Cái cụm Thẩm Phán hay trêu Giang Giang là kiểu chỉ mấy bé mũm mĩm í, cũng là chỉ siêu nhân Heo Buri Buri trong Shin – Cậu Bé Bút Chì nữa, cụm Bu Bu là Thẩm Phán nhại tiếng kiểu trẻ con hay bĩu môi. Đọc là “đu đu” ó!! )
Bóng dáng Giang Giang còn chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng “Đi ạ đi ạ!” Theo sát là tiếng chạy bộ lạch bạch, còn có balo đeo ở lưng xốc xếch theo từng bước chạy đến trước mặt Thẩm Phán, nhóc tức giận nói “Bu Bu là cái gì dạ? Chú cứ thích đặt biệt danh cho con, cái này hông tốt đâu.”
Thẩm Phán ôm Giang Giang lên, một tay xách balo, nói “Chú thấy tốt vô cùng, con đừng nói nhảm.”
Tốc độ của hai người rất nhanh, Thẩm Phán vẻ mặt ‘Cái gì cũng đã giải quyết xong’ nhìn Vãn Hồi Chu, nói “Cũng không tính là làm trái nguyên tắc của công ty, Bách Thanh là nhân viên của chúng ta, người nhà nhân viên xảy ra chuyện gì, lão đại là em này cũng nên hỗ trợ một chút, đây chính là phúc lợi của nhân viên.”
Vãn Hồi Chu cũng không nói gì, Bách Thanh bên cạnh đã gọi mấy cuộc điện thoại, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu “Không ai nhận. Số điện thoại nhà tôi cũng gọi rồi.”
“Lên xe trước đi.” Vãn Hồi Chu nói.
Trên đường là Vãn Hồi Chu lái xe, Bách Thanh với Giang Giang ngồi ở hàng ghế sau, Bách Thanh đứng ngồi không yên hỏi Thẩm Phán ở ghế phụ.
“Sếp, có thể xác định an toàn của Kỳ Cẩm trước một chút không?”
“Nếu cậu có quan hệ máu mủ với hắn thì bây giờ có thể tìm được.” Thẩm Phán quay đầu lại thấy Bách Thanh thực sự lo lắng liền nói thẳng “Lấy tóc của hắn tới đây cho tôi.”
Bách Thanh trong nháy mắt biến mất, hẳn là đến nhà Bách Kỳ Cẩm lấy tóc đi.
Tập đoàn Hoàn Khoa là một thương hiệu mới nổi tại địa phương ở Yến thị nhưng phát triển rất nhanh, chỉ vỏn vẹn trong năm sáu năm đã gần đưa ra thị trường. Biệt thự Khương gia không có ở khu Vị Tân mà là ở một khu ở cao cấp mới. Yên tĩnh không ồn ào, giao thông thuận tiện, cách tập đoàn rất gần, có lẽ để tiện cho công việc.
Xe lái thẳng vào tiểu khu biệt thự, trước cửa Khương gia có đậu mấy chiếc xe cảnh sát, đám người Điền Quân đã đến.
Vãn Hồi Chu vừa mới đậu xe xong, Bách Thanh liền xuất hiện ở hàng ghế sau, trong tay cầm một cái khăn tay bọc tóc đen màu ngắn, để chắc ăn cậu lấy thêm mấy cọng, trực tiếp đưa cho Thẩm Phán. Thẩm Phán mở cửa xe xong lại đóng lại “Được rồi.”
Giang Giang tò mò đứng lên, thò đầu ngoan ngoãn nhìn xem chú làm gì.
“Chu Chu có giấy không? Thôi, khăn tay cũng được.” Những chỗ khác Thẩm Phán đều vô cùng chú trọng, chỉ duy ở phương diện này hình như là liên quan tới năng lực bẩm sinh, tuỳ tiện dùng đạo cụ gì cũng được, hơn nữa hiệu quả không cũng không bị giảm sút. Đưa tay trải phẳng khăn tay ra, đốt vài cọng tóc, trong không khí thoang thoảng mùi tóc cháy, Thẩm Phán đưa tay đóng khăn lại, sau đó yên tĩnh chờ.
Mấy giây sau khi đóng lại thì khăn tay run run, sau đó là tiếng loạt xoạt như lật trang sách.
Giang Giang trợn mắt há hốc mồm mặt đầy vẻ sùng bái, chính Vãn Hồi Chu cũng cảm thấy thần kỳ.
“Người vẫn còn sống.” Thẩm Phán nói xong lời này sắc mặt Bách Thanh càng khó coi. Vãn Hồi Chu bó tay nhìn Thẩm Phán, Thẩm Phán bĩu môi “Được rồi.” Hắn đưa tay run khăn một cái, chiếc khăn tay bay lơ lửng trên không trung rồi từ từ cuộn lại thành một hình người nhỏ bé.
Giang Giang ở ghế sau đã nhìn đến ngây người, há hốc mồm sùng bái nhìn về Thẩm Phán ở hàng ghế trước.
“Tay chân đầy đủ, không có vấn đề gì hết.” Thẩm Phán lần nữa kết luận.
Bách Thanh nói: “Sếp, có thể biết Kỳ Cẩm ở nơi nào không?”
“Hắn có người thân máu mủ không?” Thẩm Phán hỏi.
Bách Thanh lắc đầu “Mẹ chú đã qua đời mấy năm trước rồi, mấy năm này Kỳ Cẩm sống một mình cũng không có lập gia đình.”
“Vậy thì phạm vi kia khá mơ hồ, chỉ có thể tìm được một phương hướng đại khái, cậu đi theo cái này đi.” Thẩm Phán vung tay lên, cái khăn tay hình người cá kia bay ra ngoài cửa sổ, Bách Thanh vội vàng nói cảm ơn, theo sát khăn tay.
Thẩm Phán không để tâm, cậu cũng có lòng riêng muốn giúp Chu Chu giải quyết vụ án này.
“Chú ơi, chú thật là lợi hại nha.” Giang Giang nháy mắt ca ngợi.
Thẩm Phán mở cửa xe, một tay xách balo lông thú hoạt hình của Giang Giang đeo lên lưng, một tay ôm Giang Giang, trên mặt rõ ràng vô cùng vui vẻ mà còn dùng giọng điệu hời hợt làm bộ làm tịch nói “Này có là gì, chuyện nhỏ mà thôi.”
“Oa~ “
Vãn Hồi Chu trong lòng cười một cái, cái đuôi của Thẩm Phán đều bị Giang Giang thổi vểnh tới chân trời rồi. Hà Hiểu Phong thấy chiếc xe quen thuộc chạy tới chào hỏi, nhanh chóng thông báo tình hình “Đội trưởng, 5 giờ 10 phút chiều nay Khương gia báo án, tên bắt cóc gọi đến lúc 4 giờ 30, yêu cầu đưa 30 triệu tiền mặt làm tiền chuộc. Người bị bắt cóc là tổng giám đốc Khương, tập đoàn Hoàn Khoa điều hành bởi hai anh em Khương gia, quan hệ giữa hai anh trước giờ vẫn rất tốt….”
Trong phòng khách lầu một của biệt thự, ngoài cảnh sát ra còn có bảy tám người đứng ngồi không yên, nam nữ đều có, bầu không khí không tốt lắm như vừa xảy ra tranh chấp.
“Đội trưởng, Khương Khoa nói trong nhà không có ai bị bắt cóc cả, là con cháu đùa giỡn báo cảnh sát.” Điền Quân vô cùng bó tay, kiếm cớ vụng về như vậy là xem bọn họ là lũ ngu sao. Nhưng Khương gia không hợp tác thì bọn họ cũng khó mà giải quyết.
Vãn Hồi Chu nghe vậy sửng sốt, còn chưa lên tiếng thì người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói “Tôi đã nói rồi, anh tôi không bị sao cả. Ở nhà không có xảy ra bắt cóc, không cần cảnh sát. Đều do cháu tôi đùa giỡn làm sao có thể xảy ra được, làm phiền đến các vị cảnh sát rồi, mấy vị có thể đi về rồi.”
Có một bà thím hơn năm mươi tuổi, cổ đeo dây chuyền ngọc trai đang toát đầy mồ hôi ngồi bên cạnh. Sắc mặt trắng bệch, gật đầu không ngừng nói “Đúng vậy, chồng tôi đi công tác, tôi nhớ nhầm, khiến cho con nhỏ nói bậy nói bạ.”
“Mẹ!” Thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi bên cạnh lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ không đồng tình.
“Khương Trí im miệng, lời mẹ cháu cháu không nghe, vậy lời chú nói cháu cũng không tin à?!” Khương Khoa ngồi trên ghế sofa lên tiếng quát.
Trong phòng khách không có một tiếng động, một cô gái mười bảy mười tám tuổi kéo vị Khương Trí kia lại nói “Anh đó nghe lời chú đi”. Trên sô pha, một người phụ nữ vóc dáng xinh đẹp cười ha ha nói: “Tiểu Trí, có chú của em ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chị dâu đừng lo lắng quá, anh trai đang đi công tác thôi, vài ngày nữa sẽ về.”
Em gái và em rể của Khương Khoa cũng nghe theo khuyên bảo, có thể nhìn ra trong gia đình Khương gia này, tất cả mọi người đều rất nghe theo lời phó Khương tổng Khương Khoa này, đến nỗi Khương tổng Khương Hoàn hẳn là thật sự bị bắt cóc mà chỉ có mỗi con trai ông báo án.
“Nếu không có người bị bắt cóc vậy chúng ta không cần ở lại chỗ này. Ai báo án vậy? Lập biên bản là được.” Vãn Hồi Chu coi như không thấy bọn họ diễn kịch.
“Là tôi báo cảnh sát.” Khương Trí nói.
Vãn Hồi Chu chú ý tới tới ánh mắt của Khương Khoa nhìn về phía Khương Trí, hơn nữa còn nói “Tiểu Trí tin chú, ba cháu sẽ bình an trở về, đừng có nói bậy bạ gì.”
“Cháu biết rồi.”
Vãn Hồi Chu để Điền Quân dẫn Khương Trí qua một bên làm biên bản, những người khác ở phòng khách đứng ngồi không yên, nhất là bà thím kia cứ nhìn chằm chằm vào đồng hồ đeo tay.
“Mặc dù hôm nay chỉ là báo động giả, nhưng mà tôi muốn nhắc nhở các vị. Rằng nếu gặp phải chuyện như vậy thì thông minh nhất là báo án cho cảnh sát chúng tôi. Không đề cập đến án lệ đưa tiền chuộc giết con tin, hơn nữa lần này mà thành công thì lần sau sẽ còn tiếp tục, các vị sẽ không muốn cuộc sống sau này sống trong lo lắng thấp thỏm chứ?” Vãn Hồi Chu chú ý tới bà thím cắn môi mặt đầy xoắn xuýt, tiếp tục nói “Nếu như vụ bắt cóc lần này là thật thì các vị tin lời tên bắt cóc hay là tin tưởng cảnh sát chúng tôi?”
Bà thím sồ sề kia nhìn về phía Khương Khoa, giọng run rẩy như thể van xin “A Khoa, lão Khương ông ấy——”
“Chị dâu, chị nghe em lần này.” Khương Khoa cắt lời bà chị dâu. Vợ Khương Khoa ngồi bên cạnh bà thím vỗ vỗ tay bà, nhẹ nhàng an ủi “Chị dâu, anh cả chẳng qua là đi công tác thôi, sẽ không có chuyện gì đâu mà.”
Ngô Cường tức muốn chết, rõ ràng là bị bắt cóc mà còn ở đây lừa bọn họ?
Bầu không khí trong phòng khách càng trầm xuống. Thẩm Phán ôm Giang Giang đứng trong góc. Giang Giang gác cằm trên vai Thẩm Phán, nhỏ giọng hỏi “Chú ơi, có phải bọn họ bắt nạt ba đúng không? Ba không vui.”
“Chú cũng không vui.” Thẩm Phán vỗ đầu Giang Giang, ánh mắt lạnh lùng quan sát về lũ quạ bôi vôi giả bồ câu* trong phòng khách kia , hắn lại đảo mắt nhìn đến chiếc điện thoại bàn kiểu cổ bên cạnh.
(粉饰太平的人: chỉ việc ngụy tạo không khí yên ổn thái bình.)
Cùng lúc đó Điền Quân đã lập biên bản Khương Trí xong. Bất kể hắn nói thế nào đi nữa thì thằng nhóc này vẫn khẳng định cha mình không có bị bắt cóc. Dù cho vẻ mặt của cậu rõ ràng là có vấn đề. Người nhà nạn nhân không hợp tác như vậy thật sự rất phiền phức.
‘Reng——‘
Phòng khách yên ắng bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Vãn Hồi Chu chú ý tới sự khẩn trương đến giật bắn mình của bà thím kia. Điền Quân và Khương trí cũng khẩn trương nhìn về phía điện thoại. Khương Khoa trên ghế sofa đứng lên nhận cuộc gọi. Giang Giang không biết từ lúc nào đã chạy tới nhấn nút loa ngoài.
【 Khương Hoàn ở trong tay tôi, nếu muốn người ngày mai chuẩn bị xong 50 triệu tiền mặt——】Một giọng nam cố ép cho vừa khàn vừa trầm xuống.
“50 triệu? Buổi chiều rõ ràng nói 30 triệu mà! Sao hai ngày sau đột nhiên lại thay đổi? Thời gian ngắn vậy chúng ta không thể nào gom đủ được!” Bà thím nhảy dựng lên khóc lóc kể lể về phía điện thoại.
‘Bíp——‘
Điện thoại đã bị cúp.
Giang Giang chớp chớp đôi mắt to, lanh lảnh nói: “Con chỉ giúp trả lời điện thoại thôi nha.” Khuôn mặt tròn của bé đang cầu khen ngợi nhưng không ai có tâm trạng để ý đến Giang Giang cả. Vãn Hồi Chu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai mình, nhìn về phía Thẩm Phán trong góc. Thẩm Phán bị bắt tại trận, chột dạ quay đầu nghiên cứu chậu hoa trước cửa.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Cảnh sát đều biết rồi, chúng ta báo cảnh sát đi! Lời của tên bắt cóc này không thể tin được! Buổi chiều còn nói 30 triệu, bây giờ thành 50 triệu rồi, không biết ba còn——” Khương Trí ôm vai mẹ mình an ủi, nói đến khúc sau giọng trở nên nghẹn ngào.
Khương Khoa lần nữa ngồi lại trên sofa, thở dài, nhìn về phía mọi người nói “Không phải là chúng tôi không hợp tác, buổi chiều tên bắt cóc gọi điện thoại nói không được báo cảnh sát, nếu không tính mạng anh tôi sẽ——” Ông ta dừng một chút, “Bất kể là 30 triệu hay là 50 triệu, chỉ cần có thể cứu được anh tôi thì những thứ này không thành vấn đề, tôi đã xoay sở được tiền rồi.”
Vãn Hồi Chu vỗ đầu Giang Giang, nhỏ giọng nói “Đi tìm chú đi, ba muốn làm việc.” Đừng tưởng anh không thấy Giang Giang với Thẩm Phán nháy mắt ra hiệu, Giang Giang chớp mắt lanh lợi lạch bạch đi tìm Thẩm Phán.
“Làm việc đi, bộ phận kỹ thuật cài máy theo dõi cho tôi.” Vãn Hồi Chu nói.
“Rõ.”
Bộ phận kỹ thuật bố trí ở phòng khách lầu một, Mai Lỵ, Hà Hiểu Phong phụ trách lấy khẩu cung người nhà Khương gia. Hỏi xem khoảng thời gian này Khương Hoàn có gì khác lạ hoặc là gần đây có người nào khả nghi không.
Khương Hoàn và Khương Khoa là anh em ruột do cùng một mẹ sinh ra, khi còn bé mẹ ly dị bỏ đi không mang theo hai anh em. Sau đó cha lấy vợ khác sinh ra một người con gái, đó chính là Khương Dao. Nhưng mẹ Khương Dao đối xử với hai anh em không tốt lắm, đối xử với hai anh em rất khắc nghiệt và thường xuyên chửi mắng họ. Khương Hoàn lớn hơn nên hay bảo vệ em trai, sau này còn tạo điều kiện cho em trai được đi học đại học.
Sau khi cha qua đời, mẹ kế chiếm hết gia sản không chia cho hai anh em bất cứ thứ gì.
Tập đoàn Hoàn Khoa là một tay hai anh em sáng lập nên, tay trắng dựng nghiệp.
“…Khương Hoàn này mặc dù đọc sách không nhiều, chỉ tốt nghiệp cấp ba nhưng lại rất hiểu biết. Ông ta đã làm qua rất nhiều các công việc trong xã hội, gây dựng sự nghiệp khá trễ, 35 tuổi mới cùng em trai sáng lập Hoàn Khoa. Cách ứng xử của người này cũng tương đối ôn hoà. Dựa theo lời em gái cùng cha khác mẹ nói, dù trước đây mẹ kế và em gái đối xử với họ không tốt, còn có ý coi thường. Nhưng sau khi Khương Hoàn phát đạt, Khương Dao tìm đến giúp đỡ thì ông vẫn giúp đỡ, người này quả là tốt tính như lời đồn. Tính tình Khương Khoa khác với anh mình, khi còn trẻ dễ nóng giận, tuy không thích mẹ con Khương Dao nhưng vì nghe lời đại ca nên mới hòa hoãn hơn. Khương Khoa học kỹ thuật ở Vân thành, sau khi tốt nghiệp thì công tác hai ba năm. Sau đó trở về Yến thị cùng đại ca gầy dựng sự nghiệp.” Ngô Cường báo cáo tài liệu thu thập được.
“Bất kể là người giúp việc ở nhà hay nhân viên ở công ty đều nói quan hệ của hai anh em rất tốt. Trong buổi tiệc rượu năm ngoái, có người xảy ra cãi vã với Khương Hoàn, Khương Khoa còn động thủ, vô cùng bảo vệ người anh này. Ngày lễ ngày tết Khương Khoa cũng sẽ đích thân đến nhà thăm anh trai, ngày thường cũng cùng với anh trai đi câu cá trồng rau ở nông trại gì đó.” Ngô Cường dừng lại một chút, bổ sung thêm “Bọn tôi kiểm tra được, quả thực Khương Khoa đã gọi đến ngân hàng muốn rút tiền mặt sau khi nhận được điện thoại của tên bắt cóc.”
Trong phòng khách Khương gia, Khương Khoa một mực ngăn cản Khương Trí báo cảnh sát và nói thật với họ. Thêm việc Khương Khoa cùng với Khương Hoàn còn kinh doanh chung một công ty, khó tránh khỏi bất đồng về quan điểm. Vụ án bắt cóc do người quen giật dây này cũng thường gặp, Khương Khoa bị hoài nghi là chuyện rất bình thường.
“Đội trưởng, tình cảm của Khương Khoa với anh cả hắn hẳn là không có vấn đề.” Cuối cùng Ngô Cường cho ra kết luận, quan hệ giữa người với người có thể lừa qua gạt lại trong một hai năm. Nhưng mười mấy năm qua, hai anh em ngay cả tranh chấp khắc khẩu cũng rất ít chứ đừng nói tới chi là động thủ bắt cóc.
Trên bảng trắng là sơ đồ mối quan hệ gia đình Khương gia.
Lấy Khương Hoàn làm trung tâm. Khương Hoàn năm 53 tuổi, hơn Khương Khoa 8 tuổi, vì nhiều mối lo mà kết hôn khá trễ. Trước khi xây dựng sự nghiệp hai năm thì kết hôn, ông ấy cưới con gái ông chủ nhà máy đường ở trong vùng, cũng chính là bà thím đang ngồi đây. Cho nên Khương Hoàn 53 tuổi, con trai mới chừng đôi mươi.
Khương Hoàn có được ngày hôm nay đều do tiền vốn ban đầu cha vợ Khương Hoàn đầu tư vào cả.
Khương Khoa lập gia đình sớm, con trai cũng trạc tuổi Khương Trí nhưng được đưa đi du học, người phụ nữ trung niên xinh đẹp kia là vợ hai của hắn. Vợ hắn gia cảnh bình thường. Tốt nghiệp một học viện âm nhạc tuyến ba*. Một năm sau thì gặp Khương Khoa rồi kết hôn, hai người có một cậu con trai mới hai tuổi.
(三本: Đại học ở TQ chia ba tuyến, tuyến đầu là các trường xịn điểm cao, sau đó tới tuyến hai và tuyến ba là thấp nhất.)
Em gái cùng cha khác mẹ Khương Dao kết hôn sớm, gả cho một người bình thường, tuổi tác cũng xêm xêm vợ Khương Khoa.
“Dựa theo hướng phân tích người quen án gây án thì Khương Dao cũng rất có khả năng, còn có vợ Khương Hoàn là Phùng Lệ Phương. Chúng tôi điều tra được hai vợ chồng trước đây từng có tranh chấp, em trai Phùng Lệ Phương còn tìm tới cửa tuyên bố Khương Hoàn phải xin lỗi chị hắn, bảo hắn là loại vô lương tâm bạch nhãn lang gì đó. Anh nói có khi nào vì tập đoàn Hoàn Khoa trở nên lớn mạnh, nhà máy đường Phùng gia bây giờ không có lãi, do đó mà phát sinh mâu thuẫn xích mích. Em trai Phùng Lệ Phương dưới cơn nóng giận muốn cho ông ấy một bài học…” Ngô Cường suy đoán.
Điền Quân phản bác “Không có khả năng là Khương Dao. Hai người Khương Dao bây giờ đều dựa vào Khương Hoàn tạo công ăn việc làm cho họ. Khương Khoa không quá coi trọng hai người nhà Khương Dao, nếu Khương Hoàn xảy ra chuyện gì, Khương Hoàn sẽ không nể tình anh em với Khương Dao đâu.”
“Vậy còn Phùng Lệ Phương kia thì sao?”
Điền Quân không biết nói gì, không khỏi nhìn về phía đội trưởng.
“Chia hai phe điều tra, không giới hạn suy luận của bản thân. Đầu tiên kiểm tra camera an ninh đoạn đường Khương Hoàn mất tích và cố gắng tìm nhân chứng. Còn với Phùng Lệ Phương, hướng điều tra này giao cho Ngô Cường.” Vãn Hồi Chu nhìn bảng trắng, luôn cảm thấy có một lớp sương mù đang che giấu điểm mấu chốt để tìm ra chân tướng.
“Đã rõ!”