Một đêm cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua.

Trận mưa kéo dài cho mãi tới ba giờ sáng mới tạnh, lũ quỷ hồn áo đỏ dương như đã hút no say tinh khí, chúng bắt đầu kéo nhau xuyên qua tường mà bay đi, tối mai chúng sẽ lại quay trở lại.

Đến lúc này trong các phòng bắt đầu có những tiếng hét thất thanh. Các cô gái bị quỷ áp sàng đã ngồi cả dậy, sau đó họ ôm lấy nhau mà khóc hu hu. Họ đều đã được tận mắt chứng kiến tất cả, đến bây giờ thì họ đã biết thứ gì hành hạ họ hàng đêm rồi, không sợ hãi thì mới lạ? Bởi vì trước khi giải trừ được quỷ áp sàng, tất cả bọn họ đều đã tỉnh táo lại, một lần nữa họ lại được nhìn thấy những con quỷ nước áo đỏ.

Cô gái lúc này cũng đã thức dậy, vừa mở mắt ra, nhìn thấy tôi đang ngồi ở mép giường, khuôn mặt của cô ta lập tức đỏ bừng.

Học trưởng, học trưởng đến thật ư?

Cô gái tỏ ra rất xấu hổ, đưa mắt nhìn những bạn học bên cạnh, tất cả bọn họ đều tỏ ra vô cùng sợ hãi, chỉ có riêng mình là được nằm ngủ yên bình, có lẽ cô gái đã hiểu được điều gì đó, nhất thời cô gái đưa mắt nhìn tôi bằng ánh mắt biết ơn.

Trên người tôi có ba con tiểu quỷ áo đỏ! Nghĩ đến cảnh tượng trước lúc bị thiếp đi, sắc mặt của cô ta lập tức trở nên trắng bệch.

Tôi ghé vào tai cô gái nói nhỏ: Cô là một cô gái vẫn còn trinh trắng, sao lại tỏ ra dạn dĩ như vậy? Chính vì cô vẫn còn thuần khiết, nên mới hấp dẫn ba con tiểu quỷ, tôi đã ra tay đuổi nó đi rồi, nếu không, cô sẽ bị hao tổn rất nhiều sức lực!

Học trưởng, sao anh lại biết được?

Cô gái lập tức đỏ bừng cả má lên, cô ta vội vàng lấy gối che mặt lại.

Tôi không trả lời, chỉ cười hì hì rồi bước ra khỏi phòng.

Phương học trưởng, tên tôi là Lâm Khải Vi, nhớ nhé, tôi biết số điện thoại của học trưởng rồi! sau lưng tôi vang lên tiếng gọi với theo của cô ta.

Lâm Khải Vi, cái tên nghe cũng rất hay, tôi sẽ nhớ cái tên này. không quay đầu lại, tôi bước sang phòng 304.

Lâm Khải Vi bỏ chiếc gối che mặt ra, sắc mặt cô ta đỏ bừng nhìn ra phía cửa.

Trong phòng 304 đã bật đèn đóm sáng choang, tám cô gái tóc tai rũ rượi đang ngồi ôn nhau mà khóc, trong số đó có cả Thủy Tiên, cô ta cũng vừa mới tỉnh lại.

Đương nhiên, Mã Dung Đình chỉ có thể ôm lấy Hiểu Lan mà khóc, nhưng cô gái khác đều tránh rất xa hai người.

Tuy Chu Tĩnh đức hạnh rất kém, nhưng cô ta không hề có ý mưu hại các bạn khác, cho nên cô ta vẫn đang ốm lấy mấy cô bạn khác mà khóc.

Vừa nhìn thấy tôi bước vào, Chu Tĩnh vội vàng bước tới, một tay cô ta ôm lấy tay tôi, điệu bộ tỏ ra vô cùng sợ hãi nói: Học trưởng, tôi sợ quá, có hai con quỷ áo đỏ đè lên người tôi!

Tôi rút tay về nói với Chu Tĩnh: Đừng khóc nữa, khóc cũng đâu có giải quyết được vấn đề gì đâu?

Câu nói của tôi đã khiến cho mọi người bình tĩnh lại.

Lũ quỷ hồn đã đi rồi, ngày hôm qua mưa to, không ai bị dọa cho phát điên đã là may mắn lắm rồi, nhưng chắc mọi người cũng đã sợ gần chết rồi! Nghe tôi nói đây, bây giờ tất cả mọi người hãy cố gắng đi ngủ để hồi phục sức khỏe, ngày mai chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm!

Bọn chúng đêm mai có còn tới nữa hay không? Thủy Tiên mở to mắt sợ hãi hỏi tôi.

Tôi đảm bảo, trong vòng hai mươi tư giờ tới, chúng sẽ không xuất hiện, nghe tôi, tất cả đi ngủ đi! Tôi bước tới đỡ Thủy Tiên nằm xuống, sau đó tự tay đắp chăn cho Thủy Tiên.



Chẳng còn cách nào khác, tôi đành ngồi cạnh mép giường của Thủy Tiên, trong miệng thầm niệm tĩnh tâm chú ngữ, một tay vỗ nhè nhẹ vào tay của Thủy Tiên.

Chỉ một lát sau, Thủy Tiên đã thiếp đi, tôi gạt mái tóc đang xõa trên trán của Thủy Tiên sang hai bên, sau đó dùng tay áo lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô ta.

Khổ thân cho cô bé này! Trong lòng tôi tự nhủ. Thực tình đối với những cô gái có tính cương cường như Chu Tĩnh, Hiểu Lan, Dung Đình thì không nói, những người con gái nhu mì đức hạnh thuần khiết như Thủy Tiên, Lâm Khải Vi thì tôi rất để ý chăm sóc.

Mấy cô gái còn lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó họ đều nghe theo lời tôi lên giường đi ngủ.

Tôi bước ra khỏi phòng, rồi tắt điện và đóng cửa lại. mỗi một gian phòng, tôi đều thầm niệm tĩnh tâm chú, đồng thời dỗ mấy cô gái bị hoảng loạn cố gắng nằm ngủ. làm xong những việc này thì cũng đã bốn rưỡi sáng rồi. tôi cũng mệt mỏi đến mức không chịu được nữa rồi, tôi ngồi dựa lưng vào hành lang rồi ngủ thiếp đi.

Trong mấy phòng đều có những chiếc giường không, nhưng tôi là con trai, không thể mặt dày mà vào trong đó ngủ được.

Cũng may mà đạo bào của tôi đã được thi pháp, âm tà khí không thể nhập thân được, tôi yên tâm ngủ thiếp đi.

Quá mệt mỏi, tinh thần bị sa sút nghiêm trọng, đã thế lại còn bị thương nữa, đầu óc thì luôn căng thẳng, tôi ngồi thiếp đi như một kẻ chết rồi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như tôi nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tôi, tôi lập tức mở choàng mắt ra. Những hình ảnh mơ hồ đập vào mắt tôi, nhưng tôi không nhìn rõ, có rất nhiều khuôn mặt, mũi tôi ngửi thấy rất nhiều mùi thơm, hình như là mùi nước hoa.

Tôi đang ở đâu vậy? Tôi mơ hồ thầm nghĩ, trong đầu tôi đã hoàn toàn quên đi những chuyện đã xảy ra đêm qua.

Tôi lắc đầu thật mạnh, đến lúc này thì tôi đã tỉnh táo lại, có rất nhiều những gương mặt đang kề sát vào mặt tôi, rất nhiều đôi mắt cảm kích đang nhìn tôi.

Chu Tĩnh, Mã Dung Đình, Hiểu Lan, Thủy Tiên và cả Lâm Khải Vi cũng có ở đây, bọn họ đều đang đứng trước mặt tôi, bên cạnh còn có rất nhiều những nữ sinh khác, tất cả bọn họ đều đang nhìn tôi.

Mặt tôi có vết nhọ hay sao? Tôi hoài nghi thầm hỏi, đưa tay áo lên lau mặt, tôi phát hiện ra trên tay áo tôi có máu, đến lúc này tôi mới nhớ ra, đêm qua trong lúc giao đấu với hung linh điệp tiên, chân tay và đầu tôi đều đã bị thương.

Chu Tĩnh bắt đầu rơi nước mắt, cô ta lấy ra khăn mùi soa và một chai nước khoáng, Chu Tĩnh cẩn thận lau sạch sẽ cho tôi những vết máu trên mặt.

Lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhớ lại những sự kiện xảy ra đêm qua, tôi không cự tuyệt ý tốt của Chu Tĩnh.

Chào tất cả mọi người, tất cả đều sống sót qua đêm hôm qua, tôi cũng rất vui vẻ! Tôi cười rồi chào hỏi mọi người.

Hu...hu...hu...!

Rất nhiều nữ sinh nghe tôi nói như vậy, họ đều lập tức bật khóc, Dung Đình và Hiểu Lan cũng bật khóc.

Kỳ thực, trải qua những gì xảy ra đêm qua, sáu giờ sáng vẫn còn sống để gặp lại mặt nhau, mọi người đều cảm giác như mới từ cõi chết trở về.

Học trưởng ăn sáng đi! Lâm Khải Vi đưa cho tôi một hộp cơm màu hồng phấn. tôi biết, đây chính là hộp cơm mà thường ngày Khải Vi vẫn thường dùng. Tôi vui vẻ nhận lấy hộp cơm, mở hộp cơm ra, tôi thấy bên trong toàn là những thức ăn bổ dưỡng, sườn xào chua ngọt, gà nấu nấm, mùi thơm của thức ăn xộc vào mũi tôi.

Cám ơn Khải Vi! Tôi ngẩng đầu lên nói với Khải Vi.

Học trưởng, anh thật ngốc, chẳng phải Khải Vi đã bảo anh vào chỗ Khải Vi nằm rồi hay sao? Khải Vi bạo dạn nói, bất kẻ bao nhiêu ánh mắt kỳ lạ của các nữ sinh khác đang nhìn cô ta, vừa nói cô ta vừa bước tới đỡ tôi đứng lên, sau đó dìu tôi về phòng mình, cô ta bắt tôi ngồi lên giường của Khải Vi để ăn cơm.



Những cô gái khác cũng hiểu rằng không nên đi theo, tôi ngồi trên giường Khải Vi ăn cơm, một bữa ăn phải nói là thật tuyệt.

Khải Vi ngồi ngay bên cạnh tôi, cô ta đưa cho tôi chai nước khoáng, vừa dặn dò tôi ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.

Không có các bạn nữ khác đi theo, hiển nhiên bọn họ nhìn thấy Khải Vi chăm sóc tôi rất đặc biệt, không giống như những người con gái khác,cho nên họ đều tự giác tránh đi.

Khải Vi quả là một cô gái rất bạo dạn, cô ta ngồi ngả đầu vào vai tôi, điệu bộ rất mặt dày, cũng phù hợp với thái độ gây rối thường ngày của cô ta, nhưng tôi biết, đó chỉ là bề ngoài, bên trong Khải Vi vẫn còn là một cô gái trong trắng, vì vậy không làm cho tôi có phản cảm.

Khải Vi ăn cơm chưa? Ăn xong rồi tôi mới nhớ ra, quay đầu nhìn lại, Khải Vi đang dựa đầu vào vai tôi nhắm mắt dưỡng thần.

Bọn em đều đã ăn rồi, cũng đã dậy từ lâu rồi, thấy anh đang nằm co ro bên hành lang mà ngủ, thực sự em cảm thấy rất đau lòng, em đã lấy chăn ra đắp cho anh!

Khải Vi ngồi thẳng dậy, đôi mắt long lanh chứa chan tình cảm nhìn tôi nói.

Chỉ một ánh mắt này đã nói lên tất cả, bất giác trong lòng tôi bắt đầu xao động.

Nếu như đến lúc này mà tôi vẫn không hiểu được ý tứ của Khải Vi, vậy thì tôi đập đầu vào tường mà chết đi cho rồi. chỉ có điều, trong lòng tôi đã có sư muội rồi. Nghĩ tới Phương Nhu, bất giác tôi thở dài, trong đầu tôi lại hiện lên ánh mắt của Bạch Hiểu Kim, tôi vội vàng lắc đầu thật mạnh để gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ, hiện tại không phải là lúc để nghĩ đến những thứ này.

Thấy tôi không có biểu hiện gì đáp lại, có vẻ như Khải Vi có chút không vui, đôi môi của cô ta bắt đầu bĩu ra.

Tôi chỉ đành giả như không nhìn thấy, làm bộ hồ đồ. Chẳng có cách nào cả, nghĩ đến sư muội là tôi không dám đến quá gần một người con gái nào khác cả

Nhưng mà rốt cuộc trong lòng sư muội đối với tôi như thế nào? Tôi không biêc chắc được! Nếu sư muội chỉ cho tôi hoàn toàn là một người anh, tôi đành phải chôn chặt trong đáy lòng, nhưng nếu không phải thì sao?

Cho nên tôi không dám làm một điều gì trước khi sư muổi tỏ rõ thái độ, tôi không muốn làm cho sư muội phải buồn lòng, sư phụ chắc sẽ không tha thứ cho tôi đâu!

Sư phụ ngày trước vô cùng yêu thương sư muội, đối với tôi lại vô cùng nghiêm khắc, chẳng biết làm sao cả, bao giờ người già cũng yêu quý đứa nhỏ hơn mà, tôi cũng đã quen rồi.

Ting ting!

Chuông điện thoại của tôi vang lên hai tiếng, tôi lấy điện thoại ra xem, tôi nhìn thấy Khải Vi giơ điện thoại ra, Khải Vi cười nói: Là em nhắn tin, đấy là số điện thoại của em, anh không được làm mất đâu đấy!

Tôi gật đầu, sau đó cẩn thận lưu lại số điện thoại của Khải Vi.

Nhìn thấy tôi đã lưu lại số điện thoại của mình, Khải Vi có vẻ như rất vui.

Tất cả học sinh trên tầng ba đều đã nộp đơn xin nghỉ học, hôn nay chúng ta không cần phải đi học! Học trưởng, chẳng phải là anh nói hôm này chúng ta có rất nhiều việc phải làm sao? Bọn chúng em có giúp được gì không? Lâm Khải Vi thu lại tâm tình đưa mắt nhìn tôi nói.

Chúng ta tới phòng 304 đi, có một số việc tôi cần phải bàn bạc với mọi người! tôi đáp.

Trong phòng 304, mấy học sinh nữ đang sốt ruột chờ đợi tôi, họ đều biết ngày hôm nay nhất định sẽ có đại sự phải làm, ngày hôm nay tất cả đều đã xin nghỉ. Thực tình mà nói, trải qua một đêm kinh hoàng, ai còn lòng dạ nào mà ngồi học được nữa đây, còn chưa bị dọa đến chết đi đã là may mắn lắm rồi.

Tôi bước vào trong phòng, mấy nữ sinh vội dạt ra tránh đường cho tôi đi.

Tôi tìm lấy một chiếc ghế rồi ngồi xuống, tôi ra hiệu cho mọi người đừng sốt ruột, sau đó tôi đưa mắt quan sát Dung Đình và Hiểu Lan, hai người này khí sắc rất không tốt. mọi người đều đã khai mở âm dương nhãn, đương nhiên cũng nhận thấy hai luồng khí đên trên đầu hai người rất nồng đậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play