Cũng đúng vào lúc này, ngũ quỷ và âm binh đã đuổi tới ngay sau lưng nó. Không chờ đợi điệp tiên hung linh phải kêu lên xin tha mạng, móng vuốt của ngũ quỷ cùng trường mâu của âm binh đã đâm xuyên qua thân thể của hung linh.

Con hung linh rống lên một tiếng thảm thiết, nó đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.

Con hung linh quay đầu lại, nó đưa mắt nhìn tôi oán hận, tiếp theo thân thể của nó bùng cháy, sau cùng hóa thành một luông sương khói màu đen rồi biến mất.

Sau khi đã thu phục xong con hung linh, những âm binh sắp thành một hàng rồi biến vào đám âm phong thình lình xuất hiện phía trên trận pháp.

Tôi vội vàng đốt cháy một tập tiền vàng, một tay chỉ lên, tập tiền vàng lập tức đã xuất hiện trên tay viên đội trưởng âm binh.

Viên đội trưởng âm binh này có khuông mặt vô cùng hung dữ, đột nhiên phát hiện ra trên tay có một tập gày tiền âm phủ, viên đội trưởng tỏ ra rất mừng, nó quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi vội vàng cười và hỏi nhỏ: Xin hỏi tướng quân, tôi sẽ phạm phải loại nào trong ngũ biệt tam khuyết?

Loại sự việc này chỉ có những quan chức chính quy dưới âm ty mới có thể biết được, muốn hỏi bọn họ, đương nhiên cũng cần phải có quà, cũng may là tiền âm phủ thì tôi không thiếu.

Một giọng nói âm u được truyền tới: Người phạm phải mệnh khuyết, trong sổ sinh tử, dương thọ của người là bốn mươi tám tuổi, hiện tại đã được sửa thành bốn mươi chín!

Nói xong viên âm quan này dẫn theo đám âm binh bay vụt vào trong đám âm phong, chỉ một loáng đã không còn trông thấy đâu nữa.

Ngũ quỷ cũng cúi đầu từ biệt tôi rồi hóa thành một luồng âm phong bay đi.

Trong hành lang, lúc này âm khí cũng đã hoàn toàn tan biến, tôi nhìn vào đồng hồ, đã mười hai giờ mười lăm phút rồi.

Chỉ là trải qua thời gian mười mấy phút, nhưng tôi cảm thấy như đã mấy ngày trôi qua, mấy lần giãy giụa trong ranh giới sống chết, phải rất khó khăn mới tiêu diệt được điệp tiên hung linh. Nhưng lời tiết lộ của đội trưởng âm binh không khác gì một nhát gậy giáng xuống đầu tôi, chân tôi như mềm nhũn, tôi ngã khuỵu xuống mặt hành lang.

Bốn mươi chín năm dương thọ? Tôi phạm phải một chữ mệnh!

Học trưởng, anh có sao không? Một đám nữ sinh tay cầm đèn pin ùa tới, do vì lúc trước họ đã được khai mở âm dương nhãn, cho nên họ đã nhìn thấy rất rõ ràng. Thấy đám âm binh và ngũ quỷ đã tiêu diệt được hung linh, sau đó lại thấy đám âm binh và ngũ quỷ đã rời đi, lúc này đám nữ sinh mới dám chạy đến bên tôi.

Phục ma bí trận đã được hóa giải, tôi được mấy nữ sinh dìu đứng dậy.

Đột nhiên Chu Tĩnh hốt hoảng kêu lên: Máu! Trên người học trưởng đang bị chảy máu! Mấy ngọn đèn pin lập tức rọi vào người tôi, chỉ thấy trên người tôi đang không ngừng rỏ xuống những giọt máu tươi, trên đạo bào cũng đã bị máu làm cho ướt đẫm một mảng.

Mau dìu học trưởng vào trong phòng! Ôi.... chiếc đĩa bị vỡ rồi! Chu Tĩnh vừa kêu vừa lia đèn pin vào những mảnh vở của chiếc đĩa trên hành lang.

Điệp tiên hung linh đã bị tiêu diệt, chiếc đĩa đương nhiên cũng tự vỡ vụn.

Tôi được mấy nữ sinh dìu vào trong căn phòng 304, họ giúp tôi cởi đạo bào ra, dưới ánh đèn điện, họ phát hiện ra cánh tay và bắp đùi của tôi có mấy vết thương, có mấy nữ sinh đã bật khóc.

Tôi xua xua ta ra hiệu không sao cả.



Mấy nữ sinh vội đi lấy bông băng rồi rửa vết thương băng bó lại cho tôi.

Học trưởng.... cảm ơn anh! Mấy nữ sinh khuôn mặt còn trắng bệch vì sợ hãi, họ lí nhí cảm ơn tôi.

Không sao đâu, vấn đề về điệp tiên đã giải quyết xong rồi, nhưng những việc về sau mới là chuyện lớn. Mọi người nghe tôi nói đây, điệp tiên hung linh chỉ muốn giết chết tất cả mọi người, cho nên tôi đã ra tay tiêu diệt nó. Nhưng mà mười mấy ngày nữa, mọi người sẽ lại phải trải qua những sự việc như vậy. Những thứ này tạm thời vẫn còn chưa có ý định lấy mạng mọi người, cho nên tôi tạm thời không thể ra tay, chỏ đành phải từ từ quan sát.

Mọi người đều đã được khai mở âm dương nhãn, cho nên bất luận là trông thấy thứ gì, tuyệt đối không được kêu la hoảng loạn, bởi vì nó chưa làm hại tính mạng của mọi người.

Qua đêm nay, sang ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách hóa giải nó! Tôi nói một cách nghiêm túc.

Học trưởng.... ý anh muốn nói...! Chu Tĩnh kinh hoảng kêu lên, hai hàm răng của cô ta đã bắt đầu va vào nhau nghe lập cập.

Mấy nữ sinh bị ngất đã được cứu tỉnh, lúc này nghe tôi nói như vậy, sắc mặt của tất cả mọi người đều biến sắc, vốn tưởng rằng tôi đã khu trừ xong ma quỷ, nào ngờ họ vẫn còn phải đối diện với những thứ quỷ quái khác.

Mọi người! Đây là sự việc không thể làm cách nào được, có những sự việc cần phải đi đối diện. Đã đến thời gian rồi, mọi người ai về phòng người đó đi, nhớ kỹ lời tôi nói, bất luận là trông thấy thứ gì, cứ coi như là không nhìn thấy, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu, mọi người chỉ cần nhớ như vậy là được. À đúng rồi, ai không muốn nhìn thấy những thứ đó, hãy đến đây, tôi sẽ thi pháp che đi âm dương nhãn.

Tôi đưa mắt nhìn mọi người rồi nói.

Chu Tĩnh khuôn mặt tái mét, cô ta lưỡng lự hồi lâu rồi cương quyết nói: Học trưởng, tôi muốn xem rốt cuộc nó là thứ gì, dù sao cũng không chết được, tôi muốn làm cho rõ ràng, nếu không sẽ ăn ngủ không yên với nó.

Mấy nữ sinh khác nhìn nhau, họ cũng từ từ gật đầu.

Được rồi, vậy thì mọi người ai về phòng người nấy đi, cứ coi như không nhìn thấy là được, không phải là quỷ hồn đến thăm viếng, sẽ không chết được đâu mà lo, ngày mai tôi sẽ giải quyết việc này.

Tất cả mọi người đều nhìn tôi gật đầu, một nữ sinh đột nhiên cất tiếng nói: Học trưởng, anh tới phòng 304 chúng tôi đi, ở đó còn có một chiếc giường trống....!

Học trưởng, tới phòng 303 đi.....!

Học trưởng, tới phòng 309 đi....!

Mấy nữ sinh nhao nhao lên mời tôi, ai cũng muốn mời tôi về phòng họ để nghỉ. Tôi gõ tay vào đầu mình tự hỏi: Ôi từ lúc nào mình đã trở thành bạch mã hoàng tử vậy?

Tôi giơ tay ra nói: Mọi người đừng ồn, tôi nghỉ lại tại hành lang là được rồi!

Học trưởng, anh nằm cùng với tôi nhé, tôi rất sợ....! Một nữ sinh cất lên tiếng nói!

Nhất thời, xung quanh tôi im phăng phắc.

Tôi đưa mắt nhìn về phía người vừa phát ra câu nói đó.

Học trưởng, tôi rất sợ hãi, hay là anh nằm cùng với tôi đi....! Nói xong cô gái kéo lấy tay tôi.

Phía sau lưng tôi, mấy nữ sinh bật ra một tràng cười, tiếng cười làm cho tôi phải đỏ hết cả mặt lên.



Trật tự, ai về phòng người đó đi, hơn mười hai giờ đêm rồi! tôi gắt lên, tiếng cười lập tức tắt ngấm.

Cuối cùng thì mọi người cũng quay trở về phòng mình, nhưng tất cả các cánh cửa vẫn để mở toang. Có mấy nữ sinh vừa đi vừa quay đầu lại lấy tay vẫy tôi, ý tứ muốn nói, hãy vào nghỉ ở trong phòng bọn họ....

Đây rõ ràng là sỉ nhục nhân cách của tôi đây mà! Trong lòng tôi thầm mắng, thế nhưng trong đầu bỗng hiện ra một huyễn cảnh. A di đà phật, không nên vọng tưởng, tà niệm tối thoái, cấp cấp như luật lệnh!

Tôi vội vàng gạt bỏ mọi ý niệm tạp nham ra khỏi đầu, sau đó tôi đi tới ngồi dựa vào hành lang. Lúc này âm dương nhãn của tôi vẫn đang khai mở, tôi muốn xem rốt cuộc là loại yêu quái gì.

Uỳnh oàng! Bên ngoài đột nhiên có mấy tia sét đánh xuống, liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã là quá một giờ đêm rồi.

Tôi có cảm giác như âm khí trên toàn thế giới đang đổ dồn về đây, nó vô cùng nồng đậm. Trong ngũ hành, thủy là âm, mà ngoài trời thì đang mưa to, lại thêm âm khí rất nồng đậm, trong những đêm mưa như thế này, ở những nơi có âm tà sẽ khiến cho người ta không thể chịu được, huống hồ đây lại là tầng ba, nơi thường xuyên bị nao quỷ.

Vừa mới ngồi nghỉ ngơi được một lát, đột nhiên tôi mở to mắt ra nhìn, trong bóng đêm âm u, tôi vừa nhìn thấy một thân hình màu đỏ bay xuyên qua tường rồi bay tới phía tầng ba.

Tôi vội vàng lấy ra một đạo phong dương phù dán vào ngực, làm như vậy dương khí trong người tôi sẽ bị che đi, cho nên những hung hồn ác quỷ sẽ không phát hiện ra tôi, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng được bọn chúng.

Đương nhiên đây chỉ là biện pháp đối với mấy con quỷ hồn có đạo hạnh không cao, nếu những con quỷ hồn mới tới này cũng có đạo hạnh như điệp tiên hung linh kia, chúng sẽ cảm giác nhận được sự có mặt của tôi.

Tôi nhìn chăm chăm về phía những cái bóng đang xuyên tường mà vào kia, nhất thời toàn thân tôi nổi hết gai gà, tim đập như trống trận. được tận mắt trông thấy cảnh tượng này, cảnh tượng vô cùng kinh khủng.

Một con, hai con, ba con... năm mươi tám con...chín mươi chín con! Có tất cả chín mươi chín con, tất cả bọn chúng đều mặc áo đỏ, có cả đầy đủ già trẻ gái trai.

Những con quỷ hồn này đều mặc áo đỏ, nguyên nhân là thời gian chết của chúng đều trong khoảng thời gian từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng. Những người bị chết oan trong khoảng thời gian này, sau khi biến thành oán quỷ, đa phần là đều xuất hiện với chiếc áo đỏ. Trong các tác phẩm phim ảnh, quỷ áo đỏ, nhất là nữ quỷ áo đỏ, đây chính là tượng trưng của lệ quỷ.

Mà trước mắt tôi lúc này đang có chín mươi chín con quỷ áo đỏ, chúng đang bay là là cách mặt đất chừng một mét.

Trong số đó có khoảng năm mươi con là nữ quỷ, có mười mấy con tiểu nữ quỷ chừng gần mười tuổi, số còn lại đều là nam quỷ, đa phần là quỷ già, chỉ có ba bốn con quỷ hồn là nam thanh niên.

Nhìn lũ quỷ hồn áo đỏ chia nhau bay đến từng phòng của các nữ sinh, mà tim như muốn nhảy lên cổ họng.

Chỉ một lát sau tôi đã nghe thấy rất nhiều tiếng kêu thét, sau đó thì các nữ sinh vội vàng lấy tay bịt miệng. hiển nhiên lần này thì các nữ sinh đã được tận mắt nhìn thấy cái thứ hàng đêm đến gần mọi người rồi.

Tôi chầm chậm đứng dậy, không để phát ra tiếng động, tôi đi đến phòng 304, tiếp theo tôi nhìn về phía giường ngủ của Chu Tĩnh.

Lúc này Chu Tĩnh đang nằm dưới gầm giường, có hai con quỷ áo đỏ đang bay lượn phía trên người cô ta.

Chu Tĩnh đang dùng tay bịt chặt lấy miệng, đôi mắt mở đến trợn trừng, toàn thân đang run lên từng cơn.

Một con quỷ bỗng nhiên hạ thấp xuống, hàn khí trên người nó tản phát ra, mái tóc dài của nó chạm hẳn xuống đất, chạm cả vào người Chu Tĩnh đang nằm dưới gầm giường

Một con quỷ khác không hề khách khí, nó ngồi lên thân hình của Chu Tĩnh, bàn tay đầy móng dài sắc nhọn của nó gõ nhè nhẹ lên khuôn mặt Chu Tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play