Chu Tĩnh, cô quả thật rất có bản lĩnh! Tôi cười đáp.

Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà! Giọng Chu Tĩnh đáp lại.

Được đúng tám giờ tối tôi sẽ có mặt, không gặp không về! Tôi đáp lại rồi cúp điện thoại.

Cương đầu bạc, cậu đang gọi điện thoại cho ai đấy, trông điệu bộ dương dương tự đắc của cậu, phải chăng là đang gọi cho mấy người đẹp lúc sáng?

Một giọng nói cực kỳ cuồng vọng và hiếu chiến vang lên trong tai tôi. tôi lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn, lúc này trước mặt tôi xuất hiện năm nam sinh viên trông rất to con, chúng đang dàn thành hàng ngang đứng trước mặt tôi, thái độ của chúng giống như là đang khiêu khích.

Tên có vẻ như là cầm đầu cố để lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền, đây chính là tên chuyên môn đi ve vãn các nữ sinh trong trường.

Vừa nhìn thấy lũ người này, bất giác tôi bật cười. một trận gió mạnh từ sau lưng tôi thổi tới, cùng với những tiếng sấm ùng oàng, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.

Năm tên nam sinh viên đang đứng chắn trước mặt tôi đều rất to cao, chúng đều là con nhà giàu có, và cũng là những kẻ rất có máu mặt trong trường.

Tên cầm đầu đeo đồng hồ đắt tiền kia là Lê Vinh, cha hắn ta có một công ty lớn rất nổi tiếng trong thành phố, nhưng cụ thể là lớn như thế nào thì tôi không được biết, cứ gọi là gia đình có tiền là được rồi.

Đương nhiên, cứ có tiền là có thế lực, có rất nhiều người trông thấy chúng đều phải sợ hãi, bởi chúng không chỉ rất hung hăng, mà còn thay người yêu như thay áo, cứ cách vài ngày lại có một cô gái khác làm bạn với hắn.

Bản thân tôi học đến năm thứ tư rồi còn chưa có bạn gái, đương nhiên sẽ là đối tượng để cho mấy tên này chê cười rồi. lúc sáng, tôi ngồi với một đám nữ sinh, xem ra đã khiến cho bọn chúng không hài lòng, cho nên hiện giờ bọn chúng đang tìm cách gây sự với tôi.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi đã biết được hậu quả sắp xảy ra rồi. Tôi lạnh lùng nhìn vào mặt Lê Vinh nói: Cút đi! Giọng nói lạnh lùng của tôi khiến cho bao nhiêu người đang đứng vây xung quanh phải há hốc mồm ra vì ngạc nhiên.

Không ai có thể ngờ được rằng, một học sinh lưu ban ít nói có mái đầu bạc trắng như tôi, lại dám buông ra một câu có tính sát thương đến thế.

Không chỉ là mấy chục nam nữ sinh viên đều ngạc nhiên, ngay cả năm tên này cũng ngạc nhiên không kém. Chúng đều đang tròn mắt nhìn tôi.

Cả năm người bọn chúng đều là kẻ có tiền, có biết bao nhiêu người muốn kết thân với chúng, sau này, sau khi tốt nghiệp còn cậy nhờ chúng tìm việc cho, ít nhất cũng được các đạo diễn trong thành phố vì chúng mà nể mặt, như vậy con đường làm diễn viên sẽ rộng mở hơn rồi.

Vậy mà không ngờ, hôm nay mặt trời lại mọc ở đằng tây, đột nhiên một sinh viên lưu ban cô độc như tôi lại dám ăn nói với chúng như vậy, đây chẳng phải là một cái tin rất mới hay sao?

Tôi đã sống ẩn nhẫn ở nơi đây suốt bốn năm rồi, lúc này tôi tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn nữa.

Mao sơn quỷ môn không cho phép dùng pháp thuật để hại người, nhưng nếu có kẻ nào đó dám ức hiếp bản môn, như vậy tính chất của sự việc đã được thay đổi, đối phó với địch nhân, không vi phạm đến tôn chỉ của mao sơn quỷ môn.



Bản môn không đi hại người, nhưng nếu có ai dám dẫm đạp lên đệ tử của bản môn, kẻ đó nhất định sẽ bị báo thù.

Đây chính là lời răn dạy của bản môn. Tôi vốn từ lâu đã ghét cay ghét đắng mấy tên cậy có tiền chuyên ức hiếp mọi người này rồi, lúc này chúng dám chặn đường tôi, đây là do chúng tự đi tìm cái chết, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo với chúng.

Lê Vinh nhếch mép nhìn tôi, trên khuôn mặt của hắn tỏ ra rất âm hiểm, hắn nói: Tên tiểu tử, ta đã nể mặt ngươi, chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút, ngươi đang tỏ thái độ gì vậy? Muốn đánh nhau à? Vậy thì được, ta sẽ thành toàn cho người! Anh em đâu, đánh chết tên tiểu tử này cho ta, cho nó biết chúng ta là ai!

Đánh chết nó đi....!

Lập tức có bốn tên lao tới đánh tôi, còn Lê Vinh thì đứng khoanh tay chờ tôi bị đánh ngã, sau đó tôi sẽ phải lê lết đến trước mặt hắn cầu xin hắn tha mạng.

Tôi không thể nhẫn nhịn nữa rồi! Tôi lập tức nhẩm đọc chú ngữ: Ngũ quỷ nghe chiếu, tám phương tà linh, oán niệm hội tập, cấp cấp như luật lệnh!

Sử dụng ngũ quỷ ban vận mật thuật, tôi có thể gọi chúng đến để đối phó địch.

Tay áo tôi phất thẳng về phía bốn tên, trên không trung, tôi họa nhanh một đạo âm dương thông minh phù, hư không họa phù xong, âm dương nhãn của tôi có thể khai mở trong vòng hai mươi phút, tuy không kéo dài lâu bằng dùng linh bút họa phù, nhưng đối phó với trường hợp này hoàn toàn phù hợp.

Tất cả mọi người chỉ thấy tay tôi loạn động trên không trung, tất cả đều tròn mắt lên nhìn. Chắc trong lòng bọn họ đều nghĩ, người ta có bốn tên đang lao tới đánh, tôi đã không chạy còn đứng đó làm gì nữa đây?

Đương nhiên bọn họ không hiểu. Nhưng có một điều khiến cho tôi không thể ngờ được là Triệu Hiểu Lan đang trong phòng 304, cô ta đang xem đoạn video do tiểu Nguyệt phát trực tiếp, cô ta biết được tôi đang làm gì!

Tuy không thể nghe được tôi đang nói cái gì, nhưng nhìn miệng của tôi đang mấp máy, cô ta có thể đọc ra gần đúng đoạn chú ngữ đó.

Đương nhiên Hiểu Lan không phải là người trong nghề, cô ta không phải là âm dương sư, có điều lúc này tất cả mọi người đều biết được tôi đang làm gì rồi, tất cả đề trợn tròn mắt xem kịch hay sắp sửa diễn ra.

Tất cả mọi người đều hiểu được, nếu tôi không chạy, nghĩa là tôi sẽ chống trả lại, nếu như chú ngữ không linh, nhất định tôi sẽ bị một trận đòn bầm dập.

Bốn tên nam sinh viên kia đều là con nhà có tiền, chúng cũng đều đã được học qua một chút võ nghệ, khi cả bốn tên cùng xông lên, thấy tôi không ra tay chống lại, cũng không lùi một bước, chúng cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào tôi, nhưng tôi sẽ không để cho họ thất vọng.

Đúng lúc tôi vừa niệm chú xong, một trận âm phong từ bên ngoài thổi ào ào tới.

Lúc này vốn dĩ trời đang mưa to, nếu là ban ngày trời nắng sẽ không tiện để ma quỷ xuất hiện, lúc này thì thời tiết rất hợp cho ngũ quỷ xuất hiện

Âm dương nhãn đã khai mở, lúc này trước mặt tôi xuất hiện năm con ác quỷ mặt mũi xanh lè trông vô cùng nanh ác, cũng không phân biệt được là quỷ nam hay quỷ nữ, mỗi con như mộc cơn gió lốc xông đến.

Tôi mới chỉ thầm khởi tâm động niệm, năm con quỷ đã hiểu được ý tôi, chúng chia nhau lao vào, mỗi con đối phó với một mục tiêu. Chỉ nghe thấy mấy tiếng hét thảm thiết vang lên, đột nhiên cả năm tên ngã nhào xuống đất.



Chỉ có một mình tôi có thể nhìn thấy, mỗi một con quỷ đang đè lên một người, quỷ khí bao vây, âm khí nhập thân, cả năm người bọn họ nhất thời đều cảm thấy trời đất quay cuồng, cả năm tên đều đã bị năm con quỷ khống chế.

Bị tấn công bất ngờ như vậy, cả năm tên đều sợ đến hết hồn, chúng không ngừng kêu la thảm thiết, ba trong số năm tên đã đái cả ra quần.

Trong ánh mắt mọi người, tất cả đều tỏ ra vô cùng kinh dị, cả bốn tên không hề bị tôi đánh, vậy mà lại ngã lăn quay xuống đất, ngay cả tên Lê Vinh vẫn đang đứng khoanh tay ở cách tôi một khoảng cách xa, vậy mà bây giờ cũng nằm bò dưới đất, cả năm tên không ngừng rống lên đau đớn, chúng giãy giụa như điên cố gắng bò dậy, nhưng hình như có một trọng lực nào đó đã đè lên người chúng, cho nên không sao mà bò dậy được, chúng chỉ còn biết kêu khóc vang trời.

Dưới ám thị của tôi, năm con quỷ hiện ra trước mắt của năm tên, năm khuôn mặt xanh lét gớm ghiếc đối diện nhìn trừng trừng vào bọn chúng, khiến cho chúng sợ đến gần chết. Nhưng tôi thầm ám thị, chỉ cần dọa cho họ một trận là đủ, đừng để họ sợ đến ngất di là được.

Cả năm người bọn họ không những nhìn thấy con ác quỷ đang không chế bản thân, đồng thời cũng nhìn thấy bốn con lệ quỷ khác đang khống chế đồng bọn mình. Có lẽ lúc này thì chúng đã hiểu ra, tại sao ban nãy tôi chỉ khua tay đồng thời miệng lẩm nhẩm những âm thanh kỳ quái, chúng đã hiểu được tại sao lũ quỷ này từ đâu mà ra rồi.

Phương học trưởng.... xin... đừng... phương học trưởng... xin hãy giơ cao đánh khẽ, chúng tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn, nên đã mạo muội xúc phạm, xin học trưởng hãy rộng lượng.... xin đừng so đo với chúng tôi, sau này chúng tôi không dám như thế nữa... xin hãy tha mạng cho chúng tôi!

Lê Vinh xem ra còn nhanh nhẹn, hắn ta vội vàng ngẩng đầu lên cất giọng cầu xin.

Không kêu gào xin tha mạng cũng không được, bởi những khuôn mặt quỷ ghê gớm đang dí sát vào mặt chúng, xem ra bọn chúng đã sợ đến mức sắp ngất đi rồi.

Xin phương học trưởng tha mạng......!

Bốn tên còn lại cũng đã hiểu ra được vấn đề, chúng cũng đã nhận được ra mấy con quỷ này từ đâu mà tới, thế nên cả bốn tên vội vàng dập đầu cầu xin tha mạng.

Tôi chầm chậm bước tới trước mặt Lê Vinh, tôi cúi đầu xuống sát mặt hắn mà hỏi: Vị đại ca này, chẳng phải vừa rồi hung hăng lắm cơ mà, sao bây giờ lại nằm đây? Tôi còn chưa dùng đến một ngón tay đâu đấy, sao lại phải cầu xin tôi tha mạng?

Nói xong tôi đưa tay lên không trung vẽ một vòng.

Tất cả mọi người có mặt trong hiện trường đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Lê Vinh và đồng bọn thì đều đã nhìn thấy rõ ràng, tôi đang xoa đầu con quỷ trước mặt Lê Vinh, điệu bộ giống như đang vuốt ve một con mèo con.

Tất cả năm tên nhìn thấy cảnh tượng này thì hai hàm răng đều đánh vào nhau nghe lộp cộp.

Không liên quan gì đến Phương học trưởng, là do chúng tôi đi đường không cẩn thận bị vấp ngã.... không liên quan gì đến phương học trưởng..., à đúng rồi, tôi nhớ lần trước vẫn còn thiếu học trưởng năm mươi vạn... chiếc đồng hồ này tôi cũng vừa mới mua, đúng năm mươi vạn, chiếc đồng hồ này đưa cho học trưởng...!

Một tay của Lê Vinh vẫn còn có thể cử động, hắn tháo chiếc đồng hồ xuống rồi đưa cho tôi, đồng thời đưa mắt nhìn tôi khẩn cầu.

Không thể không nói, cái tên Lê Vinh này cũng khá thông minh, hắn biết giải quyết tình thế như thế nào. Cũng đúng thôi, gia đình hắn chắc cũng đã giáo dục hắn cách làm người rồi.

Ồ, ngươi thiếu tiền của ta ư? Tôi ngạc nhiên hỏi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play