Này học trưởng tóc bạc, anh có biết vừa rồi đã làm cho chúng tôi sợ đến chết khiếp rồi không? Một cô gái tóc ngắn vội vàng lên tiếng chỉ trích tôi.
Tôi lắc đầu cười khổ, đồng thời tôi xua tay biểu thị họ yên lặng, tôi quay sang hỏi tiểu Nguyệt: Này bạn, những lời bạn vừa nói, tôi đã nghe thấy hết rồi, tôi muốn hỏi bạn một câu, phải chăng người đã kể lại câu chuyện này với bạn là họ Mã?
Tại sao anh lại biết được? tiểu Nguyệt tỏ ra rất ngạc nhiên.
Tôi gật đầu nói: Phải chăng là Mã Dung Đình?
Đúng rồi! Chẳng lẽ anh lại là người biết đoán mạng?
Tiểu Nguyệt nghi hoặc nhìn tôi, tôi hình như đã bị ánh mắt của tiểu Nguyệt đánh bại rồi.
Như vậy đi, bạn có thể giúp tôi hẹn Mã Dung Đình, Chu Tĩnh, Triệu Hiểu Lan tới gặp tôi không? Tôi có chuyện muốn nói với ba người này!
Nghe tôi nói như vậy, cả mấy cô gái đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Cô gái có mái tóc ngắn cười lạnh nói: này học trưởng tóc bạc, anh định tán tỉnh họ ư, định ra tay là bắt lấy ba cô hoa khôi trong trường, anh có biết cả ba người đó đều là những gia đình có tiền không? Phải chăng anh định......!
Tôi quay đầu lại trợn mắt nhìn cô gái tóc ngắn, ánh mắt của tôi lúc này vô cùng âm lạnh.
Nói đùa gì chứ? Ngay cả hung hồn lệ quỷ còn không dám nhìn vào ánh mắt của tôi, huống hồ là cô gái này?
Cô gái hình như đã bị ánh mắt của tôi làm cho khiếp sợ, cô ta đưa tay lên bịt mồm rồi nhìn tôi tỏ vẻ khiếp sợ.
Tôi lạnh lùng nói: nếu còn dám nhắc đến chữ học trưởng tóc bạc, tôi sẽ cho cô cũng bị quỷ áp sàng, nếu cô không tin thì cứ thử xem!
Cô gái tóc ngắn đưa tay lên bịt mồm không dám nói nữa, những cô gái còn lại đều nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn thấy quỷ.
Học trưởng.... anh! Tiểu Nguyệt kêu lên sợ hãi.
Tiểu Nguyệt, không cần phải sợ, chỉ là tôi muốn hẹn ba người này tới đây, không chừng tôi sẽ giúp cho họ không còn bị quỷ áp sàng! Tôi trấn an tiểu Nguyệt.
Thật vậy sao? Tiểu Nguyệt ngước đôi mắt tròn vo lên nhìn tôi, xem ra cô ta có vẻ hứng thú lắm.
Thật sự là như vậy! Tôi đáp.
Vậy thì tốt thôi, anh chờ tôi một lát! Tiểu Nguyệt vội vàng đứng lên, cô ta lấy ra chiếc điện thoại di động màu phấn hồng còn to hơn cả bàn thay của cô ta, sau đó cô ta đi ra ngoài gọi điện thoại.
Năm phút sau thì tiểu Nguyệt quay trở lại, tiểu Nguyệt nói với tôi: Ba người đó sẽ xuống ngay bây giờ!
Tôi gật đầu rồi tiếp tục cúi xuống ăn cơm.
Khi tôi ăn xong cơm, bất chợt tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, trước mặt tôi xuất hiện ba người, tôi không ngẩng đầu lên nhìn, mà chỉ vào mấy cái ghế phía đối diện rồi nói: Ngồi đi!
Ba cô gái liền ngồi xuống ba chiếc ghế phía đối diện.
Cả ba cô gái đều là những hoa khôi đẹp nhất nhì trong trường, thấy cả ba cô đều ngồi xuống đối diện với chỗ tôi, tất cả những công tử đang có mặt trong nhà ăn đều ghé tai nhau thì thầm, chắc họ không hiểu được tại sao tôi có đủ bản lĩnh để hẹn gặp liền một lúc cả ba hoa khôi.
Vét nốt thìa cơm cuối cùng đưa vào miệng, sau đó tôi mới ngẩng đầu lên nhìn ba người, vừa mới nhìn lên, bất giác tôi phải giật mình.
Bởi vì ba người bọn họ vẫn xinh đẹp như trước, nhưng mà tôi nhìn thấy chỗ mi tâm của cả ba người đều bị đen, nó trực tiếp khiến cho tôi có cảm giác, ba người đều không phải là người còn sống nữa rồi, thậm chí nhìn họ monh manh không còn sức sống, tôi có cảm giác ba người sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Học trưởng, tôi nghe tiểu Nguyệt nói, học trưởng có biện pháp làm cho chúng tôi không bị quỷ áp sàng nữa phải không? Chu Tĩnh nguyệt ngước cặp mắt đáng thương lên hỏi tôi.
Khí thế hung hăng muốn đánh người của Mã Dung Đình lúc này cũng đã biến mất, cô ta ngước đôi mắt đầy hy vọng lên nhìn tôi.
Có điều gì đó không đúng! Tôi đưa mắt quan sát kỹ ba cô gái, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Nếu cả ba người bọn họ bị quỷ áp sàng cũng chỉ là bình thường, nhưng không thể có ảnh hưởng đến toàn bộ tầng ba được chứ! Còn nữa, trên mi tâm của ba người đều rất đen, đây chính là triệu chứng đã bị gặp phải lệ quỷ hoặc ác linh, nếu cứ theo tình trạng này, chưa đầy một tháng nữa, cả ba người nhất định phải vong mạng.
Đây tuyệt đối là trên tầng ba có hung hồn ác linh rồi!
Thấy tôi chăm chú quan sát khuôn mặt của Mã Dung Đình, tiểu Nguyệt đứng phía sau Dung Đình cũng không dám lên tiếng, ngay cả Chu Tĩnh và Triệu Hiểu Lan cũng phải lặng yên.
Tôi thở dài rồi nói: Tôi nghĩ chỉ đơn giản, có thể giải quyết được, nhưng đến giờ thì tôi đã nhận thấy, ba người đã gặp phải phiền phức lớn rồi! Mã Dung Đình, tôi có thể nói thẳng cho cô biết, tính mạng cô chỉ còn sống được mười ngày nữa thôi!
Tôi quay sang nói với Chu Tĩnh và Triệu Hiểu Lan: Còn hai người, mười lăm ngày nữa cũng sẽ phải bỏ mạng!
Cái gì? Cả ba người kinh hãi kêu lên. Tiểu Nguyệt đứng phía sau khuôn mặt cũng trắng bệch.
Tại sao anh lại xác định như vậy? Mã Dung Đình âm trầm hỏi.
Bởi vì tôi là âm dương sư, chuyên môn giao thiệp với những thứ tà ma quỷ quái này. Tôi có một cửa hàng bán quan tài, tên gọi là Đạo Hoa quán. Tôi nói rất nhỏ chỉ đủ cho mấy cô gái nghe thấy.
Anh chính là Quỷ sư tóc bạc? Chu Tĩnh đứng bật dậy bịt miệng kêu lên.
Cái gì mà quỷ sư tóc bạc? cô ta đang nói đến ai vậy? Trong đầu tôi vô cùng hoang mang, thực tình mà nói, tôi không hề biết cái ngoại hiệu này, cũng không hề thích một cái tên như vậy.
Gần đây, trong thành phố xuất hiện một âm dương sư trẻ có một mái tóc bạc rất nổi danh, nghe nói người đó là chủ của cửa hàng quan tài Đạo Hoa. Tôi cũng đã được nghe nhắc đến, hai tháng trước, đám tang nhà chú họ tôi do vị âm dương sư đó chủ trì, âm trạch cho chú tôi cũng là do người đó lựa chọn, thật không ngờ, hóa ra người đó đang đứng trước mặt tôi đây! Thật là thất kính rồi! Chu Tĩnh tỏ ra cung kính nói với tôi, đôi mắt to tròn của cô ta nhìn chăm chăm vào tôi.
Anh chính là quỷ sư tóc bạc? Mã Dung Đình tỏ ra không tin liền hỏi lại.
Chẳng lẽ chuyện chúng tôi bị quỷ áp sàng lại có liên quan đến anh? Đột nhiên Triệu Hiểu Lan đưa ra một câu hỏi.
Tôi cảm thấy rất có thể là như vậy! Mã Dung Đình nhìn tôi nghi ngờ nói.
Việc đó không hề có liên quan đến tôi, nếu các cô không tin, các cô có thể rời khỏi đây, về nhà để chuẩn bị hậu sự đi! Tôi nói thẳng luôn, thật sự thái độ của ba người bọn họ khiến cho tôi quá chán ghét. Đúng là trẻ ranh, còn dám đổ lỗi cho tôi, để xem rồi ai cầu ai!
Thấy thái độ của tôi trở nên lạnh nhạt, Chu Tĩnh cùng Triệu Hiểu Lan cùng đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Anh...! Mã Dung Đình đã nổi cơn thịnh nộ, vừa mới đứng dậy, cô ta lại ngồi bịch xuống ghế, điệu bộ thất hồn lạc phách của cô ta trông cũng rất đáng thương.
Cô gái này rất ương nghạnh, nhưng cũng không đến nỗi phải chết, tôi không thể giương mắt lên nhìn bọn họ chết. có điều trước tiên tôi cần trấn áp cô ta, có gì thì sau đóp sẽ tiếp tục nói.
Thấy Mã Dung Đình đã bị tôi trấn áp, tôi không thèm để ý đến cô ta nữa, tôi quay sang Chu Tĩnh nói: Nếu như tất cả mọi người trên tầng ba ký túc xá nữ đều bị hiện tượng như thế này, vậy thì nửa tháng nữa, tất cả đều sẽ phải chết!
Chu Tĩnh bị câu nói của tôi dọa cho sợ đến nỗi toàn thân run lên cầm cập, còn Triệu Hiểu Lan thì trán đã vã đầy mồ hôi, ngay cả mấy cô gái ngồi bên cạnh cũng mặt mũi tái mét.
Học trưởng, xin hãy cứu chúng tôi với, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề! Chu Tĩnh là người lấy lại được bình tĩnh đầu tiên, xuất thân từ một gia đình danh giá, đương nhiên cô ta quan hệ cũng rộng rãi hơn, lại thêm đêm nào cũng bị quỷ áp sàng, đương nhiên cô ta rất tin tưởng.
Kỳ thực, mấy ngày nay, cả ba cô gái này đã báo cho người nhà biết mình đã xảy ra chuyện, gia đình họ đều đang đi tìm âm dương tiên sinh để tìm biện pháp giải quyết, khoảng mấy ngày nữa sẽ có pháp sư được mời đến nơi này.
Nhưng trong vấn đề này có một thứ rất khó giải quyết, cần phải có một lý do hợp lý, để nhà trường đồng ý cho những pháp sư này đi vào ký túc xá nữ để kiểm tra, quan sát. Điểu này đối với một trường đại học đang đề cao tư tưởng khoa học chủ nghĩa mà nói, chắc chắn nhà trường sẽ không đồng ý.
Cho dù là dưới sức ép về thế lực của gia đình ba cô gái mà họ phải đồng ý, có lẽ cũng phải mất gần hai chục ngày sau mới xong, đến lúc đó e rằng đã muộn rồi.
Cho nên hiện giờ, sau khi Chu Tĩnh phát hiện ra một thanh niên thần bí trước mặt này lại chính là âm dương quỷ sư rất nổi tiếng trong thành phố này, cô ta lập tức quyết định nhờ tôi giúp đỡ.
Triệu Hiểu Lan và Mã Dung Đình cũng lên tiếng phụ họa, họ đều đồng ý đưa ra một giá cao để nhờ tôi ra tay giúp đỡ.
Tôi trầm ngâm một lúc lâu rồi chầm chậm nói: Việc này tôi có thể đi xem sao, có điều, tôi có câu nói này cần phải nói trước!
Tôi chỉ là một người trẻ tuổi, mới vào nghề chưa được bao lâu, nếu so sánh với những bậc tiền bối khác, tôi chỉ là dạng trẻ con, có thể nói là một con chim mới đang tập bay.
Nếu như sự tình có thể giải quyết được, tôi nhất định sẽ tận sức. nhưng nếu như pháp lực của tôi không đủ, vậy thì mọi người hãy nhanh chóng đi mời cao nhân, cũng vì muốn đảm bảo an toàn cho tính mạng của mọi người, cho nên tôi cần phải nói trước việc này.
Kỳ thực, muốn biết rốt cuộc việc này là như thế nào, tôi cần phải đi lên khu ký túc xá nữ để điều tra xem xét, có lẽ là phải vào buổi tối, mỗi một căn phòng, mỗi một góc nhà đều không thể bỏ sót, việc này cần phải có mọi người giúp đỡ!
Đương nhiên, tôi là một học sinh nam, nửa đêm lên tầng ba ký túc xá nữ, nhất định tôi sẽ bị coi là lưu manh và bị bảo vệ bắt giữ, đến lúc đó tôi có nghìn cái miệng cũng không thể thanh minh nổi.
Việc thứ ba, chúng ta hãy thảo luận về vấn đề giá tiền thù lao!
Căn cứ theo quy định của sư môn, giúp mọi người những chuyện linh dị có liên quan đến vấn đề sống chết, tiêu chuẩn thu phí là một phần mười giá trị tài sản của từng người, đây là nói về ba người, không nói đến cha mẹ hay họ hàng.
Bởi vì mọi người đều là học sinh, cho nên không bao gồm những tài sản cố định. Nói trắng ra là tôi sẽ lấy một phần mười số tiền gửi trong tài khoản của từng người. về điểm này ba người phải nó thực, không được giấu giếm. Nếu mọi người không thực thà mà khai man để bớt tiền, nhất định sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng, nó quyết định đến tính linh dị của sự kiện, vì nguyên nhân này mà quỷ sẽ lại bám vào mọi người một lần nữa.
Tôi sẽ căn cứ vào đó mà xử lý hoàn mỹ sự việc này, nếu không hoàn thành được, ba người không cần phải trả tiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT