Sau khi sử lý xong số thi thể đó, cảnh sát cũng không dám lưu lại nữa, bất kẻ khi đó đã là đêm, họ vẫn nổ máy chạy ra khỏi thị trấn.
Nhưng mà sự việc quái dị bắt đầu phát sinh, bất luận là họ chạy thế nào cũng không sao ra khỏi thị trấn được, khi đó có một người có chút kiến thức liền hô lên: Không xong rồi! chúng ta đã gặp quỷ đả tường rồi!
Nói xong ông ta liền cầm súng AK chĩa lên trời bắn mấy loạt, đến khi đó chiếc xe của họ mới rời khỏi thị trấn được.
Cho đến mãi lúc này, họ mới phát hiện ra, mấy chiếc xe của họ đã chạy quanh quẩn trên con đường ngắn trong thị trấn mất mấy tiếng đồng hồ rồi. sau sự việc này, không còn ai dám bước chân vào trong thị trấn đó nữa!
Cấp trên đã đem chuyện này giấu nhẹm đi, nói là trong Tất Đóa Thủy có ôn dịch rất kinh khủng, cho nên đã cho bịt con đường dẫn vào trong thị trấn, cho mãi tới tận ngày nay!
Nghe nói có rất nhiều người không tin là có ma quỷ, họ đã lén vào trong thị trấn để điều tra, nhưng những người gặp vận may thì chỉ bị điên, những người số đen thì vĩnh viễn nằm lại, hiện giờ cũng không biết là thi thể họ ở đâu nữa.
Thị trấn Tất Đóa Thủy thực sự đã trở thành một thị trấn quỷ. Hai vị, tôi thành thật khuyên hai người, nếu không có việc gì cấp bách, không nên đi tới thị trấn qủy đó, bởi ở nơi đó quá nguy hiểm! Chỉ tính sơ qua cũng phải có đến hàng nghìn người phải chết ở nơi đó rồi!
Người lái xe kể xong thì lên tiếng khuyên can chúng tôi.
Những sự việc quỷ dị ở đó không ngừng phát sinh, những người đã rời bỏ khỏi thị trấn cũng không được thuận lợi, họ liên tục bị xảy ra những cái chết đột ngột đầy bí ẩn. theo tôi nghĩ, những người rời khỏi thị trấn đó đến nay, chắc cũng chỉ còn sót lại một số người. mọi người đều nói rằng, thị trấn Tất Đóa Thủy đã bị trúng phải thư chú của trời xanh rồi!
Nói đến đây, bàn tay cầm vô lăng của người lái xe càng run rẩy hơn, anh ta phải lấy thuốc lá ra hút mấy hơi mới lấy lại được bình tĩnh.
Tôi và Bạch Nham Lang thì nhìn nhau kinh sợ.
Khi đó khuôn mặt của chúng tôi đều khó coi hơn cả quỷ.
Trực giác của tôi có thể nhận thấy, thị trấn Tất Đóa Thủy xảy ra những sự kiện ma quỷ lộng hành, vô cùng hung hiểm như vậy, rất có khả năng có liên quan đến việc làm thất đức của Bạch Nham Lang. Nếu không, chỉ là một nữ quỷ bình thường, sao tôi lại có thể bấm ra được một quẻ tượng mây đen che kín mặt trăng, oán quỷ đuổi bắt oan hồn như vậy?
Ở vùng giang nam này, trong dân gian có rất nhiều cao nhân, chẳng lẽ họ lại không mời cao nhân đến để xử lý chuyện này? tôi vội cất tiếng hỏi.
Sao lại không mời, chuyện xảy ra đã lên đến cấp tỉnh, chính quyền địa phương cũng đã âm thầm thỉnh rất nhiều cao nhân tới thị trấn để xem. nhưng có điều lạ là các cao nhân sau một hồi xem xét, đến lúc đi ra, họ như người vừa trải qua một sự tình vô cùng kinh khiếp, họ đều vội vã bỏ đi sau khi buông lại một câu: Việc này tôi không giải quyết được! sau đó vội cao chạy xa bay!
Người lái xe kinh sợ nói tiếp: Biết bao nhiêu năm nay, có rất nhiều cao nhân đã tới đây, mong muốn xử lý được việc này. nhưng rồi tất cả đều kinh hoàng rời khỏi, thậm chí còn có mấy cao nhân bị mất tích, đến nay đã không còn ai dám tới nơi đó nữa rồi....!
Người lái xe kể xong, anh ta lại hút một điếu thuốc để lấy bình tĩnh. Qua lời kể của anh ta, tôi đã có thể tượng tượng ra, chuyến đi lần này của hai chúng tôi sẽ hung hiểm đến mức độ nào rồi.
Đương nhiên cũng có thể do người dân thêu dệt thêm, nhưng có thể khẳng định, thị trấn Tất Đóa Thủy này là nơi vô cùng hung hiểm.
Lúc này xe cũng đã gần tới thị trấn Tất Đóa Thủy, hai chúng tôi trầm mặc xuống xe.
Sau khi người lái xe chúc chúng tôi bình an. Chiếc xe quay đầu đi luôn
Tôi hỏi Bạch Nham Lang: Khi đó phối âm hôn, ông có điều tra được bối cảnh bên nhà trai không?
Bạch Nham Lang hiểu được tôi hỏi gì, ông ta chỉ lắc đầu nói: Khi đó chỉ vì kiếm tiền, tôi chỉ biết được họ đem thi thể của cô ta chôn ở một chỗ trên núi phía tây thị trấn, còn bối cảnh bên nhà trai của âm hôn, cả hai chúng tôi khi đó đều không hỏi, chỉ cần đưa tiền là được rồi!
Đến nay nghĩ lại, có lẽ người bỏ tiền ra mua thi thể chỉ là người trung gian, còn người hôn phối cụ thể như thế nào thì chúng tôi đều không nắm rõ!
Tiểu Cương, cậu nói xem, trong thị trấn Tất Đóa Thủy nao quỷ, chết bao nhiêu người như vậy, liệu có liên quan gì đến việc tôi đào trộm thi thể đó hay không? Nếu đúng là có liên quan, vậy thì chính tôi đã trực tiếp làm hại biết bao nhiêu người rồi......?
Đôi mắt của ông ta lúc này đang lo sợ nhìn tôi hỏi.
Biết phải trả lời ông ta ra sao đây? Cũng có thể mọi nguyên nhân bắt đầu chính từ oán linh của đứa trẻ gây ra, nó cũng đúng như kết quả của quẻ tượng, oán linh đuổi bắt oan hồn! nghĩ đến đây tôi cũng phải rùng mình sợ hãi.
Ông Bạch, tạm thời đừng tự mình dọa mình như vậy, về chuyện này, tôi cảm thấy có chút liên quan đến ông, nhưng mà cũng không lớn lắm, còn cụ thể như thế nào thì tôi tính không ra! Chúng ta đừng nghĩ đến việc này nữa, mau chóng tiến vào trong thị trấn đi thôi! Có điều tôi phải nhắc ông, trong thị trấn này vô cùng hung hiểm, bây giờ nếu ông thay đổi ý định cũng chưa muộn!
Tiểu Cương, cậu coi thường tôi quá rồi đấy, không sai! Trước đây tôi đã làm những việc thất đức, nhưng việc này làm liên lụy đến con gái tôi, cậu bảo tôi còn đường rút nữa hay không? Ngay cả cậu, đối với chúng tôi không thân không thích, vậy mà cậu còn dám mạo hiểm tới đây, tôi thực sự vô cùng biết ơn!
Trên máy bay, tôi đã lược kể cho ông ta nghe về tôi có học về đạo pháp, nhưng còn chưa dám bước chân vào nghề, tôi cũng không kể cho ông ta biết về tôi đã bái sư nhập đạo, cũng không nói về tình cảnh của Mao Sơn quỷ môn. Ông ta chỉ biết rằng vì sự việc của ông ta mà tôi bắt buộc phải ra tay, cho nên ông ta vô cùng cảm kích.
Ông Bạch, sở dĩ tôi phải nhúng tay vào việc này, đó hoàn toàn là vì chị Lam và Bạch Hiểu Kim, còn với ông, tôi thực tình không quan tâm đến sự sống chết của ông, bởi những việc làm của ông đã thương thiên hại lý rồi! tôi nói thẳng không hề khách sáo.
Tiểu Cương.... tôi! Bạch Nham Lang bị câu nói của tôi làm cho nghẹn họng, không nói được lên lời.
Được rồi, chúng ta không cần nói đến chuyện này nữa, xem ra nơi đây vô cùng hung hiểm, chúng ta phải đi vào khi trời sáng, tốt nhất là làm xong nọi việc trước khi trời tối, nếu không....
Nhưng mà xe taxi không chịu chở chúng tôi, phải làm sao bây giờ? Nếu chỉ dựa vào đôi chân, có lẽ trời tối mới vào được bên trong thị trấn! Tôi nhún vai nói với Bạch Nham Lang.
Đương nhiên, hiện giờ có tôi đi cùng, ông ta sẽ không cần phải đi thỉnh cao nhân, tôi có thể trực tiếp chiêu hồn của oán linh trở về.
Bạch Nham Lang nhếch mép cười, ông ta rút điện thoại ra gọi, chỉ một lát sau, một chiếc xe việt dã đã chạy tới bên chúng tôi, một người đàn ông trung niên béo tốt bước xuống xe, chỉ cần thoáng nhìn đã có thể nhận ra, ông ta cũng là một thương nhân.
Bạch Nham Lang bước tới bắt tay chào hỏi mấy câu, sau đó người đàn ông trung niên kia đưa chìa khóa xe cho Bạch Nham Lang, sau đó ông ta bắt xe khác để quay về.
Tôi nhìn hai người mà mắt tròn mắt dẹt.
Có bạn bè có thể đi khắp bốn phương! Bạch Nham Lang tay lắc lắc chùm chìa khóa cười nói với tôi, ông ta đang tỏ ra rất vui vẻ.
Tôi chỉ cười rồi ngồi vào ghế phụ. Bạch Nham Lang cho xe nổ máy rồi đạp chân ga, chiếc xe lao vụt đi chạy thẳng về phía thị trấn Tất Đóa Thủy.
Kỹ thuật lái xe của ông ta tương đối tốt, chiếc xe chạy theo những cung đường ngoằn nghoèo, rồi rẽ vào con đường trong thị trấn.
Trên con đường này, chúng tôi không nhìn thấy một bóng người nào cả, hai bên là những cảnh vật tiêu điều hoang phế.
Một điều quỷ dị là sau khi chúng tôi rẽ vào con đường của thị trấn không được bao lâu, sương trắng đã xuất hiện dày đặc, che phủ hết con đường.
Chiếc xe giảm dần tốc độ, chạy chừng khoảng một tiếng, chúng tôi nhìn thấy ở phái trước có một con đường đất màu vàng, bên đường còn có một tấm biển chỉ đường.
Phía trước rất nguy hiểm, không được đi vào! Bên dưới còn đề rõ thị trấn Tất Đóa Thủy.
Két! Chiếc xe dừng lại trước tấm biển chỉ đường. chúng tôi xuống xe, nhìn con đường đất vàng được bao phủ toàn sương mù, cả tôi và Bạch Nham Lang đều trầm trọng nhìn nhau.
Lúc này đang là ban ngày, trời xanh mây trắng, nhưng phía trước con đường lại bị che phủ bởi những đám sương mù đen kịt, bằng mắt thường chỉ nhìn thấy được khoảng hơn chục mét, nếu nhìn xa hơn, cơ bản là không phân biệt được thứ gì cả. như vậy là phải dựa vào đôi chân để đi vào, không thể đi xe được nữa rồi!
Trong ngực tôi như đang đánh trống, tuy rằng tôi biết một chút về pháp môn, nhưng lúc này tôi mới chỉ là con chim nhỏ mới bước vào nghề, đối với những hung hiểm bất trắc trước mắt, nếu nói là không sợ, đó chẳng qua là nói dối!
Bạch Nham Lang sắc mặt trắng bệch, không sợ chết chỉ là một chuyện, bản thân phải đối mặt với những sự việc quỷ dị không biết lúc nào sẽ phát sinh lại là một chuyện khác.
Nhưng lúc này chúng tôi đâu có lựa chọn nào khác? Dù biết rằng trên núi có hổ, chúng tôi vẫn cứ phải liều mạng trèo lên. Có những lúc, hành động này có thể gọi là anh hùng, cũng có lúc có thể gọi đó là những hành động ngu muội!
Chính bản thân tôi cũng không dám khẳng định, chúng tôi xuống xe và bước vào con đường đầy sương mù đen kia, đó là sự dũng cảm hay là hành động ngu muội nữa? Nghĩ đến quẻ tượng ‘Mây đen che phủ mặt trăng, oán hồn rượt đuổi oan hồn’, bất giác tôi phải rùng mình.
Có lý luận, nhưng phải kết hợp với thực tiễn, như vậy mới gọi là cao thủ. tôi chỉ có lý luận, đây là lần đầu tiên tôi đặt chân tới một vùng đất hung hiểm, hung hiểm đến mức đã có rất nhiều những cao nhân phải bỏ chạy. Có lẽ hành động lần này của tôi cũng giống như sư phụ tôi đã từng nói: Đồ nghé con không biết sợ hổ chăng? Nói một cách khác, tôi đang bước tới bắt tay chào hỏi thần chết.
Bạch Nham Lang hít thở lấy lại tinh thần một hồi lâu, sau đó ông ta quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi nhìn ông ta rồi gật đầu. Sau đó Bạch Nham Lang mở cốp xe ra rồi lấy ra một chiếc ba lô rất to, không nghi ngờ gì, đây chính là những thứ đồ nghề mà bạn ông ta đã chuẩn bị cho ông ta.
Không cần hỏi tôi cũng có thể biết được, những thứ đựng trong ba lô chính là những thứ đồ chuyên dùng của dân đào trộm mộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT