(Đọc truyện tại Watt.pad: KimHoang33 đừng đọc ở trang reup nhé!)
--------------
Bạch Thu nghe nói Hạ Trường Phong xuống nước cứu người trong lòng căng thẳng, lập tức lao tới bờ sông.
Đoạn sông Trần Gia Loan sâu nhất tới 3m, trước đây đã từng xảy ra sự cố, nay lại là lúc mưa lớn ngay cả những người biết bơi cũng không thể đảm bảo rằng sẽ nguyên lành đi ra.
Lúc Bạch Thu bọn họ đuổi đến nơi, người đã được cứu lên. Đứa nhỏ này tên là Tiết Hải năm nay chín tuổi được vớt lên rồi nhưng sắc mặt tái nhợt hai mắt nhắm nghiền, không biết đã uống bao nhiêu nước.
Người xung quanh cũng cuốn lên, vội vàng dựng xe bò muốn đi mời bác sĩ, thấy giọng nói của đứa trẻ càng ngày càng yếu, Bạch Thu nói: "Tôi sẽ thử xem."
Cậu liền đan hai tay vào nhau ấn mạnh vào xương sườn thứ hai, Tiết Hải phun ra một ngụm nước lớn, sau đó sặc sụa ho khan vài tiếng rồi mới mở mắt ra.
Hạ Trường Phong ở bên cạnh, quần áo ướt đẫm, giọt nước nhỏ xuống tóc, nhìn Bạch Thu và Tiết Hải chăm chú, Tiết Hải khi tỉnh lại sắc mặt càng ngày càng tốt lên.
Mọi người xung quanh nói: "Tốt quá, đang yên đang lành sao lại ngã xuống sông?".
Tiết Hải đã chín tuổi, lúc này tỉnh lại cũng không có sống sót sau tai nạn mà vui mừng thay vào đó là run rẩy, ai cũng không nghĩ nhiều, một lát sau trưởng thôn Hạ Kiến Quốc cũng đi tới, rống lên: "Sau này ai cũng không được phép xuống sông..."
Lưu Toàn Phúc hòa vào đám đông nói: "Thôn trưởng, chúng ta có thể ở hạ lưu bắt cá, tắm có được không?"
"Không được." Hạ Kiến Quốc cả giận, cau mày nói: "Nhà ông Tiết có chuyện gì?" Hơn một nữa người rong thôn đều tới, còn chưa có rời đi.
Mọi người đang do dự thì thấy nhà họ Tiết đến, chính là Tiết Tam Lâm và con dâu Chung Tiểu Mai, trước khi trưởng thôn mắng họ không chăm sóc con cái, Chung Tiểu Mai bắt đầu mắng: "Đồ súc sinh, người nhà mỗi ngày chăm sóc cho mày, lại còn nhảy xuống sông tự tử. Tao cho mày biết, bà đây không phải dọa đại, cực khổ nuôi mày muốn chết là chết?"Chung Tiểu Mai năm nay 30 tuổi, đôi mắt tam giác, vẻ mặt uy nghiêm.
Hạ Kiến Quốc không nghe được nữa, nhưng ông là trưởng bối lại là đàn ông, thật không tiện đi nói chuyện.
Tiết Tâm Lâm cau mày nói: "Tôi là chú của Tiết Hải, có chuyện nói đi."
Bạch Thu kéo nhóc lại bên cạnh, lấy tay vỗ nhẹ vào vai để xoa dịu sự lo lắng của Tiết Hải.
Mẹ Tiết Hải, hồi đó bụng mang dạ chửa với thanh niên trí thức, kết quả hắn bỏ đi không bao giờ trở lại, gây ồn ào cả làng là tin tức lớn nhất trong năm.
Nhà họ Tiết ngoài đánh mắng chửi còn biết làm sao, sau khi sinh con, thời kỳ loạn lạc, chỉ còn lại có một đứa bé sữa như vậy, đưa đứa nhỏ vào nhà của người chú, nó theo họ mẹ họ Tiết.
Làng cho nó 30 cân lương thực cứu trợ mỗi tháng, số lương thực này một đứa trẻ hoàn toàn ăn không hết, coi như tiền cấp dưỡng và nó đã được nuôi đến tận bây giờ!
Nghe nói Tiết Hải ở nhà hắn sống không tốt, nhưng trẻ con trong thôn đều cứng cáp, đừng nói là nó ngay cả con cháu của chính mình cũng thường xuyên bị đánh mắng, ai cũng không quá coi trọng. Cũng nhảy xuống sông.
Hạ Kiến Quốc hỏi Tiết Hải: "Chuyện này là sao?"
Tiết Hải nói: "Con không có nhảy, là bọn họ đẩy con."
Chung Tiểu Mai đột nhiên hét lên: "Đồ không có lương tâm. Chúng ta đã vất vả nuôi nấng mày đến tuổi như vậy, mày lại vu oan chúng ta." Sau đó, cô ta ngồi bệt xuống đất nói: "Ôi giời! Ta đúng là số khổ... nuôi một con sói mắt trắng* như vậy. "Vừa nói, cô ta vừa muốn nhào tới cào Tiết Hải.
(* kẻ vô ơn bạc nghĩa)
Cũng may, Bạch Thu nhanh tay lẹ mắt đem cậu nhóc tránh thoát nanh vuốt, ngay cả Bạch Thu trưởng thành còn sợ, huống chi là một đứa nhỏ.
Hạ Trường Phong đứng ở trước mặt cô ta nói: "Nơi này không phải là chổ cho ngươi khóc lóc om sòm."
Chung Tiểu Mai dù có cứng rắn đến đâu cũng không dám sủa với Hạ Trường Phong, ném cho Tiết Hải một cái nhìn dữ tợn, sau đó bật khóc gào trời gọi đất.
Tiết Tâm Lâm nói với Hạ Kiến Quốc: "Thôn trưởng, không phải là tôi không nuôi nó, chỉ là đứa nhỏ này căng bản nuôi không nổi, tôi chỉ nói với nó vài câu, nó liền bất đầu cãi lại phiền ông đem đứa bé này trả lại cho người nào yêu thương nuôi nấng." Trong lòng hắn có một tia sợ hãi.
Chung Tiểu Mai lại bắt đầu mắng, mắng có chút khó nghe, nói mẹ nó không đứng đắn, tuổi còn nhỏ đã đánh giày với đàn ông, sinh ra một thằng con hoang ...
Lời nhận xét này khiến Tiết Hải nắm đấm cứng lại.
Bạch Thu đưa tay bịt tai Tiết Hải bên cạnh.
Hạ Kiến Quốc nói: "Tiết Hải có thể để người khác nuôi, một tháng sẽ mất đi 30 cân tiền lương thực."
Những người xung quanh cũng xì xào bàn tán.
"30 cân của ngũ cốc trong một tháng gần như bắt kịp với người lớn chỉ 36 cân trong một tháng."
"Tiết Hải làm việc cả ngày, bọn họ còn không biết đủ cái gì?"
"Đứa trẻ không mẹ này thật đáng thương!"
Nhưng mọi người ngoài miệng đều thương hại cậu nhóc, nhưng không ai nói sẽ đưa người về nhà, bây giờ nhà nào cũng là gia đình nhiều con, như Hạ Kiến Quốc, bốn người con coi như ít, nhà nhiều thì mười người con. , cả một gia đình không lo được, cũng không thể quan tâm đến gia đình người khác.
Bạch Thu nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Hạ Trường Phong bên cạnh, Hạ Trường Phong liếc mắt nhìn, thật vất vả đem đứa nhỏ trở lại, không thể để nó tiếp tục khổ sở, chưa kể còn có ân oán sâu nặng với nhà chú ruột!
Hạ Trường Phong mím môi dưới, trầm mặc không nói.
Không ai để ý tới Tiết Hải khi nhìn thấy thôn trưởng bàn chuyện đứa nhỏ với mọi người, Bạch Thu liền kéo nó ra khỏi đám người, Hạ Trường Phong nhìn một cái liền đi theo!
Vừa rồi ở trong đám người, Tiết Hải giống như dã thú bị làm tức giận, lại cùng Bạch Thu thổ lộ tiếng lòng, "Bọn họ mắng mẹ em."
Bạch Thu nói: "Bọn họ thật xấu xa!"
Tiết Hải đỏ mắt.
Bạch Thu bản thân đã phụ thuộc vào người khác, thật sự không thể nuôi thêm một người, đành phải nói: "Về nhà mới ăn không đủ no, thì đến tìm anh, anh chia cho em ăn một nữa. "
Tiết Hải vừa rồi không khóc, nhưng khi nghe Bạch Thu nói thì nó đã khóc.
Hạ Trường Phong nhìn nó nói: "Lại đây, phòng Tiểu Tam, Tiểu Tứ còn có thể ở đó."
Tiết Hải kinh ngạc nhìn lên.
Bạch Thu ngạc nhiên không kém.
Hạ Trường Phong không nói gì, Bạch Thu nói: "Em có muốn đến không?"
Tiết Hải nặng nề gật đầu, nó chín tuổi, có chút ngượng ngùng, muốn nắm lấy tay Bạch Thu, nhưng chỉ là nắm lấy tay áo của cậu.
Bạch Thu sờ sờ tóc, đối với Hạ Trường Phong nói: "Anh có muốn nói một tiếng với thôn trưởng không?"
Hạ Trường Phong gật đầu nói: "Đi thôi, cùng nhau đi."
Vừa bước vào, bọn họ đã nghe được lời nói chính trực của Tả Doanh Doanh: "Thôn trưởng, tôi thật sự không chịu nổi cách họ đối xử với cháu trai của mình." Sau đó nhìn thấy Bạch Thu kéo Tiết Hải, sắc mặt thay đổi, vì sợ Bạch Thu tranh đoạt, liền nhanh chóng kéo Tiết Hải ôm vào trong lòng.
Sau đó cô ta ngồi xổm xuống, bật khóc với Tiết Hải, nói: "Em đã khổ rồi. Từ nay về sau, có chị ở đây sẽ không có ai khiến em cảm thấy oan ức nữa."
Cô ta lao vào quá đột ngột khiến mọi người choáng váng.
Người dân quê chất phác, đều nghĩ cô ta tốt bụng.
Hạ Kiến Quốc hỏi một vòng người, không ai bằng lòng nuôi Tiết Hải, đột nhiên xuất hiện một cô gái nhỏ khác nguyện ý nuôi, nhưng cô ta lộ ra cảm giác có chút không tin tưởng.
Bạch Thu hơi kinh ngạc khi thấy Tả Doanh Doanh xông lên nhanh như vậy, sau đó cậu mới chợt hiểu ra sách giải thích rằng người chống lưng cho Tả Doanh Doanh đã đưa cho nhà cô ta một số tiền khổng lồ 2000 tệ, hình như là cha của Tiết Hải, cha của nó khi rời đi được chuyển từ căn cứ để nghiên cứu bí mật, trong nháy mắt mười năm không có tin tức, khi trở lại nhận ra con trai của mình, ông thấy rằng mọi thứ đã thay đổi.
Tất cả những gì Tả Doanh Doanh thực hiện vừa rồi là để lấy được sự yêu mến của Tiết Hải, nó đã được nhà họ Tiết nuôi nấng chín năm và không có lợi ích gì khác ngoại trừ thức ăn, cô ta tiếp quản và nuôi nấng nó trong nửa năm và thu được thứ gì đó. Giao dịch này là quá tốt...
Tiết Hải sau này đổi họ của cha, không phải tên này nữa, nên Bạch Thu nhất thời không nhớ ra.
Tiết Hải không cảm kích Tả Doanh Doanh như cô ta mong đợi mà lùi lại mấy bước, núp sau lưng Bạch Thu.
------------
(Trên con đường đau cột sống này mỗi một lượt vote, bình luận của bạn sẽ là động lực để tui viết tiếp~.)