Người ngoài xem ra, người của Quốc tửu chắc sẽ không có ấn tượng tốt với Lộ Nam, dù sao danh tiếng của Lộ Nam có hơn nửa là vì vượt qua Quốc tửu ở Hoa An mà có.
Nhưng nội bộ Quốc tửu thì lại phân tích cách thức chiêu thương và thủ đoạn marketing của Lộ Nam, cuối cùng kết luận: lượng tiêu thụ của rượu Nguyên Xuyên vượt qua Quốc tửu trên thị trường Hoa An là sự kiện có xác xuất nhỏ, thị trường khác muốn bắt chước sự thành công của Hoa An, gần như không thể. Đương nhiên, bản thân Lộ Nam cũng có năng lực tổng hợp mạnh, điểm này không thể phủ nhận.
Ôm tò mò và hơi không phục - tò mò là vị cấp trên giữ chức Tổng giám đốc Đại khu của Quốc tửu, không phục là giám đốc của Quốc tửu ở BK, hai người họ ôm hai loại tâm trạng bất đồng, chủ động tới bàn của Nguyên Xuyên.
Các đại biểu xưởng rượu trắng khác bỗng chốc hưng phấn lên.
Trong đó người của Lệnh Dương là phấn chấn nhất, bọn họ giống cuống dưa hấu, hoặc giống nhân vật phản diện nhìn thấy cha mà ồn ào "ta nhất định sẽ trả thù ngươi", khao khát đưa dao cho người của Quốc tửu, à, không phải, cái này quả thật không có. Bọn họ chỉ muốn Quốc tửu tốt nhất hãy cho Nguyên Xuyên biết: đừng quá kiêu ngạo, các người phải biết ai mới là boss trong ngành rượu trắng.
Nếu Lộ Nam biết phía Lệnh Dương đang nghĩ gì, nhất định sẽ lầu bầu: khá lên đi, nếu hai xưởng rượu chúng ta đều không phải lão Đại trước mặt Quốc tửu, vậy sao Lệnh Dương các vị lại bợ đỡ thế? Dứt khoát đổi thành Quốc Dương đi?
...
Mọi người tưởng là tâm bão, nhưng kỳ thực chỗ này rất bình tĩnh.
Tổng giám đốc Đại khu Hoa Bắc của Quốc tửu đầu tiên là chào hỏi Trần Kiêu, chạm cốc, uống xong ly rượu, cấp dưới của anh ta rót thêm đầy ly cho anh ta, anh ta nói với Lộ Nam: "Trăm nghe không bằng một thấy, hóa ra giám đốc Lộ tuổi trẻ tài cao thế này."
Lộ Nam đương nhiên phải khiêm tốn nói không dám, v.v..., cô rót rượu Hài Hòa đầy ly rượu, lúc chạm cốc để ly thấp hơn đối phương, sau đó cũng uống cạn.
Uống xong, Tổng giám đốc Quốc tửu tò mò hỏi: "Nghe nói giám đốc Lộ lúc mới vào Nguyên Xuyên làm rượu Kinh Điển, sao bây giờ lại tới ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa?"
[Wow, ngay cả chuyện này cũng biết, chứng tỏ ta bây giờ cũng có tiếng tăm rồi?]
Chỉ cần chuyện sống lại không ai biết, những thủ đoạn trong kinh doanh bị người khác tìm tòi nghiên cứu, Lộ Nam không quan tâm.
Cô giả vờ suy nghĩ rồi trả lời: "Đương nhiên là làm một cục gạch, chỗ nào cần thì đi nơi đó." Đây là lời bông đùa mà cô đã từng nói ở họp tổng kết năm ngoái.
"Giám đốc Lộ khiêm tốn quá, với thành tích của cô ở Hoa An, muốn chuyển đi đâu thì thị trường cả nước đều do cô chọn." Giám đốc Quốc tửu ở BK khoa trương nói.
Lộ Nam thầm nhủ: ta vẫn muốn làm việc ở BK, anh nói câu này cũng quá kéo thù hận với 4 vị giám đốc ban Nhãn hiệu khác rồi.
Cô cười nói: "Ôi, tôi nói thật mà hai vị cũng không tin, vậy tôi chỉ có thể nói lời khách sáo - đương nhiên là bởi BK là một trong những thị trường tiêu thụ rượu trắng lớn nhất cả nước, nơi này tụ tập các thương hiệu rượu trắng nổi tiếng, tôi tới BK, có thể cùng trưởng thành với rượu Hài Hòa, mới có cảm giác thành tựu hơn chứ."
[Chứ không chả lẽ ta lại nói thẳng, ta bôn ba nghìn dặm chỉ vì tiền?] Lộ Nam thầm lải nhải.
Tổng giám đốc Quốc tửu đưa mắt gợi ý thủ hạ đừng gây chuyện nữa, quay sang nói với Trần Kiêu: "Trần tổng, giám đốc Lộ của các vị quả thực là một nhân tài rất chuyên nghiệp. Buổi sáng nghe cô ấy nói về sự tuyệt diệu của rượu Hài Hòa, lại khiến tôi cũng muốn nếm thử xem sản phẩm tiêu chuẩn kết hợp hai mùi hương mới sinh ra trong ngành thế nào. Không biết xin một chén rượu, có được không?"
"Đương nhiên là được." Trần Kiêu gật đầu với Cừu Siêu Quần.
Anh Cừu ngầm hiểu, rót rượu cho hai người họ.
Mọi người lại uống một vòng rượu Hài Hòa.
Đại biểu Quốc tửu nói lời khách sáo, khen vị rượu Hài Hòa, Tổng giám đốc Quốc tửu nói: "Vừa rồi nghe giám đốc Lộ bình luận Đặc Khúc của Lệnh Dương, nói rất chuyên nghiệp. Không biết cô có từng uống hệ liệt Bạch sứ của chúng tôi chưa? Tôi rất tò mò, trước kia giám đốc Lộ làm rượu Kinh Điển, như vậy sẽ đánh giá thế nào với hệ liệt Bạch sứ cũng đồng dạng là rượu trắng tương hương đây?"
Lời này, thoáng nghe thì không có ác ý. Dù sao ban nãy Lộ Nam chạm cốc với mấy đại biểu xưởng rượu trắng khác, cũng tâng bốc những sản phẩm mũi nhọn của họ, bây giờ theo lời đại biểu Quốc tửu khen ngợi rượu của họ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng anh ta cố ý nhấn mạnh hai lần rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên. Đều là loại hình tương hương, rượu Kinh Điển đứng riêng đương nhiên là ưu tú, nhưng làm sao có thể so sánh với hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu?
Người đại diện Quốc tửu hỏi như vậy, bất luận Lộ Nam trả lời đã từng uống hay chưa từng uống, bọn họ đều có chiêu kế tiếp.
Nếu Lộ Nam nói đã từng uống, họ có thể bảo cô nhận xét ngay; nếu Lộ Nam nói chưa từng uống - vị giám đốc Quốc tửu ở BK kia trong tay cầm bình chia rượu đựng rượu Bạch sứ, có thể để cô nếm thử ngay tại chỗ.
Đối phương không cạy thế bắt nạt, trái lại, thái độ của họ rất ôn hòa.
Cừu Siêu Quần muốn chuyển hướng đề tài, nhưng bị Trần Kiêu chạm nhẹ vào cánh tay.
Bởi vì Trần Kiêu nhìn thấy ánh mắt háo hức của Lộ Nam: cô ấy lại có ý tưởng mới.
Lộ Nam chưa ngữ trước cười: "Ngài nói gì vậy. Hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu nổi tiếng trong ngoài nước, còn có đại sư phẩm rượu cấp quốc gia đánh giá cực cao, cực chuyên nghiệp, từng chữ châu ngọc, không một chữ có thể cải biến, tôi không thể hình dung tinh chuẩn như đại sư được. Huống hồ hôm nay các tiền bối trong nghề đều có mặt, tôi thật sự không dám múa rìu qua mắt thợ nói hai chữ "đánh giá"." Quả thật, ban nãy cô luôn khen ngợi sản phẩm của các xưởng rượu trắng với thái độ khiêm tốn, không phải "đánh giá".
Người đại diện Lệnh Dương dỏng tai nghe ngóng cho rằng Lộ Nam sợ hãi: hừ, chẳng lẽ Lệnh Dương chúng tôi không có đại sư phẩm rượu cấp quốc gia đánh giá sao?
Kỳ thực, điều kiện của Lệnh Dương còn không có đãi ngộ này, Đặc Khúc giá cả thân dân, chỉ có đại sư phẩm rượu thông thường đánh giá.
Đại sư phẩm rượu cấp quốc gia bình thường đều đánh giá những loại rượu cao cấp nhất của các xưởng rượu trắng.
Mọi người cho rằng Lộ Nam nhường nhịn vì địa vị của Quốc tửu trong nghề, nhưng cô lại nói ra ngoài dự kiến của họ: "Tôi trước kia có cơ hội thử qua hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu, không những thế, bởi vì lúc đó tôi là giám đốc Đoàn mua rượu Kinh Điển, xuất phát từ tò mò bèn vơ vét hết 10 nhãn hiệu rượu trắng tương hương nổi tiếng nhất trên thị trường, thử qua một lượt. Ngài chỉ hỏi tôi Bạch sứ thế nào, tôi khó có thể dùng ngôn ngữ nói rõ. Nhưng nếu đặt 10 loại rượu trắng tương hương cạnh nhau, tôi lại có thể từ giữa tìm ra rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên và Bạch sứ của Quốc tửu. Không biết như vậy, có tính là hiểu biết hệ liệt Bạch sứ không?"
Manh biện rượu.
Đời trước trước khi từ chức Nguyên Xuyên, cô đã có bản lĩnh này.
Đời này lúc mới sống lại cô còn không nắm chắc, đối diện với A ca muốn chấm mút trong buổi Phẩm rượu nhỏ của Dương tổng Phi Tường, cô chỉ bảo thủ lựa chọn manh biện 3 loại rượu Kinh Điển, thành công thoát khỏi khó khăn lúc đó.
Bây giờ đã 3 năm trôi qua, đừng nói là 10 loại rượu trắng tương hương, thêm 10 lại nồng hương, cô đều có thể phân biệt được, không chỉ là nhãn hiệu, còn bao gồm cả năm ủ rượu.
Đây chính là lý do cô dám nói mình cho dù sờ cá trong nghề này, cũng có thể giỏi giang hơn nhiều người.
Nhưng, mọi người ở đây không mấy tin tưởng.
Bởi vì chỉ có phẩm rượu sư cấp cao mới có thể làm được điều này, nó không chỉ cần một cái lưỡi nhạy bén, còn cần kinh nghiệm uống rượu năm này sang tháng nọ.
Vị giám đốc Lộ trẻ tuổi này mới vào nghề mấy năm? Cho dù thật sự từng uống qua nhiều thương hiệu rượu trắng, cũng chỉ giống lời cô ta nói mà thôi, thỉnh thoảng uống một lần, như vậy cô ta có thể nhớ được vài loại?
Đại biểu Lệnh Dương xem náo nhiệt không chê sự đại, khi người của Quốc tửu và Nguyên Xuyên còn chưa phản ứng gì, đã ồn ào lan truyền chuyện Lộ Nam muốn làm.
Trường hợp này, thiếu cái gì đều không thể thiếu rượu.
Lộ Nam nhắc tới 10 loại rượu trắng tương hương, trừ Bạch sứ của Quốc tửu và rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên, còn lại 8 xưởng rượu khác cũng có mặt tại đây, nhờ Lệnh Dương ồn ào, mọi người tới tấp xem náo nhiệt.
Trần Kiêu bên tai là tiếng người ồn ã, khác với Cừu Siêu Quần đang lo lắng, anh biết Lộ Nam là người không thích nói quá tuyệt đối, cô không bao giờ làm chuyện không chắc chắn.
Bàn Nguyên Xuyên mọi người có vẻ chột dạ trong lòng, Lương Hi Minh thậm chí đứng dậy lại gần nói nhỏ với Trần Kiêu: "Em họ, em khuyên giám đốc Lộ đi, cô ấy nói chắc như đinh đóng cột, lát nữa lỡ có sai sót gì, lại khiến công ty ta bẽ mặt."
Trần Kiêu nhìn anh ta, quay sang bảo Cừu Siêu Quần: "Anh bảo nhân viên phục vụ đưa tới 10 ly rượu sạch và mấy bình nước khoáng." Nước khoáng là để uống xong một loại rượu trắng rồi tráng miệng.
Cho nên, Trần Kiêu dặn dò như vậy, hiển nhiên là ủng hộ cách làm của Lộ Nam.
Lương Hi Minh cau mày đứng nguyên tại chỗ.
Lộ Nam thính tai, thu hết âm thanh vào bên tai.
Cô ngẩng đầu cười với Trần Kiêu: "Trần tổng, mượn anh chiếc khăn vuông." Ánh mắt cô nhìn về phía góc khăn lụa màu xám nhạt trên túi âu phục của anh.
Trần Kiêu rút khăn ra đưa cho cô.
Lộ Nam buộc mắt lại.
Vài phút sau, 10 chén rượu 10ml dàn hàng ngang trên bàn, mọi người xung quanh bắt đầu từ Tổng giám đốc Quốc tửu rót rượu, bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh, e sợ phát ra tiếng vang khiến nữ giám đốc Nguyên Xuyên có vẻ "ngạo mạn" này được nhắc nhở gì đó.
Phải, ban sáng Lộ Nam lên sân khấu phát biểu khí thế mười phần, bây giờ đưa ra manh biện rượu càng là kiêu ngạo. Này còn không là ngạo mạn ư?
Để tránh gian dối, người đưa rượu cho Lộ Nam là người của Lệnh Dương.
Lộ Nam cầm ly thứ nhất, nhấp một ngụm, tự tin nói: "Là Di Hòa rượu, loại rượu mà Di tửu mới phát hành năm nay."
Đúng rồi.
"Ly thứ hai, là rượu Võ Lăng của xưởng rượu Kinh Châu."
Lại đúng nữa.
"Ly thứ ba..." Lộ Nam mỉm cười: "Là rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên, Mộng hồi Hán Đường 20 năm."
Còn nói đúng cả năm ủ rượu!
Ly thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Uống tới ly thứ 9, Lộ Nam khẳng định: "Đây là hệ liệt Bạch sứ của Quốc tửu."
Tới đây, 10 loại hình rượu trắng tương hương nổi tiếng nhất chỉ còn lại Kim nhưỡng của xưởng rượu Hoàng Sa không bị Lộ Nam gọi tên, nhưng cũng không cần phải uống nữa.
Tổng giám đốc Quốc tửu nhìn Lộ Nam bỏ khăn lụa xuống, nghiêm túc nói: "Giám đốc Lộ, cô thật chuyên nghiệp." Sau đó trịnh trọng trao đổi phương thức liên lạc với Lộ Nam.
Mọi người tản ra, bàn của Nguyên Xuyên, giám đốc Dư nói với Lộ Nam: "Giám đốc Lộ, giấu tài kỹ quá nha." Giơ ngón tay cái.
Cừu Siêu Quần càng khỏi cần nói, hôm nay anh ta giơ ngón tay cái với Lộ Nam dường như là không cần tiền, một mạch dâng tặng.
Những người còn lại mặc kệ nghĩ thế nào, dù sao vừa nãy Lộ Nam nâng cao thể diện cho Nguyên Xuyên, trong miệng họ liên tục khen ngợi. À, Lương Hi Minh thì nói ít hơn, đại để là da mặt chưa đủ dày.
Lộ Nam nổi bật một phen ở tiệc tối, tới tiệc tối hôm thứ hai, hôm thứ ba, càng thêm nhiều người tới trao đổi danh thiếp với cô.
Cừu Siêu Quần nhỏ giọng bảo Trần Kiêu: "Bọn họ muốn đào góc tường của em." Một lời hai ý nghĩa, hơi cười trên nỗi đau người khác.
Trần Kiêu rũ mắt: "Nếu họ đào được thì xin mời."
Lộ Nam là kho báu, xứng đáng được coi trọng.
Nếu các xưởng rượu khác sẵn sàng bỏ tiền phá hợp đồng kèm theo hứa hẹn lương cao, mà bản thân cô ấy cũng muốn đi, Trần Kiêu sẽ không ngăn cản.
Nhưng - Trần Kiêu tự tin nghĩ: bọn họ sẵn sàng bỏ ra, chỉ có tiền và quyền hạn, ta cũng đã cho cô ấy rồi, không có ai hiểu hơn ta, ngoại trừ thù lao cô ấy muốn thứ gì, cho nên cô ấy sẽ không rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT