Giám đốc Lộ của Nguyên Xuyên diễn thuyết xong, mọi người đều hoặc đang dư vị, hoặc đang trầm tư, hai người kế tiếp cũng là đại biểu xưởng rượu lên phát biểu, nhưng nghe có vẻ nhạt nhẽo, mọi người không phản ứng nhiệt liệt như trước.

Củng Thiệu Huy thầm nhủ: không biết rượu Lệnh Dương phát biểu trước bị so sánh thành hẹp hòi thảm hơn, hay là hai xưởng rượu sau thảm hơn nữa.

Chắc là xưởng rượu diễn thuyết gì đó khiến mọi người còn không nhớ được tên của họ thảm hơn đi?

Anh ta ngồi phía sau, bởi vì phía sau địa thế cao hơn nên hơi nhấc đầu là nhìn thấy rõ hàng phía trước. Củng Thiệu Huy nhìn thấy Lộ Nam đang nghiêm túc nghe, còn ghi lại gì đó, trong lòng thầm nhủ: đều bị so sánh, đều thảm.

Buổi sáng thời gian mau chóng trôi qua, buổi trưa mọi người cầm vé vào cửa tới sảnh tiệc ăn buffet.

Sảnh buffet rất lớn, từng nhóm người tụ tập, Củng Thiệu Huy và Trì Yến là tân nhân ở đây, Kiều tổng ban sáng nhiệt tình quá mức tới nơi khác xã giao, đôi cậu cháu này có phần vắng lạnh.

Củng Thiệu Huy xa xa nhìn thấy Lộ Nam đứng bên cạnh thái tử gia Nguyên Xuyên, so sánh khí thế, vậy mà lại khiến thái tử gia Nguyên Xuyên đa phần chỉ có thể mỉm cười gật đầu, anh ta thì thầm một câu: "Giỏi giang, nhưng cũng hơi cường thế. Sau này bàn định mức hợp đồng, nhất định không thể để cô ấy dắt mũi."

"Cậu, ý cậu là chúng ta muốn tăng thêm mức hợp đồng sao?" Trì Yến khó hiểu hỏi: "Nhưng lúc đó cháu nói hợp đồng 10 triệu, cậu không mấy đồng ý còn gì?"

Củng Thiệu Huy nhỏ giọng: "Trước khác, nay khác. Cháu biết đầu cơ kiếm lợi không?"

Trì Yến gật đầu.

"Cho nên cậu của cháu ấy à, bây giờ xem trọng rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên và cái cô Lộ Nam này."

Xem trọng Nguyên Xuyên và xem trọng rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên là hai ý tứ khác nhau.

Củng Thiệu Huy lúc trước quả thực không coi trọng việc kinh doanh mấy triệu tệ nhỏ này. Vì trong số này anh ta chỉ đầu tư một phần tiền, cũng hỏi qua những bạn bè làm ngành này, kỳ thực hợp đồng rượu viết cho có mà thôi, tới hạn hợp đồng, hoàn thành 70-90% là được, như vậy, hợp đồng đúng là chỉ có mấy triệu thôi còn gì.

Nhưng bây giờ anh ta cảm thấy, thị trường rượu trắng BK lớn như vậy - buổi sáng hội nghị thượng đỉnh mới diễn ra, lãnh đạo đã nhắc tới một số liệu, lượng tiêu thụ rượu trắng ở BK thống kê từ 12-13 tỷ, trong số này, lượng tiêu thụ Quốc tửu đương nhiên là nhất kỵ tuyệt trần, nhưng Nguyên Xuyên cũng không kém, 5 loại rượu cộng vào cũng vượt 1 tỷ. Củng Thiệu Huy biết được qua Kiều tổng, trong số hơn 1 tỷ này, rượu Kinh Điển chiếm tỷ lệ 1/3, rượu Hài Hòa chiếm tỷ lệ chưa tới 1/10.

Củng Thiệu Huy nghĩ: vậy thì đã sao? Nếu rượu Hài Hòa ở BK một năm có thể bán ra 300-500 triệu, e rằng cũng không tới lượt thằng cháu ngốc của ta nhặt của hời.

Phải, là nhặt của hời.

Củng tổng đa mưu túc trí đang nghĩ vậy, anh ta kinh doanh nhiều năm, làm việc nhất quán dựa theo kinh nghiệm, ngẫu nhiên có do dự, sẽ dựa vào trực giác. Lần này, trực giác nói cho anh ta, thằng cháu ngốc ký Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên, là nhặt của hời.

Nghe thấy cậu nói vậy, liền biết kế tiếp cậu sẽ tăng thêm đầu tư, Trì Yến trong lòng có cảm giác nói không nên lời.

Một mặt là bởi đàn chị mà mình yêu mến lại ưu tú như vậy, có thể được cậu chính miệng tán thành, chứng tỏ ánh mắt cậu ta không sai; mặt khác, nghĩ tới suy nghĩ ngớ ngẩn trước kia và hiện giờ còn không làm nên cơm cháo gì, so sánh với đàn chị hôm nay rạng rỡ nổi bật diễn thuyết trên sân khấu, cậu ta bỗng cảm thấy bản thân không đuổi kịp đàn chị - bất kể là phương diện nào đi chăng nữa.

Một cảm giác hỗn hợp vừa kiêu ngạo vừa thất bại dâng lên trong lòng.

Thanh niên mới vào xã hội, trong lòng nghĩ thế nào, ngoài mặt biểu hiện hết sức rõ ràng, Củng Thiệu Huy cảm thấy: tốt, hồi trẻ thích một cô gái ưu tú như thế, cho dù cuối cùng không có kết quả, thì thằng cháu hơi lỗ mãng, hơi ngốc nghếch này của mình sau này tiêu chuẩn kén vợ sẽ bất giác cao lên, sau này nhất định sẽ có mắt nhìn người hơn. Rất tốt.

Trì Yến do dự hỏi: "Vậy bao giờ chúng ta đi tìm đàn chị, à giám đốc Lộ đàm phán chuyện tăng hợp đồng?"

Củng Thiệu Huy ra vẻ bình tĩnh: "Không vội, quan sát vài ngày đã." Mặc dù là phía mình chủ động, nhưng muốn đưa tiền cũng phải tìm thời cơ thích hợp.

Hai cậu cháu đang bàn luận việc này, bên kia sảnh tiệc buffet, Trần Kiêu, Cừu Siêu Quần, Lộ Nam ngồi cùng một chỗ.

Có rất nhiều người lại đây chào hỏi Trần Kiêu, có những xưởng rượu khác muốn tới thám thính nền tảng của Nguyên Xuyên; có những Nhà tiêu thụ, những người tiềm năng ký hợp đồng thì muốn hiểu biết chính sách sau khi chiêu thương của rượu Hài Hòa.

Vế trước thì Trần Kiêu nhờ Cừu Siêu Quần giúp đỡ, xã giao kín không kẽ hở, còn vế sau - anh ta liếc nhìn Lộ Nam, Lộ Nam thoải mái đứng lên chào hỏi, trao đổi danh thiếp với người tới.

Có buổi sáng, những người này sẽ không coi thường Lộ Nam "chỉ là một giám đốc tầm thường".

[Đây đều là những nhân mạch và quan hệ nha.] Cô thản nhiên hào phóng trả lời đánh giá của mọi người, bất luận từ lời nói tới cử chỉ, đều không thể bắt bẻ.

Ứng phó xong đám người sóng sau nối tiếp sóng trước này, Cừu Siêu Quần thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: "Bữa cơm này ăn không yên ổn nha."

"Này còn tốt đấy, tiệc tối e rằng càng..." Trần Kiêu và Lộ Nam đồng thanh nói.

Lộ Nam cười nhẹ: "May mà tối nay chỉ uống rượu Hài Hòa, anh Kiêu không uống hỗn hợp rượu bia, sẽ không dễ say chứ?"

Trần Kiêu gật đầu, cũng cười nói: "Buổi tối em cũng vậy, đừng uống quá nhiều." Cho dù biết Lộ Nam có tửu lượng rất tốt, nhưng anh ta cũng không quên dặn dò câu này.

Cừu Siêu Quần: ta ăn cơm, ta chỉ ăn cơm được không? Coi như ta chưa nói gì hết, coi như ta không tồn tại đi.

Lý Hạo Bạch đứng xa hơn chút ghen tị nói với Lương Hi Minh: "Giám đốc Lộ hôm nay khoe mẽ rượu Hài Hòa quá nhỉ, những năm trước dịp này làm nổi bật đều là rượu Kinh Điển, đâu tới lượt rượu Hài Hòa."

Lương Hi Minh trong lòng cũng không thoải mái, không vì điều gì khác, chỉ vì tới hôm nay anh ta mới biết, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên lại trở thành tiêu chuẩn cho nồng hương kết hợp tương hương trong ngành rượu.

Này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ người truyền lại tin tức phía tổng công ty cho anh ta không linh thông, hoặc giả, cậu (Chủ tịch Thẩm) thật sự dự tính cho Trần Kiêu lên sân khấu? Thậm chí lúc tập đoàn loạn trong giặc ngoài còn không tiếc đập tiền cho loại rượu ra mắt 5 năm vẫn bán chẳng ra gì, chỉ để tạo thế cho Trần Kiêu?

Giờ khắc này, Lương Hi Minh cảm thấy anh ta thật sự ghen ghét đứa em họ này.

Kết hợp với mấy hôm trước Nghiêm Quan Thành im lặng không trả lời, Lương Hi Minh hừ lạnh: ta phải xem xem, một con nhãi ranh, có thể làm nên trò trống gì.

"Mạc tổng." Lương Hi Minh nhìn thấy Mạc Tử Hào, nâng ly ngồi xuống bàn: "Mạc tổng luôn ủng hộ Nguyên Xuyên của chúng tôi, tôi nhất định phải kính ngài một ly."

Mạc Tử Hào khách sáo: "Cũng vì giám đốc Lộ đưa ra bản kế hoạch rất có sức thuyết phục, cha tôi mới hết sức coi trọng chuyện này."

"Người trẻ tuổi mà, hay có ý tưởng mới mẻ." Lương Hi Minh cười mơ hồ, cạn ly với Mạc tổng. Cũng không biết, anh ta có phải đang ám chỉ người trẻ tuổi là Lộ Nam không.

Các xưởng rượu trắng top 2 còn có mấy nhà nổi danh khác, đại biểu của họ phải tới buổi chiều mới lên phát biểu.

Điều này cũng khiến những đại biểu này cầm bản thảo (do thư ký/cấp dưới viết ra) thở phào nhẹ nhõm - qua thời gian nghỉ trưa, chúng ta có thể diễn thuyết theo bản thảo được rồi đi? Buổi sáng cái cô giám đốc Lộ kia của Nguyên Xuyên thật sự quá giỏi ăn nói, người bình thường không thể so được. Có cô ta diễn thuyết không cần bản thảo, khiến những người không thể làm giống cô ta phải làm sao?

Bởi vậy, các xưởng rượu trắng nổi tiếng khác, lãnh đạo các xưởng rượu top dưới khác bắt đầu suy nghĩ: chúng ta, có nên học theo hành động của Nguyên Xuyên mấy năm trước, tuyển dụng một ít sinh viên, nghiên cứu sinh ĐH không? Lúc đầu lén lút giễu cợt Nguyên Xuyên bắt chước Quốc tửu, nói Chủ tịch Thẩm ngớ ngẩn, tiền nhiều không biết tiêu vào đâu, nhưng nghe nói 2-3 năm nay, Nguyên Xuyên loại bỏ một đám giám đốc thành phố tác phong cũ rích, đề bạt những nghiệp vụ viên xuất thân trường lớp chính thống, bằng cấp cao, những giám đốc thành phố mới này đa phần đều đi lên từ tầng dưới, có kinh nghiệm làm việc trên các kênh phân phối, còn có văn hóa, vị giám đốc Lộ này, không phải là điển hình rõ ràng nhất còn gì? Nếu đều tuyển được tố chất thế này, như vậy 2 năm đầu tốn thêm tiền nuôi người, cũng không thiệt.

Trần Kiêu và Lộ Nam nói tiệc tối không dễ dàng hơn, là bởi bọn họ biết vào tiệc tối, là lúc bọn họ chủ động xuất kích xã giao với những quan chức liên quan, với những xưởng rượu trắng nổi danh khác, với Nhà tiêu thụ cỡ lớn, với khách hàng tiềm năng...

Luận uống rượu, Lộ Nam chưa bao giờ sợ, cô biết buổi sáng mình khoe khoang khoác lác một phen, buổi tối vẫn nên khiêm tốn chút, nên đối diện với các đại lão tuổi tác lớn hơn cô, thâm niên lâu hơn cô, cô liên tục kêu x tiền bối, x tổng, thái độ vô cùng nhã nhặn, chủ động chạm ly rồi uống cạn.

Quan trọng hơn, Lộ Nam không những có thể uống, còn biết uống.

Chữ "biết" này thể hiện ở chỗ cô nhìn thấy Nhà tiêu thụ của xưởng rượu trắng nào, đều có thể khen ngợi một hồi loại rượu bán chạy nhất của họ. Cho dù đối diện với người của Lệnh Dương, cô cũng mỉm cười lễ phép, khen Đặc Khúc Lệnh Dương một lượt, cho bớt việc, nếu cái vị Ngô Khắc Thành thối miệng của Lệnh Dương mà ở đây, chưa biết chừng lại phát hiện Lộ Nam khen ngợi Đặc Khúc của Lệnh Dương y hệt như những gì nói ở buổi tiệc tối của Hồng tổng năm đó.

Đối với Cừu Siêu Quần giơ ngón tay cái khen ngợi, Lộ Nam thầm nhủ: tư liệu về đối thủ cạnh tranh, đương nhiên phải thuộc nằm lòng.

Giám đốc Quốc tửu ở BK nhỏ giọng nói với cấp trên: "Nguyên Xuyên học theo chúng ta làm 2 năm tuyển dụng sinh viên xuất thân cao đẳng, ĐH, có thể thấy là vớ được bảo."

Cấp trên vô cùng tán đồng: "Đi nào, chúng ta cũng tới đó, nghe xem cô giám đốc Lộ này sẽ đánh giá thế nào với Quốc tửu của chúng ta." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play