"Ngồi đi." Lộ Nam đặt tablet trong tay xuống, hỏi: "Sao thế?"

Lâm Yến nghiêng người ngồi xuống, cô ấy biết giám đốc Lộ vốn bận, bèn không chần chừ, cắn răng nói: "Giám đốc Lộ, tôi, tôi nhận được thưởng cuối năm rồi."

Lộ Nam gật đầu, bổ sung: "Ừ, chỉ phát 70%, 30% còn lại giữa năm sau mới phát."

"Không phải. Giám đốc Lộ, tôi muốn nói, thưởng cuối năm của tôi... có phải phát hơi nhiều không?" Lâm Yến hỏi câu này, có ba phần hoài nghi, ba phần do dự, bốn phần nuối tiếc.

Hóa ra là việc này.

Lộ Nam cúi đầu cười nhẹ: "Tôi lần đầu tiên thấy, có người còn ngại tiền thưởng quá nhiều?"

Cô nói đùa, Lâm Yến lại sốt ruột giải thích: "Tôi cảm thấy Tứ Phương Kiến Trúc đều do ngài đàm phán, tôi chỉ tiếp nhận rồi làm vài việc giữ gìn tình cảm, nhiều tiền thưởng thế này, tôi, tôi nhận mà hổ thẹn."

Khi cô ấy thấy tin nhắn thông báo tiền vào mấy trăm nghìn tệ, nội tâm có vui mừng, có khó tin, còn có vài phần chột dạ.

Lâm Yến cúi đầu nói: "Tôi cảm thấy mình không xứng lấy nhiều như vậy."

Lộ Nam có thể hiểu tâm trạng bồn chồn hiện tại của Lâm Yến, cô ấy chưa chắc thật sự "ngại" tiền thưởng quá nhiều, nhưng hiển nhiên có băn khoăn, cho nên muốn nhận được khẳng định từ phía mình.

Lộ Nam gật đầu, lên tiếng dưới ánh mắt bất an của Lâm Yến: "Lâm Yến, cô phải biết, văn phòng Hoa An là một đội ngũ, ai lo việc nấy. Tôi nắm giữ phương hướng chủ yếu của thị trường rượu Nguyên Xuyên trong Hoa An, các nhân viên là người chấp hành hoạt động, chi tiêu kinh phí. Tôi đã nói từ trước, phân chia thưởng cuối năm có tiêu chuẩn đánh giá, nếu cô cảm thấy hổ thẹn khi nhận, vậy có thể tiêu sạch, vứt đi, quyên góp, nhưng, lần sau nhất định không được lặp lại lời này với cấp trên. Tôi không tính toán, không có nghĩa những lãnh đạo khác sẽ không coi là thật. Tiền thưởng trong văn phòng là tôi phân chia, tôi nói cô nên lấy bao nhiêu tiền, cô có thể hiên ngang lẫm liệt lấy từng đó tiền."

Cuối cùng, Lộ Nam cứng rắn: "Tôi biết, chắc là cô nghe người khác bàn tán gì đó. Quá trình này, hễ không phải kẻ tầm thường đều phải trải qua, những lời mỉa mai mây gió cứ mặc kệ nó; nếu đối phương quá đáng, cô nói thẳng trước mắt người đó "anh giỏi thì anh xông lên đi, không làm được thì đừng có lè nhè"."

Mặc dù Lộ Nam nói thẳng thừng, nhưng Lâm Yến thì bừng tỉnh.

Cô ấy kỳ thực không phải người hay ngại, chỉ thoáng chốc bị nhiều tiền chấn động, mạnh mẽ gật đầu: "Giám đốc Lộ, tôi hiểu rồi."

"Hiểu thì tốt. Tứ Phương Kiến Trúc dạo này cao điểm xuất hàng, cô phải theo dõi sát sao, làm việc đi." Nhìn Lâm Yến thoải mái ra ngoài, Lộ Nam cười lắc đầu, tiếp tục cầm tablet, sửa đổi phương án trên hệ thống.

Lộ Nam nói không sai, mặc dù sắp tới kỳ nghỉ, nhưng nhân viên trên các kênh phân phối vẫn bận tới mức chân không chạm đất - có thể khẳng định, bọn họ mấy năm trước tầm này không tình nguyện bận rộn, nhưng bây giờ thì hăng máu gà lắm.

Còn Lộ Nam thì, sắp hết năm rồi, phải tới chỗ Nhà tiêu thụ thăm hỏi, đưa quà, tâm sự trọng tâm công việc trong và sau dịp Tết.

Tới chỗ Nhà tiêu thụ khác vẫn ổn, chỉ là lúc tới Tứ Phương Kiến Trúc thì gặp Chương Lễ.

Chương Lễ xuất ngoại nửa năm, có vẻ càng thêm chững chạc, nhưng vừa mở miệng liền là cái giọng thiếu đánh: "A, giám đốc Lộ tới đấy à. Thư ký Khương, giám đốc Lộ là khách quý đấy phỏng?"

Thư ký Khương đón người ở cửa thang máy giả ngu, cười nói: "Giám đốc Lộ, Chương tổng đang đợi ngài."

"Đợi chút, tôi cũng tới." Chương Lễ chen lên trước, tới cạnh Lộ Nam, kiêu ngạo nói: "Giám đốc Lộ, rượu bên kia sắp bán hết rồi, không biết lô hàng đặt trước khi hết năm có thể gửi tới không?"

Lộ Nam nói giọng công việc: "Tiểu Chương tổng muốn thì hôm nay sắp xếp hồi khoản, tôi trở lại xe, không lái xe về luôn, mà giúp anh đặt đơn hàng lên hệ thống, nhà kho tổng công ty vẫn có thể giao hàng kịp."

"Tốt, vậy làm phiền giám đốc Lộ." Chương Lễ khoe khoang thêm: "Nhưng tôi thấy, Singapore ký hợp đồng 3 triệu 1 năm có vẻ hơi ít, hay là lát nữa nói chuyện xong với anh trai tôi, chúng ta tâm sự nhé? Tôi cũng không ngờ, tôi có thể bán rượu Hài Hòa tốt như thế ở Singapore!"

"Tiểu Chương tổng luôn làm ăn may mắn, muốn tăng lượng hợp đồng không thể tốt hơn. Đợi lát nữa tôi và Chương tổng nói chuyện xong, nhất định nghe xem ý tưởng của tiểu Chương tổng về hợp đồng." Lộ Nam thản nhiên như thường, má trái viết "chuyên nghiệp", má phải viết "kính nghiệp".

"Ý tưởng gì?" Chương Kỳ đột nhiên lên tiếng, khiến Chương Lễ đang đứng nghiêng với cửa văn phòng giật nảy mình.

Chương Lễ trợn mắt với thư ký Khương lẳng lặng đẩy cửa văn phòng ra.

Thư ký Khương lùi lại non nửa bước: ta giả bộ sợ hãi tí đi.

"Em vừa nói với giám đốc Lộ, Singapore có giá cả thị trường khác hẳn với trong nước, nên em mới có ý tưởng mới." Chương Lễ quay lại cười ha ha giải thích với anh trai.

[A ha. Người có thể quyết định đang ở đây, cho nên tên Chương Lễ này tự dưng giả vờ giả vịt làm gì chứ.]

Lộ Nam thuận thế hố anh ta: "Nói tới thị trường nước ngoài, tôi chung quy cũng chỉ đánh giặc trên giấy, tiểu Chương tổng ở thị trường thực nửa năm, nhất định có nhận thức sâu sắc, lát nữa tôi phải rửa tai lắng nghe."

Chương Kỳ hừ lạnh, nghiêm khắc nói: "Rượu bán tạm được, nhưng tiền cũng tiêu không ít. Anh lát nữa muốn nghe xem, em có thể nói ra cái gì hay ho."

Chương Lễ:...Ta viết lời thoại kịp không?

Không kịp. Nhưng Chương Lễ nhanh trí, nhờ hồ bằng cẩu hữu gọi điện thoại cho anh ta, sau đó thuận thế thoát thân khỏi văn phòng anh trai: "Anh, em còn chút việc bận, đi trước nhé."

Văn phòng thiếu Chương Lễ, tức khắc yên tĩnh lại.

Chương Kỳ chán nản lắc đầu: "Khiến giám đốc Lộ chê cười rồi, em trai tôi vẫn hoạt bát như vậy."

"Lúc mới tới tôi còn không nhận ra, tiểu Chương tổng chu đáo hơn nhiều. Đại khái chỉ nghịch ngợm trước mặt ngài thôi." Lộ Nam nhẹ nhàng nịnh hót, rồi nói: "Vừa rồi kỳ thực anh ta muốn bàn chuyện tăng lượng hợp đồng rượu Hài Hòa với tôi."

Kỳ thực Chương Kỳ cũng nghe thấy, ban nãy chỉ hù dọa nó thôi, anh ta nói với Lộ Nam: "Singapore cứ để nó làm chủ, có việc cần chính nó trải qua mới biết tốt xấu thế nào." Trong giọng nói không có chút thương tiếc nào.

Lộ Nam cảm thấy lời này của Chương Kỳ có ẩn ý.

Hình như là dùng thì quá khứ?

Cô cụp mắt suy tư, thăm dò: "Nếu... tiểu Chương tổng tình trường thất vọng, vậy thương trường nhất định sẽ đắc ý."

Chương Kỳ đánh giá Lộ Nam, bật cười: "Phải không? Mong là như vậy."

Trò chuyện với Chương Kỳ luôn rất bớt việc, Lộ Nam nói gì anh ta đều hiểu hết, mà vì anh ta tương đối bận, nên mỗi lần tới cũng sẽ trôi qua rất nhanh, chưa tới nửa tiếng là có thể cáo từ.

Hôm sau, Lộ Nam nghe Lâm Yến kể, mới biết Chương Lễ vì sao tỏ ra kỳ quái - anh ta, lần này về một mình!

Lộ Nam không mấy bất ngờ, nhưng cô vẫn khá tò mò: "Kể xem nào?"

"Là giám đốc Phạm nói với tôi." Lâm Yến bắt đầu kể lại sinh động như thật...

Đại khái ý chính là sau khi xuất ngoại, Lưu Dương sáng tạo mùa xuân sự nghiệp, sau đó biến thành một trong hai loại phụ nữ mà Chương Lễ tuyên bố ghét nhất: một kiểu là giả vờ nũng nịu yếu đuối, một kiểu khác là cường thế trong công việc.

Lưu Dương vốn rất hợp ý Chương Lễ trong mọi phương diện: chững chạc, hiểu biết, có tính cách riêng, không quấn lấy anh ta.

Nhưng từ khi tới Singapore dường như thay đổi hoàn toàn, suốt ngày điên cuồng khai thác khách hàng, Chương Lễ không chịu được chị ta không chú ý tới mình, không đặt mình ở vị trí đầu tiên, thế là chia tay với chị ta.

"Giám đốc Phạm kể, tiểu Chương tổng luôn rất hào phóng với bạn gái cũ, hỏi Lưu Dương muốn túi xách hay trang sức, kết quả..." Lâm Yến khựng lại một chút, rồi nói: "Kết quả hình như chị Lưu Dương nói muốn đổi thành tiền mặt. Sau đó tiểu Chương tổng mượn tiền với kế toán công ty bên Singapore..." Thế nên chuyện này mới truyền ra.

Hiển nhiên, Chương Lễ nhất định tức chết, trong lòng tức chết, còn phải duy trì phong độ người yêu cũ.

[Khó trách trở về liền kỳ quái.]

Lâm Yến nói: "Nhưng tôi nghe giám đốc Phạm nói, Lưu Dương và tiểu Chương tổng chia tay, vẫn đi làm ở công ty của anh ta, chỉ là chuyển ra chỗ khác ở."

"Tốt lắm." Lộ Nam không đánh giá thêm.

Vài hôm sau, các nghiệp vụ viên bận rộn trong văn phòng Hoa An cả một năm cuối cùng nghe được câu này của giám đốc Lộ - Lộ Nam nói với mọi người: "Mọi người hôm nay đều giúp Trịnh Tinh thu dọn đồ, làm vệ sinh xong rồi mới đi nhé. Những người về quê, dịp Tết bến xe đông đúc, nhất định không được mang theo quá nhiều tiền mặt tùy thân, hành lý cũng mang vừa thôi, chỉ nghỉ vài ngày, đâu cần suốt ngày thay quần áo, phải không?"

Phía dưới vang lên tiếng cười giòn giã.

Lộ Nam cũng cười: "Về nhà bình an đều gửi tin nhắn cho tôi một tiếng, chúc mọi người tân xuân vui vẻ."

"Giám đốc Lộ yên tâm." Mọi người hưởng ứng, Lâm Yến cũng ở trong đó, còn kêu rất to.

...

Tết Âm năm nay, Hoàng nữ sĩ một lần nữa hoàn toàn nở mày nở mặt.

Bởi vì năm nay nhà bà ấy thay đổi còn lớn hơn năm ngoái! Lòng tự tin vì tự thân sáng tạo giá trị xã hội khác hẳn với tâm trạng do dự bảy phần của năm ngoái.

Cơm tất niên dựa theo Hoàng nữ sĩ sắp xếp, mọi người tới nhà hàng ăn.

Lúc ăn cơm, Hoàng nữ sĩ "vô tình" nói tới hai đứa con: ngoại trừ con trai thành tích cuối kỳ luôn luôn ổn định, thì con gái thưởng cuối năm mặc dù không thể kể hết ra, nhưng nói giảm chút khoe khoang với họ hàng thân thích cũng được đi?

Lộ Nam rất cổ vũ Hoàng nữ sĩ, nghe bà ấy giả chê thật khen nói vài câu, liền bắt đầu đùa giỡn gọi bà ấy là Hoàng tổng, kiếm đủ thể diện cho bà ấy.

Lộ Dương bị ép học vẹt vài câu, cảm thấy hơi mất mặt - trời ạ, chị ta đi làm 1 năm rưỡi rốt cuộc trải qua cái gì nha! Càng ngày càng đáng sợ! Chỉ một ánh mắt đã khiến ta không dám cãi lại!

Lúc này, nhóm dì cả, cậu cũng tích cực hùa theo, bằng mặt không bằng lòng phê bình con cái nhà mình, kỳ thực cũng toàn giả chê thật khen.

Tiếp đến, ông bác chơi chứng khoán lâu năm của cô kể lại về mua cổ phiếu năm nay: "Tôi nghe theo kiến nghị của Lộ Nam, mua cổ phiếu Quốc tửu, Nguyên Xuyên và Lệnh Dương, ôi, ổn lắm. Ngoài ra cũng mua một vài cổ phiếu công ty khoa học, cũng tạm được."

Mợ năm ngoái cũng hùa theo mua 20-30 nghìn tệ, cười tủm tỉm nói: "Kiếm lời một tháng tiền lương."

Lộ Dương trí nhớ đại khái có thể so sánh với Lộ Nam trong cả bàn ăn này, thằng bé nhỏ giọng nghi hoặc: "Hình như năm ngoái chị không đề cử bác mua cổ phiếu Nguyên Xuyên."

Hoàng nữ sĩ đụng con trai một chút, cười ha hả: "Bác con là cổ dân lâu năm, mua cổ phiếu nào mà chả được. Chị con trước đó nói lung tung mà thôi, không chuẩn."

Lộ Nam chỉ non vẻ bề ngoài cũng không phản bác, chỉ híp mắt cười, bảo: "Vậy chứng tỏ bác năm ngoái tài vận tốt, năm nay nhất định cũng vượng một đường." Rồi nói thêm: "Mợ thì mới chơi đã có thể may mắn như vậy rồi."

Dù sao cô hiểu bác cô, chỉ đầu tư hơn trăm nghìn tệ vào thị trường chứng khoán, phân chia cho mấy cái, cho dù năm nay cổ phiếu Nguyên Xuyên có tụt, thì cũng sẽ không thương gân động cốt.

Còn mợ? Càng ổn định hơn, Lộ Nam dám chắc, 30-40 nghìn tệ tiền vốn là cực hạn trong mấy năm tới của mợ.

Ăn cơm tất niên ở nhà hàng có chỗ không tốt, chính là mọi người ăn xong vẫn phải tách ra, ai về nhà nấy đón giao thừa.

Hôm nay cậu mợ Lộ Nam đều muốn uống rượu, cho nên dứt khoát không lái xe, ăn xong gọi taxi về nhà.

Trên xe, mợ cảm khái: "Ngày lành của chị Hai tới rồi."

Cậu uống hơi nhiều, buột miệng: "Chị Hai trước đó cũng sống tốt mà."

"Em nói sau khi chị Hai và chồng ly hôn, không phải nói trước đó. Trước đó chị Hai là vợ ông chủ, sống có tốt không còn cần anh nhận xét?" Mợ tức giận lườm chồng một cái: "Em muốn nói, bây giờ chị Hai lợi hại hơn xưa, tự mình làm bà chủ. Em vốn cho rằng Lộ Nam và Lộ Dương thành tích tốt, học giỏi là di truyền từ anh rể, hóa ra không ngờ chị Hai cũng không kém."

Cậu gật gù: "Chị Hai của anh rất thông minh, trước kia xem sách dạy đan len, chị ấy không cần xem kỹ, chỉ nhìn qua hoa văn liền biết đan thế nào."

Mợ cảm thấy bà ấy đang đàn gảy tai trâu, bà ấy càng muốn nói là, chồng mình và chị Hai là chị em ruột thịt, sao IQ và EQ chênh lệch lớn thế?

Hoàng nữ sĩ không biết mình đang được em dâu hâm mộ, về nhà, nói với Lộ Nam: "Mau đưa nước tẩy trang của con cho mẹ dùng, lông mi này khó chịu ghê." Kỳ thực chỉ chuốt mascara, khoa trương quá, cứ như gắn mi giả ấy.

Lộ Nam bật cười, lấy túi đồ dùng rửa mặt, tiện thể nghe máy của Khâu Huyên: "Đi hát? Tối nay? Tớ không đi đâu, các cậu chơi đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play