Cũng như Lộ Nam biết, tổng công ty chưa đưa ra kết luận rõ ràng cho quyền tiêu thụ ở hải ngoại, càng khỏi cần đề tới đưa ra điều lệ quy định, không biết vì thị trường hải ngoại thật sự quá lớn (cười), hay bởi vì khai thác thị trường hải ngoại và quản lý sau đó quá khó khăn, hoặc giả cuộc chơi giữa cao tầng công ty còn chưa có kết quả.

Đêm hôm ăn mao huyết vượng, uống Di tửu, Trần Kiêu kể lại Cừu Siêu Quần nhờ vả, sau đó hỏi Lộ Nam: "Anh thấy em hình như không mấy lạc quan với chuyện này?"

Thật là nhạy bén như thường lệ.

Lộ Nam suy nghĩ giây lát, chung quy không nói dối: "Em chỉ cảm thấy, chỉ dựa vào quyền tiêu thụ hải ngoại linh tinh vài chỗ, một năm nhiều nhất bán được bao nhiêu rượu Hài Hòa chứ. 8 triệu? 10 triệu? 20 triệu?"

Như muối bỏ biển, vô dụng.

Trần Kiêu hiểu ý Lộ Nam, hơi kinh ngạc: "Anh tưởng, em vẫn có lòng tin với rượu Hài Hòa."

Lộ Nam yên lặng một lát.

Khi bảo Hoàng nữ sĩ ký hợp đồng, Lộ Nam suy xét kiếm nhất thời là nhất thời.

Bởi vì cô nhớ khoảng 3 năm sau, Nguyên Xuyên chính thức loại bỏ rượu Hài Hòa, tuyên bố sản phẩm mới hoàn toàn thất bại.

Cho nên trước đó, cô không có ý ngăn cơn sóng dữ.

Thuyền chìm luôn phải chìm, sản phẩm nên loại bỏ rồi sẽ bị thị trường loại bỏ, mình chỉ là một giám đốc thành phố bình thường, không cần thiết tốn công.

Nhưng mấy hôm nay, lời Trần Kiêu luôn văng vẳng trong đầu cô.

Phải, cô đối đãi rượu Hài Hòa với tâm thái tương lai nó sẽ thất bại, nhưng những người khác thì đâu có biết.

[Có lẽ, Trần Kiêu còn muốn cố gắng lần nữa với rượu Hài Hòa?]

Lộ Nam cảm thấy, chuyện cô sống lại là chuyện không khoa học nhất.

Cô sống lại, nghĩa là sẽ có rất nhiều chuyện thay đổi, cô bằng sức của mình, tốn 1 năm rưỡi, thay đổi rất nhiều nhân vật, sự việc, thay đổi lớn nhất là vực dậy thị trường rượu trắng của Hoa An, thay đổi ý nghĩa nhất là thúc đẩy mẹ ruột sớm ngày lột xác.

[Có lẽ, ta có thể thử xem? Có lẽ, năng lực của ta không chỉ thế này? Cho dù địa vị và trọng lượng của ta không thể thay đổi chuyện trọng đại như vậy, nhưng - nhưng không phải còn có Trần Kiêu sao?]

[Anh ấy không thiếu năng lực và trí tuệ, chỉ ít kinh nghiệm hơn ta chút thôi. Trong mắt kẻ khác ta còn hoàn toàn là "thái tử đảng", giúp anh ta, cũng có nghĩa giúp chính mình.]

[Vực dậy thành phố Hoa An, ta có thể lấy được tiền thưởng hơn 1 triệu, nếu ta vực dậy rượu Hài Hòa...]

[Rất có thách thức.]

Nhưng đây là dự án phải có rất nhiều lãnh đạo cấp cao ủng hộ mới có thể triển khai, sốt ruột không được.

...

Hôm nay Lộ Nam không tận lực khoe khoang, ngược lại, về quyền tiêu thụ hải ngoại, cô cố gắng nói năng đơn giản rõ ràng với hai người đàn ông mà Cừu Siêu Quần dẫn tới.

Hai người họ thỉnh thoảng sẽ đưa ra vài nghi vấn, chẳng hạn: "Lượng tiêu thụ của Quốc tửu ở hải ngoại cũng rất thấp, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên thật sự có thể mở ra thị trường ư?", "Dùng mô hình tiêu thụ như ở trong nước, căn bản không thể mở ra thị trường nước ngoài phải không?"

Đã hỏi tới điểm mấu chốt, nhưng không làm khó được Lộ Nam.

Trước đây cô thuyết phục Hoàng nữ sĩ và Chương Kỳ thế nào, bây giờ đồng dạng cũng có thể thuyết phục hai "dân thường" không đủ khôn khéo như Chương Kỳ.

Nghe xong Lộ Nam miêu tả, hai người họ dường như khao khát muốn ký hợp đồng ngay.

Lộ Nam biết người trẻ tuổi thường dễ kích động, nhưng sau đó chưa chắc sẽ không hối hận, vì thúc đẩy hợp tác càng thêm hoàn hảo, cô nói tới "nhưng": "Bởi vì văn hóa uống rượu bất đồng, chỉ có người cực kỳ hiểu thị trường mới có thể khai thác quán bar, kênh phân phối Thương siêu ở thị trường đó. Nhưng khó khăn không nhỏ, chẳng hạn như hai Nhà tiêu thụ tôi từng ký hợp đồng, ít nhất tốn 3-6 tháng mới đạt được lượng tiêu thụ ổn định, 1-2 quý đầu chỉ bán được mấy trăm nghìn đô mà thôi." Lời này hơi khoa trương, dù sao Từ Trừng Chi và Chương Lễ khi xuất ngoại đều không phải là những người không có tí căn cơ nào.

Nhưng Lộ Nam biết, miêu tả thêm chút khó khăn mới càng có thể khiến họ tín nhiệm.

Cô cười, nói tiếp: "Hai vị trước đây từng du học không?"

Một người lắc đầu, một người khác thì nói: "Tôi từng đi Úc."

"Úc năm ngoái đứng thứ 6 trong danh sách xuất khẩu rượu trắng của nước ta, rất khá, cũng là thị trường có tiềm năng." 20 quốc gia và khu vực trong danh sách tổng lượng xuất khẩu Lộ Nam đều nhớ nằm lòng.

Vị nhân sĩ ưu tú du học Úc về dường như được Lộ Nam đả thông hai mạch Nhâm-Đốc, vỗ tay: "Phải rồi!"

Một người khác chưa từng du học hỏi: "Vậy nghĩa là, chưa có kinh nghiệm sống ở nước ngoài, sẽ không phù hợp làm cái này?"

Trần Kiêu mở miệng: "Đừng vội, nghe Lộ Nam nói đã."

Lộ Nam nói: "Đương nhiên không phải. Kỳ thực có hai khu vực khác - không phải nước ngoài cũng không phải hải ngoại, nhưng lại không được mọi người chú ý. HK và Đổ thành (Macao), hai nơi này, mới là khu vực tiêu thụ rượu trắng nhiều nhất ngoại trừ nội địa. Theo tư liệu thống kê mà tôi tra cứu, lượng tiêu thụ hàng năm của rượu trắng ở HK hơn 100 triệu/năm, Đổ thành thì khoảng 20-30 triệu." Nói rồi, Lộ Nam bổ sung: "USD."

Nghe xong lời này, anh chàng còn đang đắc ý vì mình có mối quan hệ trên đất Úc lập tức cảm thấy từng đi du học cũng không quá hay: theo lời vị giám đốc Lộ này, khu vực có lượng tiêu thụ rượu trắng tốt nhất ngoại trừ đại lục lại là HK, kế đến là Đổ thành, nước Úc mà anh ta ưng ý chỉ xếp thứ 6!

Trần Kiêu liếc Cừu Siêu Quần một cái, anh ta lập tức ngầm hiểu, rót rượu cho hai người họ, nói: "Các cậu hỏi cả nửa ngày, không để giám đốc Lộ ăn cái gì à? Còn nữa, giám đốc Lộ đã nói nhiều như thế với các cậu rồi, phải kính cô ấy một chén chứ - giám đốc Lộ cô uống nước là được, tôi biết buổi chiều cô còn phải lên máy bay."

Vương Hưng Long như ngơ ngác trong mộng, ăn xong bữa cơm, vẫn không biết trọng điểm ở đâu, tới tầm hơn 1h, Cừu Siêu Quần dẫn bạn đi trước cáo từ, Lão Vương mới dám lên tiếng: "Lộ Nam, anh Kiêu có việc nhờ cô, cô kéo tôi tới làm gì? Cọ cơm?" Đây là khéo léo hỏi thăm chuyện này.

Lộ Nam và Trần Kiêu liếc nhau, cười: "Đương nhiên là có chuyện tốt."

Chuyện gì tốt? Chẳng lẽ đưa thiếp cưới cho ta?

Vương Hưng Long bỗng thấy sau lưng lạnh căm căm.

Trần Kiêu lên tiếng: "Định hỏi anh xem, nếu anh ký quyền tiêu thụ rượu Hài Hòa, ngoại trừ khen thưởng khi ký được hợp đồng, nếu thành tích tính vào mức nhiệm vụ hàng năm, anh Vương sẽ cảm thấy thế nào?"

"Đương nhiên là tốt!" Vương Hưng Long lập tức trả lời, không khoa trương thì, mẹ của Lộ Nam, Hoàng tổng của thương mại Uy Cấu, năm qua tổng mức xuất khẩu rượu Hài Hòa là 3 triệu tệ, nếu có thể tính cho văn phòng Hải Lâm, vậy anh ta dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ hồi khoản rồi, "Nhưng..."

Các giám đốc thành phố khu vực khác lại chịu đồng ý? Bọn họ khẳng định sẽ cảm thấy như vậy không công bằng.

Trần Kiêu thản nhiên nói: "Nếu cảm thấy không công bằng, vậy họ cũng có thể khai thác những Nhà tiêu thụ mới ở khu vực của họ. Đây là chuyện tốt, chỉ cần có bản lĩnh ký được hợp đồng, bán rượu Nguyên Xuyên sang châu Phi cũng được."

Vương Hưng Long nghĩ: vậy tổng công ty đồng ý không? Dù sao trước đó tổng công ty dùng từ hàm hồ, cảm giác muốn cắt xén khoản tiền thưởng này lắm. Bây giờ anh Kiêu đưa ra đề nghị này, là đào "góc tường CNXH" tổng công ty đấy hả?

Lộ Nam lắc đầu: "Không, là để tăng sự nhiệt tình ký Nhà tiêu thụ hải ngoại đối với các giám đốc thành phố duyên hải Đông Nam." Đây cũng là tổng kết nhỏ khi nửa năm qua Lộ Nam trao đổi thảo luận với các vị giám đốc thành phố trẻ tuổi trong cùng Đại khu: nếu quyền tiêu thụ hải ngoại chỉ có khen thưởng khi ký hợp đồng, bọn họ quả thật không có động lực làm, nỗ lực và thu hoạch không tỷ lệ thuận với nhau. Mấy nghìn tệ, cao nhất là 10 nghìn tệ tiền thưởng, chả ai thiếu cả.

Vương Hưng Long sợ tới mức ợ một cái: biết đọc tâm đấy hả?

"Là anh thể hiện suy nghĩ nội tâm quá rõ." Lộ Nam bất đắc dĩ nói.

Cũng phải, Vương Hưng Long nghiêm mặt: "Nếu có thể được như anh Kiêu nói, vậy tôi không biết người khác thế nào, dù sao Lão Vương tôi nhất định vui đi đàm phán với khách hàng tiềm năng." Làm tiêu thụ, không phải là một lần lại một lần đàm phán với khách hàng, thuyết phục họ bỏ tiền sao.

Trần Kiêu gật đầu: "Anh chuẩn bị đi, tôi dự định đề ra ý kiến này với Chủ tịch và các vị lão tổng trong dạo tới, có thể sẽ chọn một nơi thí điểm quan sát một năm."

"Được thôi, chỉ cần anh Kiêu cần, Lão Vương không dám thoái thác." Dù sao thị trường Hải Lâm cũng không thể nát bét hơn được nữa.

Lộ Nam nhìn vẻ mặt thấy chết không sờn của Vương Hưng Long, cười an ủi: "Giám đốc Vương, đây là chuyện tốt. Thành phố Hải Lâm có nhiều công ty lớn, nhiều công ty còn có chi nhánh ở nước ngoài, chúng ta trước kia tặng rượu cho cố vấn nhãn hiệu cũng có tài nguyên ở mặt này, anh xuống tay từ mặt này, mặc dù có thể sẽ bị từ chối không ít, nhưng cố gắng chưa biết chừng lại có gặt hái bất ngờ."

Lão Vương đấm bàn: "Tôi đã quên, nội thành còn có nhiều công ty lớn như vậy! Lộ Nam, thật không hổ là Lộ Nam!"

Lão Vương trong lòng hơi chịu phục, còn nửa còn lại, phỏng chừng phải làm ra thành tích mới thừa nhận.

Trò chuyện tới 2h30, Lộ Nam và Lão Vương cũng phải đi.

Trần Kiêu đã chuẩn bị sẵn xe: "Đi thôi, tôi đưa hai người tới sân bay."

Thái tử gia lái xe! Ta ngồi xe! Còn ngồi hàng sau nữa chứ!

Vương Hưng Long ai u một tiếng, hết sức chân chó lắc tay Trần Kiêu: "Vậy tôi không khách sáo nhé."

Lộ Nam thấy vậy, buồn cười: nếu Lão Vương đặt tinh lực thế này vào công việc, bây giờ có khi cũng lên tới chức Tổng giám đốc cấp tỉnh rồi.

...

Cô trở lại Hoa An, họp tuần truyền đạt lại tinh thần trong buổi họp tổng kết cuối năm, mọi người nghe tới lượng nhiệm vụ năm nay, lại không có ai kêu rên - đại khái bọn họ đã thích ứng với phong cách làm việc của giám đốc Lộ, biết kêu rên cũng không có tác dụng; hoặc giả bọn họ hoàn toàn tín nhiệm năng lực của giám đốc Lộ, chờ mong năm sau lại được giám đốc Lộ dẫn theo kiếm tiền.

"Giám đốc Lộ, nghe nói cô là nhân viên ưu tú trong công ty ta, top 10 trong số hàng vạn người nha!" Hoàng Đạt Phương nịnh bợ ầm ĩ: "Chúng ta có phải nên chúc mừng giám đốc Lộ một chút không?"

Nhắc tới cái này, Lộ Nam cũng cười: "Được rồi, Trịnh Tinh, chọn địa điểm đi, buổi tối tôi mời cơm."

Làm lãnh đạo mà, không thể keo kiệt.

Hơn nữa, tới nhà hàng bình dân hay ăn, tự mang rượu, một bữa cơm 11 người, chỉ tốn 1-2 nghìn tệ.

1, 2 tháng tiêu chút tiền nhỏ để thủ hạ vui vẻ, vẫn rất có lời.

20 ngày trôi qua, Lộ Nam tới Hải Lâm tham gia họp tháng, chuyện Trần Kiêu nói còn chưa thấy đâu, Vương Hưng Long bắt đầu sốt ruột. Lộ Nam lắc đầu nhẹ với anh ta, ra hiệu văn phòng không phải nơi nói chuyện, chỉ đơn giản bảo phải kiên nhẫn.

Họp tháng bắt đầu, Ngô Xuyên quả nhiên khen đi khen lại cô ở buổi họp, khích lệ cô sang năm tiếp tục cố gắng, còn bảo cô đứng lên chia sẻ kinh nghiệm tâm đắc với các đồng nghiệp.

Lộ Nam cũng không giấu diếm, nghiêm túc chia sẻ, còn những người ngồi đây có nghe hay không thì cô không biết.

Dù sao, bản thân cô rất vui vẻ - bởi vì, sáng hôm nay cô nhận được thưởng cuối năm!!!

Mặc dù chỉ nhận 70%, nhưng Lộ Nam tính toán, Ngô Xuyên có lẽ tính hệ số tiền thưởng cho Hoa An là 1.1.

[Hơn 800.000 tệ, đủ làm rất nhiều việc.]

Kết thúc họp tháng, Lộ Nam ăn cơm với bạn thân Toa Toa như thường lệ, Toa Toa hôm nay cũng nhận được thưởng cuối năm, cô ấy không hỏi Lộ Nam cụ thể lấy được bao nhiêu, chỉ ồn ào muốn cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo.

Lộ Nam có thể thế nào? Đương nhiên là chiều chuộng tiểu thư bạch phú mỹ rồi.

Hôm sau, họp sáng, văn phòng Hoa An mỗi người đều hân hoan vui sướng, Lộ Nam quét mắt mọi người: "Vui vẻ?"

Mọi người gật đầu.

"Thỏa mãn?"

"Vâng!"

Hoàng Đạt Phương lanh lợi nhất, tức khắc đổi giọng: "Chưa thỏa mãn! Văn phòng Hoa An ta, năm nay sẽ càng tốt hơn!"

"Ba hoa vừa thôi, ra cửa làm việc đi, vài ngày cuối cùng, trải hàng phải chính xác, quyết không thể hết hàng trong lúc ăn tết." Lộ Nam nghiêm mặt dặn dò.

Họp xong, Lâm Yến hơi do dự gõ vang phòng làm việc Lộ Nam.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play