Tề Dực thò tay vào túi theo bản năng, bắt đầu từ tối ngày hôm qua, anh luôn cầm một chiếc tua vít theo bên người.
Nói cho chính xác hơn, thì người này đang gây hấn với anh.
Hễ mà căng thẳng, động tác của Tề Dực sẽ tăng nhanh, bây giờ bước chân anh cũng nhanh hơn thấy rõ. Lão Trì tăng tốc đuổi theo, Tề Dực chuyển đề tài sang chuyện khác: "Không phải mới vừa nãy anh hỏi hai cái camera bị trục trặc kia có liên quan tới chuyện kỳ lạ gì hay sao? Chỉ một tiếng trước thôi, tôi đã được trải nghiệm một lần nhiệt độ hạ thấp cực hạn."
Lão Trì ngơ ngác: "Nhiệt độ hạ thấp cực hạn là cái quái gì? Chuyện gì đã xảy ra?"
Tề Dực kể lại mọi chuyện cho anh ta nghe, đến khi nói xong, bọn họ đã quay trở lại phòng làm việc.
Khí lạnh còn chưa có tan hết, nhiệt độ bên trong phòng chỉ vừa mới tăng lên lại tới tầm hai mươi độ, còn độ ẩm thì cao cực kỳ, không chỉ là bên ngoài da thấy lạnh, mà giữa các đầu khớp xương cũng đều có luồng hơi lạnh bốc lên tỏa ra ngoài, khiến cho lão Trì đích thân cảm thụ được cái cảm giác như mình đang đứng ở cõi âm ty.
"Tɦασ má ở đây cũng lạnh quá rồi đấy." Lão Trì xoa xoa cẳng tay: "Lúc nãy nhiệt độ trong phòng giảm xuống tận mười ba độ chỉ trong nháy mắt hả? Nghe phóng đại dữ vậy, chắc không phải là cậu thật sự bị trúng tà rồi đấy chứ?"
Tề Dực đứng ở phía dưới khung cửa thông gió ngẩng đầu lên nhìn: "Rất rõ ràng là có người đang giả thần giả quỷ, trúng tà gì ở đây?"
Lão Trì đảo khách thành chủ*, ngồi phịch lên trên chiếc ghế của Tề Dực.
(*) Đang là khách mà cư xử như thể là chủ nhà
"Vậy thì kẻ đó muốn làm gì? Muốn làm tan rã phòng tuyến tâm lý của cậu từng chút một ấy hả? Rồi sau đó thì sao?"
Tề Dực mím môi lại, từ lúc cái tên hàng giả kia xuất hiện đến bây giờ, có lẽ đúng là như thế.
Thật ra thì loại suy nghĩ này đã quanh quẩn ở trong lòng anh rất lâu rồi, chỉ là mỗi lần nghĩ đến chuyện đó sẽ khiến cho anh cảm thấy không rét mà run.
Mục đích của bọn họ sẽ không bao giờ đơn giản như vậy, nhưng mà dựa theo những gì đã xảy ra trước mắt mà nói, bọn họ đã thành công.
Thấy Tề Dực không nói lời nào, lão Trì bật cười ha hả, tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy kẻ đứng sau lưng mấy chuyện này có thù oán rất lớn đối với cậu, hơn nữa bản lĩnh không vừa đâu, cậu thật sự không có đối tượng hoài nghi nào hả?"
"Không có." Tề Dực lắc đầu.
"Hay là cậu đi xin bùa hộ mệnh đi?"
Ngón tay Tề Dực lúc có lúc không xoa xoa vào chiếc tua vít, đầu óc đang hoạt động với tốc độ cao, nhưng ngoài miệng thì trêu đùa lại với vẻ không thèm để ý chút nào: "Có cần mời thêm một bà đồng tới để làm lễ trừ tà luôn không?"
U u u...
Tề Dực mới có nói được một nửa, bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn vào khung cửa thông gió, đột nhiên anh trợn to hai mắt, nắm thật chặt lấy chiếc tua vít đang cầm trên tay: "Âm thanh gì thế?"
Lão Trì bị Tề Dực dọa cho giật mình, cũng ngẩng đầu lên theo, nhìn chằm chằm vào tấm chắn cửa.
Hai người im phăng phắc nhìn lên đó một hồi lâu, nhưng mà không nghe thấy tiếng động gì hết.
Lão Trì dần dần mất kiên nhẫn, quay đầu sang nhìn Tề Dực: "Không có chút xíu âm thanh nào luôn ấy, có phải cậu nghe lầm rồi hay không?"
"Không đâu." Tề Dực không nhúc nhích mà vẫn nhìn chằm chằm vào tấm chắn cửa: "Đúng là có một chuỗi âm thanh rất là kỳ quái, giống như là... tiếng gió thổi xuyên qua hành lang?"
"Tiếng gió thì có gì kỳ quái đâu?" Lão Trì hoàn toàn thả lỏng tinh thần: "Cậu đừng có thần hồn nát thần tính như vậy nữa, tôi cũng sắp bị cậu làm cho rối loạn thần kinh* luôn đây này."
(*) Neurosis: Chứng rối loạn thần kinh là một thuật ngữ y học dùng cho trạng thái thần kinh kém hoặc bất thường kèm theo ảo tưởng hoặc ảo giác. Ảo tưởng là tình trạng nhận thức sai lệch về những việc đang diễn ra xung quanh, còn ảo giác là nhìn thấy hoặc nghe thấy sự vật hay sự việc không tồn tại.
Tề Dực vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: "Tôi đi làm đã lâu rồi, mà trước giờ chưa từng nghe thấy trong đường ống có tiếng gió rõ ràng như vậy, dù cho có là giữa trời gió lớn thì cũng chưa từng nghe thấy bao giờ."
Lão Trì không cho là đúng: "Không phải cậu nói là có thể có thứ gì đó đã lọt vào đường ống hay sao? Có thể cấu tạo bên trong đã bị hỏng, hoặc là có thêm một số thứ gì đó chẳng hạn? Với cả, nắp đậy lỗ thông gió cũng đã bị tháo xuống rồi, nên khả năng cản gió chắc chắn sẽ kém hơn lúc trước nhiều, trong đường ống phát ra tiếng ồn cũng có thể hiểu được mà."
Anh ta giải thích như thế quả thật nghe cũng khá là hợp lý, Tề Dực không nói thêm gì nữa.
Có điều, thật sự là như vậy hay sao?
"Chuyện kiểm tra sửa chữa đã báo lên trên rồi, chỉ cần đợi bên trên phái người tới kiểm tra là xong, đừng để ý nhiều như vậy. Nếu như cậu cảm thấy không thể ở chỗ này được nữa, thì tới phòng làm việc của tôi ngồi cũng được."
"Thế thì thôi đi." Tề Dực không hề nghĩ ngợi đã lên tiếng từ chối, lão Trì cũng không có phòng làm việc của riêng mình, phòng làm việc đó là của hai người cùng dùng chung, Tề Dực lại không thân với người kia, qua đó ngồi thấy không được tự nhiên cho lắm.
Thế nên bình thường đều là lão Trì đến tìm Tề Dực, Tề Dực hiếm khi mà đi tìm lão Trì, nếu có tới tìm thì cũng sẽ không ở lại lâu.
Lão Trì hiểu rõ tính nết của Tề Dực, nên cũng không có ép buộc: "Được thôi, tiếp theo phải làm gì đây?"
"Đúng hai giờ đi tới phòng thí nghiệm lấy báo cáo xét nghiệm chất độc, để xem thử xem quạ đen có phải chết do trúng độc hay không. À đúng rồi, không phải anh nói là có quen biết nghiên cứu viên của trung tâm giám định vật chứng hay sao, đã giúp tôi đưa lông chim qua đo chưa thế?"
"Tất nhiên là đưa rồi." Lão Trì nói: "Chắc giờ này cậu ta còn đang nghỉ trưa, để trễ xíu tôi gọi điện thoại qua hỏi thử, xem đã có kết quả hay chưa."
Tề Dực gật đầu nói “Được”.
Lão Trì chỉ chỉ vào chiếc ghế sofa ở bên cạnh: "Ý của tôi là, không ngủ trưa hả?"
Tề Dực nghĩ tới cảnh hai tên đàn ông nằm trên ghế sofa dựa vào nhau mà ngủ liền cảm thấy mắc ói: "Từ chối tiếp đồ xấu xí".
Lão Trì nổi giận: "Cút con mẹ cậu đi!"
"Anh cứ ngủ đi, tôi tới phòng giữ lạnh xem thử."
"Không phải chứ, liều mạng thế?" Lão Trì không thể nào hiểu được: "Không có chút manh mối then chốt nào, dù cho cậu có nhìn tới mức nở hoa thì cũng có thể làm gì được đâu?"
"Ít nhất có thể hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi là tôi gây án, không đến nỗi trở nên bị động như vậy."
"Cậu phát hiện ra gì rồi hả?"
"Không có, chỉ là muốn tìm kiếm xem có sơ hở nào không thôi" Tề Dực nói: "Chẳng hạn như phòng giữ lạnh được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ để sót lại dấu vân tay và vết chân của tôi, chuyện này thật là kỳ quái. Nếu như có thể chứng minh dấu vân tay không phải do tôi để lại, mà là lợi dụng mấy thứ như băng keo trong suốt hoặc màng silicon có sẵn dấu vân tay để lưu lại dấu vết, như vậy có thể tiến thêm một bước trong việc chứng minh tôi đã bị vu oan."
Lão Trì từ trên ghế ngồi bật dậy: "Làm, lập tức làm liền! Nên làm như thế nào?"
"Anh không làm được đâu."
"À. Thế thì tôi đi chợp mắt xíu đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
“Ừ” một tiếng xong, Tề Dực không để ý tới anh ta nữa, một mình đi tới phòng giữ lạnh.
Trong mắt anh thì phòng giữ lạnh khó mà tránh khỏi cũng bị bao trùm bởi một lớp màu sắc u ám, nhưng cũng may là anh đã quá quen thuộc đối với nơi này rồi, Tề Dực chẳng mấy chốc đã tìm về lại được cảm giác nắm giữ cuộc sống trong lòng bàn tay, cảm giác sợ hãi rất dễ dàng đã bị đè xuống.
Sau khi thi thể của Cao Hội Thành trở lại đã được đổi ngăn chứa xác, cái ngăn chứa ban đầu cũng hoàn toàn không có ai chạm vào, ba cái dấu vân tay kia vẫn nằm y nguyên ở mặt ngoài của ngăn chứa, thuận lợi cho Tề Dực điều tra.
Anh nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, bật đèn pin có màu lên, tìm tới góc độ có thể chiếu sáng tốt nhất, sau khi cầm công cụ cố định đèn pin lại cho thật tốt, mới ngồi xổm xuống quan sát thật kỹ dấu vân tay, muốn tìm cho ra sơ hở của mấy cái dấu vân tay này.
Việc này nói thì nghe dễ lắm, nhưng Tề Dực cũng không có hy vọng quá lớn, chỉ là ôm tâm lý may mắn mà thôi.
Dĩ nhiên là, nói đúng ra thì không phải là không có sơ hở—— Về cơ bản, lúc nhân viên pháp y mở quan tài hoặc ngăn chứa xác thì toàn bộ quá trình đều có mang bao tay, theo lý thuyết mà nói thì không thể nào lưu lại dấu vân tay được, cộng thêm chứng cứ ngoại phạm của bản thân Tề Dực nữa, về mặt logic đã có thể nhận định rằng ba dấu vân tay này đơn thuần là thứ dùng để vu oan.
Chỉ có điều phá án không thể chỉ nhìn vào suy luận logic, Tề Dực càng hy vọng có thể tìm được bằng chứng, thế nên anh kiểm tra cực kỳ nghiêm túc, mãi đến khi chân đã tê rần mới đứng lên nghỉ ngơi một lúc, sau khi nghỉ ngơi xong lại ngồi chồm hổm xuống tiếp tục nhìn chằm chằm vào đó.
Anh quá mức nhập tâm, nên không hề hay biết rằng, khi anh đang tập trung tinh thần, có một ngăn chứa xác phía trên đỉnh đầu lặng yên không tiếng động mở ra.
Ngăn chứa xác giống như một cỗ quan tài nhỏ, trượt ra gần khoảng nửa mét mới dừng lại, treo ở trên đỉnh đầu của Tề Dực.
Chỉ chốc lát chân Tề Dực lại do ngồi xổm quá lâu mà tê mỏi, anh đứng dậy thêm lần nữa, sau đó...
Cốp!
Theo sau đó là một tiếng vang thật lớn, Tề Dực trong nháy mắt ôm đầu ngồi xổm xuống đất, mặt mày đều trở nên nhăn nhó, nước mắt không bị khống chế tụ đầy nơi vành mắt.
Anh sờ sờ đầu, vẫn còn ổn, không bị chảy máu, anh vừa hút khí lạnh, vừa ngẩng đầu lên nhìn xem mình đã đụng phải thứ gì.
Nhìn thấy ngăn chứa xác đang treo lơ lửng phía trên đỉnh đầu, Tề Dực lầm bầm chửi bậy, chửi được một nửa mới kịp phản ứng, ngồi bệt mông xuống đất, anh há to miệng, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể đạp chân lui về phía sau, để cho bản thân cách xa ngăn chứa xác một chút.
Làm sao mà ngăn chứa xác lại tự trượt ra được?