Ùng ục ùng ục…

Tề Dực thò đũa vào chảo dầu đang sôi sùng sục, nhìn lướt qua những miếng thịt còn dính máu, gắp một miếng sách bò* lên, nhúng vài lần trong đĩa dầu tỏi bên cạnh, ngay cả vẫn còn bọt vẫn nhét vào miệng.

(*) Sách bò hay còn được gọi là khăn lông bò, lá lách. Sở dĩ có cái tên này bởi nó trông hình dạng mỏng và giống như những trang sách.

Cũng không biết do nóng quá hay cay quá, anh nhe răng trợn mắt vừa nhai vừa hít hà: “Vừa mềm vừa xốp, nhưng cũng bình thường thôi, không ngon bằng cậu nói.”

Người bạn ngồi đối diện không chịu được nữa: “Vậy thì cậu đừng ăn nữa. Có ai nấu sách bò như cậu không, đều là nhúng lẩu có được không? Cậu ăn lẩu nóng thế này có khác gì ăn lẩu cay đâu chứ?”

“Có chứ,.” Tề Dực buông đũa xuống, ngáp dài: “Lẩu cay rẻ hơn đấy.”

Người bạn tỏ vẻ cạn lời.

Tề Dực buông đũa xuống, dụi dụi đôi mắt đỏ bừng của mình: “Không ăn nữa, tôi buồn ngủ quá rồi, về nhà ngủ trước đây.”

Người bạn vỗ bàn khích lệ anh: “Thanh niên hai mươi mấy tuổi mà cả ngày cứ uể oải ỉu xìu thế này thì ra cái dạng gì chứ, cậu phải phấn chấn lên, thể hiện tinh thần của một pháp y mới được chứ.”

Tề Dực trợn mắt: “Mẹ nó, tôi đã ở trong phòng khám nghiệm tử thi bốn ngày nay, bây giờ lại đang bị treo giữa bờ vực đột tử, tôi lấy cái búa gì để phấn chấn hả? Không lao đầu vào nồi lẩu đã tốt lắm rồi. Như vậy đi, cậu ăn một mình đi, tôi đi trước đây.”

Người bạn nói: “Không phải đó chứ, nghe cậu nói vụ án kết thúc rồi, tôi mới vội vàng tới cơ quan của cậu, đợi cậu tan làm rồi mời cậu ăn lẩu, kết quả thì sao, cậu mới ăn mấy miếng sách bò đã không ăn nữa rồi?”

“Được được được, lòng tốt của cậu tôi nhận.” Tề Dực lấy giấy lau miệng: “Nhưng bây giờ tôi thật sự không thể ăn, hẹn cậu ngày khác vậy, tôi mời cậu.”

“Thứ chó, lãng phí tình cảm.” Người bạn cuối cùng cũng không miễn cưỡng anh nữa, đứng dậy nói: “Để tôi đưa cậu về, phục vụ, tính tiền.”

Tề Dực nói một tiếng cảm ơn, không từ chối cậu ta. Anh thật sự buồn ngủ lắm rồi, chỉ muốn lập tức về nhà, nằm trên giường, không cần nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật ngon, bù lại cho cơ thể đã bị bào mòn.

Trong vụ án xác chết bị phân thây, người chết bị chia thành 413 miếng, ném trong thùng rác của tiểu khu vành đai xanh ở thành nam, ảnh hưởng cực kì mạnh mẽ, đã lên hot search rồi, để nhanh chóng phá án này, anh đã ở phòng khám nghiệm tử thi bốn ngày bốn đêm mà không chợp mắt, từ nhiều miếng thi thể như vậy tìm ra chứng cứ mấu chốt, xác định hung khí gây án, tiến tới xác định nghi phạm, rồi bắt về chịu tội.

Lại nói tiếp, anh là công thần số một trong việc phá án lần này rồi.

Sau khi lên xe của người bạn, cài dây an toàn xong, Tề Dực thấy ý thức mơ hồ, những âm thanh xung quanh dần dần trôi đi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Anh thật sự rất mệt rồi.

Trong mơ hồ, hình như anh mơ thấy người chết bay lơ lửng trên không trung như một con rối lớn, nhìn xuống anh từ trên cao với vẻ mặt phức tạp, càng bay càng xa.

“Lão Tề, tỉnh lại, mau tỉnh lại.”

“Hửm?” Cảm giác có người đang đẩy mình, Tề Dực mở mắt ra, mơ màng hỏi: “Đến nhà cậu rồi sao?”

Biểu cảm của người bạn vừa hưng phấn lại sợ hãi: “Đến nơi rồi, nhưng sao trong nhà cậu có nhiều cảnh sát như vậy chứ? Cậu phạm tội gì rồi sao?”

“Cậu nói cái gì vậy chứ?” Bàn tay Tề Dực mạnh mẽ xoa mặt, vực dậy tinh thần: “Chắc là tình cờ ở đây lại xảy ra vụ án gì đó.”

Cuối cùng Tề Dực cũng mở mắt ra, miễn cưỡng nhìn rõ phía ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ lập tức bị đánh tan hơn một nửa: “Đm, nhiều người quen như vậy, vụ án này sợ cũng không nhỏ đâu.”

Pháp y là nguồn lực khan hiếm trong đội, nếu xảy ra án mạng đồng nghĩa với việc không có thời gian nghỉ ngơi rồi, anh chắc chắn sẽ bị kéo đi tăng ca.

Lúc này người bạn đẩy vai anh nói: “Bọn họ đến đây rồi. Cậu xem mối quan hệ của chúng ta, chia sẻ cho tôi vài tin tức độc quyền đi.”

Lúc nói hai câu này, cảnh sát hình sự ngoài xe đã đến gần, gõ cửa sổ chỗ ghế phụ của xe.

Tề Dực không quan tâm anh ta, hạ cửa kính xe xuống, chào hỏi: “Lão Trì, thật trùng hợp.”

“Không trùng hợp, tôi đến tìm cậu đấy, đợi cậu lâu lắm rồi.” Vị cảnh sát hình sự này ra hiệu cho Tề Dực xuống xe: “Tôi thấy cậu lên xe này ở cơ quan, đặc biệt bảo đội kỹ thuật kiểm tra biển số xe này.”

Câu nói này nghe có vẻ không đúng lắm, Tề Dực vừa tháo dây an toàn, đẩy cửa xe ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tìm tôi sao? Kiểm tra biển số xe? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Đối phương hất cằm, ra hiệu cho anh đi theo anh ta.

Tề Dực ra một dấu tay với người bạn, trở về rồi liên lạc sau, sau đó đi về hướng Lão Trì. Phía sau anh, xe của người bạn quay đầu rời đi, không có ai ngăn cản, cho thấy chuyện này không liên quan gì tới cậu ta.

Nhưng có thể gọi điện thoại cho anh mà, sao phải làm rắc rối như vậy?

Còn chưa đợi anh kịp hiểu, Lão Trì đã hỏi: “Lão Tề, cậu nói thật cho tôi biết, chiều nay sáu giờ rưỡi, sau khi cậu rời khỏi cơ quan, cậu đã đi đâu, làm gì?”

“Hửm?” Tề Dực như bị điện giật ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Giọng điệu này không khác gì đang thẩm vấn nghi phạm cả, nghe thấy không thoải mái cho lắm.

“Lão Trì, cậu có ý gì đây?”

Lão Trì không trực tiếp trả lời mà chỉ nghiêm mặt nói: “Tôi biết cậu không thích nghe những câu hỏi này nhưng cậu tốt nhất nên trả lời đúng sự thật, điều này chính là trách nhiệm của cậu.”

Tề Dực càng nghi hoặc hơn, mối quan hệ của anh và Lão Trì không tệ, không thể vô duyên vô cứ dùng giọng điệu này nói chuyện với anh được.

Hẳn mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, Tề Dực miễn cưỡng đè những bất mãn của mình xuống, trả lời: “Tôi đi xe của bạn đến quán lẩu Ba Thích, sáu giờ mười mấy phút xuất phát, lúc đến nơi khoảng sáu rưỡi, sau đó ở trong quán ăn lẩu, đến hơn bảy giờ thì tôi buồn ngủ quá, lẩu vừa mới được mang lên thì đi rồi.”

“Trong thời gian này cậu có rời khỏi quán lẩu không?”

“Không có.”

“Ngoại trừ người bạn kia của cậu, có ai có thể làm chứng cho cậu không?”

“Tôi nhớ trong quán lẩu có camera giám sát, góc độ lại vừa vặn quay lại bàn ăn của tôi.”

Tề Dực rút điếu thuốc ra rồi bắt đầu hút, dù sao anh cũng xử lý nhiều vụ án như vậy, lúc này đã nghĩ ra vấn đề.

“Lão Trì, có vụ án mạng nào liên quan đến tôi sao?”

Lão Trì muốn nói lại thôi.

Tề Dực vứt tàn thuốc, dẫm mạnh lên, giọng điệu mạnh hơn vài phần: “Lão Trì, cho dù là nghi phạm, khi bị triệu tập cũng phải nói gì chứ, anh không nói gì cả, vừa mới tới đã truy hỏi, không công bằng có đúng không?”

“Được rồi.” Câu nói này cuối cùng cũng làm cho Lão Trì hạ quyết tâm, anh ta nhìn chằm chằm Tề Dực rồi nói: “Xác của người bị hại trong vụ án phân thây kia của cậu biến mất rồi.”

“Biến mất? Sao có thể chứ? Xác chết không phải ở trong tủ lạnh phòng xác sao?”

Trì Vũ Hiền không nói gì, Tề Dực nhìn số người sau lưng anh ta, liền biết bọn họ không có khả năng lấy chuyện này ra đùa.

Các đồng nghiệp đều đang đứng đằng xa, hầu hết đều nhìn sang bên này, biểu cảm hoàn toàn khác nhau, có người trầm mặt đầy vẻ đề phòng, có người trong mắt toàn là nghi hoặc khó hiểu. Trong số đó có ba gương mặt xa lạ, bọn họ mặc vest đi giày da, tinh thần phấn chấn, khác hoàn toàn với những cảnh sát hình sự mỏi mệt kia.

Tâm trạng Tề Dực không ngừng trầm xuống: “Thật sự có người lớn gan như vậy sao, dám lẻn vào chi đội để trộm xác? Vậy mà vẫn thuận lợi à? Mấu chốt của vụ án đều được giải quyết rồi, tên này đang âm mưu cái gì vậy?”

Chỉ là xác chết biến mất, có liên quan gì tới anh chứ?

Lúc này Lão Trì nói: “Đúng vậy, chúng tôi cũng không rõ, cậu đang có âm mưu gì chứ?”

Trên trán Tề Dực xuất hiện mấy dấu chấm hỏi, giơ ngón tay chỉ vào mình: “Tôi sao? Anh có ý gì vậy?”

“Camera giám sát ghi lại, chiều nay vào lúc sáu giờ ba mươi bảy phút, cậu đã mang xác chết rời khỏi chi đội.”

“Hả?” Tề Dực đẹp trai sững người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play