Một
buổi sáng trôi qua rất nhanh, hệ thống thời tiết mô phỏng ánh nắng mặt
trời và thế giới thực không khác gì thế giới thực, nắng chói chang,
nhiệt độ tăng lên có vẻ hơi khô nóng.
Bạch Sở Niên đọc sách nhiệm vụ của Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh, những nơi còn
lại đều không ở cùng một chỗ, nhiệm vụ của Lục Ngôn là ở bệnh viện, từ
trên bản đồ tính toán từ thư viện lái xe đến bệnh viện mất mười lăm
phút, lộ trình rất gần.
Nhưng có một chuyện đáng chú ý, Bạch Sở Niên vẫn phân tâm lưu ý đài phát
thanh trên bầu trời thông báo đội viên nào bị đánh bại, có một đội ngũ
gọi là Sưu Quỷ Đoàn thường xuyên đánh bại địch nhân, lặng lẽ đếm, ước
chừng trên loa đã thông báo hai mươi chín lần tin tức đánh bại người
khác của đội Sưu Quỷ Đoàn này rồi, cái tên được phát sóng nhiều nhất là
[Sưu Quỷ Đoàn] Hà Sở Vị, người nàyít nhất cũng được loa thông báo mười
chín lần, ba tên đội viên còn lại cũng đều được nhắc tên qua vài lần.
Chỉ còn hai giờ nữa là bắt đầu kỳ thi, Sưu Quỷ Đoàn đã chiếm được gần ba
mươi người, bản đồ thành phố rất lớn, khi phân phối thí sinh cũng không
có khả năng gom bảy tám đội ngũ ở cùng một chỗ, chỉ cần suy nghĩ một
chút là có thể hiểu được, Sưu Quỷ Đoàn đang lái xe khắp nơi tìm người
giết, chiến thuật của bọn họ đại khái là thừa dịp ban đầu nhiều người,
lấy hết điểm đầu người, chờ họ giết nhau kha khá rồi mới đi làm nhiệm
vụ.
Bề ngoài nhìn loại
chiến thuật này đích xác hiệu suất rất cao, nhưng trên thực tế rất dễ
dàng nửa đường chết non. ATWL là một kỳ thi sống còn, nếu đội ngũ nửa
chừng vô tình đụng phải đinh cứng, trước khi qua 48 giờ thì toàn quân đã bị diệt, như vậy cho dù lấy nhiều điểm đầu người hơn nữa cũng chỉ có
thể tính là thành tích không đủ tư cách.
Mọi người đều biết, hành vi giúp thi trong kỳ thi ATWL nhiều lần bị cấm,
thậm chí đã hình thành chuỗi sản nghiệp, có không ít lính đánh thuê xuất ngũ, bọn côn đồ vô nghề vừa ra tù đều lấy giúp thi làm thủ đoạn mưu
sinh, như vậy dưới tình huống như vậy còn kiên trì lựa chọn chiến thuật
mãng phu lục quỷ đoàn, đối với thực lực của mình tất nhiên ccuwjc kỳ tự
tin.
Bạch Sở Niên dựa vào dưới dầm chịu lực lười biếng, không yên lòng đùa nghịch loa thu được,
nhẹ giọng hừ cười: "Lần này gặp phải thần tiên rồi, xem ra không chỉ đơn giản là mời giúp thi."
Rimbaud dùng lực điện từ mạnh của đuôi cá hấp phụ vào dầm thép thư viện, đuôi
cá quấn quanh giữa thép, cằm khẽ nhếch lên lắng nghe loa phát thanh
thông báo đánh bại. Mặc dù ngôn ngữ của nhân ngư đối với nhân loại tuy
rằng xa lạ, nhưng đối với việc thường xuyên tiếp nhận tin tức trùng lặp
vô cùng mẫn cảm, đoàn đội Sưu Quỷ Đoàn hiển nhiên đã khiến Rimbaud nổi
lên hứng thú.
"Anh xuống đây." Bạch Sở Niên vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Rimbaud theo dầm thép đi dạo xuống, ngồi bên cạnh Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên thấy anh ngừng tháo đạn, miệng trêu chọc: "Muốn đánh nhau sao?"
Rimbaud nhẹ nhàng lắc đầu, giang cánh tay vòng quanh Bạch Sở Niên ở góc tường, làm ra tư thế bảo hộ.
Bạch Sở Niên sửng sốt một chút, hắn quên mất lấy sự hiểu biết của Rimbaud về khoa học kỹ thuật của nhân loại, không có khả năng lý giải cảm xúc thực thể VR ba chiều, anh nhất định là đem hiện tại trở thành chiến trường
thật.
"Bảo vệ tôi sao?"
Bạch Sở Niên nhếch khóe môi, ngón cái và ngón trỏ nắm lấy cằm của
Rimbaud, ánh mắt lạnh lùng cười: "Vậy lúc trước xuống tay với tôi tàn
nhẫn như vậy, chỉ vì cùng tôi tranh chỗ trốn ra khỏi hộp sinh sản đó,
anh đã quên rồi sao? Tôi thì không quên."
"Chỉ có chút năng lực nhỏ này của anh còn solo với tôi. Vốn tôi cũng định
nhường anh, cho anh đi ra ngoài, tự do tự tại. Nhưng anh cũng không cần
phải vội vàng như vậy, cũng không cần phải... Tàn nhẫn với tôi như
thế..."
Rimbaud lúc đầu
còn bình tĩnh nghe, về sau càng ngày càng vội vàng muốn lý giải ý tứ của Bạch Sở Niên, bởi vì anh nhìn hiểu ánh mắt Bạch Sở Niên, bộ dáng bất
đắc dĩ lại thương tâm, còn có chút hung dữ.
Nhìn bộ dáng đáng thương này của omega, Bạch Sở Niên lại nhéo nhéo mặt của
anh: "Anh chạy trốn khỏi đó thì có thể thế nào, còn không phải là bị tôi bắt về hay sao, anh nói xem, anh có thích tôi hay không?"
Rimbaud mím môi, bất lực nhìn xung quanh, Lục Ngôn ở một bên lập kế hoạch lộ
tuyến rốt cục nhìn không nổi nữa, đem tay Bạch Sở Niên từ trên mặt
Rimbaud kéo xuống: "Anh ấy cũng sẽ không nói chuyện được, cậu khi dễ anh ấy làm gì?"
Bạch Sở Niên ra vẻ không sao cả nhún vai: "Làm phiền cho người lớn dạy vợ mình đi nào, nhóc thỏ con."
"Chỉ có vậy sao? Chỉ có vậy thôi sao? "Lục Ngôn liếc Bạch Sở Niên một cái,
xoạt một tiếng, giống như rút WC ra, kéo Rimbaud từ trên mặt đất lên ôm
đi khiến cho cái đuôi dài của nhân ngư kéo dài một đường.
Nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ mười phút sau mới lên đường, Bạch Sở Niên lái xe, trước tiên đi đến trạm xăng đổ đầy bình xăng, sau đó đến bệnh viện,
nhiệm vụ tiếp theo của Lục Ngôn là tìm kiếm một loại thuốc gây ảo giác ở bệnh viện, đồng thời bệnh viện cũng là một điểm an trí hộp đạn cố định, một khi thời cơ vào bệnh viện không thích hợp, liền không tránh khỏi
một hồi tiêu hao.
Bạch Sở Niên mua bao thuốc lá, ngậm tàn thuốc lá lái xe đua ngựa trên đường cao tốc, đáng tiếc không trộm được xe thể thao, bằng không còn có thể hảo
hảo vượt qua cơn nghiện của sát thủ đường phố một lần.
Lục Ngôn: "Lái nhanh như vậy để làm gì!"
Bạch Sở Niên: "Gần đây thật sự quá bận rộn, đã lâu không đua xe, làm cho
hiện tại nhìn ngũ lăng hồng quang dưới lầu đều mi thanh mục tú."
Đang nói, một chiếc Lamborghini màu xanh lá cây sáng ngời lướt qua bọn họ
mang theo một trận sóng âm chấn động, một đường hướng cuối đường cao tốc cuồng bạo.
Bạch Sở Niên hướng ngoài cửa sổ ném tàn thuốc: "Tôi sẽ đuổi theo, bọn họ chỉ có hai người."
Lục Ngôn nửa người thò người lên ghế lái: "Có thể đuổi kịp không?"
"Có thể, xe chạy 100 km tiêu hao nhiên liệu cũng phải 27 lít, bọn họ tới
nơi không có trạm xăng, tăng nhanh nhanh như vậy sớm muộn gì cũng phải
dừng lại tiếp nhiên liệu."
Quả nhiên, tiếng nổ tung từ khu biệt thự xa xa dừng lại, hai alpha mặc đồng phục đội từ trên xe nhảy xuống cầm súng lên lầu.
Bạch Sở Niên cố ý hạ thấp tốc độ, lái xe chậm rãi tới gần khu biệt thự, đỗ
xe vào trong bóng cây xanh, đầu ngón tay gõ vô lăng chờ thời cơ.
"Họ đã đi lên tầng hai và đi ra ban công. Thỏ con, hai người chờ lát nữa sẽ đi qua trực tiếp dọn dẹp bọn họ."
Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh gật đầu, từ trong đai súng lấy súng ống lên nòng, chuẩn bị xuống xe.
Bí mật, họ dừng lại ở mặt sau của ban công, từ hướng đậu xe không thể nhìn thấy chuyển động của ban công, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và âm
thanh để suy đoán vị trí của kẻ thù.
Lúc này, Loa phát thanh đột nhiên truyền đến phát sóng đánh loại:
[Sưu Quỷ Đoàn] Hà Sở Vị đã đánh bại [Cẩu Phân Biệt Đả] Mạnh Thụy
[Sưu Quỷ Đoàn] Cố Vô Lự đã đánh bại [Cẩu Phân Biệt Đả] Viên Không
"Đợi một lát." Bạch Sở Niên gọi Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh đang chuẩn bị xuống xe đánh lén, buông phanh tay quay đầu, từ một con đường hẹp nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự.
"Này? Này? Đi rồi à? Tại sao chúng ta lại đi?" Lục Ngôn luyến tiếc hai người
lập tức đến tay, nằm sấp trên kính xe liên tiếp quay đầu lại nhìn.
Bạch Sở Niên một tay lái xe, tay kia đặt ở ghế phụ: "Hai cái Lamborghini kia tôi phỏng chừng đã bị diệt."
"Nhưng mà không nghe thấy tiếng súng sao?"
"Hai người đánh chết cùng nhau nhảy ra, đều là người của Sưu Quỷ Đoàn. Có
thể là hai người tay không hoặc là vũ khí lạnh giết chết, mai phục ở khu biệt thự, lấy đội ngũ khác làm mồi câu cá, chúng ta đi vào đã bị mấy
tên súc sinh này âm thầm để ý rồi."
Lục Ngôn rùng mình một cái: "Cậu... Kỹ thuật bắn súng không phải là rất được sao, sợ họ?"
Bạch Sở Niên cười một tiếng: "Tôi sợ cậu không còn nữa ấy."
"Hừ." Lục Ngôn nghẹn một bụng tức giận.
"Không có việc gì, đội này còn chưa thấy thông báo toàn đội bị loại đâu, còn
lại hai người hẳn là cách không xa, từ phụ cận lục soát, xem có thể đem
phần còn lại kéo ra giết chết hay không."
Bạch Sở Niên lái xe vòng quanh phụ cận một vòng, lúc đi ngang qua trường mẫu giáo, nghe thấy bên trong lộ ra một tiếng bàn ghế di chuyển động động.
"Chậc, tiểu khả ái nhà ai ở chỗ này vậy." Bạch Sở Niên quay đầu xe trực tiếp
chạy vào tòa nhà chính của trường mẫu giáo, bốn người từ hai hướng phân
biệt lên lầu, chặn đường lui của người bên trong.
Phòng khiêu vũ hiện lên một bóng đen, bị Bạch Sở Niên linh mẫn bắt được, Bạch Sở Niên đem M25 trên người đổi cho Rimbaud, chính mình lấy bánh xe trái mãng xà của Rimbaud ở ghế bậc thang của phòng khiêu vũ, thông qua máy
thông tin nói với Lục Ngôn: "Phòng khiêu vũ giúp cậu đỡ được, trực tiếp
tới đây đánh đi, sau đó lại đi kẹp một cái khác."
"Được." Lục Ngôn nắm chặt sa ưng trèo qua cửa sổ tìm tới, đạp ngã máy tản lưu
trong phòng khiêu vũ từ trên trời giáng xuống, họng súng bắn vào một
thành viên trong đội.
Hai tiếng súng vang lên từ phòng khiêu vũ sau đó chợt yên tĩnh.
Loa phát thanh trên trời:
[Tùy Tiện Đánh] Lục Ngôn đã đánh bại [Cẩu Phân Biệt Đả] A Uyển
Đồng thời, Lục Ngôn đỡ xương quai xanh bị trúng đạn ngã xuống đất, thống khổ ôm lỗ đạn máu tươi đang phun trào, lượng máu trước ngực đột nhiên hạ
xuống đáy.
Bạch Sở Niên
trong lòng trầm xuống, vừa rồi hắn hoàn mỹ đỡ người kia, trong tay người nọ tuy rằng có súng, nhưng với thương pháp của Bạch Sở Niên, người này
không có khả năng có cơ hội nổ súng hơn nữa còn bị thương Lục Ngôn.
Có một tay súng bắn tỉa khác ở xa.
Bạch Sở Niên theo lỗ đạn phá vỡ cửa sổ sát đất hướng xa xa tìm kiếm, một tia phản quang nhỏ khiến hắn tập trung vị trí tay súng bắn tỉa.
Bạch Sở Niên nheo mắt đánh giá, diện mạo người nọ có chút quen thuộc. Tựa hồ là trước khi vào sân gặp được linh đề omega kia, gọi là Tiêu Thuần.
"Chậc, tên bắn tỉa thối này." Bạch Sở Niên đỡ Lục Ngôn giúp cậu cầm máu, đem
kim tiêm khôi phục bơm vào trong huyết khối nhanh chóng bổ sung.
Rimbaud đặt M25 lên cao điểm, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đồng tử bảo thạch lam
xuyên thấu qua kính ngắm, trong tầm mắt xuất hiện một khuôn mặt omega
đạm mạc thanh tuấn -- Tiêu Thuần cũng đồng thời nhắm vào hắn.
"Rimbaud, đối đầu với hắn." Bạch Sở Niên tin tưởng kỹ thuật bắn súng của Rimbaud, cơ thể thí nghiệm tác chiến đặc chủng mỗi người đều là chuyên gia súng
ống, không có vũ khí gì là vũ khí mà anh không am hiểu.
Cơ hồ trong nháy mắt, hai tiếng súng nổ tung ở xa gần hai điểm.
Ngắn ngủi 0 giờ mấy giây dài như một thế kỷ, Rimbaud đột nhiên kêu lên một
tiếng đau đớn, xương quai xanh trúng đạn, bị đạn bắn tỉa trùng kích thật lớn đánh bay xa hai thước, điện quang lưu lạc máu đỏ tươi bay đi, trước ngực lượng máu đột nhiên giảm xuống, chỉ còn lại một tia hồng sắc.
Bầu trời yên tĩnh, cũng không có truyền đến bất kỳ tin tức đánh bại nào.
Bạch Sở Niên ngây ngẩn cả người.
Rimbaud, cư nhiên chưa từng bắn đúng tên Linh Đề omega kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT