Bạch
Sở Niên mắt thấy sau lưng Rimbaud mạnh mẽ đụng vào tường, máu thấm ướt
đồng phục và miếng băng quấn quanh nửa người trên, theo đầu ngón tay nhỏ xuống đất, khóe miệng Rimbaud chảy máu, đồng tử dần dần tan rã thất
thần.
Hình ảnh này thật
sự quá chân thật, Bạch Sở Niên thậm chí cảm nhận được một loại đau lòng
đến sởn tóc gáy, trái tim đột nhiên ở trong lồng ngực thắt lại.
"Bò xuống gầm ghế và giấu mình đi. Thỏ con cũng đi, tiêm mũi phục hồi vào." Bạch Sở Niên cầm lấy bánh xe trái từ trên người thi thể ngã xuống đất
tìm ra một khẩu súng trường SA80, toàn bộ cắm vào trên dây đeo da của
mình.
Tất Lãm Tinh từ
trong máy thông tin nhận được tin tức, nhanh chóng từ góc kiến trúc chạy tới hội hợp, đem một cây kim tiêm khôi phục còn sót lại trên người cũng bỏ vào trong túi Lục Ngôn, giơ Uzi lên nhìn về phía Bạch Sở Niên: "Xông lên sao?"
Bạch Sở Niên
trầm mặc nhìn chằm chằm vị trí tay súng bắn tỉa Linh Đề dừng lại ở xa
xa: "Chờ, đối diện để cho tay súng bắn tỉa đánh tàn phế hai người chúng
ta, thừa dịp chúng ta bổ sung thời gian khôi phục sẽ trực tiếp đến tiêu
diệt chúng ta."
Tất Lãm
Tinh phân tâm dùng ngón tay sinh trưởng dây leo sờ sờ đầu Lục Ngôn,
phóng thích tin tức tố trấn an để giảm bớt thống khổ cho Lục Ngôn, nhìn
lướt qua vết thương của Lục Ngôn và Rimbaud, vị trí lỗ đạn này rất kỳ
quái, nếu như nói tay súng bắn tỉa đối phương không đủ chuẩn, nhưng hai
lỗ đạn này hoàn toàn đánh vào cùng một vị trí xương quai xanh của hai
người, không sai lệch một chút nào.
"Mời người giỏi giúp thi sao?"
Tất Lãm Tinh hoài nghi không phải không có đạo lý, lấy độ chính xác của tay súng bắn tỉa này mà xem là hoàn toàn có năng lực trực tiếp bạo đầu đánh chết Lục Ngôn và Rimbaud, mà hắn thì không, chỉ còn lại máu cho hai
người, hơn nữa loa phát thanh cũng phát sóng đội ngũ Phong Tiêu Tiêu Hề
này, trong tin tức đánh bại chưa từng xuất hiện cái tên Tiêu Thuần, có
hiềm nghi làm cho người khác trong đội.
"Không giống." Bạch Sở Niên nắm chặt hộp thuốc lá trong tay, trước khi vào sân gặp Tiêu Thuần, nhìn thấy người chừng hai mươi tuổi, lấy thái độ ác
liệt của đội trưởng bọn họ đối với hắn mà xem, không giống như giúp thi, cho dù là giúp thi, cũng rất khó tìm được một bang khảo có độ chính xác bắn tỉa vượt qua Rimbaud, điều này không khoa học.
Tất Lãm Tinh nhìn thoáng qua Rimbaud bị thương nặng, nhân ngư dùng đuôi cá
cuốn mình thành một khối nhỏ, giấu mình ở dưới ghế, bởi vì đau đớn của
vết thương do súng nên người hơi co rút: "Chuyện này không quan trọng,
cậu... Cậu có muốn trấn an anh ấy không?"
"Cũng không phải thật sự bị thương. Để cho anh ấy suy nghĩ lại, vì sao bắn
tỉa chưa bắn đúng người ta." Bạch Sở Niên cố ý dời ánh mắt từ trên người Rimbaud: "Ba năm không gặp, trở nên ngu ngốc hơn rồi."
Tất Lãm Tinh muốn nói lại thôi, không nói nhiều nữa. Không ngoài dự đoán
của Bạch Sở Niên, Phong Tiêu Tiêu Hề thừa dịp hai người trong đội tàn
huyết lái xe trực tiếp đâm vào, ngoại trừ Tiêu Thuần ra ba người chia
làm hai đường vây kín, chuẩn bị tiêu diệt bọn họ.
Tất Lãm Tinh nhanh chóng thả dây leo ra, vì Lục Ngôn cùng Rimbaud tàn huyết sinh trưởng ra hai bộ độc đằng giáp để tránh bị đánh chết đào thải.
Ba người Phong Tiêu Tiêu Hề xông lên lầu, Bạch Sở Niên sớm trèo lên cầu
thang chờ bọn họ lộ diện, Tất Lãm Tinh lợi dụng dây leo để đem thân thể
mình treo ở bên ngoài chủ lâu, chờ Bạch Sở Niên bức người xuống lại một
lưới bắt hết.
Bạch Sở
Niên dùng dư quang chú ý động tĩnh xa hơn một chút, đột nhiên từ một gốc cây tươi tốt cách đó hai trăm thước phát hiện ra họng súng bắn tỉa ngụy trang lá cây.
Hắn gõ máy thông tin, bảo Tất Lãm Tinh đổi vị trí để tránh bị bắn tỉa. Ngay lúc bố trí vị trí mới, một viên đạn bắn tỉa phá cửa sổ mà đến, Bạch Sở Niên
nhanh chóng trèo qua lan can cầu thang nhảy xuống lầu hai, cánh tay phải vẫn bạo phát hoa máu, bị đạn bắn tỉa xuyên thủng ra một lỗ đạn đẫm máu, lượng máu trước ngực giảm đi một phần tư.
"Bắn tỉa này. Thật khó chịu."
Nguyên bản vị trí mai phục hoàn mỹ toàn bộ bị quấy rầy, Bạch Sở Niên cắn răng, đồng thời hắn cũng thấy rõ Linh Đề omega kia ở vị trí phụ trợ trong đội ngũ, một mực vì đội ngũ quan sát vị trí giá súng, cơ hội đền mấy lần
đều bị cắt đứt tiến công đều là bởi vì tay súng bắn tỉa omega này.
Nhưng ba alpha này phát huy tương đối bình thường, ba người phối hợp không có điểm sáng, đội trưởng chỉ huy cũng không đủ kịp thời và chính xác, căn
bản không xứng với đại cục tuyệt vời của Linh Đề omega, còn không bằng
trực tiếp để omega kia làm vị trí chỉ huy.
Linh Đề là một loại chó săn thị giác, theo dõi thị giác cùng tốc độ bộc phát cực kỳ ưu tú, bởi vậy Bạch Sở Niên suy đoán năng lực phân hóa của bọn
họ có thể nằm ở thị lực cùng tốc độ tăng lên, lập tức buông tha vị trí
bị Linh Đề omega che lại, hai người đổi sang phòng học âm nhạc lầu hai,
Tất Lãm Tinh dùng dây leo độc tiễn phong bế lối ra, hơn nữa còn đem Bạch Sở Niên đẩy vào lỗ thông hơi, Bạch Sở Niên theo đường gió trở lại khung thép trần nhà lầu ba, nín thở chờ đợi.
Tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, Bạch Sở Niên mặt không chút thay đổi
nắm bánh xe trái, đợi đến khi tiếng bước chân đi tới phía dưới mình, nhẹ nhàng bóp cò.
"Uỳnh" một tiếng nổ tung, đội trưởng Phong Tiêu Tiêu Hề ôm xương quai xanh bạo
phát huyết hoa lăn xuống cầu thang, lượng máu giảm mạnh.
Bạch Sở Niên cũng không có trực tiếp đánh chết, nheo mắt lại bắn một phát.
Viên đạn thứ hai hoàn toàn đâm vào lỗ đạn đầu tiên để lại, máu bắn tung tóe
khắp nơi, đội trưởng alpha vì đau nhức mà gào thét lăn lộn, nhưng vị trí xương quai xanh cũng không phải là yếu hại, bởi vậy không lập tức bị
đào thải.
Hai đội viên
alpha còn lại nghe được tiếng gầm đau đớn của đội trưởng, có chút loạn
trận, không chú ý dây leo dưới chân đột nhiên xuất hiện, bị dây leo điên cuồng đột nhiên quấn quanh cùng một chỗ, độc tố xuyên thấu qua gai dây
leo rót vào da, sinh ra một loại đau đớn thiêu đốt như ngọn lửa, hai đội viên alpha kêu thảm thiết liều mạng bò trên mặt đất, muốn thoát khỏi
khu rừng rậm gai kinh khủng này, khóe miệng bởi vì trúng độc mà tràn ra
bọt trắng.
Tất Lãm Tinh nhíu mày siết chặt dây leo, nghe hai alpha kêu thảm thiết, trong lòng ít nhiều dễ chịu hơn một chút.
Lục Ngôn tiêm đầy kim tiêm khôi phục, sắc mặt tái nhợt đứng lên, cầm lấy sa ưng theo tiếng vang đuổi theo, vừa vặn gặp Bạch Sở Niên, Bạch Sở Niên
lắc lắc huyết tương trên tay phải: "Mấy người này giao cho cậu, tôi đi
dạy tên kia làm người."
Loa phát thành công bố người bị loại trên bầu trời:
[Tùy Tiện Đánh] Lục Ngôn đã đánh bại [Phong Tiêu Tiêu Hề] Tiêu Tử Trĩ.
[Tùy Tiện Đánh] Lục Ngôn đã đánh bại [Phong Tiêu Tiêu Hề] Tiêu Tử Diêu.
Nghe được ba tin tức đánh bại này, sắc mặt Linh Đề omega trắng bệch vài
phần, thu hồi súng bắn tỉa nhảy xuống cây xanh muốn chạy trốn, không
nghĩ tới xoay người đã bị một bàn tay cứng cỏi hữu lực giữ chặt cổ lại.
Bạch Sở Niên nắm chặt cổ omega, không làm cho hô hấp của hắn thuận lợi, cũng không để cho hắn hít thở không thông mà chết, đem omega mảnh khảnh kéo
đến trước mặt cẩn thận quan sát một phen: "Ta nhìn xem đây là chó con
nhà ai. Còn muốn chạy nữa không? Cậu lại đây."
Tựa như sư tử tha con mồi về sào huyệt, Bạch Sở Niên bắt sống Tiêu Thuần, một đường kéo về ném ở góc tường.
Tiêu Thuần giật giật thân thể, Bạch Sở Niên một tay cầm lấy súng trường,
họng súng đâm vào trán hắn chọc chọc: "Cho cậu động sao? Dựa trở lại."
"Anh cứ nổ súng là được rồi." Tiêu Thuần lạnh lùng nhìn Bạch Sở Niên, giống như bị vũ nhục, đầu ngón tay đều phát run.
Bạch Sở Niên lại dùng họng súng chọc chọc vào trán hắn: "Nghĩ kỹ chưa, đội
các cậu chỉ còn lại một mình cậu, bây giờ cậu là hy vọng của cả đội. Cậu ngoan ngoãn một chút đi, tôi hỏi cái gì cậu trả lời cái đó."
Tiêu Thuần nhắm mắt lại: "Anh hỏi đi."
"Năng lực J1 của cậu là gì." Bạch Sở Niên hỏi.
Tiêu Thuần có chút ngoài ý muốn, trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng trả lời: "Bảng điều khiển vạn năng."
Khả năng phân hóa J1 của tuyến thể linh hồn- bảng điều khiển toàn năng:
Hướng gió, tốc độ gió, đo khoảng cách, phân tích động tác của mục tiêu,
tất cả các dữ liệu bắn tỉa trong nháy mắt.
Nếu như nói chỗ hơn người của một tay súng bắn tỉa ưu tú chính là tốc độ
phân tích mục tiêu của hắn nhanh hơn, như vậy năng lực của Linh Đề omega này chính là không cần phân tích, tựa như đưa ra một đề tài tính toán,
người khác nhìn thấy là vấn đề, mà Tiêu Thuần trực tiếp nhìn thấy chính
là đáp án.
"Vấn đề thứ hai." Bạch Sở Niên buông súng trường đặt lên trán Tiêu Thuần: "Cậu bao nhiêu tuổi?"
Tiêu Thuần quay đầu không muốn trả lời, Bạch Sở Niên nâng SA80 bắn một phát
trên sàn cao su giữa hai chân Tiêu Thuần, họng súng nóng bỏng di chuyển
lên trên: "Đầu thiết đúng không, lát nữa làm triệt sản cho cậu, chó
con."
Tiêu Thuần bị một
súng này đe dọa rùng mình một cái, trên mặt lúc thì đỏ lúc trắng, một
lúc lâu sau mới cực nhỏ giọng nghẹn ra một câu: "Mười chín." Trong mắt
chậm rãi thấm ra một tầng nước.
"Sợ sao?" Bạch Sở Niên buông súng nâng má cười nhìn hắn: "Không phải lúc
cậu bắn tỉa tiểu O trong đội chúng tôi rồi, một thân một mình với cây
súng, xme cậu có thể làm được gì đây hả!"
Khi dễ đủ rồi, Bạch Sở Niên từ trên thắt lưng Tiêu Thuần lấy xuống ba thiết bị cản nổ, chỉ còn lại một cái còn có 40 phút liền mất hiệu lực: "Đi
đi, có thể mang theo ba phế vật của đội các cậu sống đến hai ngày sau
không đều xem bản lĩnh của cậu đấy."
Tiêu Thuần kinh ngạc giương lông mi lên, nhìn Bạch Sở Niên quả thật có ý thả mình đi, thăm dò đi sờ súng bắn tỉa trên mặt đất cõng lên người, phát
hiện không có ai ngăn cản mình, nhanh chóng trèo ra ngoài cửa sổ chạy
trốn.
Bạch Sở Niên không
để ý tới hắn, đi dưới ghế dựa nhìn Rimbaud. Lục Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Thuần càng ngày càng xa, không hiểu vì sao Bạch Sở Niên lại
thả hắn đi.
Chỉ là thi cử mà thôi, Bạch Sở Niên không cần phải thật sự trả thù một omega nghiêm
túc thi cử, huống hồ đối phương cũng không phải giúp thi, đùa giỡn trong chốc lát là được rồi.
Ngược lại tình huống bên Rimbaud có chút phức tạp.
Thấy lượng máu dưới đáy đã được bổ sung đầy đủ kim tiêm khôi phục, nhưng
Rimbaud còn trốn dưới ghế dựa không chịu nhúc nhích, dùng cái đuôi bọc
mình kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt cảnh giác.
Trong VR xúc cảm chân thật, cảm giác đau đớn và thế giới thực giống nhau,
phản ứng trúng đạn cũng hoàn toàn mô phỏng theo tình huống thực tế, bản
năng thân thể của Rimbaud mở ra cơ chế phòng ngự và tự khôi phục, tự
cuộn trond lại thành một quả bóng cá, từ từ chữa thương, đây là loại
năng lực đồng sinh phục hồi nào đó của nhân ngư.
Bạch Sở Niên đành phải ôm anh ra, nhẹ nhàng vỗ lưng phóng thích tin tức tố
trấn an dỗ dành anh: "Được rồi, không có việc gì, anh mở ra, tôi ôm."
Rimbaud suy yếu không nỡ nhìn Bạch Sở Niên, chậm chạp sờ sờ đuôi cá, tìm được
một mảnh lân phiến lam quang vây cá lóe ra, nhẹ nhàng nhấc lên, nhịn đau kéo ra một mảnh, đặt vào trong lòng bàn tay Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên có chút mê hoặc, Rimbaud lại kéo một mảnh vảy cá giao cho hắn,
không bao lâu liền đem mấy chố bị nhổ phiến vảy xinh đẹp lên làm cho
hói, ở trong lòng bàn tay Bạch Sở Niên chất đống một đống nhỏ.
Bạch Sở Niên rốt cục hiểu được ý tứ của Rimbaud.
Anh đang để lại di vật cho mình, con cá này cảm thấy mình sắp chết.
Làm thế nào để giải thích với một loài có ngôn ngữ bất đồng với họ được đây, đây chỉ là một kỳ thi bình thường thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT