Kim đồng hồ treo tường chỉ tới gần bốn giờ sáng, Rimbaud mở mắt ra trước.
Nhiệt độ trong phòng bất ngờ rất thích hợp, ở trong nước lâu, sẽ có vẻ nhiệt
độ đất quá cao, não sẽ bởi vì nhiệt độ nóng trở nên rất chậm chạp và cáu kỉnh.
Alpha liền nằm bên cạnh ngủ thiếp đi, nghiêng người lấy tư thái bảo hộ ôm nhân ngư vào
trong ngực, cánh tay đặt ở bên hông anh, bởi vì nhiệt độ điều hòa trong
phòng quá thấp, lông mao cứ dựng thẳng lên, nổi lên một tầng da gà nhỏ.
Mùi Brandy nhàn nhạt trong phòng còn chưa hoàn toàn tiêu tán, pheromone
trấn an tràn đầy làm cho căn phòng nhỏ bình thường càng thêm ấm áp.
Rimbaud trầm mặc đánh giá alpha đang ngủ bên cạnh mình, ánh mắt dọc theo khuôn
mặt trẻ tuổi góc cạnh rõ ràng một đường miêu tả đến cái cổ bị cắn kết
vảy, lạnh lùng nhíu nhíu mày —— biểu tình kia tựa như gấp gáp động thủ
đánh hài tử không nghe lời một trận, quay đầu lại nhìn thấy đứa nhỏ mang theo dấu tay trên mông ủy khuất ngủ phức tạp.
Ba năm không gặp, tiểu alpha tựa hồ đã phai đi sự ngây ngô ngây thơ trước
đó, bởi vì đi làm nhiệm vụ hứng gió đón nắng mà làn da cũng không giống
như trước kia trắng như tuyết ở trong hộp sinh sản nữa, nhưng vẫn anh
tuấn như trước.
Nhưng lớn thêm ba tuổi, hắn cũng không còn ngoan ngoãn như trước nữa, tuy rằng so với trước kia mạnh hơn nhưng tựa hồ dính quá nhiều thói hư tật xấu, hút thuốc, trêu chọc các em gái, âm tình bất định, nóng nảy vô thường.
Nghĩ đến tranh chấp vừa rồi, cái đuôi Rimbaud lại không cam lòng biến thành
màu đỏ, nghĩ không ra sư tử trắng năm đó dựa dẫm vào pheromone của mình
làm sao có thể cắn ngược lại mình một cái như thế.
Cơ thể thí nghiệm thời kỳ bồi dưỡng không thể hiểu được ngôn ngữ, cũng sẽ
không mở miệng biểu đạt, nhưng tư duy đang vận chuyển mẫn cảm, Lam Ba
hiện tại đã thông qua cảm xúc và hành vi của người xung quanh phân tích
ra mình lúc này tồn tại trong một không gian ảo, cũng có thể cảm nhận
được bạch sư nằm bên cạnh cảm xúc xúc động dễ cáu kỉnh.
"Sở..." Rimbaud cố gắng đọc ra cách xưng hô Bạch Sở Niên dạy mình.
"Sở...... c"
"Chu......"
"Tiểu Bạch."
Vẫn là cách gọi này thuận miệng hơn.
Rimbaud ngắn ngủi quên mất trò khôi hài vừa mới thấy máu này, đẩy alpha ra yên tĩnh hít hít mùi pheromone nhạt nhẽo của cổ mình.
Bạch Sở Niên cũng không có cảnh giác bừng tỉnh như thường ngày chấp hành
nhiệm vụ, ngược lại ngủ say như chết, chen tới ôm lấy Rimbaud như gối ôm hình cá, còn thập phần quá phận gác một chân lên.
Bởi vì bị ôm quá chặt, nhiệt độ của da nhanh chóng tăng lên, Rimbaud bị
nóng đến khó chịu, nhịn không được giãy dụa hai cái, khí lực quẫy đuôi
một cái đem Bạch Sở Niên quật ra khỏi giường.
Ầm lên một tiếng lớn, Bạch Sở Niên lăn trên thảm bị đánh thức, vịn mép
giường ngồi dậy, buồn ngủ xoa xoa đầu, vẻ mặt mông lung ngái ngủ cùng vô tội.
Thấy đuôi Rimbaud
còn đỏ, Bạch Sở Niên thốt lên: "Đến mức đó sao? Giận đến mức này sao?
Cho anh pheromone cả một đêm trấn an, tuyến thể bị yếu đi, anh tỉnh lại
lại đạp tôi xuống giường?"
Rimbaud bị nói đến đầu choáng ngợp, bộ phận nghe không hiểu đều bị quy dịch
thành mắng người, cái đuôi từ đỏ nhạt sung huyết biến thành đỏ thẫm,
phẫn nộ giơ đuôi quất Bạch Sở Niên từ trên thang cuốn lầu hai xuống.
Bạch Sở Niên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy lan can, thuận thế xoay người đánh ngã Rimbaud: "Tôi khuyên anh đừng khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi."
Động tác của hắn hơi lớn, lúc Rimbaud giãy dụa liền kéo theo vết thương ở hạ thân, đau đến run rẩy một cái, Bạch Sở Niên lập tức thu khí lực, muốn
giúp anh xoa xoa thổi thổi: "Rất đau sao? Nhịn một lát, đợi ra ngoài tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện."
Rimbaud lại nhân cơ hội quật Bạch Sở Niên đang thất thần một phát nữa xuống lầu hai.
Bạch Sở Niên bất ngờ không kịp đề phòng lăn xuống bậc thang, lượng máu trước ngực một đường giảm mạnh, lúc ngã xuống dưới lầu chỉ còn lại một vạch
máu.
Vừa vặn Lục Ngôn đã
chuẩn bị xong mang theo súng trường đẩy cửa tiến vào thì nhìn thấy Bạch
Sở Niên đang quỳ gối đối diện với cửa lầu một.
Lục Ngôn: "Cũng không cần phải quỳ đón tiếp như thế chứ?"
Độ Mặc âm thầm cảm thấy may mắn là mình không ngủ chung một phòng với con
cá này, ngay cả đại lão sư tử này cũng bị đánh cho tóe máu, quá nguy
hiểm.
Bạch Sở Niên đen
mặt đứng lên đi ra ngoài, Lục Ngôn bảo hắn lái xe, hắn từ trong mũi hừ
ra một tiếng: "Ai thích lái thì người đó lái, lão tử không hầu, cùng
tiểu hài tử chơi không bằng trở về ngủ." Nói xong đi ra khỏi khách sạn
ngồi vào ghế phụ, hạ thấp tựa lưng xuống, nhấc chân lên mép cửa sổ xe,
gối tay nhắm mắt ngủ.
Độ
Mặc nhìn thế cục khẩn trương liền xung phong lái xe, chân phải vừa bước
vào ghế lái đã bị điện run đến lẩy bẩy, tóc đều nổ tung.
Quay đầu lại nhìn lại, Rimbaud đang quấn mình trên pho tượng đón khách trước cửa khách sạn, ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo, tốc độ lưu thông trong
đuôi trong suốt trở nên nhanh hơn, độ sáng cũng càng sáng chói, hiển
nhiên là đang tích điện.
"Ca, anh đến lái đi." Độ Mặc lui về phía sau cúi đầu, mở cửa ghế lái cho Rimbaud.
Rimbaud theo cửa sổ xe ngồi vào, cái đuôi dài uốn lượn thành hình lượn sóng,
một vòng cung phụ trách đạp một bàn đạp, thuần thục khởi động xe, đánh
phương hướng vòng ra khỏi gara khởi hành, thỉnh thoảng phóng điện điều
chỉnh ba gương chiếu hậu.
Lục Ngôn là người đầu tiên nhạy bén phát hiện bầu không khí kỳ quái giữa
hai người, không cẩn thận liền nhìn thấy trên cổ bọn họ có thêm vài dấu
đỏ cùng dấu răng.
"Ai nha." Lục Ngôn dùng tai thỏ che mắt, đỏ mặt chỉ trích: "Hai người chưa kết hôn, sao có thể như vậy cơ chứ."
Bạch Sở Niên sờ một cái vây máu ở cổ, hừ nhẹ một tiếng: "Ai nói với cậu rằng nhất định phải kết hôn mới có thể cắn cổ."
"Ba tôi nói." Lục Ngôn từ trong lỗ tai thỏ mở mắt ra nhìn trộm: "Ba tôi
nói, ông ấy là chim ưng có thói quen bắt thỏ cắn thỏ, cho nên thích cắn
ba Ngôn tôi."
Bạch Sở
Niên trở mình, vô cùng hứng thú với tin đồn đời tư của hội trưởng: "Tôi
cho rằng hội trưởng là lãnh đạm tình dục, trong ngăn kéo của anh ấy chứa đầy thuốc ức chế."
Lục Ngôn mở to hai mắt: "Cái gì là lãnh đạm tình dục?"
Bạch Sở Niên nhìn Rimbaud một cái, ỷ vào cá ngốc nghe không hiểu liền không
kiêng nể gì nói: "Muốn làm, người đó lại không cho làm, muốn hôn lại
không cho hôn, chính là tính lãnh đạm."
Đột nhiên xe phanh gấp, kéo ra một vết ích thật dài, mang theo người trong
xe ngã trái ngã phải đầu váng mắt hoa, Bạch Sở Niên cho rằng gặp phải
tình huống khẩn cấp gì đó, lập tức sờ súng lấy kinh nghiệm phán đoán
hướng người có thể tới mỗi phía bắn một phát.
Xe dừng lại, lúc bình minh ánh sáng còn chưa sáng, không khí có chút oi bức, chung quanh một mảnh yên tĩnh.
Rimbaud hai tay vịn vô lăng, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, đuôi buông
bàn đạp phanh ra cuốn lên cổ Bạch Sở Niên, kéo người đến trước mặt mình.
Hai người cách nhau vài cm nên đều ngửi được mùi nhạt của pheromone trong
hô hấp của đối phương, Rimbaud hơi giương cằm, làm cho tầm mắt của mình
hơi cao hơn alpha, nhướng mày hỏi:
"Em, hôn... ít... sao?"
Bạch Sở Niên bị đôi mắt lam bảo thạch kia nhìn xuống, trong đầu xuất hiện khoảng trống ngắn ngủi.
Anh ấy, anh ấy rốt cuộc có thể hiểu được bao nhiêu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT