Tiếng gió
làm mát của điều hòa âm thanh trầm thấp, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh đến mức kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, hô hấp hai người nhẹ
nhàng chậm lại, tin tức tố áp bách còn sót lại tràn ngập cả gian phòng,
làm cho người ở trong đó cảm thấy áp lực gấp bội.
Bạch Sở Niên đơn giản ngồi trên thảm, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn chăm chú vào trân châu trong tay mà trầm mặc.
Nhớ tới ngày đầu tiên quen biết Rimbaud, là bởi vì bọn họ nằm trên hai
chiếc giường phẫu thuật liền kề, Bạch Sở Niên còn nhớ rõ người này rất
suy yếu, thân thể căng thẳng, ngón tay gắt gao bám chặt giường phẫu
thuật.
Móng tay của hắn
giống như một con mèo có thể vươn ra móng vuốt sắc bén, đem đệm y tế
dưới thân thể nối liền giường phẫu thuật tự mình đào ra mấy cái lỗ.
Y tá ở cách đó không xa chọn dụng cụ cần dùng, dao mổ bỏ vào đĩa phát ra
tiếng động nhẹ khiến xương người ta rét run, các bác sĩ và bác sĩ gây mê ở một bên không biết đang thảo luận cái gì.
Bạch Sở Niên cảm thấy không liên quan đến mình nên cứ nằm trên giường phẫu
thuật nhìn đèn xuất thần, nhàm chán giơ tay lên, dùng bàn tay che đi ánh sáng chói mắt.
Người cá
omega nằm bên cạnh giật giật, Bạch Sở Niên nghiêng đầu đánh giá anh, vừa vặn đối diện với đôi mắt lam bảo thạch thâm thúy lãnh khốc kia.
Omega hiếm khi có ánh mắt hoang dã mạnh mẽ như vậy, nghe các nhà nghiên cứu
nói rằng đây là một con cá điện quỷ mới được đánh bắt ở Caribê về, và
nhóm nghiên cứu ngay lập tức đưa anh từ Honduras về lục địa.
Dung tích tuyến thể của omega nhỏ hơn alpha, bởi vậy khi năng lượng của bản
thân dư thừa, năng lượng tuyến thể dư thừa sẽ tràn ra, làm cho tế bào
tuyến thể tiến hóa, có omega ưu tú có thể tiến hành tiến hóa mô phỏng
một phần tám, tức là trên thân thể xuất hiện đặc điểm sinh học, phần lớn thể hiện ở tai, đuôi, đệm móng vuốt và các vị trí khác, trên lý thuyết
mức độ tiến hóa càng cao, tuyến thể càng cường đại.
Mà nằm bên cạnh Bạch Sở Niên là một con cá điện quỷ omega đã tiến hành tiến hóa được một phần hai.
Các bác sĩ kết thúc cuộc thảo luận ngắn ngủi, bác sĩ gây mê đến nói chuyện với Bạch Sở Niên: "Omega này rất đẹp, phải không?"
"Ừm." Bạch Sở Niên đồng ý với cách nói của ông ta.
"Cậu ta rất khẩn trương." Bác sĩ gây mê nói: "Cậu cũng biết, sau khi gây mê
thfi sẽ không đau đớn nữa, cậu hãy dỗ dành cậu ta đi."
Bạch Sở Niên suy nghĩ trong chốc lát, xoay người nằm nghiêng, nhẹ nhàng sờ vây người cá một chút.
Omega vặn vẹo thân thể rời xa hắn, vây bị Bạch Sở Niên sờ qua thoáng sung huyết biến hồng, rất nhanh lại khôi phục nguyên sắc.
Nhiều sinh vật sống trong tự nhiên thay đổi màu sắc cơ thể của họ vì những
thay đổi tâm trạng, và con cá omega này có vẻ như trông hơi tức giận.
Bạch Sở Niên phóng xuất ra tin tức tố trấn an, mùi rượu Brandy nhàn nhạt ôm
lấy nhân ngư, sau đó hắn vươn một tay dừng ở trước mặt anh.
Nhân ngư được trấn an hiệu quả, bản năng sợ hãi hòa hoãn một chút, chậm chạp cùng ngón tay Bạch Sở Niên chạm vào.
Ngón tay anh sinh trưởng có một tầng nửa trong suốt, Bạch Sở Niên cảm thấy
rất thú vị, nhẹ nhàng gạt chân mình, sau đó chính mình đem mười ngón tay trái phải đan vào nhau cho người ta xem, cao hứng khoe khoang mình có
thể làm được động tác này.
Nhân ngư ngây ngốc nhìn hắn, ngẩn người một chút, đột nhiên dùng răng nanh
xé đứt màng giữa các ngón tay, cùng mười ngón tay trái của Bạch Sở Niên
cài cùng một chỗ.
Nhiệt độ của tay nhân ngư rất thấp, nhưng không tính là rét lạnh, ngược lại như loại gió mát lúc sáu bảy giờ sáng.
Số lần Bạch Sở Niên nhìn thấy thế giới bên ngoài không nhiều lắm, trong
trí nhớ của cậu đi theo lão nghiên cứu viên họ Bạch ra khỏi phòng thí
nghiệm, gió lạnh thổi lên người, lão đầu nói cho hắn biết bây giờ là đầu mùa Hạ.
Lão nghiên cứu
viên của hắn là một lão già mập mạp khoảng sáu mươi tuổi, quanh năm ở
trước ngực áo bọc trắng treo một cặp kính gọng vàng, trong túi có một
quyển "Tập thơ Rimbaud" thu nhỏ.
Đôi khi thí nghiệm kết thúc sớm, ông già lấy ra một cuốn sách nhỏ để đọc.
Khi ông ta đọc, Bạch Sở Niên ngồi trong hòm cách ly vịn thủy tinh nhìn
ông ta, nghe lão nhân dùng giọng nói già nua như một cái máy sấy tóc
ngắn mạch đọc:
"Tôi đã ôm bình minh mùa hè."
Khi đó Bạch
Sở Niên cho rằng vị lão già thích đọc là thơ lãng mạn cuối cùng trên thế giới, trong thời gian rảnh rỗi đếm trên đầu ngón tay, ông ta
liền đại biểu cho tổng hợp tất cả những điều tốt đẹp bên ngoài trong
tưởng tượng của Bạch Sở Niên.
Bạch Sở Niên cẩn thận ôm nhân ngư vào trong khuỷu tay, thân thể lạnh lẽo của nhân ngư kề sát ngực hắn.
"Rimbaud."
Đây là tên của hắn đặt cho anh.
Bạch Sở Niên từ trong túi đồng phục đội lấy ra túi giấy nhỏ bọc lấy vảy cá
kia, đem trân châu cùng mấy phiến vảy màu lam đặt cùng một chỗ, gấp lại
lại cất vào túi, đứng dậy ngồi xuống bên giường Rimbaud, xốc lên một góc chăn.
Rimbaud quả nhiên
lại cuộn thành một quả bóng bất động, khác với trước kia, đuôi cá màu
lam cùng vây sung huyết biến thành màu đỏ tươi sáng.
"Lỗi của anh, anh dựa vào cái gì mà anh lại tức đỏ ngược lại đến cả người
thế kia." Bạch Sở Niên nằm xuống bên cạnh anh, dùng tin tức tố trấn an
anh.
Bạch Sở Niên không
muốn hồi tưởng lại vết thương vừa nhìn thấy kia, nhưng bộ dáng miệng vết thương dữ tợn không tự chủ được hiện ra trước mắt, khi khâu lại kim
nhãn không chỉ có một hàng, xem ra không chỉ khâu một lần, bên trong lỗ
nhỏ sưng đỏ xuất hiện mấy đốm loét trắng bệch, xem ra alpha kia là một
mãng phu, chỉ biết xông thẳng vào, một chút cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
Hắn hối hận
vì đã mang Rimbaud tới đây, hắn sớm nên nghe lời hội trưởng, giao
Rimbaud cho nhóm chuyên gia liên minh omega, bọn họ sẽ kiểm tra toàn
diện và chẩn đoán trị liệu cho anh.
Dưới sự trấn an của
pheromone, Rimbaud bất tri bất giác mở thân thể ra, đuôi cá khôi phục
thành màu lam yên tĩnh, khi anh ngủ thân thể rất mềm mại,
có thể tùy ý đùa nghịch.
Nhiệt độ làm mát của điều hòa tầng hai
đối với Bạch Sở Niên mà nói có chút
thấp, cánh tay to và cổ hắn nổi lên một tầng da gà nhỏ, nhưng vẫn ôm con cá đang ngủ mềm mại vào trong khuỷu tay, không ngừng phóng thích
pheromone trấn an, giúp Rimbaud chữa trị vây bị mình không cẩn thận bẻ
gãy.
Thân thể Rimbaud nửa mùa, trán nhẹ nhàng đặt trước ngực Bạch Sở Niên, lông mày cong màu sáng nhíu lại cùng một chỗ, lông mi thỉnh
thoảng run lên một chút, khiến
người ta thương xót.
Cũng không thể đổ lỗi cho anh hoàn toàn được. Mỗi lần đối diện với Rimbaud,
đôi mắt màu xanh biển kia đều có thể phóng ra một dòng điện vô hình làm
cho trái tim hắn run lên, chẳng lẽ sẽ có alpha có thể không rơi vào
trong hộp sinh sản của Rimbaud sao. Không thể nào, alpha căn bản không
cách nào ngăn chặn ý niệm muốn chạm vào đầu anh.
"Chờ sau khi đi
ra ngoài, anh còn trốn sao." Bạch Sở Niên cúi đầu, hôn lên
mái tóc vàng bồng bềnh của Rimbaud: "Tôi sẽ nuôi anh ở tầng hầm nhà tôi, mỗi ngày tôi sẽ đều đến bồi anh, cho anh ăn cơm, như vậy sẽ không ai
biết anh, cũng sẽ không cướp anh đi, được không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT