Dưới ánh mắt kiên trì của Lộ Dương Tiểu Đao nơm nớp lo sợ đi tới trước mặt cậu, e dè nói, “Lôi Phong đại….”

“Dừng dừng dừng.” Lộ Dương phất phất tay ngắt lời cậu ta, “Đừng nhắc nữa, cậu nhắc tới tôi lại thấy đau lòng đây, Lôi Phong tôi đây thế mà chẳng thể cứu vớt nổi một thanh niên sa ngã quay về chính đạo, thật hổ thẹn hổ thẹn a.”

Tiểu Đao cũng bất giác vì những lời này của Lộ Dương mà hổ thẹn, đầu cúi gầm không lên tiếng, bóng ma tên Lộ Dương đã triệt để ngự trị trong lòng.

“Tôi còn tưởng lần trước sẽ làm cậu nhớ lâu một chút, không ngờ vẫn tật xấu không đổi.” Lộ Dương nói rồi thoáng thất vọng lắc đầu.

“….” Tiểu Đao há mồm muốn phản bác, môi mấp máy rồi lại thôi, trong lòng có cảm giác bị thầy cô giáo dạy bảo như thời còn đi học.

“Sư huynh, anh xem phải làm sao bây giờ?” Lộ Dương hỏi Trâu Kỳ, đưa mắt liếc nhìn mấy người trên đất.

Trâu Kỳ trực tiếp trở về xe cầm di động, bấm một dãy số điện thoại gọi, “Cảnh sát Trương à, là tôi Trâu Kỳ đây, có một chuyện muốn phiền anh.”

Trâu Kỳ vắn tắt thuật lại sự việc một lần, báo cho đối phương biết vị trí của mình đang đứng xong thì cúp máy. Tiểu Đao sau khi nghe anh gọi đối phương là cảnh sát mạnh ngẩng đầu, tay siết thành quyền, hít một hơi thật sâu.

“Cảnh sát khu Cảnh Vân sẽ lập tức tới ngay.” Trâu Kỳ nói, liếc mắt nhìn Tiểu Đao, “Nếu trí nhớ không được tốt, vậy để cảnh sát dạy dỗ cậu một lần.”

Thằng Tư ngồi trên đất nghe hai từ ‘cảnh sát’ tới, trong lòng cả kinh, lật đật đỡ chân đứng dậy muốn bỏ trốn, vừa mới cà nhắc được hai bước liền bị Lộ Dương đá vào đầu gối, chân mềm nhũn cả người quỳ rạp trên đất.

“Thử chạy nữa xem?” Lộ Dương một tay đè vai gã, chỉ chỉ những người khác, “Anh cũng muốn nối gót bọn họ sao? Có tin tôi đánh anh một trận rồi mới để người mang đi không.”

Thằng Tư đưa mắt nhìn đồng bọn lăn lộn trên đất, còn có Bang ca đang bị Mã Đại Cáp cạp cổ không dám nhúc nhích, hắn sững sờ không dám giãy giụa nữa.

Tiểu Đao là người duy nhất không bị thương, thế nhưng cậu ta cũng chẳng có gan bỏ chạy, do dự một lúc mới nói với Lộ Dương, “Em có thể gọi điện thoại một lát được không?”

“Sao?” Lộ Dương nhìn về phía cậu ta, “Muốn gọi cứu viện?”

“Không phải…” Tiểu Đao lắc đầu, “Em chỉ muốn báo người nhà một tiếng.”

Lộ Dương nghe vậy, nghĩ chốc nữa bọn họ bị đem đến đồn cảnh sát nhất định sẽ bị tạm giam, phỏng chừng cậu ta cũng phải thông báo người nhà nên không làm khó gì cậu ta nữa, “Cậu gọi đi.”

“Cảm ơn.” Tiểu Đao cảm kích, lui mấy bước vào gốc cạnh bên, lấy điện thoại di động ra gọi. Giọng Tiểu Đao rất nhỏ, Lộ Dương chỉ loáng thoáng nghe cậu ta nói bản thân phải đi vắng vài ngày, nhờ đối phương chăm sóc mẹ hộ mình, đừng để bà xảy ra chuyện gì v…v…, có lẽ đầu bên kia còn hỏi gì đó nhưng Tiểu Đao lại ngắt máy, sau đó trở về đứng ngay vị trí cũ.

Cảnh sát rất nhanh đã có mặt, người tới là cảnh sát Trương và một vài cảnh sát khác, sau khi chào hỏi Trâu Kỳ liền bắt người lên xe, Trâu Kỳ và Lộ Dương cũng đi theo để làm một chút ghi chép đơn giản.

Sự tình giải quyết ổn thoả, Lộ Dương liếc nhìn mấy người cúi đầu ngồi ở một bên. Thằng Tư sau khi biết chân gã không việc gì mới bình tĩnh lại, còn Bang ca với một tên mang thương tích khác đang dựa vào tường không nói lời nào.

Tầm mắt Lộ Dương dừng trên người Tiểu Đao, suốt đoạn đường cậu ta vẫn một mực nắn bóp các ngón tay, đầu cúi gầm nhìn không rõ biểu tình.

“Về thôi.” Trâu Kỳ nói.

Lộ Dương chần chờ một chút, nhớ lại cuộc điện thoại Tiểu Đao gọi ban nãy, nhịn không được khuyên một câu, “Được thả thì đừng làm loại chuyện này nữa, xem như tích phúc cho trưởng bối.”

Tiểu Đao nghe lời cậu nói xong tay chợt siết chặt, không ngẩng đầu nhưng Lộ Dương vẫn có thể trông thấy môi cậu ta mím chặt, không nói thêm nữa cùng Trâu Kỳ rời đi.

Rời khỏi đồn cảnh sát cả hai như kế hoạch đi ăn cháo hải sản siêu ngon Lộ Dương giới thiệu, trước khi đi còn không quên kêu chủ quán làm cho Mã Đại Cáp một đĩa thịt, khiến Mã Đại Cáp vốn ngột ngạt vì bị nhốt trong nháy mắt hoạt bát hẳn lên.



Đêm đó Trâu Kỳ vẫn giống mọi khi chở cậu về nhà, cũng không hỏi tại sao gần đây cậu hay qua nhà Tần Chiêu, đưa cậu đến cổng tiểu khu thì đi về. Nhiều lần Lộ Dương suýt nữa không giữ được miệng muốn nói ra nhưng cuối cùng vẫn là nhịn lại được, chung quy kinh hỉ nhất định phải đến phút cuối mới có thể bật mí.

Ngày tổng kết cuối năm của công ty Trâu Kỳ đề nghị Lộ Dương cùng anh về nhà ăn bửa cơm gia đình, Lộ Dương thấy bản thân chưa chuẩn bị tốt liền từ chối, nếu không phải hiểu rõ tính cách cậu, Trâu Kỳ thật sự cho rằng cậu đang hối hận.

“Bây giờ anh không miễn cưỡng em, đợi em chuẩn bị tốt rồi đi.” Trâu Kỳ lưu lại một câu, mở cửa lên xe, Khương Duyệt nháy mắt nhìn Lộ Dương, tay ra dấu OK với cậu liền lên xe.

“Nhanh thôi.” Lúc Trâu Kỳ quay cửa kính xe xuống Lộ Dương đột nhiên thốt ra, “Anh đừng lo lắng.”

Trâu Kỳ nghe vậy tay khựng một chút, khóe miệng khẽ nhếch thành độ cong khó nhận thấy, đạp chân ga rời đi.

Trâu Kỳ đi rồi, Lộ Dương đón xe đến phòng nhạc chỗ Tần Chiêu, tối nay chính là tiệc tổng kết cuối năm, cậu muốn ôn lại bản nhạc một chút, tập đến không mảy may sai sót mới yên lòng.

Bởi vì buổi tối công ty liên hoan nên buổi trưa Trâu Kỳ phải về nhà cùng ăn cơm với ba mẹ. Vừa về tới nhà mẹ Trâu cứ lom lom nhìn phía sau anh, phát hiện chỉ có anh và Khương Duyệt thì có chút thất vọng, “Không phải dặn con dẫn Lộ Dương về sao?”

“Cậu ấy có việc ạ.” Trâu Kỳ đáp, thay dép lê vào nhà.

“Hừ, phỏng chừng là đứa nhỏ nhà người ta không muốn qua lại với anh.” Cha Trâu ngồi bên cạnh xen vào, ghét bỏ mà nhìn con trai mình một cái, cảm thấy đứa con này thật vô dụng, còn dám nói với cả nhà là chuẩn bị tốt cả rồi, nửa ngày cũng không thấy mang người về, một tí phong độ năm đó của ông cũng không thừa hưởng được.

“Phốc!!!” Khương Duyệt bật cười vui vẻ.

Trâu Kỳ bị nói trúng tim đen ngược lại không phản ứng gì, vuốt vai mẹ Trâu, thấp giọng nói, “Lần sau con sẽ dẫn cậu ấy trở về ăn cơm cùng mọi người.”

“Được thế thì tốt quá rồi.” Mẹ Trâu lúc này mới phấn chấn đôi chút, lại dặn dò thêm một câu, “Có điều đừng miễn cưỡng đứa nhỏ nhà người ta, phải đợi thằng bé nguyện ý mới được, nói cho cùng con cũng là trâu già gặm cỏ non mà.”

Trâu Kỳ: “...” Nghe lời mẹ dặn mà nghẹn lời.

Khương Duyệt tuổi lớn hơn Trâu Kỳ, vừa nghe đến cái này liền âm thầm quyết định sau này nhất định phải tìm một người lớn tuổi hơn mình mới được.

“Anh hai đâu ạ?” Trâu Kỳ hỏi. ngôn tình sủng

“Mới vừa gọi điện, bảo sẽ tới ngay….”

Mẹ Trâu vừa mới nói xong, cửa liền mở, hai vợ chồng Trâu Trữ dắt theo Quả Quả đã đến. Quả Quả vừa vào đã hớn hở reo hò với Trâu Kỳ, “Chú, sinh nhật vui vẻ!!!”

“Cảm ơn con.” Trâu Kỳ xoa đầu thằng bé, “Quà sinh nhật của chú đâu?”

Quả Quả từ khi hiểu chuyện mỗi năm đều dùng tiền tiêu vặt của bé mua quà tặng Trâu Kỳ, có đôi khi là một chú gấu nhỏ, thi thoảng là một bộ cờ Ngũ Quân, đây là tấm lòng của đứa nhỏ anh đều cẩn thận cất giữ từng món một.

“Ở chỗ baba ạ.” Quả Quả trả lời, xoay người cầm lấy cái túi giấy trên tay Trâu Trữ đưa cho Trâu Kỳ, “Chú, đây là con làm đó, chú thích không?”

“Đây là mô hình phòng ở đầu tay Quả Quả làm trong môn làm gỗ, nó cứ khăng khăng muốn đưa cái này làm quà tặng em, làm đi làm lại mấy ngày mới xong đó.” Trâu Trữ cười nói.

Quả Quả ngượng ngùng đáp, “Nhưng làm không đẹp lắm.”

“Chú rất thích.” Trâu Kỳ cười nói, “Cám ơn bảo bối.”

Quả Quả nghe vậy hạnh phúc muốn chết, ba Trâu bên cạnh nghe vào lại trêu chọc cậu bé, làm bộ nói, “Ai yêu, lão già như ta sao không có người tặng quà chứ! Người đã lớn tuổi mà ngay cả cháu trai cũng không đau lòng.”



“Ông nội con cũng làm cho ông mà, ông đừng khóc.” Quả Quả gấp gáp nói.

“Ông mới không khóc, xú tiểu tử.”

Ai nấy đều vui vẻ cười đùa, mẹ Trâu thấy cả nhả đã có mặt đông đủ gọi mọi người vào bàn ăn cơm, ăn xong lát nữa còn phải trở về đi làm.

Buổi tối liên hoan công ty là tiệc buffet tổ chức tại một nhà hàng khá nổi tiếng trong thành phố, Trâu Kỳ bao hai lầu làm nơi dự tiệc, bởi vì trong chương trình còn có tiết mục dạ hội, yêu cầu phải có nơi làm sân khấu.

Tiết mục dạ hội do các công nhân viên từ mỗi siêu thị cùng cửa hàng tập luyện, mỗi phòng ban không dưới một tiết mục, công ty phân công cho các phòng tự sắp xếp. Liên hoan nhập tiệc vào lúc bảy giờ, tám giờ thì chính thức bắt đầu, phía sau sân khấu mọi người đều đang bận rộn chuẩn bị lên trình diễn.

Lộ Dương thừa dịp bưng thức ăn rẽ vào bên cạnh Khương Duyệt, thấp giọng hỏi cô, “Chị Duyệt, chị sắp xếp xong giúp em chưa, em hồi hộp chết được.”

“Hồi hộp cái gì? Không phải nói là thi triển đại tài năng sao?” Khương Duyệt nghiêng mặt, cũng thấp giọng trả lời, “Đàn chị đã kêu người mang đến rồi, đúng giờ là lên, tiết mục mở màn luôn.”

“… chị nói vậy em càng hồi hộp.”

“Không tiền đồ!”

Lộ Dương khẽ cười, nói: “Đùa chị thôi, cám ơn chị Duyệt, làm phiền chị rồi.” Trước đó cậu đã tìm gặp riêng Khương Duyệt nhờ cô giúp mình sắp xếp sân khấu, lại không đưa cậu vào trong danh sách tiết mục, ngoại trừ vài người thân thiết ra không ai biết cậu sẽ biểu diễn.

“Muốn cảm ơn thì nhanh nhanh mời chị uống rượu mừng.” Khương Duyệt liếc nhìn cậu.

Khuôn mặt Lộ Dương nóng rần, cầm cái đĩa lẻn lẻn đi mất, trở lại ngồi xuống bên người Trâu Kỳ.

“A, anh Dự đâu mất rồi?” Lộ Dương ngồi xuống, phát hiện Trương Vấn Dự ngồi ở chỗ này đã không thấy bóng dáng, cậu quét mắt một vòng mới thấy được Trương Vấn Dự cách đó không xa đang nói chuyện phiếm với một cô gái trẻ tuổi, từ thần sắc trên mặt xem ra là vô cùng cao hứng.

Trâu Kỳ cũng nhìn thấy, nhàn nhạt nói, “Tán gái rồi.”

Lộ Dương cười ha hả, nói với anh, “Sư huynh, chút nữa anh lên bục đọc diễn văn, có hứng thú trình diễn một tiết mục luôn không?”

Trâu Kỳ nhìn cậu không đáp, rõ ràng đối với đề nghị này không mấy thích thú.

Tiệc tối đúng giờ bắt đầu, màn ảnh lớn bật sáng chiếu một đoạn phim ngắn giới thiệu khái quát bối cảnh công ty, sau đó MC lên đài dẫn chương trình, tiếp lời là bài diễn văn bày tỏ sự cảm ơn của Trâu Kỳ với các công nhân viên đã nổ lực cống hiến phát triển công ty những năm gần đây. Anh trời sinh không phải người quá nhiệt tình, trong lời nói cũng không thật sự hùng hồn, thế nhưng giọng nói trầm thấp vững vàng lại càng có sức mạnh cổ vũ lòng người hơn.

“Không làm mất thời gian vui vẻ của mọi người hơn nữa, hy vọng tối nay mọi người có thể tận hưởng thoải mái.” Trâu Kỳ vắn tắt đoạn kết, nâng ly, bên dưới một trận vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Sau màn diễn văn chính là vòng quay số trúng thưởng, mỗi người có mặt đều có một mã số trong tay, được Trâu Kỳ đích thân quay thưởng. Phần thưởng cũng rất phong phú nào là tiền mặt, máy tính, đồ điện gia dụng các loại.

Trao xong ba phần quà, Trâu Kỳ lại bắt tay với nhân viên nói câu chúc mừng mới rời sân khấu quay về vị trí của mình. Thời điểm anh quay thưởng trên sân khấu khi nãy đã thấy Lộ Dương rời đi, Trâu Kỳ nhìn một vòng không thấy người đâu liền lấy di động gọi cậu.

“Sư huynh giờ em có việc bận một chút, anh cứ xem tiết mục trước chờ em, nhớ không được về đó!!” Lộ Dương phía bên kia vội vàng nói một câu thì ngắt máy.

Trâu Kỳ nhíu mày, không hiểu lúc này mà cậu lại bận chuyện gì nhưng vẫn theo lời cậu ở lại.

Lúc này MC tuyên bố tiệc tối bắt đầu, ánh đèn trên sân khấu dần mờ tối, màn sân khấu từ hai bên khép lại, khoảng chừng nửa phút sau tấm màn một lần nữa được kéo ra, đèn bật sáng, từng chùm ánh sáng trắng ôm lấy chiếc đàn dương cầm lẫn người đang ngồi trước nó ở trung tâm sân khấu.

Ngón tay Trâu Kỳ vốn nhịp nhịp trên mặt bàn bỗng ngừng lại, bởi vì anh thấy cái người ngồi trên đó chính là Lộ Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play