Lộ Dương vì xe thắng gấp mà một phen lảo đảo, cũng may tốc độ xe chậm cậu mới không đập mặt về phía trước, “Đụng trúng người?”
“Xuống xe trước đã.” Trâu Kỳ tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống. Lộ Dương cũng khẩn trương xuống theo.
Sau khi hai người xuống xe thì thấy một người ngã sõng soài nằm trên đất trước đầu xe, tuổi tác thoạt nhìn không lớn lắm chỉ trạc cỡ Lộ Dương, đang ôm chân không ngừng xuýt xoa, thấy cả hai bước xuống thì càng rên to hơn: “TRỜI ƠI!! CHÂN CỦA TÔI! MUỐN GÃY RỒI!! ÔI TRỜI ĐẤT ƠI!!”
“Anh không sao chứ?” Lộ Dương thấy thế vội chạy qua muốn đỡ người nọ dậy, nào ngờ vừa chạm đến đối phương liền giật phắt tay ra.
“Đừng đụng tôi, đau chết mất!!” Gã thanh niên hất tay Lộ Dương xong tiếp tục ôm chân hô gào, “Mấy người lái xe kiểu gì vậy hả?! Rẽ ngoặt không biết giảm tốc à? Ông đây to con vậy mà các người cũng đụng được!! Ui ya, đau chết mất!! Sắp xỉu rồi! !”
“…” Anh còn gào lớn được vậy tuyệt không giống người sắp xỉu đâu, ok? Lộ Dương đỡ trán, “Anh trước đừng kích động, chúng tôi đưa anh đi bệnh viện.”
“Lái xe trời tối không nhìn đường, tông người ta thành thế này các người có ý gì?”
Lộ Dương: “…” Đi bệnh viện trước đã người anh em!!
Trâu Kỳ đè vai Lộ Dương lại, nhìn gã thanh niên trên đất nói: “Có thể tự đứng dậy được không?”
“Đứng dậy?” Gã giống như nghe được chuyện gì cực kì khủng khiếp, trừng trừng nhìn Trâu Kỳ, “Anh đùa à, chân ông đây bị mấy người đụng gãy, dù không nát thì xương cũng vỡ tan hết rồi!!”
Xương anh đã tan nát hết thì nhanh để bọn tôi mang đi bệnh viện a!!! Khoé mắt Lộ Dương giật giật.
“Vậy sao.” Trâu Kỳ quan sát gã thanh niên vài lần, lúc ánh mắt rơi vào cái chân gã khư khư ôm lấy, trong mắt hiện lên tia suy xét, mãi đến khi gã thanh niên có phần không kiềm được mới chậm rãi nói, “Đã như vậy, đi bệnh viện chụp hình đi.”
Gã không ngờ hai người lại dễ nói chuyện như vậy, con mắt đảo vòng, lại ôm chân gào lên, “Ôi ôi ôi, đụng chết người rồi!”
Đêm khuya thanh vắng, dân cư đi tản bộ ở các tiểu khu chung quanh đều đã về nhà, hơn nữa đoạn đường này ngày thường vốn thưa người qua lại, nghe thanh niên gào lớn tiếng thế nhưng chẳng có ai đi qua nhìn.
Lộ Dương nghe gã thanh niên gào rú, chân mày nhíu chặt, đối phương nói họ đụng trúng chân gã, rồi lại không chịu đi bệnh viện chỉ lo nằm vạ trên đất tru tréo, giọng còn không nhỏ, đây căn bản đâu giống ngoài ý muốn, ngược lại càng giống giả vờ bị đụng hơn ấy chứ.
Nghĩ tới đây cậu nhìn một chút người trên đất, lại quay sang nhìn Trâu Kỳ, phát hiện anh rất bình tĩnh nghe đối phương kêu rên, xem tình hình có vẻ càng gào càng hăng rồi đây.
“Thằng Tư! Xảy ra chuyện gì!”
Trong lúc Lộ Dương suy tính thì có giọng nói bất chợt từ sau vọng tới, cậu quay đầu nhìn lại thấy xa xa có ba người đang đi về phía này, mà gã thanh niên trên đất thì như thấy được đấng cứu rỗi lập tức hô to, “Bang ca!!”
Nhìn phản ứng của gã Lộ Dương thêm chắc chắn đây đã được dàn dựng tốt, kế tiếp phỏng chừng chính là muốn tiền. Cậu trao đổi ánh mặt với Trâu Kỳ, thấy ý nghĩ trong mắt đối phương cũng giống như mình – đụng trúng bọn cướp rồi.
Ba người tới trước mặt bọn họ, không đỡ thanh niên trên đất trước mà là vây lấy hai người đầu tiên. Tên cầm đầu gọi ‘Bang ca’ vừa muốn nói chuyện, đột nhiên Lộ Dương trào phúng một câu, “Ai ya∼, nhìn quen lắm nha!”
Cậu nói chính là người đứng trước mặt Trâu Kỳ, vừa rồi người này đi ở phía sau không thấy rõ, giờ gần hơn mới phát hiện cư nhiên là thanh niên sa ngã kêu người sinh sự với cậu ở hẻm Lão Nhai kết quả bị cậu dần một trận kia.
Thanh niên sa ngã ngay từ đầu cũng không nhận ra Lộ Dương, dù sao sắc trời cũng đã tối đen như mực, Lộ Dương nói cậu mới thấy quen quen, nhìn Lộ Dương nhiều thêm vài lần. Lộ Dương liền thân thiết cười với thanh niên, “Người anh em, còn nhớ tôi không? Là Lôi Phong nè!”
Thanh niên sa ngã: “…” Ngày chó gì a, thành phố lớn như vậy, sao cứ đụng phải thằng ôn thần này chứ!!!!!!
*
‘Không phải oan gia không gặp mặt’ câu nói này một chút cũng không ngoa mà, lần trước ở hẻm Lão Nhai thu thập thanh niên xong, Lộ Dương còn chụp hình lại, bất quá ảnh chụp mặc dù vẫn còn trong điện thoại cậu nhưng nếu như không gặp chuyện này cậu cũng quên bẵng, chỉ xem đó như khúc nhạc đệm nho nhỏ trong cuộc sống mà thôi, ấy mà không ngờ đi một vòng lớn, tên này lại tự dâng đến cửa.
Giả bộ bị đụng? Muốn lừa tiền?
Đối với người từng có ‘tiền án’, cộng thêm sự cố trước mặt lại nhìn thanh niên không dám đối diện cùng mình Lộ Dương càng khẳng định, cậu nghiến răng, cảm thấy có chút ngứa tay.
Nếu như nói gặp nhau với phương thức như vậy đối với Lộ Dương là trong kinh ngạc, thì với thanh niên sa ngã chính là trong kinh sợ, cậu ta vạn lần không ngờ sẽ đụng mặt Lộ Dương ở đây, trước đó vì đánh người không thành ngược lại bị người đánh khiến cậu ta tồn tại bóng ma mấy ngày trời, thấp thỏm đi đường chạm mặt Lộ Dương, đồng thời sợ hãi cậu sẽ tung ảnh chụp lên mạng làm cậu ta hot một phen. Sau vài ngày thần kinh căng thẳng cậu ta lên mạng kiểm tra cảm thấy không có động tĩnh gì mới yên lòng, cũng ném chuyện này ra sau đầu, nay lại đột nhiên đụng phải, đối phương còn nhận ra mình, khiến thanh niên có loại xung động muốn quay đầu bỏ chạy cho rồi.
Kẻ được gọi Bang ca là một người đàn ông vai u thịt bắp, gã nghe Lộ Dương nói vậy, đăm chiêu quét mắt qua lại hai người mấy lần, hỏi thanh niên một câu, “Tiểu Đao, tụi mày quen nhau?”
“Không, em….” Thanh niên gọi Tiểu Đao theo bản năng muốn phủ nhận.
“Quen chứ, còn rất thân là khác.” Lộ Dương đánh gãy lời cậu ta, cười nói, “Tiểu Đao à, bạn cậu còn nằm trên đất kìa, không đỡ anh ta dậy trước sao? Gãy xương cũng không phải chuyện đùa, không chữa kịp thời về sau khó nói sẽ không què đâu.”
“...” Tiểu Đao chỉ cảm thấy trong nụ cười Lộ Dương mang theo độc dược, nhìn mà da đầu cậu ta có chút tê dại, không nhịn được trốn tránh ánh mắt Lộ Dương, ngồi xổm xuống đỡ gã thanh niên trên đất ngồi dậy, vốn định hỏi gã ta có sao không, nhưng ngẩng đầu thấy người nào đó ngoái đầu nhìn bọn họ, lời vừa tới miệng vẫn nín nhịn nuốt vào.
Gã thanh niên kêu ‘thằng Tư’ không biết Tiểu Đao biết Lộ Dương, chỉ cảm thấy có đồng bọn ở đây, lá gan lại lớn hơn mấy phần. Gã vốn chỉ muốn tùy tiện diễn một hồi, tốt nhất là có thể moi được chút tiền, ban đầu thấy đối tượng là hai tên đàn ông còn có chút chột dạ, không nghĩ tới có thể gặp được ba người Bang ca lúc này, thật quá tốt.
Nghĩ như vậy gã liền nắm tay Tiểu Đao nói: “Tiểu Đao, chân anh mày bị bọn nó đụng gãy rồi, mày với Bang ca giúp một tay đi!”
Tiểu Đao nghe xong rất muốn bịt mồm gã cho yên bình, mọi người quen biết nhau bấy lâu, ai không rõ lòng dạ gã màu gì, chỉ thích làm mấy trò lén lén lút lút, vừa rồi từ đằng xa nghe thằng Tư tru lên, ba người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, nháy mắt liền biết rõ mười mươi, dù gì đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, lời kịch thằng Tư cũng trăm lần như một, còn vì sao họ lại chạy tới, đây cũng là do lệnh Bang ca, nhiều người nhiều sức, biết đâu còn có thể chia một chén canh.
Nhưng hiện tại… Tiểu Đao dùng khoé mắt liếc nhìn Lộ Dương, còn có Trâu Kỳ đứng cạnh cậu, thầm nghĩ không biết giờ mình bỏ chạy có còn kịp không.
Trâu Kỳ nghe Lộ Dương nói câu Lôi Phong kia liền biết Tiểu Đao là ai, hơi nhướng mày, không mở miệng, cảm thấy chuyện này thật đúng là khéo.
Suy nghĩ của Tiểu Đao đương nhiên thằng Tư lẫn Bang ca đều không biết, gã thấy Lộ Dương và Trâu Kỳ ung dung đứng đó, lại ngẫm đến phản ứng ban nãy của Tiểu Đao, nhẩm tính trong đầu một hồi mới nói với hai người, “Chú em này, cậu xem cậu đụng bạn tôi thành vậy, thế nào cũng nên ‘bày tỏ’ một chút đúng không?”
“Bày tỏ?” Lộ Dương nghe xong cười cười, không còn khẩn trương vì nghĩ mình tông phải người như lúc đầu nữa, “Đúng là nên ‘bày tỏ’ một chút, sư huynh, chúng ta đưa vị huynh đệ này đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, đừng để người bị đụng xảy ra chuyện gì không may.”
“Đi thôi.” Trâu Kỳ phối hợp diễn đáp một tiếng.
Chân thằng Tư khẳng định chẳng bị gì, vừa rồi tốc độ Trâu Kỳ rẽ ngoặt vốn không nhanh, gã cũng là lựa thời gian lao ra, mượn một chút xung lực té trên mặt đất mà thôi, giờ mà đi bệnh viện chẳng phải lòi đuôi, không khéo còn bị đưa đến cục cảnh sát.
Vì vậy thằng Tư cấp tốc nghĩ kế, nói: “Đêm hôm khuya khoắt bác sĩ nào cũng tan việc cả rồi, đi cũng chỉ bị khám qua loa, chân ông đây mà khám qua loa thì nhìn ra được cái gì?”
“Vậy anh tính thế nào?” Lộ Dương hỏi gã, giống như đưa quyền quyết định giao cho bọn họ, tầm mắt không tiếng động chuyển qua người Tiểu Đao, “Tiểu Đao, bạn cậu la gãy chân lại không chịu đi bệnh viện, cậu nói làm sao đây?”
Vậy mấy người còn không nhanh nhanh đi cho đừng có mà quay lại!! Tiểu Đao gào thét trong bụng là vậy, mặt ngoài lại nói: “Tôi thấy chân anh Tư cũng không quá nghiêm trọng đâu, chi bằng hai bên cứ xem như, ….. (không có chuyện gì)“
“Tiểu Đao!! Mày nói nhăng nói cuội gì đó? Chân anh mày thế này mà không nghiêm trọng hả. Anh phải ra mặt giúp em a Bang ca!” Thằng Tư nghe Tiểu Đao nói vậy hất mạnh tay thằng nhỏ ra, nhanh chóng cắt đứt lời cậu ta, ra sức nháy mắt với Bang ca.
Tiểu Đao bị gã xen ngang liền thành thật ngậm miệng, cũng không đỡ gã nữa, đứng lên lôi kéo Bang ca qua một góc thấp giọng kể chuyện cậu ta với Lộ Dương trước đó.
Thằng Tư lại không biết cho nên nhìn hai người mãi, Lộ Dương và Trâu Kỳ cũng đứng tại chỗ nhìn bọn họ, dù sao cũng rảnh, để xem đám người này có thể chơi ra trò hoa hoè gì.
Bang ca nghe lời Tiểu Đao kể, kinh ngạc liếc nhìn Lộ Dương, căn bản không tin thằng oắt con kia có thể lợi hại như vậy, đoán chừng là do mấy kẻ khi đó Tiểu Đao tìm quá yếu, gã có chút đắn đo nhưng cuối cùng vẫn thấy nhiều người chiếm ưu thế, khoát tay ý bảo Tiểu Đao im miệng, tiến lên vài bước đối diện hai người Lộ Dương, “Mọi người đều ra ngoài lăn lộn, tôi cũng không muốn khó dễ các người, nhưng mà mà đàn em tôi bị các người đụng cũng là sự thật, mấy người không ‘bày tỏ’ chút thành ý là không được đâu.”
“A?” Trâu Kỳ khẽ nâng cằm, ý bảo gã có lời cứ nói thẳng.
“Từng này.” Bang ca giơ mấy ngón tay, Tiểu Đao đứng bên cạnh nhìn mà muốn bỏ chạy, miễn cho chốc nữa bị đánh cho tả tơi, nhưng đây cũng chỉ là nghĩ, nếu cậu ta thật dám chạy, trở về nhất định sẽ bị Bang ca sai người tới chỉnh một trận đòn, bây giờ đâm lao phải theo lao, chỉ có thể gắng gồng chống đỡ.
Lộ Dương nhìn số ngón tay Bang ca giơ ra, thoáng kinh ngạc, lại nhìn thằng Tư ngồi dưới đất, nói: “Chân của anh cũng quý quá nhỉ!” Nói rồi đi tới phía gã, vừa bước được hai bước, Bang ca đã ra ngăn đón. Thời điểm gã tiến đến Lộ Dương bất thình lình xuất thủ bắt lấy cánh tay đang cản cậu, lắc một cái ngoặt nó ra sau lưng gã lại dùng lực đẩy một cái, Bang ca bị cậu đẩy sang một bên, trực tiếp té ngã vào trong bồn hoa.
Một gã thanh niên khác thấy vậy tức tốc chạy qua, vừa định nhấc chân lại bị Trâu Kỳ chặn đường, dưới ánh nhìn lạnh lẽo cùng sức ép về chiều cao mà sửng sốt vài giây, sau khi Trâu Kỳ hành động mới phản ứng được phải xông lên nhưng không quá hai chiêu đã bị vật ngã xuống đất, Trâu Kỳ hơi dùng lực giẫm giày lên ngực gã khiến gã ai ai kêu to.
Thằng Tư trợn mắt ngạc nhiên nhìn Bang ca bị Lộ Dương tuỳ tiện vung tay đã ngã chỏng vó vào bồn hoa vừa quay đầu lại đã thấy Lộ đứng trước mặt, gã theo phản xạ muốn lùi về sau, vừa giật giật người, Lộ Dương đã đè chân gã lại.
“Đừng có nhúc nhích nha, chân đã gãy xương còn lăn qua lăn lại như thế kẻo tàn phế đấy.” Lộ Dương đè bắp chân gã, áp nó trên mặt đất, nhanh chóng nắn xương đùi vài cái thì xác định gã đang nói dối, chân một chút việc gì cũng không có, kéo ống quần lên ngay cả da cũng chẳng mảy may trầy trụa.
“Mày muốn làm gì? Thả tao ra.” Thằng Tư vùng vẫy chân muốn thoát khỏi kiềm chế của Lộ Dương, lại không nghĩ rằng nhìn tay đối phương còn gầy yếu hơn so với mình lại nặng tựa nghìn cân không cách nào thoát khỏi, dưới tình thế cấp bách vội vung tay về phía Lộ Dương.
Lộ Dương nhìn cũng không nhìn đưa tay còn lại ra đỡ, tiếp đó ngoặt tay gã ra sau lưng trực tiếp đẩy ngã thằng Tư trên đất, “bịch —-” một tiếng rõ vang, làm thằng Tư có hơi choáng váng, sau đó ngón tay cái Lộ Dương ấn lên một huyệt vị trên đùi gã, nói: “Đừng sốt sắng, chữa chân cho anh mà thôi.” Nói rồi tăng thêm lực đạo trên tay, khiến thằng Tư rên thành tiếng.
Bên kia Bang ca sau khi bị Lộ Dương đẩy một cái đập mặt vào bồn hoa, mặt mũi đều bị trầy vài đường, lửa giận trong lòng nổi lên ngùn ngụt, bò dậy lao vào phía Lộ Dương, vừa tới đã bị Trâu Kỳ đứng sau Lộ Dương lấy chân đạp một cước văng xa ba thước, ngay sau đó Mã Đại Cáp trong xe bỗng nhiên phóng xuống, trực tiếp nhào tới trên người Bang ca, hung ác nhe răng kề sát mặt gã, doạ Bang ca hồn vía lên mây, mà thân thể Mã Đại Cáp lại quá lớn, gã bị đè căn bản không tìm được đường trốn.
Tiểu Đao ở một bên chứng kiến một màn hiện tại quả thực không đành lòng nhìn thẳng, xông lên thì đánh không lại nhưng lại không thể lâm trận bỏ trốn, chỉ biết đứng trơ ra đó.
Lộ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua Bang ca hừ hừ nằm trên đất, bật cười một tiếng, xoa đầu thằng Tư, cười nói: “Chân ổn chưa? Hửm?”
Chân thằng Tư vốn chẳng bị gì ban nãy lại bị Lộ Dương ấn một cái, đến giờ vẫn râm ran đau buốt, gã không biết tên nhóc này đã làm trò gì, chỉ cảm giác bản thân hình như sẽ què thật, vừa nghe Lộ Dương nói liền rú lên, “ĐẠI CA ƠI! THẰNG NÀY LÀM GÌ CHÂN EM RỒI? ĐAU CHẾT EM!!!MUỐN GÃY RỒI!!”
Trước thằng Tư khóc chỉ là giả vờ, bây giờ gào lên là thật, Lộ Dương nghe đến vui tai, gào thế này mới có sức thuyết phục chứ ban nãy diễn quá giả tạo, nhìn bộ dạng gã ôm chân cứ như tàn phế đến nơi liền nói, “Không phải vừa rồi anh muốn nó gãy lắm sao, vừa khéo, một hồi chúng ta có thể đi đến phòng khám hẹn trước, ngày mai lại cùng anh chụp X quang, yên tâm đi, chân mà què thật chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, thế này thì sao, từng này.” Nói rồi giơ ngón tay, chính là con số Bang ca ra giá khi nãy.
“Không không không.” Thằng Tư nghe tới đây thoáng cái run rẩy, dám khẳng định nếu gã nói được, giây kế tiếp chân còn lại cũng sẽ bị Lộ Dương tháo khớp đùi luôn, “Không cần chụp không cần chụp, kỳ thực vừa nãy không đụng trúng, tôi chỉ bị hoảng sợ nên nói sảng thôi, cậu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt tôi.”
“Không đụng trúng?” Giọng điệu Lộ Dương tràn đầy kinh ngạc, “Tôi còn tưởng tông gãy chân anh rồi chứ, hoá ra là hiểu lầm.”
“Đúng đúng đúng, là hiểu lầm hiểu lầm!!” Thằng Tư vội thuận theo lời cậu.
“Nếu không đụng trúng thì tốt.” Lộ Dương giống như là thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi, “Vậy anh bây giờ thật không sao rồi?”
“Phải phải phải.”
“Thế thì.” Lộ Dương đột nhiên chuyển đổi câu chuyện, cười lạnh nói, “Chúng tôi coi như vừa rồi các người cố ý mưu toan lừa gạt.”
Thằng Tư nghe mà đờ đẫn cả người, nhìn Lộ Dương lại nhìn Trâu Kỳ đã thu thập xong Bang ca đứng cạnh cậu, nhất thời không biết nguỵ biện ra sao.
Tiểu Đao đứng gần đó cắn răng, bước lên nói với Lộ Dương, “Lôi Phong đại ca, bạn em anh ta….”
“Chờ một chút.” Lộ Dương cắt ngang thanh niên, “Cậu gọi tôi là gì?”
“Lôi, Lôi Phong đại ca.” Tiểu Đao chần chờ một chút, cậu ta biết rõ cái tên này nhất định là đối phương bịa đặt, nhưng cũng không biết nên xưng hô thế nào, chỉ có thể gọi như vậy, “Không phải tên đó ạ?”