Sự việc cứ thế phát triển như Nguỵ Vô Tiện đã dự đoán, cũng không biết là thuận lợi đến mức kỳ lạ, hay là kỳ lạ đến mức thuận lợi. Bọn hắn tìm được tay rồi tìm được chân, tìm được chân rồi tìm được thân thể, một đường đi về phía tây, chắp nối được bảy tám phần cái thi thể không biết thuộc về người nào này.
Nhưng vào buổi tối bọn hắn tìm thấy phần thân thể, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên cảm thấy, Lam Vong Cơ đuổi tiểu lang quân kia đi, không chỉ đơn thuần là vì sợ nó nổi lên xung đột với Nguỵ Vô Tiện.
Lam Vong Cơ dường như có một loại bảo hộ có ranh giới mơ hồ đối với cậu thiếu niên kia. Lúc đầu Nguỵ Vô Tiện nghĩ rằng Lam Vong Cơ luôn muốn mang Lam Vân Hằng theo bên người, nhưng sau đó phát hiện, phàm việc gì có thể theo dõi được, nắm chắc trong tay, thì Lam Vong Cơ sẽ để cho nó đi làm, một khi sự việc phát triển không dự đoán được, đa phần vẫn là cho nó tránh đi. Ví dụ như bắt Nguỵ Vô Tiện trên đường đi, dễ như trở bàn tay, mặc dù Nguỵ Vô Tiện cũng quậy, có đôi khi còn quậy dữ dội, cố tình gây khó cho bọn họ, Lam Vong Cơ đều để cho cậu thiếu niên đó tự xử lý, đến khi sắp lên núi ăn thịt người, phía trước khó đoán, thì lại không mang nó theo.
Lần này đi Lịch Dương cũng giống vậy, Lam Vong Cơ thà đưa nó đi thật xa, cùng với các sư huynh đồng môn đi săn đêm, cũng không mang nó theo bên người, đi băng qua vũng nước đục mà chuyến này bọn hắn trước mắt không nhìn thấy bờ đâu.
Nguỵ Vô Tiện ngẫm nghĩ, cảm thấy cho dù luyện tập thì cũng nên lúc co lúc giãn, bảo hộ như Lam Vong Cơ có vẻ hơi quá mức chu đáo. Nhưng mà về chuyện của Lam Vân Hằng, những điều nên hỏi hắn cũng đã hỏi, những gì nên nói cũng đã nói ra, những suy nghĩ còn lại và những lời chưa nói xong, giống như cái dằm trong lòng bàn tay, bình thường không nhận thấy, phải sờ tới, mới cảm giác có chút khác thường.
Nhưng Lam Vong Cơ rất nhanh đã sờ đến cái dằm này của hắn. Bởi vì y bị Nguỵ Vô Tiện làm cho say.
Lam Vong Cơ khi say không ồn ào không quậy phá, hai gò má không đỏ, tim đập rất nhanh, ngây thơ đến mức khiến Nguỵ Vô Tiện nhịn cười tới đau ngực.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã cười không nổi nữa.
Hắn nghe thấy được mùi hương Càn Nguyên của Lam Vong Cơ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT