Nguỵ Vô Tiện bước ra khỏi Phục Ma động, một tay cuộn cuốn sách lại một nửa, một tay ẵm đứa bé nhỏ xíu, tìm một tảng đá bị ánh nắng mặt trời chiếu đến nóng hổi mà nằm xuống, sau đó tuỳ ý để đứa bé ghé vào ngực mình. Ánh nắng quá tốt, phơi nắng đến nỗi chân tay không muốn nhúc nhích, chỉ muốn đánh một giấc, cuốn sách còn chưa xem xong một tờ, đã bị hắn che trên mặt, ngăn ánh nắng chói chang.
Đứa bé kia ở trên ngực hắn nhích tới nhích lui, nước miếng thấm ướt cả một mảng vạt áo trước. Nguỵ Vô Tiện tập mãi thành quen, chỉ dùng một tay chậm rãi vòng ở phía trước, nhẹ nhàng vỗ, đề phòng đứa bé rơi xuống.
Hắn cứ thế nằm một hồi, bên tai nghe thấy âm thanh sột soạt của áo váy nữ tử cọ qua mặt cỏ. Hắn vén một góc cuốn sách lên, Ôn Tình từ bên trên liếc nhìn hắn một cái, sau đó đưa tay, thật cẩn thận ẵm đứa bé từ trên ngực Nguỵ Vô Tiện sang bên mình.
Ôn Tình hỏi: "Cho ăn rồi?"
"Cho ăn rồi cho ăn rồi, nên vỗ cũng đã vỗ rồi," Nguỵ Vô Tiện vươn vai một cái, "Mấy chục người chúng ta, còn không ăn đàng hoàng bằng hai đứa nhóc".
Ôn Tình nói: "Chẳng lẽ không nên như vậy hay sao?"
Dừng một chút, lại nói: "Ai biểu ngươi không chịu trồng củ cải. Nếu trồng củ cải, hiện giờ đã có củ cải ăn".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Củ cải rất khó ăn á".
Ôn Tình không để ý đến hắn, tay có chút thuần thục nâng đầu đứa bé lên, để cho nó áp vào hõm cổ của mình. Đứa bé vốn mơ mơ màng màng, ánh nắng ấm áp như lớp lụa mỏng mềm mại bao phủ, chẳng mấy chốc đã ngủ say sưa. Ôn Tình đứng một bên, làm như cũng không cảm thấy mệt, Nguỵ Vô Tiện nhìn bọn họ, đôi mắt dưới ánh mặt trời có chút cay xót, không khỏi ngáp một cái, nói: "Ngươi ẵm nó thêm một chút, đợi ta ngủ nửa canh giờ. Đây không phải là con ta, mà là tổ tông của ta."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play