Hô hấp Lam Vong Cơ dồn dập đến doạ người, dùng đầu ngón tay sờ lên dấu răng bị Nguỵ Vô Tiện cắn mạnh ở trên đầu vai: "Nguỵ Anh, ngươi ..."
"Tỉnh rồi là tốt nha," đuôi mắt Nguỵ Vô Tiện vẫn còn hơi ửng đỏ do tình sự, lúc này chính là tràn ngập ý cười, "Ta vừa rồi còn nghĩ, nếu ngươi quên mất chuyện sáng nay, thì ta nên đi nói với ai đây?"
Lam Vong Cơ chụp lấy tay hắn, dùng hết sức lực nói: "Sẽ không quên".
Lực đạo đó làm Nguỵ Vô Tiện đau đến mức suýt "hít hà" một tiếng, rồi lại cố gắng nuốt tiếng kêu đau xuống, cái tay không bị nắm mò xuống dưới, không nhẹ không nặng khẩy một cái vào tính khí vẫn đang nóng bỏng đến đáng sợ kia của Lam Vong Cơ.
"Đã không quên, sao ngươi còn không tiếp tục?"
Vẻ mặt Lam Vong Cơ đột nhiên biến đổi, nhưng lại mạnh mẽ kềm nén xuống.
Nguỵ Vô Tiện dứt khoát ngồi dậy, tiến gần tới tỉ mỉ hôn lên khoé môi và gò má của Lam Vong Cơ, hơi thở phớt qua tóc mai của Lam Vong Cơ, ở bên tai y thấp giọng nói: "Lam Trạm, ta không say, ta tỉnh táo, ta hiểu rất rõ. Lần này và lần trước không giống nhau ... ta muốn".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play