Bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Nguỵ Vô Tiện lập tức rụt người vào trong giường, không nói tiếp nữa, quay qua nói với Lam Vong Cơ: "Ngươi đi xem thử ... Ta, ta đứng dậy không được".
Lam Vong Cơ gật đầu, đặt chén trà lên chiếc bàn nhỏ trước giường. Lát sau gian phòng ngoài truyền đến giọng nói của bà chủ khách điếm đến đưa cơm và đồ ăn, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nhận ra đã qua giờ Tuất, lúc này mới miễn cưỡng đứng lên khỏi giường, mang theo chút ướt át giữa hai chân cùng với nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.
Ánh nến của trản đèn liên tiếp sáng rực lên, chắc hẳn Lam Vong Cơ đưa tiền đủ nhiều, nên bữa tối mang đến khá phong phú, lại có nhiều món ăn địa phương, đồ ăn trên chiếc bàn không lớn lắm chen chen chúc chúc bày ra hơn nửa bàn, bên cạnh còn đặt một vò rượu. Nguỵ Vô Tiện im lặng rót một chén rượu, đặt ở giữa bàn, Lam Vong Cơ ngồi đối diện nhìn hắn, gương mặt được ánh nến cháy đượm rọi sáng lên.
Bọn hắn không ai nhúc nhích, ánh nến lay động bên trong chén rượu, Nguỵ Vô Tiện nhìn đốm sáng lắc lư đó, lên tiếng trước: "Lúc trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta ở chỗ mẫu thân ngươi làm ngã một cái kệ, đổ xuống rất nhiều thoại bản và sách nhạc dân gian vui tươi".
Lam Vong Cơ dường như không biết làm thế nào để bắt đầu cuộc nói chuyện này, chỉ gật đầu nói: "Có lúc ta và huynh trưởng đi gặp mẫu thân, bà kể cho chúng ta nghe".
Nguỵ Vô Tiện thoáng mỉm cười một cái, lại nói: "Còn có thư".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT