[Vong Tiện] Thuỳ Ký Vân Đoan

13. Đường còn dài (b)


2 năm

trướctiếp

Lúc Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại là ở trên thuyền. Trăng bạc giữa dòng sông, một vệt sáng rực rỡ kéo dài trên sàn gỗ trong khoang thuyền. Hắn đang tựa vào trong lòng Lam Vong Cơ, trong tay còn cầm dải lụa của mạt ngạch.
Hắn vừa nhúc nhích, Lam Vong Cơ đã cúi đầu hỏi: "Tỉnh rồi?"
Nguỵ Vô Tiện nhất thời ngừng thở. Lúc bọn hắn ở trong động, trên mặt Lam Vong Cơ vẫn còn dính máu, mở mắt ra lần nữa thế mà đã lau sạch sẽ, đôi mắt nhạt màu nhìn thật gần như vậy, lại là Hàm Quang Quân như sương như tuyết, không nhiễm bụi trần kia.
Lam Vong Cơ thấy hắn ngây người, nghi ngờ trong người hắn còn chưa khoẻ, liền đi kiểm tra mạch môn của Nguỵ Vô Tiện. Không ngờ đột nhiên Nguỵ Vô Tiện đưa tay lên, gập ngón tay lại, nhẹ nhàng quét qua mi tâm của Lam Vong Cơ một cái, rồi dọc theo đường nét đẹp đẽ như điêu khắc đó, một đường lướt qua sống mũi, lưu loát dứt khoát trượt qua chóp mũi, trở tay mơn trớn hàm dưới của y.
Lam Vong Cơ đột nhiên bị người ta cợt nhả: "......"
Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng nói: "Ồ, hoá ra là thật nha ...."
Không hề báo trước, bên cạnh hắn chợt phát ra một tiếng ho khan, sau đó thành một tràng tiếng ho. Nguỵ Vô Tiện gần như giật bắn người, vô thức rụt tay lại, cho rằng Lam Vong Cơ đi trừ tuý đi đến tận hang ổ của quỷ ho lao, quay đầu liền thấy cả một đám thiếu niên, xô xô đẩy đẩy đứng hết lên, đứa nào cũng không nhìn bọn hắn, đều là tự kẹp ghế dưới nách, chen lấn nhau, để bỏ chạy trước. Cửa khoang thuyền nhỏ, bọn chúng chen nhau một chỗ, không biết ai lớn tiếng la "Ngươi đỏ mặt cái gì", lại có ai đó nói "Ta thấy ngươi đỏ mặt nên ta mới đỏ mặt", còn có một giọng nói chắc là của Lam Tư Truy nói: "Hàm, Hàm Quang Quân, chúng ta đi ra ngoài trước ...."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp