Mặt trời buổi chiều chói chang, mặt đất nóng lên có thể khiến tâm trạng của con người trở nên bực bội.
Ở nơi hoang vu, Triệu Vũ Tích tìm một chỗ bóng, cô ta cởi áo khoác lót dưới đất để ngồi.
Cô ta cởi mũ làm thành cây quạt, không ngừng quạt nhưng sự oi bức không hề giảm đi chút nào.
Tóc cô ta bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính trên sườn mặt, trên cổ và mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng, quần áo dính bùn, cả người hết sức chật vật.
Cô ta làm một buổi sáng mới trồng được 20 cây, tay của cô ta đã bị cái cuốc cọ xát đến đỏ bừng, còn tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ nổi bọng nước.
Triệu Vũ Tích tức giận đến cắn răng.
Điều khiến người ta tức giận nhất chính là, mỗi một cây đều cần cô ta đích thân đào hố, trồn cây, vùi đất, thiếu một cây cũng không được.
Còn lại 280 cây, cô ta phải trồng đến bao giờ đây?
Ở bệnh viện, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc, hai người đi theo phía sau bé gái.
Bé gái đi đến chỗ thang máy, có thể là không biết cách ấn thang máy, em xoay người đi đến cầu thang bộ.
Kiều Tịch nhíu mày, cô đưa theo Lục Hoặc, không đi được cầu thang bộ.
“Vì sao phải đi theo em ấy?” Lục Hoặc ý thức được Kiều Tịch đi theo đứa bé lúc nãy.
“Lúc nãy anh không thấy em ấy một mình chạy ra từ phòng bệnh sao? Em ấy nhỏ như vậy, chạy loạn khắp nơi nguy hiểm biết chừng nào, chúng ta phải biết yêu thương nhi đồng.” Kiều Tịch đẩy anh, mở cánh cửa đằng sau cầu thang.
Lục Hoặc giật giật môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống nghi hoặc trong lòng.
Vừa đẩy cửa ra, Kiều Tịch đã thấy đứa bé ngồi trên bậc thềm của cầu thang, đôi tay bé gái ôm lấy chân, đôi mắt đỏ lên, nhỏ giọng khóc.
Thấy có người tới, bé gái hoảng sợ, em sợ hãi vùi đầu vào trong đầu gối, súc thành một hình tròn, hận không thể ẩn thân.
Kiều Tịch vươn tay về phía Lục Hoặc.
Thiếu niên xinh đẹp trên xe lăn đẹp nhướng mày, “Cái gì?”
“Thứ lúc nãy em đưa cho anh, lấy ra đây.”
Lục Hoặc từ túi quần lấy ra một chiếc kẹp nhỏ, là Kiều Tịch mua trước khi ra khỏi siêu thị, trên người cô không có túi nên bảo anh cầm giúp.
Anh đặt chiếc kẹp hình dâu tây được khảm hai viên thủy tinh vào tay cô.
Tay Kiều Tịch rất đẹp, mềm mại trắng nõn, đầu ngón tay còn phiếm màu hồng nhạt, trời sinh chính là đôi tay được nuông chiều, chiếc kẹp nhỏ đặt trong lòng bàn tay cô có vẻ phá lệ xinh đẹp.
Tiếp theo, Lục Hoặc thấy cô cầm chiếc kẹp nhỏ đi đến ngồi xuống bên cạnh bé gái.
Bé gái cảm nhận được bên cạnh có người, em hoảng sợ ngẩng đầu, phát hiện bên cạnh mình có một chị gái xinh đẹp ngồi xuống.
“Tặng cho em.” Kiều Tịch đưa chiếc kẹp tóc trong tay cho cô bé, Bạo Phú đưa toàn bộ tư liệu liên quan đến cô bé lấy được từ chỗ hệ thống của Triệu Vũ Tích cho cô xem.
“Chị biết em à?” Cô bé tên là Hoàng Lị Lị, năm nay mới học lớp 2, thân hình của em nhỏ gầy, màu môi rất nhạt, cô bé giống Kiều Tịch, có bệnh tim, hơn nữa sắp tới phải làm phẫu thuật.
“Ừ, chị biết em, em là Lị Lị, là đứa bé rất tốt.”
“Em không thể lấy đồ của chị.” Hoàng Lị Lị nhìn chiếc kẹp thủy tinh xinh đẹp kia, có chút luyến tiếc dời mắt, nhưng cô bé biết, không thể lấy đồ cả người xa lạ, không thể tùy tiện nhận quà từ người khác.
Kiều Tịch cong mắt, “Lúc trước em tan học cứu một con mèo, là do chị không cẩn thận lạc mất.”
Từ tư liệu của Bạo Phú, Lị Lị sẽ thường xuyên đưa thức ăn cho một số con mèo hoang, lần gần nhất, cô bé cứu một con mèo thoi thóp từ trong tay những đứa trẻ khác.
Giọng nói Kiều Tịch mềm nhẹ, “Cảm ơn em đã cứu nó.”
Lị Lị thật kinh ngạc, “Mèo con là của chị à?”
“Là chị không cẩn thận lạc mất.” Kiều Tịch lừa gạt Lị Lị, cô dờ mái tóc mềm mại của Lị Lị, “Có thể nói với chị vì sao lúc nãy em khóc không?”
Biết được mèo con là của người chị xinh đẹp, Lị Lị cảm thấy người chị trước mặt thân thiết thêm vài phần, cô bé nhìn Kiều Tịch, lại nhìn Lục Hoặc ngồi trên xe lăn phía đối diện, cô bé không lên tiếng.
“Không cần lo lắng, em nói cho chị biết, có lẽ chị sẽ có cách giúp em giải quyết, em đã cứu mèo của chị, chị nên giúp em.” Kiều Tịch dụ dỗ.
Lị Lị nhỏ giọng nói: “Em bị bệnh, ba mẹ đều rất khổ sở, mỗi ngày bọn họ phải làm việc vất vả, kiếm tiền chữa bệnh cho em.”
“Trong nhà không có tiền, ba nợ các chú khác rất nhiều tiền.”
“Em không muốn chữa bệnh.”
“Bạn cùng bàn nói với em rồi, không chữa bệnh sẽ chết, em không sợ chết, em chỉ sợ sau này không được thấy ba mẹ nữa.”
“Nhưng mà em chết, ba mẹ sẽ không phải chịu khổ.”
Lị Lị có rất nhiều rất nhiều phiền não, rõ ràng tuổi tác còn nhỏ, đáng lẽ ra nên ngây thơ hoạt bát trải qua tuổi thơ, nhưng căn bệnh lại đè nặng trên cơ thể bé nhỏ của cô bé.
“Chị biết rồi.” Kiều Tịch kẹp chiếc kẹp dâu tây lên mái tóc Lị Lị, “Em giúp chị, chị cũng sẽ giúp em.”
Đứa bé hiền lành ngoan ngoãn nên vui vẻ mỗi ngày.
Lị Lị có chút mờ mịt.
“Em làm phẫu thuật thì sẽ không chết, sau này đừng nói như vậy nữa.” Kiều Tịch nhìn năng lượng xanh trên mu bàn tay của cô bé, “Chờ em chữa khỏi bệnh, sau này có thể ở bên ba mẹ của mẹ, còn có thể làm chuyện em muốn làm.”
“Lớn lên em muốn làm cái gì?”
“Nhà ẩm thực.” Lị Lị có chút thẹn thùng, cô bé ngượng ngùng, trong giọng nói đều là sự ngây thơ và khát khao, “Em muốn ăn thật nhiều món ngon.”
Kiều Tịch cười gật đầu, “Chờ em trưởng thành, em có thể đi khắp nơi trên thế giới, ăn hết tất cả các món ngon.”
“Em muốn đưa ba mẹ cùng đi ăn……”
Trong ánh mắt đỏ lên của Lị Lị toàn là ánh sáng, năng lượng xanh trên mu bàn tay của cô bé từng chút sáng lên.
Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, anh yên tĩnh nhìn Kiều Tịch phía cầu thang đối diện.
Anh không biết vì sao Kiều Tịch muốn tìm cô bé này, muốn an ủi đối phương, nhưng cô ngồi ở trên cầu thang, làn váy màu xanh thủy mặc tản ra, tóc dài đen bóng nhu thuận rũ ở sau người, cả người cô ôn nhu đến lạ kỳ.
Cô rũ mi, lời nói nhỏ nhẹ, nói chuyện với đứa bé, giọng nói vui vẻ của hai người tràn ngập sau cầu thang trống vắng.
Lục Hoặc buông xuống mi mắt, không dám nhìn kỹ.
Kiều Tịch nhìn năng lượng xanh trên mu bàn tay Lị Lị tăng vọt, trực tiếp đạt tới 100%, cô không khỏi cười lên, trẻ em thật dễ dỗ.
Giọng nói Bạo Phú vang lên: “Chủ nhân, chỉ khi năng lượng xanh thấp hơn 10% thì phụ nữ xấu xa kia mới có thể cướp được, bây giờ có 100% năng lượng xanh, người phụ nữ xấu xa kia làm gì cũng không thể cướp đi được.”
Kiều Tịch không nghĩ tới nhiệm vụ lần này ung dung dễ dàng như vậy.
Đột nhiên, Lị Lị tiến đến bên tai Kiều Tịch, vươn đôi tau nhỏ che lấp bên miệng, cô bé nhỏ giọng nói: “Chị ơi, anh trai xinh đẹp kia đang nhìn trộm chị.”
Kiều Tịch ngước mắt nhìn, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc, đối phương bình tĩnh dời mắt.
Đôi môi xinh đẹp của cô cong lên, học dáng vẻ của Lị Lị, tiến đến bên tai cô bé, nhưng giọng nói của cô thì không nhỏ chút nào, đủ để Lục Hoặc nghe được, “Em đi hỏi anh trai kia, chị có đẹp không?”
Lị Lị bị Kiều Tịch xúi giục, đi qua thật, cô bé hồn nhiên mở miệng: “Anh ơi, có phải chị ấy rất đẹp không?”
Thiếu niên trên xe lăn nhìn cô gái cười rực rỡ ở phía đối diện, đôi tai phía dưới mái tóc màu đen của anh lặng lẽ đỏ lên.
Ba mẹ của Lị Lị mới từ bên ngoài trở về, hai người đứng trước cửa phòng bệnh, cũng không biết con gái mình lúc nãy đi khỏi phòng bệnh.
Gương mặt hai người phủ đầy sự u sầu.
Người phụ nữ trung niên cắn chặt răng, “Em nói.”
Người đàn ông giữ chặt bà, tay có chút run rẩy, “Nghĩ thêm cách khác đi, cho dù bán máu tôi cũng sẽ góp đủ tiền.”
Khóe mắt người phụ nữ trung niên đau xót, bà chỉnh lại mái tóc rối bời, hạ quyết tâm, “Nếu không thì chúng ta bán căn nhà dưới quê đi.”
Căn nhà dưới quê kia là nơi nương thân cuối cùng của gia đình, nhà ở không lớn lại có thể chứa một nhà ba người.
Tay người đàn ông lại run rẩy, môi giật giật, không phát ra âm thanh, ông ấy cúi đầu, bả vai vô lực sụp xuống, “Bán đi.”
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hai vợ chồng nhìn khuôn mặt kinh diễm đột nhiên xuất hiện ở phía sau cửa phòng bệnh, trong mắt họ tràn ngập sự kinh ngạc, “Cô……”
“Tiền Lị Lị làm phẫu thuật tôi sẽ chi trả, chuyện phẫu thuật tôi cũng sẽ cho người liên hệ với bệnh viện nhanh chóng sắp xếp.” Kiều Tịch không quanh co lòng vòng, “Còn về tiền, coi như tôi cho hai người mượn, hai người viết một tờ giấy ghi nợ, sau này trả từ từ.”
Cho dù bọn họ không trả tiền, Kiều Tịch cũng sẽ không làm gì bọn họ, dù sao người cô muốn giúp là Lị Lị, viết giấy nợ chỉ là phòng ngừa vạn nhất, dù sao cô cũng không hiểu biết hai người họ.
Người đàn ông và người phụ nữ trung niên khϊếp sợ nhìn đối phương, quả thực không thể tin được, đây là thần tiên do ông trời phái đến giúp gia đình họ!
Biếtđược Kiều Tịch phải về, Lị Lị không nỡ, cô bé cầm lấy đầu ngón tay của cô, “Chị ơi, chị phải đi à?”
Kiều Tịch sờ đầu cô bé, “Chờ em hết bệnh, nỗ lực đi học, không cần nghĩ đến việc chết hay không, ngoan ngoãn trưởng thành, nếu có người xấu làm chuyện không tốt, nói lời không hay với em, em hãy nói cho ba mẹ của em, biết không?”
Lị Lị ngoan ngoãn gật đầu, ngón tay mềm mại của cô bé lôi kéo Kiều Tịch, “Chị, em muốn thơm chị.”
Kiều Tịch sửng sốt, cô theo bản năng nhìn về phía Lục Hoặc bên cạnh.
“Cô nhìn tôi làm gì?” Thiếu niên như con cá bị quấy nhiễu, anh lập tức dời ánh mắt.
Kiều Tịch cong môi, cô cúi đầu.
Lị Lị nhẹ nhàng thơm một cái trên mặt Kiều Tịch, “Tạm biệt chị gái xinh đẹp.”
Đầu quả tim của cô có chút mềm, như được ngâm vào nước ấm.
Vốn dĩ Kiều Tịch cảm thấy việc ngăn cản nhiệm vụ công lược của Triệu Vũ Tích là một chuyện rất phiền phức, là chuyện bị bắt ép làm, bây giờ cô đột nhiên phát hiện, còn khá thú vị.
Ở nơi hoang vu, Triệu Vũ Tích đang trồng cây dưới ánh nắng chói chang đột nhiên nghe được hệ thống tuyên bố: Nhiệm vụ thất bại, tiếp thu trừng phạt.
“Cái gì?” Tay cầm cuốc của Triệu Vũ Tích ngừng lại, “Tôi còn đang trồng cây, sao nhiệm vụ lại thất bại rồi?”
Hệ thống: Mùi ẩm mốc quấn thân một tuần.
“Cái gì?”
Lúc này Triệu Vũ Tích thật sự ngẩn ra rồi, tại sao lại như vậy? Có phải hệ thống xuất hiện vấn đề không? Hơn nữa, vì sao cô ta lại phải chịu trừng phạt?
Sau khi rời khỏi bệnh viện, lúc Kiều Tịch đưa Lục Hoặc trở về căn phòng nhỏ ở Lục gia đã là hoàng hôn.
Cô đã rất quen thuộc căn nhà nhỏ này, “Hôm nay em rất vui.”
Sáng nay hơn 10 giờ cô tới tìm Lục Hoặc, hiện tại là 6 giờ chiều, cô đã hấp thu được gần tám giờ năng lượng vàng, hơn nữa cô thường nhân cơ hội đụng vào Lục Hoặc, đặc biệt là trên đường trở về, cô cố ý giả bộ ngủ, đem đầu dựa vào trên vai Lục Hoặc, năng lượng vàng không ngừng bịcô hấp thu.
Hiện tại cô có 36% năng lượng vàng, đồng nghĩa với việc cô có thể kéo dài 108 giờ sinh mệnh, cũng chính là hơn bốn ngày.
Kiều Tịch thật sự quá vui sướng.
“Cô nên về rồi.” Ánh mắt của cô gái nhìn về phía anh đầy nóng rực, vẻ mặt anh mất tự nhiên dời mắt, bên tai có chút nóng.
Hôm nay Kiều Tịch đã hấp thụ đủ rồi, cô ngoan ngoãn gật đầu, không tiếp tục chơi xấu để ở lại, “Ngày mai em lại đến tìm anh.”
Lục Hoặc không lên tiếng.
Lúc này, người hầu đột nhiên gõ cửa, “Thiếu gia, quản gia đưa bác sĩ Kim tới xem chân cho cậu.” Cô ấy nghĩ tới gì đó, cố ý nói thêm một câu, “Họ đã ở cửa, bây giờ đang đi vào.”
Kiều Tịch kinh ngạc, bây giờ cô muốn chạy cũng không kịp rồi, “Em trốn nơi nào đây?”
Căn phòng này không lớn, đồ đạc đơn sơ, liếc mắt một cái đã có thể thấy hết căn phòng.
Gương mặt lạnh lùng của Lục Hoặc bình tĩnh, nhìn thấy trong mắt cô gái luôn luôn chơi xấu đầy sốt ruột, anh cảm thấy buồn cười.
“Đi phòng sách.”
“Phòng sách của anh chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy hết, không thể trốn được.” Đôi mắt nhỏ của Kiều Tịch ghét bỏ nhìn anh.
Lục Hoặc không lên tiếng, anh chuyển động xe lăn đi vào phòng sách, anh bật đèn, đi qua phía bàn, “Cô trốn phía dưới bàn, lát nữa đừng đi ra.”
Phía dưới bàn có một tấm gỗ chắn, trốn ở bên trong quả thật sẽ không nhìn thấy.
Kiều Tịch đành phải ngoan ngoãn gật đầu, cô đi qua chui vào phía dưới bàn.
Làn váy của cô gái tản ra, lộ ở bên ngoài, Lục Hoặc cong lưng, muốn giúp cô giấu kỹ.
“Hoặc thiếu gia, cậu ở phòng sách à.” Giọng nói của quản gia Lục đột nhiên vàng lên từ phía sau lưng, cơ thể Lục Hoặc cứng đờ, vẻ mặt anh không đổi, anh ngồi thẳng dậy.
“Hoặc thiếu gia, cậu muốn nhặt cái gì, tôi giúp cậu.” Quản gia tiến lên một bước.
Lục Hoặc chuyển động xe lăn, đi về phía sau bàn, vừa lúc che ở phía trước Kiều Tịch, vẻ mặt anh lạnh nhạt, “Không cần, tôi nhặt lên rồi, ông tìm tôi có việc gì?”
“Lão gia bảo bác sĩ Kim đến kiểm tra chân cho cậu.” Cho dù chân Lục Hoặc không thể đi cũng không thể để nó tùy ý héo mòn, khiến tình hình trở nên càng kém.
Lúc này, bác sĩ Kim cũng đi vào, “Hoặc thiếu gia.”
Căn phòng sách nhỏ chứa bốn người, thân hình Kiều Tịch mảnh khảnh, hoàn toàn có thể trốn dưới bàn sách.
Cô nhớ tới di động của mình để ở bên ngoài, cô vội duỗi tay kéo ống quần của Lục Hoặc, muốn nhắc nhở anh.
Lục Hoặc rũ mắt nhìn Kiều Tịch phía dưới bàn.
Cô gái có làn da trắng, mái tóc đen bóng, mắt ngọc mày ngài, cô đáng thương ôm lấy hai chân, tủi thân ngồi xổm phía dưới bàn, đôi mắt xinh đẹp to tròn của cô hướng về phía anh chớp chớp.
Cô giống như yêu tinh mê hoặc con người.
Mặt Lục Hoặc không có biểu cảm gì nhưng ngón tay để trên tay vịn siết chặt.
Kiều Tịch có chút gấp gáp, cô buông ống quần của Lục Hoặc ra, đôi tay nhỏ mềm mại nắm lấy chân Lục Hoặc.
Cơ thể của thiếu niên trên xe lăn căng chặt.
Phía dưới, Kiều Tịch làm khẩu hình: “Di động, di động của em……”
Cô không biết là, bởi vì gấp nên cơ thể của cô dựa gần vào chân Lục Hoặc.
Đường cong yểu điệu đè nặng lên quần dài màu đen của thiếu niên, Lục Hoặc nhìn mảnh vải màu xanh thủy mặc kề sát quần mình kia, ánh mắt anh dần dần tối lại.
“Hoặc thiếu gia, làm sao vậy?”
Lục Hoặc buông xuống mi mắt, “Không sao, chân có chút ngứa.”
Kiều Tịch ở phía dưới bàn nhìn thấy lá mầm non trên đỉnh đầu anh lại hiện ra, không ngừng lay động.