Khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ.

Đầu Kiều Tịch choáng váng, trước ngực co rút đau đớn, đau đến nỗi sắc mặt của cô trở nên trắng bệch.

Cô nắm chặt ngực, đẩy ra cánh cửa trước mặt, trong sân có một bóng người cao ngất đang ngồi.

Kiều Tịch đi nhanh về phía đối phương, "Giúp tôi. . ."

Lời còn chưa nói hết, dưới chân cô dừng một chút, chật vật nhào về phía trước.

Kiều Tịch ngã nhào trên người đối phương, xúc cảm lạnh như băng truyền tới khiến cơn đau co quắp trước ngực cô trong nháy mắt được hóa giải.

Thân thể cô không khống chế được, vô ý thức xích lại gần đối phương, tham lam cảm giác lành lạnh trên người anh.

[Bắt đầu hấp thu năng lượng.]

"Cái gì?" Trong đầu Kiều Tịch truyền tới giọng nói ngây thơ như trẻ em.

Cảm giác đau đớn ở tim được giảm bớt, cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, đập vào mắt là một gương mặt xuất chúng, đẹp đến tận cùng.

Đôi mắt đen nhánh của đối phương bình tĩnh nhìn cô.

"Anh đang nói chuyện với tôi?" Kiều Tịch hỏi đối phương.

Bóng người trên xe lăn mở miệng: "Cút."

Sắc mặt tái nhợt của Kiều Tịch từ từ khôi phục, trên gương mặt trắng như tuyết lộ ra nét đỏ ửng nhàn nhạt như say rượu, vừa diễm lệ vừa xinh đẹp, cô theo bản năng lắc đầu một cái, "Không cút, thoải mái."

Trên người anh lành lạnh rất thoải mái, dựa vào anh, cô không thấy khó chịu.

Tay Kiều Tịch với lên vạt áo của đối phương, nắm lấy không buông, đầu cô tùy ý cọ vào trong ngực của đối phương một cái, "Anh cho tôi dựa chút đi."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mềm mại êm dịu, chỗ cuối câu hơi giương lên khiến người nghe thấy mềm mại tận cốt tủy.

Bóng người trên xe lăn cúi đầu, gương mặt anh không có biểu cảm gì, anh gỡ từng ngón tay của cô khỏi vạt áo mình.
"Đau." Chân mày xinh đẹp của Kiều Tịch hơi nhíu lại, người say rượu không biết điều mà chỉ trích đối phương, "Anh làm tay tôi đau."

Lục Hoặc nhíu mày, hất tay Kiều Tịch ra.

"Chủ nhân, hấp thu nhiều một chút." Giọng nói như trẻ em đó lại vang lên, còn mang theo sự kích động trong vô thức.

Kiều Tịch nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn anh, "Anh đang nói gì vậy?"

Vẻ mặt Lục Hoặc rất nhạt nhẽo, anh đẩy tay của cô ra.

Lúc bị đẩy ra, Kiều Tịch theo bản năng ôm lấy cổ của đối phương, hai người đồng thời rớt xuống từ xe lăn.

"A." Kiều Tịch bị đè ở phía dưới, thân thể của cô gái là mềm mại nhất, làm gì bị đè nặng như vậy bao giờ, cô đau đến mức khóe mắt đỏ lên.

Lúc mọi người tìm đến, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông đè trên người Kiều Tịch, chui đầu vào hõm vai của cô, hết sức mập mờ, mà đôi mắt Kiều Tịch thì đỏ lên, giống như bị ức hiếp đến khóc.
"Tiểu Tịch!"

Thấy con gái bị người đàn ông xa lạ đè lên, sắc mặt thống khổ, cổ áo mở toang ra, mẹ Kiều cả kinh, máu trong người chảy ngược, giận đến mức giọng nói run rẩy, "Cậu làm gì với con gái tôi thế hả?"

Hai tay Lục Hoặc chống đỡ trên mặt đất, nâng nửa người trên lên, anh còn chưa kịp kéo hai chân dậy đã có người tiến lên kéo anh qua một bên.

Mẹ Kiều đi giày cao gót, bước nhanh tới xem con gái, "Tiểu Tịch không sợ."

Hôm nay là lễ chúc thọ của ông cụ Lục, sau khi Kiều Tịch rời khỏi phòng khách thì mãi không trở lại, mẹ Kiều lo lắng cho con gái nên dẫn người đến tìm cô.

Sau đó nhìn thấy một màn trước mắt này.

Mẹ Kiều vội vàng đỡ Kiều Tịch dậy, giúp cô sửa sang lại cổ áo, kiểm tra một lượt, phát hiện trên người con gái không bị thương thì bà mới yên tâm, "Có mẹ ở đây, không ai có thể ức hiếp con."
Kiều Tịch nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cô ngoan ngoãn dựa vào trên bả vai của mẹ Kiều, đôi mắt cong lên, "Mẹ."

Mẹ Kiểu ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người con gái, bà biết con gái uống say, bà phân phó người đỡ Kiều Tịch đi về xe.

Chờ con gái rời đi, mẹ Kiều không nhịn được mà làm khó dễ, "Người này ức hiếp con gái tôi, Kiều gia nhất định sẽ truy cứu tới cùng."

Quản gia Lục không nghĩ tới tiểu thư của Kiều gia sẽ xuất hiện tại chỗ ở của Lục Hoặc, một màn lúc nãy mọi người đều nhìn thấy, Lục Hoặc đè trên người Kiều tiểu thư.

Toàn bộ thành phố B đều biết, vợ chồng Kiều thị rất cưng chiều con gái, Kiều tiểu thư bị ức hiếp, sợ rằng Kiều gia sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Thái độ của quản gia Lục đầy kính cẩn, mở miệng nói: "Bà Kiều, chuyện này tôi sẽ báo lại với lão gia, xin chờ một chút."
Ở bên cạnh, hai chân Lục Hoặc không thể đi nhưng không có ai giúp đỡ anh, anh phải tự bò về xe lăn. Áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần dài màu đen cũng dính không ít bụi đất, cả tay cũng bẩn, nhưng không hề làm hao tổn vẻ đẹp của anh.

Anh yên tĩnh ngồi trên xe lăn, mí mắt rũ thấp, lấy tay vỗ nhẹ bụi bẩn trên người mình.

Không bao lâu, ông cụ Lục tới.

Vẻ mặt mẹ Kiều tức giận, trong giọng nói không có sự tôn trọng như ngày thường, "Lục lão tiên sinh, chuyện ngày hôm nay, Lục gia phải cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý."

Hôm nay là lễ chúc thọ của ông cụ Lục, vốn là ngày náo nhiệt vui mừng, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, sắc mặt của ông cũng không dễ nhìn.

Trước lúc tới ông cụ Lục đã nghe quản gia báo cáo, đại khái cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, ông nhìn về phía Lục Hoặc, nghiêm giọng chất vấn, "Cháu giải thích thế nào?"
Lục Hoặc ngẩng đầu lên, anh nhìn về phía ông cụ Lục, "Không liên quan đến tôi."

Ông cụ Lục chất vấn thêm lần nữa, "Cháu xúc phạm tiểu thư của Kiều gia à?"

Giọng nói Lục Hoặc chắc chắn: "Tôi không làm."

"Nếu như không làm thì lúc nãy chuyện gì đã xảy ra?"

Lục Hoặc nhíu mày, "Cô ấy kéo tôi ngã xuống đất."

Mẹ Kiều tức giận cười, "Ở đây nhiều người nhìn thấy cậu ức hiếp con gái tôi như vậy. Ông cụ Lục, tôi và chồng vẫn luôn kính trọng cách làm người công chính của ngài, hy vọng hôm nay ngài sẽ không thiên vị bất kỳ ai."

Đôi mắt ông cụ Lục tối lại, "Người Lục gia làm sai, tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm." Ông phân phó quản gia Lục, "Đưa roi tới đây."

"Vâng, lão gia."

Ông cụ Lục cầm cây roi dài xấp xỉ một thước, chĩa về hướng Lục Hoặc, "Hành vi của cậu không ngay thẳng, phạm sai lầm thì phải chịu xử phạt."
Dứt lời, cây roi trong tay ông cụ Lục hướng về phía Lục Hoặc, hung hăng đánh lên người anh.

"Bộp " một tiếng vang dội, cây roi mang theo cả tiếng gió.

Ông cụ Lục ra tay cũng không lưu tình, lần sau còn nặng hơn lần trước, "Người Lục gia trước nay không bao giờ làm chuyện hạ lưu, cháu mau xin lỗi Kiều gia!"

"Tôi không sai, sẽ không xin lỗi." Môi Lục Hoặc trắng bệch, mu bàn tay đặt trên tay vịn của anh nổi lên gân xanh, hai chân của anh không thể đi, chỉ có thể bị động ngồi trên xe lăn để người ta đánh.

Ông cụ Lục ra tay ác hơn, "Súc sinh."

"A." Nhìn thấy cây roi vụt qua trên mặt Lục Hoặc, có người không nhịn được thấp giọng kêu lên.

Chỉ thấy trong chớp mắt, trên gương mặt thanh tú của Lục Hoặc có thêm một vết đỏ, màu da của anh rất trắng khiến vết thương trở nên nổi bật hơn.
Không ai lên tiếng khuyên can.

Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hai chân Lục Hoặc không thể đi, Kiều Tịch đột nhiên xuất hiện ở nơi này, có lẽ có hiểu lầm, nhưng không ai đề xuất để Kiều Tịch đến đối chất, cũng không ai muốn đi tìm kiểu kỹ.

Lúc Kiều Tịch tỉnh lại đã là buổi tối.

Nghe được động tĩnh, mẹ Kiều không kiềm được niềm vui mừng, "Tiểu Tịch, con tỉnh rồi."

"Có nơi nào không thoải mái không?" Mẹ Kiều ân cần hỏi con gái.

Kiều Tịch lắc đầu một cái, cô kinh ngạc nhìn mẹ Kiều ở trước mặt, thì ra không phải nằm mơ, mẹ Kiều ở trước mặt cô có gương mặt rất giống mẹ cô trong thế giới thực.

Mẹ Kiều bây giờ mới yên tâm, "Tiểu Tịch, chuyện người Lục gia ức hiếp con, mẹ đã lấy lại công đạo giúp con rồi."

"Ức hiếp con?" Kiều Tịch có chút kinh ngạc.
"Lúc mẹ tìm được con, vừa vặn nhìn thấy Lục Hoặc đó đè trên người con, nếu như mẹ đến muộn một chút. . ." Mẹ Kiều không dám nghĩ lại, "Chuyện này, ông cụ Lục đã trừng phạt Lục Hoặc."

"Mẹ, mọi người hiểu lầm rồi, không ai ức hiếp con cả."

Nguyên chủ bị bệnh tim nên không thích hợp uống rượu, mà trong bữa tiệc hôm nay cô ấy lại uống cả một chai rượu.

Nguyên chủ chết vì bệnh tim tái phát, lúc cô xuyên qua đang trong trạng thái say rượu và tái phát bệnh tim. Sau đó cô đi vào một cái sân nhỏ, đụng phải một người đàn ông, lúc ấy cô đã hướng về phía đối phương cầu cứu.

Kiều Tịch nói với mẹ Kiều: "Là con không cẩn thận kéo đối phương ngã xuống, không phải đối phương ức hiếp con."

Mẹ Kiều kinh ngạc nhìn con gái, "Thật vậy à?"
"Vâng." Kiều Tịch gật đầu một cái.

Mẹ Kiều nghĩ đến cảnh Lục Hoặc không muốn nói xin lỗi lại bị ông cụ Lục đánh cho một trận, bà thở dài nói: "Lúc ấy mẹ nhìn thấy con nằm trên đất, vừa vội vừa tức, không ngờ tới lại khiến đối phương bị oan. Ngày mai mẹ và cha con sẽ đích thân đến Lục gia xin lỗi."

Mẹ Kiều trấn an con gái, "Con nghỉ ngơi trước cho khỏe, chuyện này mẹ làm sai vì không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, mẹ và cha con sẽ bồi thường tử tế cho Lục gia."

Sau khi mẹ Kiều rời đi, căn phòng yên tĩnh lại.

Kiều Tịch đưa tay che ngực, trong ngực cô cứ bức bối, còn có chút không thoải mái.

Cô xuyên thành nữ phụ bị bệnh tim trong sách, thân thể nguyên chủ không tốt, tính tình kiêu căng, nhưng gia thế và vóc dáng lại hết sức ưu tú. Từ nhỏ đến lớn, cô ấy đều được cha mẹ cưng chiều, ở đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.


Nhưng mà, cô ấy chẳng qua là bàn đạp cho nữ chính mà thôi.

trên gò má, mang một vẻ đẹp như đồ sứ trắng bị vỡ nát.

Lông mi của anh đem rậm mà cong, sống mũi cao ngất, chỗ nào cũng đẹp mắt, anh thật sự rất đẹp.

Trong sách nhiều chỗ miêu tả nam chủ rất tuấn tú, nhưng không đề cập đến dáng dấp của Boss phản diện lại xuất sắc như vậy. Nhất là ánh mắt của anh rất sạch sẽ trong suốt, vùng trán thanh tú, có vẻ đẹp tinh xảo của thiếu niên.

Cô từ từ đi về phía anh.

Trong đầu cô, giọng nói của Bạo Phú đột nhiên xuất hiện, hưng phấn lạ thường, "Chủ nhân, bắt đầu hấp thu năng lượng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play