Vương Thư đóng giả thành người bị hại, phối hợp với cảnh sát điều tra, vài ngày sau khi về nhà, ông không nhận thêm liên hệ nào của cảnh sát.
Ông cảm thấy kỳ quái, Thẩm Quyền và Hồ Bình Phàm không khai ra ông sao?
Rất nhanh, Vương Thư không để tâm chuyện này nữa, vì đã đến ngày giỗ của Vương Ngôn Tự.
Cùng ngày đó, Vương Thư mua một bó hoa Dành Dành, đi xe tới nghĩa trang, ông bước nhanh qua một hàng dài bia mộ màu xám trắng.
Mộ của con ông nằm cách đó không xa, ông nôn nóng muốn kể ra hết thảy những gì đã giấu kín trong lòng nhiều năm.
Vương Thư đột nhiên dừng bước, ông thấy có người đứng trước mộ.
Người này còn vô cùng quen thuộc, là Thẩm Hổ.
Thẩm Hổ không mặc cảnh phục, áo thun và quần đen gọt bớt đi khí thế sắc bén bao nhiêu năm của ông, nhưng ngay cả như thế, dáng người cao lớn của ông mà đứng đấy, vẫn lộ ra cảm giác không dễ chọc vào.
Trước mộ đặt một bó hoa hồng trắng, Vương Thư thấy thế thì oán hận trong lòng.
Vờ vĩnh! Mấy năm nay, ông chưa bao giờ thấy Thẩm Hổ đến thăm Vương Ngôn Tự, giả bộ thế này để ai xem, bản thân rõ ràng là một thằng giết người!
Vương Thư kiềm chế cảm xúc, không tiến lên, ông vẫn chưa quên thân phận hiện tại của mình, ông lui lại mấy bước, định chờ Thẩm Hổ đi rồi mới tới sau.
Thẩm Hổ lúc nào cũng cảnh giác lại không phát hiện sự có mặt của Vương Thư, ông đặt tay lên bia đá, giọng nói thoải mái, quen thân như bạn cũ gặp nhau: "Cậu thế nào rồi? Chúng ta đã 10 năm không gặp."
"Năm đó, anh thề nhất định phải bắt được Hồ Bình Phàm, thật xin lỗi, bắt cậu chờ lâu như vậy." Thẩm Hổ chú ý thấy bia mộ sạch sẽ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ, "May mà quản lý ở nghĩa trang này cũng rất có trách nhiệm, nếu không, anh sẽ phải giúp cậu lau dọn rồi."
Nghĩa trang là một nơi còn yên tĩnh hơn cả bệnh viện, lời của Thẩm Hổ giống như cơn gió không thể tránh, truyền đầy đủ vào tai Vương Thư.
Cả người Vương Thư cứng đờ, giọng điệu rất thân thiết của Thẩm Hổ làm lòng ông sinh ra chút sợ hãi.
Thẩm Hổ vẫn đang nói chuyện, mấy năm nay, ông phải gánh rất nhiều áp lực và lòng tin được đặt vào mình, mỗi lần nằm mơ, đều là rất nhiều chuyện phát sinh năm đó, giống như không lúc nào thôi nhắc nhở ông, nhất định phải bắt được Hồ Bình Phàm.
"Anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy thằng ranh nhà cậu, trông cậu một bộ không sợ trời không sợ đất, làm đổ bể hết kế hoạch nằm vùng của anh, anh lúc đấy còn nghĩ tới chuyện rút súng bắn cậu một phát." Thẩm Hổ nói, "Không ngờ cậu lại thay anh, thuận lợi trà trộn vào tổ chức của Hồ Bình Phàm."
"Thật không hiểu sao cậu lại muốn dính vào chuyện này, cậu không phải cảnh sát, không được huấn luyện, chỉ dựa hết vào một bầu nhiệt huyết, cậu cũng không nghĩ tới người mẹ đã nuôi cậu lớn lên sẽ đau khổ nhường nào vì hành động của cậu."
Ánh mặt trời chiếu vào mặt Thẩm Hổ, ta có thể thấy rõ khuôn mặt quanh năm lạnh lùng lại đang lộ ra bi thương và thư thái.
"Cậu trà trộn vào tổ chức, truyền tin lại cho anh, thế mà cuối cùng......" Thẩm Hổ đột nhiên im lặng, môi mím lại, sau một lúc lâu mới nói tiếp, "Trời hôm nay nắng quá......"
--- Thật ra, thời tiết và thăng trầm phát sinh trong xã hội không có vấn đề gì, Thẩm ca anh xem, bao nhiêu người vì Hồ Bình Phàm mà cửa nát nhà tan như vậy, nhưng mặt trời thì vẫn mọc mỗi ngày, người cần phải hành động chính là chúng ta, anh chắc chắn hiểu được đạo lý này, phải không?
--- Hứa với anh, phải còn sống trở về.
--- Em hứa.
"Cộp cộp......"
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Hổ cảnh giác xoay người lại nhìn, khi thấy người tới là Vương Thư, ông nghi hoặc hỏi: "Bác sĩ Vương, sao anh lại ở đây?"
Vương Thư đi tới chỗ Thẩm Hổ, mỗi một bước chân, tuyệt vọng trên mặt ông lại càng nhiều hơn, ông nói với giọng khàn khàn: "Tôi là ba của Vương Ngôn Tự."
Thẩm Hổ ngây ngẩn cả người.
Vương Thư tiếp tục bước về phía trước, ông nắm chặt cánh tay Thẩm Hổ, giống như người đuối nước nắm lấy tia hy vọng sống sót cuối cùng: "Tại sao Ngôn Tự năm đó lại chết, không phải do cậu thẩm vấn nó sao?"
Thẩm Hổ nhìn biểu cảm của Vương Thư, thấy được đối phương không nói dối, ông lúc này cũng không muốn truy cứu nhiều, vì lời nói của đối phương đã kéo ông trở về hồi ức đau khổ nhất.
"Có Ngôn Tự âm thầm giúp đỡ, chúng tôi trong ngoài phối hợp, ngày đó quăng một lưới bắt được hết tổ chức buôn ma túy của Hồ Bình Phàm." Đây là chiến công có thể làm người ta kiêu ngạo, nhưng khi Thẩm Hổ đề cập, trên mặt ông chỉ có đau đớn, "Khi tôi tìm thấy Ngôn Tự, cậu ấy nằm trong số thành viên của băng buôn ma túy, người gầy trơ xương, giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác......"
Môi Vương Thư mấp máy, một câu đầy đủ cũng không thốt được: "Có phải...... là Hồ......"
"Là Hồ Bình Phàm phát hiện cậu ấy nằm vùng, hơn nữa còn ép tiêm ma túy vào người cậu ấy. Sau đó, tôi tự mình đưa cậu ấy đi cai nghiện, động viên cậu ấy, xin cậu ấy đừng bỏ cuộc."
"Lúc tinh thần cậu ấy hơi tỉnh táo, cậu ấy yêu cầu muốn tôi thẩm vấn, khi đó, Hồ Bình Phàm vẫn còn lẩn trốn bên ngoài, tôi không thể công bố cậu ấy là nằm vùng." Mắt Thẩm Hổ đỏ lên, bàn tay siết tấm bia đá nổi gân xanh, "Nhưng mà tôi lại không ngờ, đó là lời từ biệt cuối cùng của cậu ấy với tôi."
Sắc mặt Vương Thư trắng bệch, mặt trời chói chang trên đỉnh đầu phủ ánh nắng ấm áp lên người ông, nhưng trái tim ông theo mỗi câu kể của Thẩm Hổ lại từ từ lạnh lẽo.
"Cậu ấy tự sát, trước khi tôi đến thì cậu ấy đã dùng một lượng thuốc lớn." Thẩm Hổ bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười như tiếng nghẹn ngào bị ép chặt xuống đáy lòng, "Tại sao không có ai phát hiện? Những tên buôn ma túy đáng ghét như vậy, có người thấy cũng sẽ không cản lại."
Vương Thư hỏi: "Vậy cuối cùng, nó nói gì?"
Thẩm Hổ hít một hơi sâu, nói: "Cuối cùng, cậu ấy xin tôi, trước khi bắt được Hồ Bình Phàm thì đừng công bố thân phận nằm vùng của cậu, nếu không, người nhà, bạn bè lẫn người bên cạnh cậu ấy đều có thể bị trả thù."
Thẩm Hổ nghiêm mặt nhìn Vương Thư: "Tuy tôi không biết tại sao bao nhiêu năm như vậy mà anh không xuất hiện, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, cậu ấy không phải tên buôn ma túy, mà ngược lại, cậu ấy là một người anh hùng chân chính, không lâu sau, tôi sẽ mở họp báo công bố mọi chuyện, anh là ba của Ngôn Tự, tôi hy vọng anh có thể tham dự."
Nước mắt Vương Thư trào ra, đôi mắt mờ mịt, ông đứng không nổi nữa.
Nằm vùng --- vậy mấy năm nay, ông đã làm cái gì.
Hồ Bình Phàm hại con của ông, ông cũng đồng dạng phá hủy tiền đồ tốt của Thẩm Quyền.
"Xạch---" Nhành hoa Dành Dành trong tay bị ông siết gãy đôi, rớt trên mặt đất,
Vương Thư quỳ hai gối xuống.
Thẩm Hổ bị hành động của ông làm giật mình, vội vã nâng ông dậy.
Vương Thư nói: "Thật xin lỗi, tôi sai rồi......"
Thẩm Hổ không rõ Vương Thư đang nói cái gì, đành bảo: "Anh đứng lên trước đã......"
Nhưng chưa cần Thẩm Hổ đỡ dậy, Vương Thư lại đột nhiên đứng lên, bước lảo đảo hai bước về phía trước, miệng lẩm bẩm: "Tôi nên xin lỗi Thẩm Quyền, là lỗi của tôi, tôi phải làm gì... để Ngôn Tự không thất vọng, phải làm gì để nó... không thất vọng!"
Vương Thư bị vấp chân, Thẩm Hổ nhanh nhẹn đỡ lấy ông, ông ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của Thẩm Hổ có mấy phần tương tự với Thẩm Quyền, giọng ông run run: "Con của cậu không bị bệnh, là tôi nói dối."
Đồng tử mắt Thẩm Hổ co lại, ông kéo Vương Thư, truy hỏi: "Anh nói thế là có ý gì?"
Nước mắt dàn dụa trên mặt Vương Thư, nếu không nhờ Thẩm Hổ đang kéo ông, chắc ông lúc này đã khóc đến không thể đứng vững: "Hồ Bình Phàm lừa tôi! Thằng đó gạt tôi, nói cậu giết Ngôn Tự, tôi muốn trả thù cậu, nên chẩn cho con của cậu có bệnh tâm thần ai ai cũng ghét, biến thằng bé thành tội phạm......"
Ông nên sớm nghĩ ra, dù con của ông có vô tội hay không, đầu sỏ gây nên tất cả vẫn là Hồ Bình Phàm chứ không phải Thẩm Hổ.
Ông đem nỗi ân hận và tự trách không thể ở bên cạnh Ngôn Tự lúc lớn lên, sau khi đối phương mất, trút hết lên đầu Thẩm Hổ.
Sắc mặt Thẩm Hổ trắng bệch, ông bất giác buông tay ra.
Vương Thư ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm lấy chân Thẩm Hổ, vừa kêu khóc vừa không ngừng nói xin lỗi.
======================
Hoa Dành Dành