Lương Chấp không nhận ra người bên cạnh Thẩm Quyền là ai, nhưng chỉ bằng vào bộ mặt bình thường đấy là cậu có thể xác định gã kia chính là Hồ Bình Phàm.

Sự bình thường của đối phương cũng là một loại đặc sắc.

Cậu vô cùng bất an, dù trong quá khứ, Hồ Bình Phàm làm bạn với Thẩm Quyền gần như suốt cả quãng thời gian lớn lên, nhưng đó đều là có âm mưu, Thẩm Quyền hiện tại mà còn tin Hồ Bình Phàm thì coi như tiêu rồi.

Đang lúc Lương Chấp nghĩ muốn mặc kệ tất cả, nói ra hết thảy, Vương Thư nhét một miếng vải bố vào mồm cậu.

Lương Chấp: "Ư ư ư!" Vai pháo hôi cậu không có thoại trong chương này sao?

Thẩm Quyền nhíu mày, sự lo lắng trong mắt không thể diễn tả bằng lời, hắn như không tự chủ được, muốn bước về phía trước nhưng lại cứng rắn kìm bản thân lại.

Lương Chấp lập tức ngừng giãy dụa, đây là lần đầu tiên cậu có thể nhìn và hiểu rõ biểu cảm trên mặt Thẩm Quyền.

Thẩm Quyền đang diễn kịch! Nhận ra điều này, Lương Chấp mới hơi an tâm một chút.

Thẩm Quyền nhìn sang Vương Thư, trong mắt tràn đầy không thể tin được: "Bác sĩ Vương, tại sao chú lại làm vậy?"

Tâm trạng được giải tỏa sau một thời gian dài bị đè nén trong lòng, biểu cảm của Vương Thư có chút vặn vẹo, nhưng Thẩm Hổ bị cách chức vẫn chưa đủ, mỗi thế thì làm sao so được với nỗi đau mất con của ông, ông còn muốn con của gã đó phải sa đọa, ông nói: "Chú đang giúp cháu đấy, Thẩm Quyền, ở sâu trong nội tâm cháu, có phải là muốn giết Lương Chấp không?"

Vương Thư thôi miên Thẩm Quyền đã nhiều ngày, ông tự tin có thể khơi dậy sát ý của Thẩm Quyền.

Lương Chấp nghe mà sợ nhảy dựng, lão già này điên rồi à? Nói năng linh tinh gì thế?

Hồ Bình Phàm quay ra nhìn Thẩm Quyền, hành động của Vương Thư nằm trong dự kiến của gã, có thể nói đây là một màn gã cũng rất mong chờ, gã nói: "Có cơ hội tốt thế này, cậu ra tay đi."

Thẩm Quyền giơ vật cầm trong tay lên, Lương Chấp nhìn kỹ, là một con dao còn đút trong vỏ.

Dao được rút ra, đây là một con dao hoàn toàn mới tinh, dưới ánh sáng phản chiếu, nó lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Thẩm Quyền cầm dao, bước không nhanh không chậm qua, rồi dừng trước mặt Lương Chấp, ánh mắt của hắn vẫn ôn hòa như thường ngày, có chút lãnh đạm và ghét bỏ.

Lương Chấp hơi hoảng hốt, cậu cảm thấy giây tiếp theo Thẩm Quyền sẽ nói: hôm nay không ăn thịt xào ớt xanh.

Chớp mắt, bụng truyền đến cơn đau, Lương Chấp đau đến rớt nước mắt, cũng may là miệng cậu bị nhét giẻ rồi, nếu không chắc cậu sẽ gào ầm lên ngay tại chỗ.

Máu tươi rỉ ra, thấm vào quần áo, nhuộm đỏ cả phần lưỡi dao chưa đâm vào thịt.

Thẩm Quyền buông tay cầm dao, hắn xô mạnh Lương Chấp một cái, rồi đứng nhìn cả người cả ghế té trên đất thảm hại.

Tóc mái hơi dài phủ một lớp bóng tối trên mắt hắn, Lương Chấp cố gắng nhìn cảm xúc trong đáy mắt Thẩm Quyền, nhưng cậu nhìn không hiểu.

"Đau quá --- hệ thống, tao sắp chết phải không......" Lương Chấp cảm thấy nếu không nói ra thì cậu sẽ thật sự chết vì đau mất.

"Hệ thống, sao mày không nói gì vậy, tao chết rồi, câu chuyện này còn sửa đúng được nữa không?"

"Hóa ra Thẩm Quyền vẫn muốn giết tao, chắc là anh ấy chê tao phiền quá, nhịn tao lâu rồi."

"Mệt tao vẫn một lòng yêu ảnh, tao sẽ không bao giờ yêu đương nữa!"

"Cậu không chết được." Hệ thống rốt cuộc nhịn không được, cất tiếng.

Lương Chấp phát hiện vết thương trên bụng không còn đau nữa: "Gì?"

Hệ thống nói: "Hắn đâm cậu nhát này chỉ là thương tích ngoài da, nếu muốn giết cậu thật, cậu còn cơ hội ở đây mà gào với tôi sao?"

Lương Chấp: "Vậy rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?"

Lương Chấp không đau nên không còn quằn quại nữa, cậu cuộn mình lại, nằm bất động.

Nhìn thấy Lương Chấp như vậy, tay buông thõng bên người của Thẩm Quyền khẽ run, nhưng hắn chỉ quay đi, không liếc mắt thêm nữa.

Không sao...... Hắn đã thí nghiệm rất nhiều lần.

Lương Chấp vốn là người hắn muốn giết, bây giờ hắn làm vậy, đã là đi ngược lại với dự tính ban đầu.

Nhưng mà vẫn cảm thấy lạnh quá - Thẩm Quyền không nhìn thấy môi mình nhợt nhạt, đôi mắt u ám, như thể chỉ cần gió thổi qua là cả người sẽ té ngã.

Bộ dáng lúc này của hắn, ngược lại làm cho Vương Thư và Hồ Bình Phàm tin rằng Lương Chấp đã bị giết chết.

"Ha ha ha ha!" Vương Thư cười phá lên, ông rất hài lòng.

Thằng con của Thẩm Hổ giờ đã là tội phạm giết người, còn có cái gì làm ông sảng khoái hơn cái này chứ.

Nhưng ông vừa cười vừa khóc, ông sống lâu cũng hiểu rõ, cho dù báo được thù, con của ông cũng không trở về nữa.

Hại chết con của ông không chỉ có mỗi Thẩm Hổ, còn một tên đầu sỏ chân chính nữa.

Hồ Bình Phàm chú ý tới ánh mắt của Vương Thư, gã mỉm cười: "Ông nhìn tôi như thế làm gì?"

"Nếu không phải do mày, con tao thế nào lại dính vào ma túy." Vương Thư giơ súng lên nhắm ngay Hồ Bình Phàm, hận ý trong mắt cực sâu.

"Xem ra ông đã muốn xử lý tôi từ lâu." Hồ Bình Phàm bị súng nhắm vào nhưng trên mặt vẫn mang ý cười nhàn nhạt, giống như gã chỉ là một người qua đường, tất cả trước mắt đều không liên quan đến gã.

Bộ dáng này của gã đã chọc giận Vương Thư, người sau suýt chút nữa bóp cò súng, nhưng lý trí bảo ông dừng lại, ông hơi cười, nụ cười làm cho khuôn mặt ông càng vặn vẹo: "Tao sẽ không làm dơ tay mình."

Bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên, mười mấy người cảnh sát dũng mãnh xông vào, súng nhắm thẳng vào bọn họ, trong đó có Thẩm Quang Minh.

Cảnh sát nhận được cuộc gọi, báo có kẻ cầm dao đâm người bị thương, ai mà ngờ lúc tới hiện trường lại thấy tình cảnh này.

Phát hiện người ngã trên mặt đất là Lương Chấp, đồng tử mắt Thẩm Quang Minh co lại, nòng súng lúc này không biết nên nhắm vào ai, anh quát lớn: "Không được nhúc nhích!"

Vương Thư vứt súng đi, giơ hai tay lên cao như thể vô tội: "Anh cảnh sát cứu tôi với! Giết Lương Chấp là Thẩm Quyền, người bên cạnh cậu ta là tội phạm bị truy nã Hồ Bình Phàm! Bọn chúng còn muốn giá họa cho tôi!"

Những lời này làm đội cảnh sát càng cảnh giác thêm, não Thẩm Quang Minh trống rỗng.

Anh hai thế nào lại giết Lương Chấp chứ?

Thẩm Quang Minh sững sờ nhìn bộ mặt không biểu cảm của Thẩm Quyền: "Anh?"

Thẩm Quyền không nhìn nòng súng, đứng che trước mặt Hồ Bình Phàm, hắn nở một nụ cười ngượng ngùng, nói một câu không hiểu đầu đuôi gì: "Không ngờ phải không?"

"Mấy năm nay, chú luôn cho rằng anh sớm muộn cũng đi sai đường, thậm chí lúc Lương Chấp tiếp cận anh, chú cũng tìm mọi cách ngăn cản." Khi Thẩm Quyền nói lời này, ánh mắt nặng trịch, không thấy được ánh sáng, "Hồi đó, anh hận không thể giết quách chú luôn."

Thẩm Quang Minh cảm giác như có cái gì nghẹn cổ anh lại, một câu cũng không nói được.

Vương Thư quát: "Các người trốn không thoát đâu! Giơ tay chịu trói đi!"

Hồ Bình Phàm cười nhạo một tiếng, liếc nhìn Vương Thư: "Nhảy nhót làm trò cười, kế tiếp mới là màn hay."

Gã vu vơ hỏi một câu: "Thẩm Hổ đâu, lão đấy chắc cũng phải đến đây chứ?"

Thẩm Quang Minh vẫn còn đang chấn động trước lời của Thẩm Quyền thì bả vai bị vỗ một cái, anh quay đầu nhìn thì thấy ngay người không nên xuất hiện ở đây.

"Ba? Sao ba lại......"

Thẩm Hổ vẫn mặc đồng phục cảnh sát, hoàn toàn không có dáng vẻ của người mới bị cấp trên cách chức, nhìn qua thì không thấy ông khác lắm so với thường ngày.

"Chuyện gì vậy?" Vương Thư thất thố hỏi.

Thẩm Hổ như người chết được tái sinh, cảnh sát đứng bên cạnh ông cả thở mạnh cũng không dám, tất cả mọi người đều sửng sốt.

"Còn chưa lên cứu con tin à, muốn tôi tự ra tay sao?"

Lời của Thẩm Hồ làm mọi người hoàn hồn, đội cảnh sát tiến lên.

Vương Thư đang liên tục lầm bầm tại sao Thẩm Hổ lại xuất hiện ở đây như thể không có chuyện gì xảy ra.

Thẩm Quyền lập tức nhặt súng dưới đất lên, cùng giằng co với đội cảnh sát.

Thẩm Quang Minh vọt tới bên cạnh Lương Chấp đầu tiên, anh cởi bỏ dây trói, kiểm tra mạch đập rồi thở dài nhẹ nhõm, sau đấy muốn cõng Lương Chấp lên.

Lương Chấp nãy giờ vẫn giả chết bèn lập tức ngăn động tác của Thẩm Quang Minh lại, tay cậu dính đầy máu, tóc bết mồ hôi dính chặt vào khuôn mặt trắng bệch, nhưng giọng nói thì lại đầy sức sống: "Từ từ, tôi muốn xem đến cuối cùng."

Bây giờ mà đưa đi cấp cứu, cậu sẽ bỏ qua đoạn kịch tính nhất.

Hai tay Thẩm Quang Minh run rẩy: "...... Con mẹ nhà ông nói linh tinh gì đấy!"

"Suỵt---" Lương Chấp mơ hồ nhận ra Thẩm Quyền muốn làm gì, cậu thì thầm: "Ông nói với bọn họ là tôi chết rồi đi."

Thẩm Quang Minh còn đang cho rằng Lương Chấp nói sảng, anh cõng cậu lên, chạy ra ngoài, nhưng mà anh còn thật sự nghe lời Lương Chấp, hô to: "Cậu ấy chết rồi!"

Hồ Bình Phàm thò đầu ra từ sau lưng Thẩm Quyền, "Mày cố tình mắc bẫy phải không?"

Thẩm Hổ không trả lời câu hỏi của Hồ Bình Phàm, mà ông nhìn về phía Thẩm Quyền, giọng điệu nghiêm khắc: "Con đừng mắc thêm lỗi nữa."

Nhưng Hồ Bình Phàm và Thẩm Hổ đối đầu nhau nhiều lần như vậy, cho dù đối phương không định lảng tránh, trong lòng gã cũng biết rõ, gã cười nói: "Vậy mày có nghĩ, tao biết mày cố tình mắc bẫy không?"

"Đúng là tao muốn mày đến đây, tận mặt chứng kiến thằng con của mày trở thành tội phạm giết người đấy."

"Thế thì sao?" Thẩm Hổ lạnh lùng ác nghiệt như một ngọn núi băng quanh năm không tan chảy, "Nó là người trưởng thành, nên chịu trách nhiệm cho hành động của mình."

"Đây chính là đúng và sai, phải trái phân minh trong mắt ba sao?" Thẩm Quyền ngước mắt lên, trên mặt đầy tuyệt vọng, giọng nói lộ ra tâm trạng sắp sụp đổ, "Thật ra hiện tại lại đúng ý ba rồi đấy...... Ba có thể bắt giữ con hợp pháp rồi."

Thẩm Quyền giống như đã buông xuôi, hắn vứt súng đi, Hồ Bình Phàm thấy vậy, nói: "Sao lại làm thế, giơ tay chịu trói không phải là hành động nên làm của kẻ xấu."

Gã lôi đạn khói trên người ra, nhanh nhẹn rút chốt, xung quanh lập tức mù mịt sương khói, cản trở tầm nhìn của mọi người.

Vương Thư đứng ho khan trong làn khói, ông sợ Hồ Bình Phàm và Thẩm Quyền trốn thoát nên lấy ra một chiếc điều khiển vòng chân phát điện, tàn nhẫn ấn nút.

Bộ điều khiển này, ba Thẩm giữ một cái, ông ta lén lút giữ một cái, mấy năm trước ông còn sử dụng vật này để diễn kịch, làm Thẩm Quyền hiểu lầm, càng oán hận Thẩm Hổ sâu hơn.

Hồ Bình Phàm rất hài lòng với sự thay đổi của Thẩm Quyền, phải thừa nhận, đối phương là tác phẩm gã bồi dưỡng tỉ mỉ nhất trong mấy năm này, gã thậm chí còn không thể chờ được, muốn nhìn thấy tương lai Thẩm Quyền và Thẩm Hổ tương tàn.

Mới nghĩ mà đã thấy kích thích thế này, gã làm sao sẽ để Thẩm Quyền bị bắt ở đây chứ.

Gã vừa kéo Thẩm Quyền, vừa muốn đeo mặt nạ bảo hộ đã chuẩn bị sẵn thì đột nhiên, một thứ chất lỏng được tạt lên mặt gã, ngay sau đó là cơn đau như thiêu cháy truyền đến, cùng với tiếng hét thảm.

"A!" Hồ Bình Phàm giơ hai tay muốn chạm vào khuôn mặt đang đau đớn nhưng lại không thể chạm.

Sương khói tản đi, mọi người nhìn thấy tình trạng của Hồ Bình Phảm thì cả kinh, một nửa khuôn mặt của gã đã bị bỏng, nhìn qua vô cùng dọa người.

Rất nhanh, có người chú ý thấy một lọ thủy tinh rỗng nằm trên mặt đất.

"Là Axit Sunfuric!"

Hồ Bình Phàm trợn mắt, đảo ánh nhìn qua từng người, trông gã như ma quỷ xấu xí giấu trong bóng đêm: "Là ai! Rốt cuộc là ai?!"

Thẩm Hổ không chút biểu cảm, ra lệnh: "Bắt."

Hồ Bình Phàm bị đeo còng, cơn đau làm gã mất đi bình tĩnh hay có, chỉ liên lục gào lên hỏi ai đã ra tay với gã.

Vương Thư thở một hơi nhẹ nhõm khi thấy Hồ Bình Phàm không thể trốn, sau đó ông lập tức phát hiện ánh mắt Thẩm Hổ đang tập trung vào điều khiển từ xa trên tay mình, ông phản xạ giấu nó ra sau lưng, cười cười giải thích: "Cảnh sát Thẩm, điều khiển này là tôi do phòng ngừa nên mới giữ một cái."

Thẩm Quyền bị cảnh sát túm dậy, hắn cứ cụp mắt xuống, làm người ta không rõ hắn vẫn còn tỉnh hay đã hôn mê rồi.

Thẩm Hổ hơi nhíu mày: "Nếu ông không vướng gì thì nên theo chúng tôi về để điều tra."

Vương Thư cảm thán mình vẫn còn may, Thẩm Quyền bị điện giật ngất xỉu rồi, ông cười cười: "Đây là dĩ nhiên rồi."

Nhưng trong lòng ông đang nghĩ, rốt cuộc là ai tạt bình axit kia?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play