Ngô Tân nâng Cửu Thiên đứng dậy, tự mình phủi đi bụi đất trên người Cửu Thiên.
“Cửu Thiên, từ hôm nay trở đi, con phải đi qua con đường chưa từng có ai đi qua. Chuyện sư phụ có thể giúp con cũng chỉ là luyện chút công pháp khí sĩ, còn lại đều phải dựa vào bản thân con.”
Cửu Thiên hiểu rõ gật đầu.
“Được rồi, mọi thứ đều đang tiến triển thuận lợi, chúng ta tiếp tục đi tìm Băng Tâm Vẫn Thạch thôi. Nhân tiện cũng giúp con kiểm tra độ hiệu quả của canh khí, nhất định sẽ mạnh hơn canh khí hay nguyên khí bình thường.”
Ngô Tân cười nói, trong mắt đều là ý vui.
Cửu Thiên cũng cười thành tiếng, nói: “Con đã có chút không đợi nổi nữa rồi. Nếu lúc này để con gặp lại đám Nham Giáp Long Quy, con chắc chắn sẽ hạ nó trong một đấm.”
Cửu Thiên nắm chặt tay, cảm nhận sức mạnh dâng trào trong cơ thể, tự tin nói.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt Ngô Tân đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Ông ta kéo Cửu Thiên nhảy lên nhánh cây bên cạnh, căng thẳng nói: “Đừng lên tiếng, có người tới.”
Ngay lập tức Cửu Thiên liền cảm giác mọi thứ xung quanh đều trở nên hư ảo, trên tay Ngô Tân tỏa ra ánh sáng mịt mờ nhưng lại khiến Cửu Thiên cùng mở ra công pháp Thân dung thiên địa.
Cửu Thiên lập tức ngưng thần tĩnh khí, mặc dù không rõ vì sao sư phụ lại có bộ dạng như gặp kẻ địch mạnh như vậy, nhưng không thể nói bộ công pháp thân dung thiên địa này thật sự kỳ diệu, Cửu Thiên có thể cảm giác được làn gió đang chảy qua trong cơ thể hắn, dường như hắn chỉ là một hồn ma.
Ngay sau đó, một luồng sáng rơi xuống từ trên trời, nháy mắt liền dừng ngay cạnh bờ.
Ánh sáng tan đi, đập vào mắt bọn họ chính là hai hình bóng một già một trẻ.
Lão già râu tóc bạc trắng, mặc trang phục võ giả âm dương, toát ra khí chất của núi cao sừng sững uy nghiêm.
Còn cô gái lại trông có vẻ trạc tuổi với Cửu Thiên, khuôn mặt tinh xảo, tóc buộc đuôi ngựa, trang phục võ giả đỏ rực, thoạt nhìn trông rất hào hùng tư sảng, ánh sáng trong tay hóa thành đoản đao.
Cửu Thiên nín thở, có thể thấy rõ tu vi của hai người này đều không tầm thường.
Ở đại lục Ninh Võ, người có thể mặc trang phục võ giả âm dương chỉ có trong truyền thuyết Võ Tôn Âm Dương Cảnh.
Võ giả từ khi luyện ra canh kình đã chia thành năm cấp: nội cương, ngoại cương, nguyên cương, địa cương, Thiên Cương. Khi qua năm cấp này mới thành Âm Dương Cảnh.
Võ giả Âm Dương Cảnh trong truyền thuyết có năng lực một tay che trời, đốt núi nấu biển. Thân hóa lưu quang liền đi xa vạn dặm chỉ trong phút chốc, đây chính là một trong các tiêu chí của các võ giả Âm Dương Cảnh.
Tới trình độ này liền được người đời xưng là võ tôn!
Cửu Thiên lần đầu tiên nhìn thấy võ tôn Âm Dương Cảnh, cảm giác cả người đều kích động. Cô gái bên cạnh lão giả đương nhiên cũng có thực lực không tầm thường, canh kình hóa binh khí, đây là năng lực chỉ nội cương đỉnh mới có được, 18 tuổi đã trở thành võ giả nôi cạng đỉnh phong, thật sự không thể nào tin nổi.
“Sư phụ ngốc, người xem người lại nhìn lầm rồi. Nơi này không có cái gì cả.”
Cô gái bĩu môi, không vui nói.
Lão giả nhíu mày nói: “Không thể nào, rõ ràng ta cảm giác được năng lượng nơi này dao động, hơn nữa còn chưa hoàn toàn tiêu tán.”
Nói xong, lão giả vung tay lên, trên toàn bộ hồ Huyết Nguyệt xuất hiện một mảng phát sáng giống như sao trời.
Ánh sáng lập lòe đủ mọi màu sắc, lão giả nói tiếp: “Có năng lượng canh kình, cũng có năng lượng nguyên khí. Kỳ quái, kỳ quái, đã có người luyện ra công pháp đặc biệt ở nơi này, hoặc là đã có bảo vật xuất thế!”
Trong khi lão giả đang suy nghĩ, cô gái bên cạnh lại không chút khách khí đạp vào chân lão giả: “Sư phụ ngốc, cái gì cũng không có, còn nhìn cái gì chứ. Mau đi làm chính sự đi, không phải đã nói lại đây tìm bảo vật sao?”
Lão giả bị cắt ngang suy nghĩ, bất đắc dĩ nói: “Được, được, được. Chúng ta đi tìm bảo vật, cái con nhóc này không có chút kiên nhẫn nào cả. Đợi đi khi con tu luyện đến bình cảnh ngoại cương, ta xem con làm sao.”
Cô gái khẽ mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu nói: “Không phải có sư phụ người ở đây sao, con còn sợ cái gì chứ.”
Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu, một lần nữa hóa thân thành lưu quang, dẫn theo cô gái biến mất khói phía chân trời chỉ trong tích tắc.
Cửu Thiên chậm rãi nói: “Sư phụ, bọn họ là ai vậy?”
Ngô Tân trầm giọng nói: “Đùng nói chuyện.”
Cửu Thiên không rõ lý do cho lắm, nhưng vẫn nghe theo lời Ngô Tân, đứng yên không nhúc nhích trên cây.
Một lát sau, lưu quang lại bất ngờ xuất hiện trong rừng, lão giả vừa dẫn cô gái đi lại một lần nữa dừng lại cạnh bờ.
Ánh mắt liếc nhìn xung quanh, lão giả có chút thất vọng nói: “Xem ra đã thật sự đi xa rồi. Đáng tiếc, nếu đúng là vị cao nhân ẩn sĩ nào đó ở đây. Thật muốn luận bàn chút công pháp với tên đó.”
Cô gái bỉu môi nói: “Sư phụ ngốc chỉ biết đánh nhau. Đánh tới đánh lui cũng không thấy người đột phá Âm Dương Cảnh.”
Lão giả xấu hổ nói: “Âm Dương Cảnh làm sao có thể đột phá dễ dàng như vậy. Đợi đến khi con tiến vào Âm Dương Cảnh thì biết. Bỏ đi, nói cái này với con làm gì chứ, đi thôi, đi thôi, đi tìm bảo vật.”
Hai người đi vào rừng cây, lần này không còn hóa thân thành lưu quang rời đi nữa.\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT