Ồn ào náo động tóm lại sẽ phải dừng, ngày tháng trở lại bình yên.

5 ngày sau, rừng già Tây Sơn, gió mát hiu hiu, cây cối tươi tốt.

Cửu Thiên vững bước, đứng ở bên dưới thác nước, gió mát lướt qua mặt, nước dội ướt người, thoải mái vô cùng.

Đột nhiên Cửu Thiên mở hai mắt ra, tinh quang lập lòe.

Dưới chân dùng sức giẫm, nhảy vọt lên độ cao ba trượng.

Khí lưu tăng trưởng, bàn chân đạp gió khiến hắn dừng trong hư không một lát, sau đó Cửu Thiên lại giẫm lên thác nước, tiếp tục lộn ngược.

Căn bản không cần hai tay, Cửu Thiên đi thẳng lên đỉnh thác nước.

Tốc độ của hắn rất nhanh, nước đổ xuống căn bản không thể ngăn cản được hắn. Khi hắn sắp lao lên đỉnh núi, đột nhiên cả thác nước cuộn ngược lại, dòng nước hóa thành một con mãnh hổ gầm rú, há cái miệng đỏ lòm về phía Cửu Thiên.

Cửu Thiên không hề sợ hãi, toàn thân ngay lập tức bốc lên ngọn lửa, đánh một quyền vào mãnh hổ.

Liệt Diễm Băng Sơn Quyền.

Tiếng ầm truyền trong không trung, mãnh hổ bị một quyền đánh thành hạt nước ngập trời. Một tay của Cửu Thiên thò vào trong vách núi, không có rơi xuống.

Sau đó lật người nhảy lên, Cửu Thiên đã lên tới đỉnh thác nước.



“Rất tốt, lần này nhanh hơn hôm qua nhiều. Xem ra tu luyện thác nước phải kết thúc rồi.”

Ngô Tân không biết đã từ khi nào đứng ở đỉnh thác nước.

Cửu Thiên thở dốc nói: “Sư phụ, không cần ra tay ác như vậy. Dùng nước hóa vật, lần sau nguy hiểm hơn lần trước, lần trước còn chỉ là hình hươu, lần này biến thành hổ rồi.”

Ngô Tân cười nói: “Không ác một chút, làm sao có thể nhìn thấy cực hạn của con được. Đưa phong lực thạch ở ngực con cho ta.”

Cửu Thiên lấy phong lực thạch đưa cho Ngô Tân, nói: “Sư phụ, sao vậy, sau này không cần phong lực thạch nữa sao?”

Ngô Tân nói: “Đạo cụ tu luyện tốt như này, đương nhiên phải dùng. Chỉ là viên phong lực thạch này hiện nay không có tác dụng lớn với con nữa, cần phải giúp con luyện lại. Có điều còn thiếu ít nguyên liệu, cái này con cầm lấy.”

Ngô Tân để một đóa hoa màu trắng vào tay của Cửu Thiên.

Hoa này tên là hoa Long Diên, toàn thân màu trắng, có mùi thơm. Chính là linh dược mà nhà họ Mục thua Nhà họ Cửu, đồng thời còn thua một quyển Tiểu Phá Diệt Quyền, Cửu Thiên tới bây giờ vẫn nhớ biểu cảm khi người của nhà họ Mục vào ngày hôm sau đưa đồ tới, hận không thể ăn thịt người vậy, ném ở cửa thì rời đi.

Có điều Nhà họ Mục cũng đủ xấu xa, đồ đưa tới đều không dùng được. Hoa Long Diên thì không nói rồi, tuy cũng là linh dược, nhưng tác dụng duy nhất là khiến người sử dụng giữ gìn nhan sắc. Nếu tặng cho nữ nhân còn có thể coi như là món quà không tồi, nhưng đối với Cửu Thiên mà nói, thứ này có thể có, có thể không.

Tiểu Phá Diệt Quyền đưa tới còn thiếu nọ thiếu kia, phần mấu chốt nhất không có viết vào, rất rõ ràng là một bản thiếu. Đương nhiên nhà họ Mục bất luận như thế nào cũng có thái độ tốt hơn nhà họ Tĩnh, cho tới khi Cửu Thiên về tới Tây Sơn tiếp tục tu luyện, hình như nhà họ Tĩnh vẫn chưa có ý trả tiền.

Vì vậy, tuy Cửu Thiên lấy được hai thứ này, nhưng không có tác dụng. Ngô Tân nhìn thấy hoa Long Diên có chút hứng thú, Cửu Thiên dứt khoát cho ông ta. Sao bây giờ lại lấy lại nó.



“Sư phụ, cần nó làm gì?”

Ngô Tân cười rồi nói: “Tác dụng của hoa Long Diên cho vào thuốc quả thật không lớn, chỉ có thể làm ít Trú Nhan Đan. Nhưng nó ngoài tác dụng kia thì rất hiếm ai biết, đó là vật thu hút thú hoang. Ta đã tăng chút hương liệu cho hoa Long Diên, đủ để phát huy tác dụng lớn nhất của hoa Long Diên. Con bây giờ tu luyện đã tiến vào bình cảnh, cái cần chính là chiến đấu sinh tử. Con đừng cho rằng mấy ngày trước con chiến đấu ở trên lôi đài tính là sinh tử chiến, tuy ta không đi xem, nhưng cũng biết cái đó cách xa lắm. Nhiệm vụ tu luyện tiếp theo của con chính là mang theo hoa Long Diên giúp ta đi tìm đồ.”

Cửu Thiên nói: “Đồ gì ạ?”

Ngô Tân nói: “Vẫn thạch Băng Tâm.”

Cửu Thiên há miệng, thứ này hình như từng nghe qua, mấy năm trước hình như có một gia tộc nhỏ từng tìm được thứ này ở Tây Sơn, đã bán đấu giá ở hội đấu giá.

Ngô Tân nói tiếp: “Thiết nghĩ con cũng nghe nói rồi. Ta chỉ có thể nói với con, vẫn thạch Băng Tâm, sẽ không chỉ xuất hiện một, ít nhất sẽ rơi ở một khu vực. Nếu không tìm được thì chứng tỏ là bị thú hoang ăn mất. Chuyện con phải làm là giết chết những thú hoang này, lấy vẫn thạch Băng Tâm chưa luyện hóa hoặc tinh hạch của thú hoang trở về.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Con hiểu rồi, nghe thì khá có tính khiêu chiến.”

Ngô Tân nói: “Đúng là rất có tính khiêu chiến, nhưng không chú ý cũng sẽ lấy mạng của con. Trước khi con bắt đầu tu luyện, con còn cần phải chuẩn bị một vài thứ. Đầu tiên, cho con cái này.”

Ngô Tân từ trong ngực lấy ra một cái đỉnh nhỏ, đưa cho Cửu Thiên.

Cửu Thiên nhìn một lúc lâu mới nhận ra, nói: “Đây là... Văn Hoa Đỉnh.”

Ngô Tân nói: “Không sai. Có Văn Hoa Đỉnh này, tốc độ tu luyện của con sẽ tăng nhanh không ít, thời khắc mấu chốt cũng có thể trốn vào trong đỉnh bảo vệ tính mạng, cách sử dụng là dùng khí trong cơ thể thúc giục nó. Con của bây giờ chắc làm được.”

Cửu Thiên trịnh trọng nhận lấy cái đỉnh, để vào trong chiếc nhẫn.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play