Diêm Từ Vũ nhớ rất rõ, thực lực của Cửu Thiên còn xa mới đạt tới cảnh giới ngoại canh. Sao hắn có thể dụng canh kình của ngoại canh cảnh truyền âm được.

Nhưng sự thật rành rành ra đó, Cửu Thiên đã làm được.

Lòng Diêm Từ Vũ khẽ run lên, chẳng lẽ Cửu Thiên đã đạt được cái gì đó từ phủ đệ hư không sao?

Diêm Từ Vũ càng nghĩ thì càng thấy có khả năng, bằng không Cửu Thiên đã bị hắn ta đánh trọng thương như thế, sao có thể bình yên vô sự thoát ra ngoài được.

Trong mắt Diêm Từ Vũ ánh lên một tia lạnh lẽo, hắn ta nở một nụ cười quái dị với Cửu Thiên.

Cửu Thiên nhìn chằm chằm hắn, sau đó dời mắt đi.

Trong bốn người đi theo Diêm Từ Vũ, Cửu Thiên còn biết hai người nữa.

Vũ Kiếm, người mà Cửu Thiên từng có duyên gặp một lần, hắn ta điềm nhiên bước lên đài, hễ nhìn hắn ta là Cửu Thiên lại muốn cười. Vũ Kiếm và Lãnh Tử Thâm đã cống cho hắn không ít thứ tốt. Đợi lúc nào rảnh, Cửu Thiên định sẽ mở lò luyện một vài viên đan dược.

Đi đẳng trước Vũ Kiếm là cô gái buộc tóc đuôi ngựa Huyễn Tầm.

Huyễn Tầm nhìn về phía viện trưởng rồi nở nụ cười nổi loạn, trông như đang khiêu khích.

Viện trưởng trực tiếp ngó lơ Huyễn Tầm và quay đầu đi.



Đến bây giờ Cửu Thiên vẫn còn nhớ rất rõ đoạn hội thoại giữa Huyễn Tầm và viện trưởng trong Tháp Tu Hành. E là viện trưởng cũng hết cách với Huyễn Tầm rồi. Dù sao sư phụ của Huyễn Tầm cũng là một vị tiểu thành cảnh âm dương võ tôn hàng thật giá thật.

Các đệ tử của Âm Dương viện đều ngẩng đầu nhìn lên đài hoan hô cổ vũ cho bọn Diêm Từ Vũ.

Các đệ tử từ những viện khác không định cỗ vũ cho bọn họ. Mỗi người đều nhìn chằm chằm binh khí và y phục của bọn Diêm Từ Vũ, sau đó thốt lên những lời cảm thán và ghen tị.

Tất cả những đệ tử tinh anh của tám viện đều đã tề tựu. Hàn Liên đứng dậy: "Đi thôi các sư huynh sư đệ, đến lượt chúng ta rồi."

Cửu Thiên gật đầu đứng dậy.

Đại sư huynh vung tay lên nói: "Đợi chút, huynh chỉnh mông chút đã"

Đại sư huynh vừa nói vừa nhét đống mỡ từ trên ghế lên, sau đó mỉm cười bước lên đài.

Năm người Cửu Thiên cũng theo sau, nhưng họ không hề nhận được bất kỳ lời hoan hô cổ vũ nào như những viện khác, thay vào đó là một tràng khinh bỉ. "Aiyo, đây là đệ tử của Nhất Nguyên viện đó nha. Haha, vừa đủ năm người, ta thật lòng muốn biết lỡ họ không đủ người thì phải làm thế nào."

"Haha, ngươi không biết nhỉ, mấy năm trước bọn họ luôn không đủ người, bốn chọi năm, thua thảm như bao cát ấy."

"Ồ, một phân viện ít người như vậy thì thà không mở còn hơn.

"Ta cũng cảm thấy như vậy, cần một phân viên rác rưởi như vậy làm gì chứ.

Đối mặt với những lời bàn luận chỉ trích bên dưới, năm người Cửu Thiên chỉ nhìn nhau cười.



Đợi đến khi lũ người đó nhìn thấy bọn họ càn quét hết tất cả những phân viện khác thì không biết còn có thể nói như vậy nữa không.

Tổng cộng có 40 đệ tử xếp thành một hàng.

Lúc này, viện trưởng mới đứng dậy nói lớn: "Mọi người chính là tinh anh của chín đại phân viện, là tương lai và hi vọng của học viện võ đạo. Hôm nay là cuộc đấu xếp hạng giữa các phân viện. Ta hi vọng mọi người sẽ dùng thực lực của mình để mang lại vinh quang cho phân viện. Hơn nữa năm nay không giống với những năm trước, trong cuộc thi xếp hạng năm nay, phân viện nào giành được từ ba kim bài trở lên sẽ có cơ hội xem võ kỹ thiên cấp. Các vị đệ tử cố lên nào"

Vừa nghe tới bốn chữ võ kỹ thiên cấp, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Cửu Thiên cảm thấy máu sôi sùng sục, là võ kỹ thiên cấp đó, là võ kỹ thiên cấp có thể dời non lấp bể, là võ kỹ thiên cấp vạn năng trong truyền thuyết đó.

Chỉ một câu thôi đã thắp lên đấu chí của tất cả đệ tử. Viện trưởng chỉ tay lên trời.

"Lấy kim bài!"

Ngay sau đó, chín cột sáng màu vàng kim từ trên trời rơi xuống.

Chín kim bài nương theo chín cột sáng xuất hiện trước mặt bọn Cửu Thiên.

Cửu Thiên ngẩng đầu nhìn tấm kim bài trước mặt, trên đó có hai chữ khắc rất rõ ràng.

"Nhất Nguyên!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play